Đông qua xuân tới, thoáng cái đã trôi qua một năm thời gian, sau một kì nghỉ hè nữa thì Vu Đồng đã là một chàng trai mười ba tuổi rồi. Hắn cùng với Tần Vận mặc dù quan hệ không có tiến tới nữa nhưng kỹ thuật hôn của hai người đã đạt tới cực kỳ cao thâm,nhan sắc của Tần Vận càng ngày càng tăng lên, nhưng mà Vu Đồng thỉnh thoảng vẫn nhìn ra vẻ u oán hiện ra trong mắt nàng, điều này khiến hắn không rõ ràng tại sao nhưng việc này lại không thể hỏi người khác nên chỉ đành tạm thời để đấy.

Đến giữa tháng chín, một sự việc đã xảy ra làm cho Vu Đồng rất tức giận. Hôm đó, một người trợ lý chủ tịch rất được Thiên Nhất coi trọng đến bộ phận trang phục của công ty để kiểm tra, hắn sau khi nhìn thấy Tần Vận thì không kiềm chế được tâm tình đối với nàng dây dưa làm cho nàng khổ không biết làm gì.

Tên kia còn uy hiếp Tần Vận nếu nàng không đáp hứng hắn thì sẽ bị mất công việc này. Điều này làm cho Tần Vận rất khổ sở, nàng không muốn mất đi công việc này mặc dù đối với nàng không quang trọng nhưng nàng muốn cho Vu Đồng được sống trong điều kiện tốt. Một công việc nhẹ nhàng mà lương cao như thế này muốn kiếm được thật không dễ dàng, nhưng cho dù nói thế nào thì nàng có chết cũng không đáp ứng yêu cầu của tên mất dạy kia.

Vu Đồng vừa tan học về đến nha, nhìn thấy Tần Vận vẻ mặt buồn rầu ngồi trong phòng khách, hắn liền vội vàng đến ngồi xuống cạnh nàng, ôm eo nàng nhẹ nhàng hỏi: - Làm sao vậy? Tần Vận miễn cưỡng cười nói: - Ta muốn đối công việc khác, từ bây giờ đến khi tìm được công việc mới thời gian hơi dài, ngươi phải tự chiếu cố bản thân mình rồi.

Vu Đồng sững sờ vội vàng hỏi nguyên nhân nhưng Tần Vận chỉ thở dài không nói gì. Vu Đồng hôn trên cái miệng nhỏ của nàng một cái, nhìn nàng ôn nhu nói: - Ta đã là nam tử hán rồi không phải sao? Cho nên không cần biết tại sao ngươi buốn ta sẽ cùng ngươi chia sẽ. Nhớ kĩ trong nhà này ta là con trai, không cần biết có bao nhiêu sóng gió ta cũng có thể che chở cho ngươi.

Tần Vận đột nhiên có một loại cảm xúc hạnh phúc đến mê muội, đúng vậy, hắn là nam nhân trong nhà! Hắn là người đàn ông của ta! Hai con ngươi nhindf chằm chằm Vu Đồng, Tần Vận liền đem những sự việc phiền lòng nói hết ra.

Vu Đồng nghe xong thiếu chút nữa không áp chế được lửa giận, hít một hơi thật sâu để cho mình miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn cầm chặc hai tay Tần Vận nói: - Yên tâm đi, việc này giao cho ta xử lý.

Tần Vận lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: - Ngươi đừng làm việc gì ngốc nghếch đấy, cùng lắm thì ta không làm công việc này nữa tìm một việc khác làm là được. Trong lòng ta ngươi mới là quan trọng nhất, những cái khác không sao nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện ta thật sự sống không nổi!

Vu Đồng mỉm cười nói: - Nghĩ bậy cái gì vậy? Chỉ là một tên trợ lý chủ tịch mà đáng để ta làm chuyện ngu xuẩn sao? Yên tâm đi, trước kia ta tưng giúp Trịnh Phong một việc lớn giờ quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tệ lắm, tim tưởng hắn sẽ cho ta một cậu trả lời hợp lý!

- Ngươi quen biết Trịnh tổng? – Tần Vận lắp bắp hỏi: - Chuyện này là khi nào? Sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nói qua?

Vu Đồng cười nói: - Việc này đã xảy ra nhiêu năm trước, hôm đó lúc ta đến trường đã vô tình cứu hắn một lần.

