Edit & Beta: Hoa Cúc
Thời gian thử vai đã định vào hai ngày sau, nên tương đối gấp gáp. Lâm Trạch Xuyên vừa chuẩn bị cho lần thử máy này, cùng lúc đó anh còn phải chụp bổ sung một số cảnh của quảng cáo tuyên truyền cho 1/2CITY, hận không thể biến một thành hai để làm việc.
Hai ngày sau, đến giờ hẹn thử vai. Địa điểm là văn phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Là đạo diễn số một trong nước, phòng làm việc của Vu Nhạc Dương cũng khá xa hoa và khí thế. Nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất thành phố B, tiền thuê nhà của cao ốc Thanh Long vô cùng đắt đỏ, mà từ tầng năm đến tầng bảy của cao ốc đều bị Vu Nhạc Dương thuê hết, văn phòng làm việc với tư cách một Studio.
Lâm Trạch Xuyên cùng Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm đến phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Bọn họ được nhân viên công tác đưa vào phòng nghỉ, chờ đến lượt thử vai. Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng những người trong phòng nghỉ, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc. Khi anh đi thử kính 1/2CITY ngồi chờ trong phòng nghỉ của Thịnh Thiên, cũng gặp qua một số người trong đó.
Khi đoàn người Lâm Trạch Xuyên bước vào, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại hướng về phía Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên coi như một trận chiến mà thành danh.
Khi Lâm Trạch Xuyên nhận được kịch bản, an vị trên ghế bắt đầu đọc kịch bản, cũng không để ý tới những tầm mắt thỉnh thoảng phiêu tới. Mà Giang Ấn Thiên cũng như thế cầm kịch bản đọc, thảo luận và phân tích với Lâm Trạch Xuyên về một số nhân vật.
Trần Hi Hàm lại không bình tĩnh như hai người kia bỏ qua ánh nhìn của những người khác. Khi những ánh mắt kia liếc tới dò xét, Trần Hi Hàm lập tức theo ánh mắt đó tìm nguồn gốc. Mà những người đó gặp được ánh mắt của Trần Hi Hàm theo tới, thì cúi đầu giống như đang rất nghiêm túc xem kịch bản.
Phòng nghỉ yên tĩnh, tất cả mọi người đang nghiêm túc xem kịch bản để chuẩn bị trước khi vào thử vai. Dù sao thời gian Vu Nhạc Dương công khai thử vai nam phụ cho phim điện ảnh của mình cũng rất ít. Hơn nữa trong phòng làm việc của mình Vu Nhạc Dương đã thảo luận định ra các diễn viên nhưng một số công ty bên ngoài vẫn được mời.
Cũng có một ít công ty muốn nâng đỡ nghệ sĩ nhà mình hoặc một số kim chủ muốn kéo tình nhân đi lên, thì sẽ chủ động liên hệ bàn bạc với người trong phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Nhưng ở nhiều thời điểm, cho dù họ có bơm một số tiền không nhỏ vào, cũng chỉ có thể lấy được một số nhân vật quần chúng. Cho dù như vậy, những nghệ sĩ đó vẫn mù quáng chạy theo, chỉ vì muốn lộ được cái mặt trong phim của Vu Nhạc Dương.
Bởi vì tất cả các hợp đồng liên quan đến công việc mà Vu Nhạc Dương tham gia đều thuộc quyền quản lý của công ty quốc tế CNA, CNA phụ trách phát hành phim do Vu Nhạc Dương làm đạo diễn, như vậy sẽ có những điểm khác biệt so với đạo diễn trong nước. Mặt khác khi những đạo diễn trong nước, cho dù có tên tuổi lớn, nhưng muốn đem tác phẩm trong tay ra thị trường quốc tế thì còn cần phải thông qua các công ty điện ảnh nước ngoài để họ phát hành và đẩy mạnh lượng tiêu thụ, họ cần các công ty đó mua quyền phát hành phim của mình, do đó cũng đồng nghĩa với việc phải để những nước đó được giới thiệu tác phẩm điện ảnh của họ. Như vậy thì tác phẩm điện ảnh đó chỉ có thể phát hành trên một số quốc gia nhất định mà thôi.
Mà điện ảnh của Vu Nhạc Dương lại thông qua công ty CNA trực tiếp phát hành ra toàn cầu.
Những diễn viên, nghệ sĩ muốn góp mặt vào trong tác phẩm điện ảnh của Nhạc Dương đều có tâm tư riêng, họ muốn thông qua việc này giúp bản thân mình tuyên truyền, gắn lên mình cái mác nghệ sĩ quốc tế, từ đó cũng khiến không ít người lầm tưởng.
Cho nên cơ hội thử vai lần này tương đối khó, còn có một số phần diễn rất quan trọng của các nhân vật.
Những nghệ nhân vào báo danh khi bước ra ngoài, biểu tình đều rất tự tin. Về phần kết quả như thế nào, thì không phải chuyện mà Lâm Trạch Xuyên quan tâm.
Tất cả mọi người đặt sự chú ý của mình vào kịch bản, khiến Trần Hi Hàm bị gạt qua một bên cực kì nhàm chán. Cậu ta bỗng nhiên đem đầu tiến đến xen vào giữa Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên nói một câu “Sắp đến phiên cậu rồi, cậu không căng thẳng sao?”
Cổ tay Lâm Trạch Xuyên đưa lên, kịch bản trong tay đúng lúc đập vào mặt Trần Hi Hàm “Không căng thẳng. Thu cái đầu lại đi.” Trần Hi Hàm bụm lại mũi hồng hồng bi phẫn lùi ra sau.
Tiếng động bên phía Lâm Trạch Xuyên khiến phòng nghỉ vốn lặng ngắt như tờ cũng bắt đầu dần dần có thêm thanh âm.
“Anh không biết sao, nghe nói Chu Thiên Vương cũng được mời đến đấy, là khách mời hữu nghị trong《 Bí mật sương mù 》.” Một người nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh mình.
“Có chuyện này hả? Tôi không có nghe qua nha. Nhưng mà Chu Thiên Vương và Vu đạo hợp tác rất nhiều lần rồi, rất có khản năng.” Một người khác nhỏ giọng nói.
“Nghe hai người nói như thế, tôi cũng nghe được một tin đồn, vào thời điểm chuẩn bị cho《Bí mật sương mù 》truyền ra.” âm thanh thứ ba xen vào đối thoại của hai người.
“Nói, nói xem.” hai âm thanh kia thúc giục.
“Nghe nói ban đầu nhân vật chính trong《 Bí mật sương mù 》được định là Chu Thiên Vương. Dù sao Vu đạo và Chu Thiên Vương từng hợp tác với nhau rất nhiều lần rất tốt đẹp.” âm thanh kia dừng một chút.
“Đúng thế, những bộ phim điện ảnh kinh điển vài năm gần đây của Vu đạo đều hợp tác cùng Chu Thiên Vương.” Có tiếng nói phụ họa.
“Nhưng mà, nghe nói nhân vật chính lần này không phải Chu Thiên Vương nha.” Có người tiếp cận vào hỏi.
Một âm thanh bất ngờ xen vào “Nghe nói do Chu Thiên Vương từ chối lời mời của Vu đạo.”
“Không phải đâu, cơ hội tốt như vậy mà.” Có tiếng nói mang theo sự nuối tiếc, sau đó lại hỏi, “Biết nguyên nhân không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Chu Thiên Vương một năm gần đây lượng công việc đã giảm bớt 1/3 so với năm trước. Bản thân cậu ta từ bỏ rất nhiều phim điện ảnh và quyền phát ngôn.”
“Nói như thế, hình như cũng đúng. Trước kia trong giới giải trí Chu Thiên Vương nổi danh là chiến sĩ thi đua.” Có âm thanh nói.
“Anh ta không phải muốn chuyển ra phía sau màn đấy chứ?” Có người suy đoán.
“Không giống đâu.” Có người nói, “Giống như chuẩn bị nghỉ ngơi ấy.”
“Có đạo lý. Không phải là vì chuyện của thiếu gia Trình gia, nên bị phía trên chèn ép chứ nhỉ. Chậc chậc, đồng thời khiến Trình thiếu và Tần thiếu mê đảo, điều này không phải người bình thường có thể làm được.” Thanh âm bát quái ghen tị còn mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa.
“Hẳn là không, nếu như nói bị chèn ép, thì không có khả năng tiến hành tuần tự như vậy. Trực tiếp phong sát(1) không phải được rồi sao. Hơn nữa tất cả phim điện ảnh và quyền phát ngôn đều do cậu ta chủ động từ chối. Hình như trước khi Trình thiếu chết hai ba tháng đã bắt đầu rồi.”
(1) Phong sát: thủ đoạn chèn ép nghệ nhân của các ông lớn trong ngành giải trí, bằng cách phá bỏ tất cả các công việc của họ, tương tự như thủ đoạn của SM Entertainment chèn ép JYJ từ năm 2009 đến bây giờ ấy.
“Chậc chậc, Chu Thiên Vương thật là mạnh bạo. Cơ hội như thế này người khác nằm mơ cũng không có được.” Có người cảm khái.
Phòng nghỉ không nhỏ, nhưng không gian như vậy cũng đủ lớn, cho dù nhóm người đó nói chuyện thanh âm nhỏ nhưng vẫn bị người khác ở bên trong nghe được.
Lâm Trạch Xuyên nghe bọn họ nói, bỗng nhiên nở nụ cười. Từ trong miệng người khác nghe được mấy cái này, cảm giác thật đúng là rất kỳ diệu. Những chuyện cũ xấu hổ, ở trong miệng người khác có lẽ chỉ là một đề tài hay ho mà thôi.
“Cậu cười cái gì?” Giang Ấn Thiên quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên.
“Không có gì, tôi cũng cảm thấy Chu Thiên Vương buông tha cơ hội nhiều người ước mơ tha thiết như vậy, đúng là rất mạnh mẽ. Cơ hội như thế chúng ta ngay cả tranh thủ tư cách tham gia cũng không có.” Lâm Trạch Xuyên cụp mắt xuống, khẽ cười.
Giang Ấn Thiên vỗ nhẹ nhẹ vai anh “Về sau sẽ có.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu. Những chuyện đã qua, anh tuyệt không muốn đề cập với người khác. Tình nguyện bị mọi người hiểu lầm.
—— những chuyện đã qua, vĩnh viễn là vết thương sâu nhất trong lòng, không lành lại được, chỉ có thể để mặc cho nó thối rữa. Đem những đau đớn ấy thành thói quen, tâm từ lâu đã chết lặng.
Bọn họ nói chuyện Lâm Trạch Xuyên cũng xem nhẹ cho qua, nhưng có một câu trong đó khiến Lâm Trạch Xuyên chú ý, là Chu Vũ Đồng trước khi anh chết hai ba tháng đã bắt đầu giảm bớt lượng công việc.
Từ khi Chu Vũ Đồng có thể vững bước trên con đường diễn viên, anh rất ít khi chú ý đến công việc của Chu Vũ Đồng. Dù sao anh cũng có sự nghiệp khá bận rộn.
Anh cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đúng là vậy. Nhưng đoạn thời gian đó Chu Vũ Đồng nhìn qua không có gì bất thường, cho nên anh đã không chú ý lắm.
Anh cười cười, bây giờ Chu Vũ Đồng như thế nào, có liên quan gì đến anh nữa.
“Trần Hi Hàm đâu? Vừa rồi còn ở đây.” Lâm Trạch Xuyên quay đầu, phát hiện Trần Hi Hàm đã không ở bên cạnh, liền hỏi Giang Ấn Thiên.
Giang Ấn Thiên nghĩ nghĩ rồi chỉ về phía trước, phương hướng kia chính là nơi đám người vừa rồi thảo luận. Lâm Trạch Xuyên theo hướng ngón tay Giang Ấn Thiên nhìn lại, thì thấy Trần Hi Hàm đã rất nhanh chóng chuyển động tới đó. Đương nhiên nơi đó có lực hấp dẫn cực lớn với cậu ta.
“Lúc trước khi anh tới bộ phận nhân lực chọn người, anh xác định là anh đi chọn một trợ lý mà không phải một cẩu tử đấy chứ?” Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc hỏi.
Giang Ấn Thiên lấy mắt kính xuống dưới xoa xoa, biểu tình cực kì bình tĩnh “Lúc trước khi chọn người, cậu ta nhìn rất bình thường.”
“Người này phỏng vấn vào được công ty nhất định là do Tống Văn Bân.” Lâm Trạch Xuyên hạ kết luận.
