Cơm nấu xong, Tần Vận bưng ra đặt lên trên bàn, Lý Phong thấy vậy định đi vào giúp nàng nhưng bị Tần Vận từ chối. Ngược lại, Vu Đồng được chạy ra vào phòng bếp bưng tất cả đồ ăn ra.
Tần Vận nấu đồ ăn vốn đã rất ngon lại thêm hôm nay Lý Phong hết sức nịnh hót làm cho Tần Vận cực kì dễ chịu.
Sau khi ăn xong, Lý Phong ngồi lại chơi một lát rồi chào hai người Vu Đồng ra về. Hắn còn nháy mắt một cái với Vu Đồng, Vu Đồng cười qua loa một cái ý bảo hắn yên tâm thì hắn mới chịu đi về.
Tiễn Lý Phong xong, Vu Đồng trở lại phòng khách ngồi bên cạch Tần Vận, hắn kéo nàng dựa vào lòng ngực của mình hai tay thì nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai thơm của nàng nói: - Mẹ thấy thầy giáo Lý thế nào? Tần Vận hưởng thụ được con trai xoa bóp, đôi mi nhíu lại nói: - Người này không tốt lắm, cùng cùng, từ nay về sau con ít cùng những người như vậy chơi chung,, ta thấy người này rất dối trả hơn nữa chính là một người giỏi nịnh hót.
Vu Đồng dùng hai tay ôm cổ Tần Vận lấy mặt hắn dán sát lên khuôn mặt đẹp của nàng, cười nói: - Hắn dối trá hay không thì con không biết nhưng trong lòng hắn khẩn trương thì chắc chắn là có đây, ai kêu mẹ của con xinh đẹp như tiên nữ thế này? Hơn nữa, đứng trước mặt mẹ mà không khẩn trương chỉ sợ không có bao nhiêu người đâu. Đứng trước một đại mỹ nhân như người thì ai có thể không nịnh hot một chút?
Tần Vận nghe hắn nói như vậy cười rộ lên, nàng duỗi bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt con trai nói: - Ngươi nha, sẽ làm mẹ vui vẻ!
- Mẹ cảm thấy để thầy giáo Lý làm bố của con thì như thế nào? – Vu Đồng đột nhiên hỏi.
- Cái gì? – Tần Vận ngây ngẩn cả người: - Con có ý tứ gì?
Vu Đồng ôm chặc Tần Vận đầy thâm tình nói: - Mẹ một mình nuôi con mười năm nay cũng quá cực khổ, bây giờ mẹ cũng nên tim một người đàn ông có thể yêu thương người chăm sóc người, không phải sao?
Tần Vận xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vu Đồng hai hàng nước mắt chảy ra. Vu Đồng càng hoảng sợ, vội vàng nói: - Con biết mẹ đang cảm động nhưng cho dù cảm động cũng không thể khóc được.
Tần Vận không để ý đến hắn nói đùa, nước mắt vẫn không ngừng chảy, nghẹn ngào hỏi: - Cùng cùng, có phải con ghét bỏ mẹ không? Không muốn cùng mẹ sống chung một chỗ nữa?
Vu Đồng ôm lấy nàng: - Mẹ nói cái gì đó? Con sao có thể ghét bỏ người? Con sao có thể không muốn cùng người sống cùng một chỗ? Mẹ cũng biết từ nhỏ con đã sống cùng một chỗ với mẹ, dính chặt lấy mẹ, một phút đồng hồ cũng không muốn cùng mẹ tách ra!
Tần Vận đột nhiên kích động lên, lớn tiếng nói: - Vậy tại sao con lại làm như vậy? Ta lúc nào nói là muốn tìm người yêu?
Vu Đồng nói khẽ: - Mẹ, con xin lỗi là con hiểu nhầm, lúc trước ở Hoàng Sơn con thấy người nhìn đôi trai gái đang yêu nhau trong mắt có chút hâm mộ nên nghĩ là mẹ buồn chán cho nên con mới…
- Đúng vậy, là con hiểu sai rồi, chỉ cần có con là mẹ sẽ mãi mãi không buồn chán. – Tần Vận trong khi khóc càng thêm mê người, hai con ngươi thật sâu nhìn Vu Đồng: - Cùng cùng, con phải nhớ kỹ, trong cuộc đời này của mẹ chỉ có hai người đàn ông là bố của con và người còn lại là con. Trong long mẹ không thể chứa những người khác, cho nên những việc như này về sau con đừng nhắc đến nữa, con nhớ chưa?
- Vâng. – Vu Đồng nặng nề gật đầu. Trong lòng yên tĩnh lại, hắn bị lời nói vừa rồi của Tần Vận làm trong lòng vui vẻ, nàng đã nói trong cuộc đời này của nàng chỉ có mình và bố mình là hai người quan trọng nhất? Đây là có ý gì? Mẹ sẽ đối xử với mình giống như với bố hay sao? Vu Đồng có chút vui vẻ những hắn cũng không dám tin suy đoán của mình, đưa mắt nhìn về phía Tần Vận thấy nàng đang ngủ trong lòng ngực của mình.
Hai mẹ con bọn họ đang quyết đinh không nói đến chuyện này nữa nhưng là Lý Phong thì lại quyết tâm, này ngày nay hầu như ngày nào hắn cũng đến tìm Tần Vận, mặc dù Tần Vận đã nói rõ ràng với hắn bản thân đối với hắn không có cảm giác nhưng hắn vẫn bám luôn không bỏ làm tàn vận tâm trạng rất khó chịu
Hôm nay, bầu trời rất âm u, buổi chiều lúc Tần Vận còn chưa đi làm về chỉ có một mình Vu Đồng ở nhà, bỗng vang lên tiếng đập cửa, Vu Đồng ra mở cửa thì thấy đúng là Lý Phong, Vu Đồng mời hắn vào nhà, nói trước: - Thầy giáo Lý sao hôm nay ngươi lại đến nữa? Mẹ ta không phải đã nói là không muốn cùng ngươi nữa hay sao?
Vu Đồng bất đắc dĩ nói tiếp: - Lúc đầu chúng ta cũng đã nói là chỉ gặp mặt còn có thành duyên được hau không thì không nhất định hay sao? Mẹ ta đối với ngươi thật lòng không có cảm giác ngươi tội gì phải dây dưa như vậy?
Lý Phong nói: - Ta không cần biết, cho dù nàng đối với ta không có cảm giác thì việc ta theo đuổi nàng cũng đâu có gì sai?
Vu Đồng hơi nổi giận: - Nhưng mà ngươi làm như vậy sẽ tạo cho mẹ ta rất nhiều phiền phức ngươi có biết hay không? Ngươi đến nhà còn chưa tính, lại còn đến công ty tìm nàng, ngươi nói mẹ ta sau này phải làm việc như thế nào?
Lý Phong có chút đuổi lý nhưng lại không muốn buông tha chỉ đành ngồi một chỗ không nói gì như đang đợi Tần Vận về nhà, Vu Đồng càng tức giận, uy hiếp nói: - Việc này chính là Trịnh tổng đứng ở sau đấy, ngươi còn như vậy nữa ta chỉ có thể nói cho hắn biết!
Lý Phong lại không sợ, nhìn Vu Đồng nói: - Đừng mang Trịnh tổng ra dọa ta, hắn nhiều việc vô cùng làm gì có thời gian để ý đến những việc nhỏ nhặt này?
Vu đông thật sự nổi giận, ý niệm tìm Thiên Nhất, túc giận nói: - Thiên Nhất, ngươi mau cút tới đây cho ta.
Lúc này, Thiên Nhất đang bàn chuyện làm ăn với một đối tác lớn bỗng nghe được Vu Đồng như đang nổi giận, không dám chậm trễ, hắn liền bỏ mặc đại biểu chay ra ngoài đến chỗ vắng người nháy mắt biến mất sau đó xuất hiện ở nhà Vu Đồng.