Tần Vận nhớ lại được mọi người đãi ngộ hết sức chu đáo ở công ty thì tất cả những khó hiểu trong nháy mắt đều rõ ràng, thì ra là vì quan hệ của con trai, cười nói: - Ngươi rõ ràng là quen biết Trịnh tổng tại sao lại không nói cho ta biết?

Vu Đồng không để ý nói: - Chẳng phải ta chỉ quen biết một tên Trịnh Phong thôi sao, cũng không phải nhân vật gì lớn, ta còn không để Trịnh Phong vào mắt.

Tần Vận có chút buồn cười nhìn Vu Đồng nói: - Tuổi còn nhỏ không ngờ khẩu khí cũng lớn lắm.

Vu Đồng ngạo nghễ nói: - Đương nhiên, sau này thành tựu của ta chắc chắn hơn xa hắn, ta muốn cho ngươi có cuộc sống tốt nhất thế giới, trở thành người hạnh phúc nhất thế giới!

Mặc dù biết con trai nói mạnh miệng nhưng nàng vẫn bị hắn làm cho cảm động, ôm chắt hắn ngước mặt lên hôn lên đôi môi của hắn.

Sau đó, Vu Đồng nói lại chuyện này với Thiên Nhất một chút, Thiên Nhất đầu tiên là sững sờ sau đó liền giận dữ. Đầu tiên là tên Lý Phong sau đó là đến một tên trợ lý của mình đề chọc Tần Vận. Mặc dù thiếu chủ cũng không vi chút việc nhỏ này mà trách mình nhưng hắn cảm thấy rất mất mặt, nếu để các huynh đệ biết chuyện mình gây rắc rối cho thiếu chủ thì mặt mũi của mình biết để chỗ nào nữa.

Đêm đó, ten trợ lý đó bị Thiên Nhất trừ đi, từ ngày mai về sau không còn có ai gặp qua hắn nữa. Chuyện này Vu Đồng không ra mặt, Thiên Nhất sau khi giết chết tên kia tự mình mang hắn đến âm phủ. Dù đã cách hơn mười năm, Diêm Vương đối với sự khủng bồ của Vu Đồng vẫn còn rất mới mẻ, đối mặt với tên khủng bố dị thường này hắn vẫn ghi nhớ Địa Tạng Vương nhắc nhở, phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Vì vậy, hơn mười năm sau dưới mười tám tầng địa ngục lại đón nhận thêm một vị khách.

Vốn tưởng rằng việc này đã xong, không ngờ, tin đồn đối với Tần Vận trong công ty lại bị đồn nhiều lên. Tần Vận chính tai nghe được những người đó nói những lời khó nghe đối với nàng. Vu Đồng cũng là một ngày đi đến công ty tìm Tần Vận phát hiện ánh mắt mọi người không bình thường mới có hoài nghi, dùng tần thông của mình hắn nghe được những lời đồn kia liền nỏi trận lôi đình.

Vu Đồng tức giận một hồi liền đau đầu đứng lên, việc này phải giải quyết như thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần Vận dù lạnh nhát cũng sẽ vì việc này mà buồn rầu, hắn cũng không thể giết sạch những người nói lung tung này được.

Rơi vào đường cùng, Vu Đồng tim Thiên Nhất thương lượng đối sách, Thiên Nhất nhíu mày một lat, nói: - Hiện tại vấn đề căn bản ở chỗ, bọn họ chỉ đang suy đoán vẫn chưa xác định được ta và chủ mẫu có quan hệ gì, nhưng nếu chúng ta đem suy đoán của họ biến thành sự thật? vậy thì bọn họ khẳng định không dám nói gì nữa!

- Biến thành sự thật? – Vu Đồng nhướng mày, chẳng lẽ Thiên Nhất đối với Tần Vận có ý gì đó?

Thấy thiếu chủ hình như hiểu làm, Thiên Nhất vội nói: - Ý ta là biến cái bọn họ đang nghĩ thành sự thật, ta nghĩ rằng, không bang đem cổ phần công ty chuyển đến một ít lên danh nghĩa của chủ mẫu. Vì như vậy, chủ mẫu cũng là một người quan trọng của công ty, hơn nữa ta là cổ đông lớn nhất chắc chắn những người khác không dám nói gì.

Vu Đồng suy nghĩ một chút, trước mắt dường như chỉ còn một biện pháp như vậy liền gật đầu đáp ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện