Sáu giờ chiều hôm đó, Vu Đồng và Tần Vận chuẩn bị xuất phát, Vu Đồng thì mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, Tần Vận lại thay đổi phong cách dịu dàng trang nhã ngày thường thành một thân lễ phục màu đen có chút khêu gợi, cổ áo hở xuống cực kỳ thấp có thể nhìn thấy khẽ hở giữa hai quả đồi cùng với một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Lại thêm vòng cổ phía trước hai ngọn đồi kia, tin tưởng bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ miệng đắng lưỡi khô. Chiếc váy thật dài nhưng cũng không thể che đi cặp mông đầy đặn cùng với đùi đẹp ngược lại càng thêm vài phần thần bí hấp dẫn.

Nhìn Tần Vận mặc bộ trang phục khêu gợi này, trong lòng Vu Đồng rục rịch, một tay ôm nàng, tay kia đặt trên hai vú của nàng, cười nói:

- Vận nhi bảo bối, em quá mê người rồi, chúng ta khồng đi yến hội chết tiệt kia nữa, giờ anh muốn em.

Tần Vận dở khóc dở cười, vuốt ve hai tay của hắn, nói:

- Đi! Quần áo bị anh làm rối loạn hết rồi, anh muốn hả? Vậy thì tối nay nhớ biểu hiện cho tốt nếu như em thỏa mãn thì tối nay em sẽ cho anh nha!

Ngồi trong xe, nhìn Tần Vận đang chăm chú lái xe, Vu Đồng bực tức đứng lên:

- Vận nhi bảo bối, đi thì đi thôi, em làm gì nói thành như vậy? Lại để cho anh ngày nào cũng đ*t em mà còn nhịn không được vậy thì những người khác thì sao? Tần Vận cười ha ha:

- Nha! Anh yêu của em không tệ lắm, nay cũng biết ghen rồi nha! Người ta đã sớm nói chỉ với một mình anh thôi, anh còn sợ người ta đổi lòng à?

- Anh biết như thế, tại sao anh lại không biết Vận nhi bảo bối yêu nhất chính là anh chứ.

Vu Đồng cảm giác như ăn giấm chua:

- Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt dâm tà của những nam nhân khác, trong lòng anh cảm giác không thoải mái!

- Thôi được rồi mà! Người ta yêu nhất chính là con của em, là anh đó.

Tần Vận nở nụ cười:

- Còn về phần những người khác, muốn xem thì xem, nhưng mà em chỉ yêu mình anh mà thôi, họ có nhìn thì như thế nào, tốt nhất thèm cho chết họ luôn.

Vu Đồng cười hắc hắc nói:

- Vậy mà trước giờ không phát hiện, thì ra mẹ của anh còn có tiềm chất làm ma nữ a!

Tần Vận kiều mị cười nói:

- Người ta chính là muốn làm ma nữ chuyên môn hấp dẫn nam đồng tử này nha.

Hai tay Vu Đồng lại sờ một chút ngực của Tần Vận nói:

- Vẫn là bỏ đi a, lỡ em làm cho nam đồng tử này bị tinh tận người vong thì làm sao bây giờ?

Tần Vận gắt giọng:

- Phi, còn nói tinh tận người vong? Anh không chơi chết người ta đã tốt lắm rồi.

Mẹ con hai người trêu chọc nhau một lát sau đã đến nơi. Nhà hàng Long Phượng, nhà hàng Long Phượng là một trong những nhà hàng năm sao của thành phố Tô thời này. Nói thật, Vu Đồng là người của hai thế giới, nhưng còn chưa vào chỗ này lần nào, lúc này cũng cảm giác có chút mới mẻ.

Địa điểm tổ chức là đại sảnh lầu cao nhất, sau khi đi thang máy đến nơi, hai người tới một đại sảnh xa hoa. Đại sảnh này rộng khoảng một ngàn mét vuông, bố trí xanh vàng rực rỡ, tuy Vu Đồng cảm thấy có chút tục khí nhưng đối với thời đại này đã là cao cấp nhất rồi.