Lý Phong thấy Vu Đồng tức giận như vậy trong lòng có chút đắc ý, bỗng hắn cảm thấy hoa mắt trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, chính là Trịnh Phong. Hắn đang hoảng sợ nhưng chưa hết, chỉ thấy Trịnh Phong quay về phía Vu Đồng cung kính cuối người, trong miệng nói: - Thiếu chủ!
Vu Đồng vẫn chưa nguôi giận, nhìn thấy Thiên Nhất đên quát to: - Thiên Nhất, ngươi làm việc tốt lắm! Ta bảo ngươi đi tìm một người đàn ông tốt ngươi lai tìm đến một tên vô lại, việc này người giải thích như thế nào?
Thiên Nhất hung hăng trùng mắt Lý Phong một cái, nói với Vu Đồng: - Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ sẽ nghiêm trị người này trả lại công đạo cho thiếu chủ.
Vu Đồng gật đầu nói: - Tốt lăm, mẹ ta sắp về rồi người làm cho tên mất dạy này cam đoan sau này không đến làm phiền mẹ ta nữa.
Thiên Nhất vung tay lên trong phòng xuất hiện thêm một người giống Lý Phong như đúc làm Lý Phong sợ choáng vàng. Thiên Nhất không như Vu Đồng, hắn sống qua lâu đối với mọi chuyện đều thấy bình thường, tính mạng con người đối với hắn cũng không là cái gì quan trọng nên Lý Phong chọc giận thiếu chủ tính mạng cũng đã xác định rồi. Đối với kết quả như vậy, Vu Đồng cũng từng nghĩ đến nhưng hắn không phản đối. Lý Phong mặc dù không phải người ác nhưng hắn chọc giận Tần Vận nên Vu Đồng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Trong lúc không để ý đến, tính cách của Vu Đồng đã không giống lúc trước, đang dần dần giống như Hoan Hỉ Đại Đế muốn làm gì thì làm.
Tần Vận nấu đồ ăn vốn đã rất ngon lại thêm hôm nay Lý Phong hết sức nịnh hót làm cho Tần Vận cực kì dễ chịu.
Sau khi ăn xong, Lý Phong ngồi lại chơi một lát rồi chào hai người Vu Đồng ra về. Hắn còn nháy mắt một cái với Vu Đồng, Vu Đồng cười qua loa một cái ý bảo hắn yên tâm thì hắn mới chịu đi về.
Tiễn Lý Phong xong, Vu Đồng trở lại phòng khách ngồi bên cạch Tần Vận, hắn kéo nàng dựa vào lòng ngực của mình hai tay thì nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai thơm của nàng nói: - Mẹ thấy thầy giáo Lý thế nào? Tần Vận hưởng thụ được con trai xoa bóp, đôi mi nhíu lại nói: - Người này không tốt lắm, cùng cùng, từ nay về sau con ít cùng những người như vậy chơi chung,, ta thấy người này rất dối trả hơn nữa chính là một người giỏi nịnh hót.
Vu Đồng dùng hai tay ôm cổ Tần Vận lấy mặt hắn dán sát lên khuôn mặt đẹp của nàng, cười nói: - Hắn dối trá hay không thì con không biết nhưng trong lòng hắn khẩn trương thì chắc chắn là có đây, ai kêu mẹ của con xinh đẹp như tiên nữ thế này? Hơn nữa, đứng trước mặt mẹ mà không khẩn trương chỉ sợ không có bao nhiêu người đâu. Đứng trước một đại mỹ nhân như người thì ai có thể không nịnh hot một chút?
Tần Vận nghe hắn nói như vậy cười rộ lên, nàng duỗi bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt con trai nói: - Ngươi nha, sẽ làm mẹ vui vẻ!