Giang Ấn Thiên gật đầu “Người phỏng vấn và phê chuẩn nhóm của cậu ta đúng là trợ lý Tống.”
Thái dương Lâm Trạch Xuyên co rút, nhìn bóng dáng của Trần Hi Hàm “Hy vọng về sau khi công ty nhận người mới, người phỏng vấn có giác quan đáng tin cậy một chút.”
“Này, mấy người biết nhân vật chính lần này là ai không?” âm thanh Trần Hi Hàm truyền vào tai Lâm Trạch Xuyên. Xem ra Trần Hi Hàm còn chưa hết hy vọng vẫn muốn biết người nọ là ai.
“Không biết.” âm thanh bất ngờ lúc đầu vang lên, “Người nọ rất thần bí.”
“Vừa rồi nghe cậu nói nhiều như vậy, tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết chứ.” thuộc tính khuyết thiếu nội tâm(2) của Trần Hi Hàm lại bắt đầu phát tác, quả thật là kích thích người khác thành nghề rồi.
(2) Khuyết thiếu nội tâm = thiếu tâm nhãn: đại loại miêu tả kiểu người dại khờ nói mà không nghĩ, nói ra những câu chọc tức người khác ╮(╯╰)╭
“Không phải tôi không nắm được tin tức. Mà do người nọ làm công tác giữ bí mật quá tốt.” Người kia biện giải. Tựa như bị Trần Hi Hàm kích thích, vì chứng mình tinh thông mọi tin tức, liền nói “Nhưng mà tôi có biết một ít tin.”
“Nói mau nói mau.” vài âm thanh thúc giục.
“Nghe nói người nọ là người Vu đạo quen khi ở Anh.”
“Cái này mà cũng tính là tin tức à.” Vài người thất vọng nói.
Trần Hi Hàm không tìm được tin tức hữu dụng, ủ rũ đi trở về.
Lâm Trạch Xuyên đảo kịch bản, thanh âm ôn nhu “Không sao đâu, nếu tôi thử vai được thông qua. Khi khởi động máy nhất định sẽ mang cậu theo, cậu tự nhiên sẽ biết người nọ là ai.”
Trần Hi Hàm vội xua tay “Đừng đừng đừng, tôi đâu có nhiều tiền lương như vậy, cả ngày chạy đi chạy lại, còn không phải trông cậy vào tiền trích phần trăm và tiền thưởng mà sống qua ngày đấy.”
Lúc này, gọi đến số thứ tự của Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên cầm lấy kịch bản từ trên ghế đứng lên.
“Chúc cậu thành công.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Nhất định sẽ như thế.” Lâm Trạch Xuyên nói xong đưa tới vài ánh mắt khác thường. Lâm Trạch Xuyên không để ý, trực tiếp đi vào cửa.
Ra khỏi phòng nghỉ, liền có nhân viên công tác đưa Lâm Trạch Xuyên đến phòng thử vai.
Lâm Trạch Xuyên đi tới gian phòng. Phía sau cái bàn trong phòng là vài người ngồi, trên mặt bàn đều có đặt bảng tên. Ngồi chính giữa là đạo diễn Vu Nhạc Dương.
Anh ta đảo tài liệu trong tay một chút “Lâm Trạch Xuyên?”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu.
Vu Nhạc Dương nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, rồi nhìn tài liệu trong tay “Nhìn tư liệu của cậu, với từ cách là một người mới thì lý lịch này cũng không tệ lắm.”
Lâm Trạch Xuyên khiêm tốn cười cười, không nói gì thêm. Bình thường dưới tình huống này, càng khiêm tốn càng thấp điệu càng tốt, nhiều lời nhiều sai lầm. Đặc biệt địa vị không được trông chờ dưới tình huống này, người khác cũng chỉ thuận miệng nói.
“Nhưng điều này không nói lên được cái gì, trong giới giải trí thành tích như thế này cũng chỉ có thể tính không kém. Muốn lấy nhân vật, thì phải để tôi thấy được thực lực của cậu, hơn nữa cậu phải thích hợp với nhân vật cậu chọn.” Vu Nhạc Dương nói.
“Tôi sẽ chứng minh cho mình.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
“Có tự tin là tốt.” Vu Nhạc Dương gật đầu, “Cậu muốn thử nhân vật nào?”
“Killer.J.”
Thời gian thử vai đã định vào hai ngày sau, nên tương đối gấp gáp. Lâm Trạch Xuyên vừa chuẩn bị cho lần thử máy này, cùng lúc đó anh còn phải chụp bổ sung một số cảnh của quảng cáo tuyên truyền cho 1/2CITY, hận không thể biến một thành hai để làm việc.
Hai ngày sau, đến giờ hẹn thử vai. Địa điểm là văn phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Là đạo diễn số một trong nước, phòng làm việc của Vu Nhạc Dương cũng khá xa hoa và khí thế. Nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất thành phố B, tiền thuê nhà của cao ốc Thanh Long vô cùng đắt đỏ, mà từ tầng năm đến tầng bảy của cao ốc đều bị Vu Nhạc Dương thuê hết, văn phòng làm việc với tư cách một Studio.
Lâm Trạch Xuyên cùng Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm đến phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Bọn họ được nhân viên công tác đưa vào phòng nghỉ, chờ đến lượt thử vai. Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng những người trong phòng nghỉ, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc. Khi anh đi thử kính 1/2CITY ngồi chờ trong phòng nghỉ của Thịnh Thiên, cũng gặp qua một số người trong đó.
Khi đoàn người Lâm Trạch Xuyên bước vào, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại hướng về phía Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên coi như một trận chiến mà thành danh.
Khi Lâm Trạch Xuyên nhận được kịch bản, an vị trên ghế bắt đầu đọc kịch bản, cũng không để ý tới những tầm mắt thỉnh thoảng phiêu tới. Mà Giang Ấn Thiên cũng như thế cầm kịch bản đọc, thảo luận và phân tích với Lâm Trạch Xuyên về một số nhân vật.
Trần Hi Hàm lại không bình tĩnh như hai người kia bỏ qua ánh nhìn của những người khác. Khi những ánh mắt kia liếc tới dò xét, Trần Hi Hàm lập tức theo ánh mắt đó tìm nguồn gốc. Mà những người đó gặp được ánh mắt của Trần Hi Hàm theo tới, thì cúi đầu giống như đang rất nghiêm túc xem kịch bản.
Phòng nghỉ yên tĩnh, tất cả mọi người đang nghiêm túc xem kịch bản để chuẩn bị trước khi vào thử vai. Dù sao thời gian Vu Nhạc Dương công khai thử vai nam phụ cho phim điện ảnh của mình cũng rất ít. Hơn nữa trong phòng làm việc của mình Vu Nhạc Dương đã thảo luận định ra các diễn viên nhưng một số công ty bên ngoài vẫn được mời.
Cũng có một ít công ty muốn nâng đỡ nghệ sĩ nhà mình hoặc một số kim chủ muốn kéo tình nhân đi lên, thì sẽ chủ động liên hệ bàn bạc với người trong phòng làm việc của Vu Nhạc Dương. Nhưng ở nhiều thời điểm, cho dù họ có bơm một số tiền không nhỏ vào, cũng chỉ có thể lấy được một số nhân vật quần chúng. Cho dù như vậy, những nghệ sĩ đó vẫn mù quáng chạy theo, chỉ vì muốn lộ được cái mặt trong phim của Vu Nhạc Dương.
Bởi vì tất cả các hợp đồng liên quan đến công việc mà Vu Nhạc Dương tham gia đều thuộc quyền quản lý của công ty quốc tế CNA, CNA phụ trách phát hành phim do Vu Nhạc Dương làm đạo diễn, như vậy sẽ có những điểm khác biệt so với đạo diễn trong nước. Mặt khác khi những đạo diễn trong nước, cho dù có tên tuổi lớn, nhưng muốn đem tác phẩm trong tay ra thị trường quốc tế thì còn cần phải thông qua các công ty điện ảnh nước ngoài để họ phát hành và đẩy mạnh lượng tiêu thụ, họ cần các công ty đó mua quyền phát hành phim của mình, do đó cũng đồng nghĩa với việc phải để những nước đó được giới thiệu tác phẩm điện ảnh của họ. Như vậy thì tác phẩm điện ảnh đó chỉ có thể phát hành trên một số quốc gia nhất định mà thôi.
Mà điện ảnh của Vu Nhạc Dương lại thông qua công ty CNA trực tiếp phát hành ra toàn cầu.
Những diễn viên, nghệ sĩ muốn góp mặt vào trong tác phẩm điện ảnh của Nhạc Dương đều có tâm tư riêng, họ muốn thông qua việc này giúp bản thân mình tuyên truyền, gắn lên mình cái mác nghệ sĩ quốc tế, từ đó cũng khiến không ít người lầm tưởng.
Cho nên cơ hội thử vai lần này tương đối khó, còn có một số phần diễn rất quan trọng của các nhân vật.
Những nghệ nhân vào báo danh khi bước ra ngoài, biểu tình đều rất tự tin. Về phần kết quả như thế nào, thì không phải chuyện mà Lâm Trạch Xuyên quan tâm.
Tất cả mọi người đặt sự chú ý của mình vào kịch bản, khiến Trần Hi Hàm bị gạt qua một bên cực kì nhàm chán. Cậu ta bỗng nhiên đem đầu tiến đến xen vào giữa Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên nói một câu “Sắp đến phiên cậu rồi, cậu không căng thẳng sao?”
Cổ tay Lâm Trạch Xuyên đưa lên, kịch bản trong tay đúng lúc đập vào mặt Trần Hi Hàm “Không căng thẳng. Thu cái đầu lại đi.” Trần Hi Hàm bụm lại mũi hồng hồng bi phẫn lùi ra sau.
Tiếng động bên phía Lâm Trạch Xuyên khiến phòng nghỉ vốn lặng ngắt như tờ cũng bắt đầu dần dần có thêm thanh âm.
“Anh không biết sao, nghe nói Chu Thiên Vương cũng được mời đến đấy, là khách mời hữu nghị trong《 Bí mật sương mù 》.” Một người nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh mình.
“Có chuyện này hả? Tôi không có nghe qua nha. Nhưng mà Chu Thiên Vương và Vu đạo hợp tác rất nhiều lần rồi, rất có khản năng.” Một người khác nhỏ giọng nói.
“Nghe hai người nói như thế, tôi cũng nghe được một tin đồn, vào thời điểm chuẩn bị cho《Bí mật sương mù 》truyền ra.” âm thanh thứ ba xen vào đối thoại của hai người.
“Nói, nói xem.” hai âm thanh kia thúc giục.
“Nghe nói ban đầu nhân vật chính trong《 Bí mật sương mù 》được định là Chu Thiên Vương. Dù sao Vu đạo và Chu Thiên Vương từng hợp tác với nhau rất nhiều lần rất tốt đẹp.” âm thanh kia dừng một chút.
“Đúng thế, những bộ phim điện ảnh kinh điển vài năm gần đây của Vu đạo đều hợp tác cùng Chu Thiên Vương.” Có tiếng nói phụ họa.
“Nhưng mà, nghe nói nhân vật chính lần này không phải Chu Thiên Vương nha.” Có người tiếp cận vào hỏi.
Một âm thanh bất ngờ xen vào “Nghe nói do Chu Thiên Vương từ chối lời mời của Vu đạo.”
“Không phải đâu, cơ hội tốt như vậy mà.” Có tiếng nói mang theo sự nuối tiếc, sau đó lại hỏi, “Biết nguyên nhân không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Chu Thiên Vương một năm gần đây lượng công việc đã giảm bớt 1/3 so với năm trước. Bản thân cậu ta từ bỏ rất nhiều phim điện ảnh và quyền phát ngôn.”
“Nói như thế, hình như cũng đúng. Trước kia trong giới giải trí Chu Thiên Vương nổi danh là chiến sĩ thi đua.” Có âm thanh nói.
“Anh ta không phải muốn chuyển ra phía sau màn đấy chứ?” Có người suy đoán.
“Không giống đâu.” Có người nói, “Giống như chuẩn bị nghỉ ngơi ấy.”
“Có đạo lý. Không phải là vì chuyện của thiếu gia Trình gia, nên bị phía trên chèn ép chứ nhỉ. Chậc chậc, đồng thời khiến Trình thiếu và Tần thiếu mê đảo, điều này không phải người bình thường có thể làm được.” Thanh âm bát quái ghen tị còn mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa.
“Hẳn là không, nếu như nói bị chèn ép, thì không có khả năng tiến hành tuần tự như vậy. Trực tiếp phong sát(1) không phải được rồi sao. Hơn nữa tất cả phim điện ảnh và quyền phát ngôn đều do cậu ta chủ động từ chối. Hình như trước khi Trình thiếu chết hai ba tháng đã bắt đầu rồi.”
(1) Phong sát: thủ đoạn chèn ép nghệ nhân của các ông lớn trong ngành giải trí, bằng cách phá bỏ tất cả các công việc của họ, tương tự như thủ đoạn của SM Entertainment chèn ép JYJ từ năm 2009 đến bây giờ ấy.
“Chậc chậc, Chu Thiên Vương thật là mạnh bạo. Cơ hội như thế này người khác nằm mơ cũng không có được.” Có người cảm khái.
Phòng nghỉ không nhỏ, nhưng không gian như vậy cũng đủ lớn, cho dù nhóm người đó nói chuyện thanh âm nhỏ nhưng vẫn bị người khác ở bên trong nghe được.
Lâm Trạch Xuyên nghe bọn họ nói, bỗng nhiên nở nụ cười. Từ trong miệng người khác nghe được mấy cái này, cảm giác thật đúng là rất kỳ diệu. Những chuyện cũ xấu hổ, ở trong miệng người khác có lẽ chỉ là một đề tài hay ho mà thôi.
“Cậu cười cái gì?” Giang Ấn Thiên quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên.
“Không có gì, tôi cũng cảm thấy Chu Thiên Vương buông tha cơ hội nhiều người ước mơ tha thiết như vậy, đúng là rất mạnh mẽ. Cơ hội như thế chúng ta ngay cả tranh thủ tư cách tham gia cũng không có.” Lâm Trạch Xuyên cụp mắt xuống, khẽ cười.
Giang Ấn Thiên vỗ nhẹ nhẹ vai anh “Về sau sẽ có.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu. Những chuyện đã qua, anh tuyệt không muốn đề cập với người khác. Tình nguyện bị mọi người hiểu lầm.
—— những chuyện đã qua, vĩnh viễn là vết thương sâu nhất trong lòng, không lành lại được, chỉ có thể để mặc cho nó thối rữa. Đem những đau đớn ấy thành thói quen, tâm từ lâu đã chết lặng.
Bọn họ nói chuyện Lâm Trạch Xuyên cũng xem nhẹ cho qua, nhưng có một câu trong đó khiến Lâm Trạch Xuyên chú ý, là Chu Vũ Đồng trước khi anh chết hai ba tháng đã bắt đầu giảm bớt lượng công việc.
Từ khi Chu Vũ Đồng có thể vững bước trên con đường diễn viên, anh rất ít khi chú ý đến công việc của Chu Vũ Đồng. Dù sao anh cũng có sự nghiệp khá bận rộn.
Anh cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đúng là vậy. Nhưng đoạn thời gian đó Chu Vũ Đồng nhìn qua không có gì bất thường, cho nên anh đã không chú ý lắm.
Anh cười cười, bây giờ Chu Vũ Đồng như thế nào, có liên quan gì đến anh nữa.
“Trần Hi Hàm đâu? Vừa rồi còn ở đây.” Lâm Trạch Xuyên quay đầu, phát hiện Trần Hi Hàm đã không ở bên cạnh, liền hỏi Giang Ấn Thiên.
Giang Ấn Thiên nghĩ nghĩ rồi chỉ về phía trước, phương hướng kia chính là nơi đám người vừa rồi thảo luận. Lâm Trạch Xuyên theo hướng ngón tay Giang Ấn Thiên nhìn lại, thì thấy Trần Hi Hàm đã rất nhanh chóng chuyển động tới đó. Đương nhiên nơi đó có lực hấp dẫn cực lớn với cậu ta.
“Lúc trước khi anh tới bộ phận nhân lực chọn người, anh xác định là anh đi chọn một trợ lý mà không phải một cẩu tử đấy chứ?” Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc hỏi.
Giang Ấn Thiên lấy mắt kính xuống dưới xoa xoa, biểu tình cực kì bình tĩnh “Lúc trước khi chọn người, cậu ta nhìn rất bình thường.”
“Người này phỏng vấn vào được công ty nhất định là do Tống Văn Bân.” Lâm Trạch Xuyên hạ kết luận.