- Mẹ cảm thấy để thầy giáo Lý làm bố của con thì như thế nào? – Vu Đồng đột nhiên hỏi.
- Cái gì? – Tần Vận ngây ngẩn cả người: - Con có ý tứ gì?
Vu Đồng ôm chặc Tần Vận đầy thâm tình nói: - Mẹ một mình nuôi con mười năm nay cũng quá cực khổ, bây giờ mẹ cũng nên tim một người đàn ông có thể yêu thương người chăm sóc người, không phải sao?
Tần Vận xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vu Đồng hai hàng nước mắt chảy ra. Vu Đồng càng hoảng sợ, vội vàng nói: - Con biết mẹ đang cảm động nhưng cho dù cảm động cũng không thể khóc được.
Tần Vận không để ý đến hắn nói đùa, nước mắt vẫn không ngừng chảy, nghẹn ngào hỏi: - Cùng cùng, có phải con ghét bỏ mẹ không? Không muốn cùng mẹ sống chung một chỗ nữa?
Vu Đồng ôm lấy nàng: - Mẹ nói cái gì đó? Con sao có thể ghét bỏ người? Con sao có thể không muốn cùng người sống cùng một chỗ? Mẹ cũng biết từ nhỏ con đã sống cùng một chỗ với mẹ, dính chặt lấy mẹ, một phút đồng hồ cũng không muốn cùng mẹ tách ra!
Tần Vận đột nhiên kích động lên, lớn tiếng nói: - Vậy tại sao con lại làm như vậy? Ta lúc nào nói là muốn tìm người yêu?
Vu Đồng nói khẽ: - Mẹ, con xin lỗi là con hiểu nhầm, lúc trước ở Hoàng Sơn con thấy người nhìn đôi trai gái đang yêu nhau trong mắt có chút hâm mộ nên nghĩ là mẹ buồn chán cho nên con mới…
- Đúng vậy, là con hiểu sai rồi, chỉ cần có con là mẹ sẽ mãi mãi không buồn chán. – Tần Vận trong khi khóc càng thêm mê người, hai con ngươi thật sâu nhìn Vu Đồng: - Cùng cùng, con phải nhớ kỹ, trong cuộc đời này của mẹ chỉ có hai người đàn ông là bố của con và người còn lại là con. Trong long mẹ không thể chứa những người khác, cho nên những việc như này về sau con đừng nhắc đến nữa, con nhớ chưa?
- Vâng. – Vu Đồng nặng nề gật đầu. Trong lòng yên tĩnh lại, hắn bị lời nói vừa rồi của Tần Vận làm trong lòng vui vẻ, nàng đã nói trong cuộc đời này của nàng chỉ có mình và bố mình là hai người quan trọng nhất? Đây là có ý gì? Mẹ sẽ đối xử với mình giống như với bố hay sao? Vu Đồng có chút vui vẻ những hắn cũng không dám tin suy đoán của mình, đưa mắt nhìn về phía Tần Vận thấy nàng đang ngủ trong lòng ngực của mình.
Hai mẹ con bọn họ đang quyết đinh không nói đến chuyện này nữa nhưng là Lý Phong thì lại quyết tâm, này ngày nay hầu như ngày nào hắn cũng đến tìm Tần Vận, mặc dù Tần Vận đã nói rõ ràng với hắn bản thân đối với hắn không có cảm giác nhưng hắn vẫn bám luôn không bỏ làm tàn vận tâm trạng rất khó chịu
Hôm nay, bầu trời rất âm u, buổi chiều lúc Tần Vận còn chưa đi làm về chỉ có một mình Vu Đồng ở nhà, bỗng vang lên tiếng đập cửa, Vu Đồng ra mở cửa thì thấy đúng là Lý Phong, Vu Đồng mời hắn vào nhà, nói trước: - Thầy giáo Lý sao hôm nay ngươi lại đến nữa? Mẹ ta không phải đã nói là không muốn cùng ngươi nữa hay sao?