Giang Ấn Thiên gật đầu “Người phỏng vấn và phê chuẩn nhóm của cậu ta đúng là trợ lý Tống.”
Thái dương Lâm Trạch Xuyên co rút, nhìn bóng dáng của Trần Hi Hàm “Hy vọng về sau khi công ty nhận người mới, người phỏng vấn có giác quan đáng tin cậy một chút.”
“Này, mấy người biết nhân vật chính lần này là ai không?” âm thanh Trần Hi Hàm truyền vào tai Lâm Trạch Xuyên. Xem ra Trần Hi Hàm còn chưa hết hy vọng vẫn muốn biết người nọ là ai.
“Không biết.” âm thanh bất ngờ lúc đầu vang lên, “Người nọ rất thần bí.”
“Vừa rồi nghe cậu nói nhiều như vậy, tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết chứ.” thuộc tính khuyết thiếu nội tâm(2) của Trần Hi Hàm lại bắt đầu phát tác, quả thật là kích thích người khác thành nghề rồi.
(2) Khuyết thiếu nội tâm = thiếu tâm nhãn: đại loại miêu tả kiểu người dại khờ nói mà không nghĩ, nói ra những câu chọc tức người khác ╮(╯╰)╭
“Không phải tôi không nắm được tin tức. Mà do người nọ làm công tác giữ bí mật quá tốt.” Người kia biện giải. Tựa như bị Trần Hi Hàm kích thích, vì chứng mình tinh thông mọi tin tức, liền nói “Nhưng mà tôi có biết một ít tin.”
“Nói mau nói mau.” vài âm thanh thúc giục.
“Nghe nói người nọ là người Vu đạo quen khi ở Anh.”
“Cái này mà cũng tính là tin tức à.” Vài người thất vọng nói.
Trần Hi Hàm không tìm được tin tức hữu dụng, ủ rũ đi trở về.
Lâm Trạch Xuyên đảo kịch bản, thanh âm ôn nhu “Không sao đâu, nếu tôi thử vai được thông qua. Khi khởi động máy nhất định sẽ mang cậu theo, cậu tự nhiên sẽ biết người nọ là ai.”
Trần Hi Hàm vội xua tay “Đừng đừng đừng, tôi đâu có nhiều tiền lương như vậy, cả ngày chạy đi chạy lại, còn không phải trông cậy vào tiền trích phần trăm và tiền thưởng mà sống qua ngày đấy.”
Lúc này, gọi đến số thứ tự của Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên cầm lấy kịch bản từ trên ghế đứng lên.
“Chúc cậu thành công.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Nhất định sẽ như thế.” Lâm Trạch Xuyên nói xong đưa tới vài ánh mắt khác thường. Lâm Trạch Xuyên không để ý, trực tiếp đi vào cửa.
Ra khỏi phòng nghỉ, liền có nhân viên công tác đưa Lâm Trạch Xuyên đến phòng thử vai.
Lâm Trạch Xuyên đi tới gian phòng. Phía sau cái bàn trong phòng là vài người ngồi, trên mặt bàn đều có đặt bảng tên. Ngồi chính giữa là đạo diễn Vu Nhạc Dương.
Anh ta đảo tài liệu trong tay một chút “Lâm Trạch Xuyên?”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu.
Vu Nhạc Dương nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, rồi nhìn tài liệu trong tay “Nhìn tư liệu của cậu, với từ cách là một người mới thì lý lịch này cũng không tệ lắm.”
Lâm Trạch Xuyên khiêm tốn cười cười, không nói gì thêm. Bình thường dưới tình huống này, càng khiêm tốn càng thấp điệu càng tốt, nhiều lời nhiều sai lầm. Đặc biệt địa vị không được trông chờ dưới tình huống này, người khác cũng chỉ thuận miệng nói.
“Nhưng điều này không nói lên được cái gì, trong giới giải trí thành tích như thế này cũng chỉ có thể tính không kém. Muốn lấy nhân vật, thì phải để tôi thấy được thực lực của cậu, hơn nữa cậu phải thích hợp với nhân vật cậu chọn.” Vu Nhạc Dương nói.
“Tôi sẽ chứng minh cho mình.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
“Có tự tin là tốt.” Vu Nhạc Dương gật đầu, “Cậu muốn thử nhân vật nào?”
“Killer.J.”
Danh sách chương