Vu Đồng bất đắc dĩ nói tiếp: - Lúc đầu chúng ta cũng đã nói là chỉ gặp mặt còn có thành duyên được hau không thì không nhất định hay sao? Mẹ ta đối với ngươi thật lòng không có cảm giác ngươi tội gì phải dây dưa như vậy?
Lý Phong nói: - Ta không cần biết, cho dù nàng đối với ta không có cảm giác thì việc ta theo đuổi nàng cũng đâu có gì sai?
Vu Đồng hơi nổi giận: - Nhưng mà ngươi làm như vậy sẽ tạo cho mẹ ta rất nhiều phiền phức ngươi có biết hay không? Ngươi đến nhà còn chưa tính, lại còn đến công ty tìm nàng, ngươi nói mẹ ta sau này phải làm việc như thế nào?
Lý Phong có chút đuổi lý nhưng lại không muốn buông tha chỉ đành ngồi một chỗ không nói gì như đang đợi Tần Vận về nhà, Vu Đồng càng tức giận, uy hiếp nói: - Việc này chính là Trịnh tổng đứng ở sau đấy, ngươi còn như vậy nữa ta chỉ có thể nói cho hắn biết!
Lý Phong lại không sợ, nhìn Vu Đồng nói: - Đừng mang Trịnh tổng ra dọa ta, hắn nhiều việc vô cùng làm gì có thời gian để ý đến những việc nhỏ nhặt này?
Vu đông thật sự nổi giận, ý niệm tìm Thiên Nhất, túc giận nói: - Thiên Nhất, ngươi mau cút tới đây cho ta.
Lúc này, Thiên Nhất đang bàn chuyện làm ăn với một đối tác lớn bỗng nghe được Vu Đồng như đang nổi giận, không dám chậm trễ, hắn liền bỏ mặc đại biểu chay ra ngoài đến chỗ vắng người nháy mắt biến mất sau đó xuất hiện ở nhà Vu Đồng.
Lý Phong thấy Vu Đồng tức giận như vậy trong lòng có chút đắc ý, bỗng hắn cảm thấy hoa mắt trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, chính là Trịnh Phong. Hắn đang hoảng sợ nhưng chưa hết, chỉ thấy Trịnh Phong quay về phía Vu Đồng cung kính cuối người, trong miệng nói: - Thiếu chủ!
Vu Đồng vẫn chưa nguôi giận, nhìn thấy Thiên Nhất đên quát to: - Thiên Nhất, ngươi làm việc tốt lắm! Ta bảo ngươi đi tìm một người đàn ông tốt ngươi lai tìm đến một tên vô lại, việc này người giải thích như thế nào?
Thiên Nhất hung hăng trùng mắt Lý Phong một cái, nói với Vu Đồng: - Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ sẽ nghiêm trị người này trả lại công đạo cho thiếu chủ.
Vu Đồng gật đầu nói: - Tốt lăm, mẹ ta sắp về rồi người làm cho tên mất dạy này cam đoan sau này không đến làm phiền mẹ ta nữa.
Thiên Nhất vung tay lên trong phòng xuất hiện thêm một người giống Lý Phong như đúc làm Lý Phong sợ choáng vàng. Thiên Nhất không như Vu Đồng, hắn sống qua lâu đối với mọi chuyện đều thấy bình thường, tính mạng con người đối với hắn cũng không là cái gì quan trọng nên Lý Phong chọc giận thiếu chủ tính mạng cũng đã xác định rồi. Đối với kết quả như vậy, Vu Đồng cũng từng nghĩ đến nhưng hắn không phản đối. Lý Phong mặc dù không phải người ác nhưng hắn chọc giận Tần Vận nên Vu Đồng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Trong lúc không để ý đến, tính cách của Vu Đồng đã không giống lúc trước, đang dần dần giống như Hoan Hỉ Đại Đế muốn làm gì thì làm.
Danh sách chương