Lúc này, trong đại sảnh cũng đã tụ tập không ít người, họ đứng thành tốp ba tốp năm trò chuyện với nhau. Tần Vận nhìn sơ qua một vòng, nhìn thấy không có ai quen, riêng Vu Đồng thì chưng từng nhìn, ở chỗ này hắn không có khả năng có người quen. Trong đám bạn bè của hắn, chỉ cố một mình Thiên Nhất là luẩn quẩn trong đám phú hào mà thôi, nhưng đây chỉ có phú hào của thành phố Tô mà thôi, không có khả năng mời đến Thiên Nhất.

Mẹ con hai người đang muốn tìm một chỗ hẻo lãnh ngồi xuống, đột nhiên Vu Đồng nghe được một giọng nói thanh thúy:

- Anh Đồng!

Vu Đồng và Tần Vận quay đầu nhìn lại, đập vào mắt họ là một lớn một nhỏ, hai mỹ nữ tuyệt sắc đang đi về hướng bọn họ. Đúng là mẹ con Tạ Vũ Hân và Trương Na.

Hôm nay, tiểu nha đầu mặc một chiếc váy cực kỳ đáng yêu, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, thật sự đáng yêu đến cực hạn; bên cạnh Trương Na là Tạ Vũ Hân, hôm nay nàng mặc một bộ lễ phục màu trắng, đang mỉm cười chậm rãi đi tới, quần áo Tạ Vũ Hân mặc không hở hang, quần áo bao phủ kín đáo khắp các vị trí trên cơ thể nàng, nhưng cực phẩm vẫn là cực phẩm, đâu phải một bộ quần áo có thể che dấu được? Mặc dù lễ phục rộng thùng thình, nhưng nàng trước sau lồi lõm, dáng người nóng nảy mê người vân hiển lộ ra không sót chút nào, thêm với khuôn mặt tuyệt mỹ điềm tĩnh mỉm cười càng làm cho sức hấp dẫn của nàng tăng lên một bậc.

Tiểu nha đầu chạy tới nhào vào trong ngực Vu Đồng, cười khanh khách nói:

- Anh Đồng, anh thật sự đến a! Em nghe mẹ nói có khả năng anh sẽ đến nên quấn quít đòi tới đây a! Anh cùng, người ta rất nhớ anh!

Vu Đồng đưa ngón tay ra, yêu thương vuốt trên mũi đẹp của nàng, cười nói:

- Không phải chúng ta ngày nào cũng ở chung một chỗ hay sao? Như thế nào còn muốn?

Tiểu nha đầy khí thế hùng hồn nói:

- Chính là sau khi tan học thì không thể ở cùng với anh nha, chỉ cần chia tay một giờ là em đã bắt đầu nhớ anh.

Vu Đồng hơi cảm động, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, bên kia, Tần Vận và Tạ Vũ Hân cũng ôm nhau một chút, hai nàng mặc dù buổi khai giảng có gặp nhau một lần nhưng mấy ngày nay chỉ liên lạc qua điện thoại nên cảm tình cũng không tốt lắm.

Hai mỹ phụ gợi cảm ôn nhu, hơn nữa đều là mỹ nhân vạn người có một, chính là minh tinh chói mặt nhất toàn trường, bây giờ lại cùng một chỗ, hai đôi vú đẹp chen vào một chỗ, lúc hai người ôm nhau lộ ra bên ngoài làm cho tất cả nam nhân ở đây đều chảy nước miếng ròng ròng.

Hai vị mỹ phụ không cho nhưng nam nhân kia quá nhiều thời gian YY(Tự Sướng), họ chỉ ôm nhau một chút đã tach ra. Tiểu nha đầu cũng nhảy ra khỏi lồng ngực của Vu Đồng, nhào vào trong ngực Tần Vận:

- Dì Tần, cháu rất nhớ gì a! Mẹ, anh Cùng cũng rất nhơ người nha!

Nói xong, nàng cười xấu xa, bàn tay nhỏ bé đẩy sau lưng Tạ Vũ Hân đi về phía Vu Đồng.

Tạ Vũ Hân nhìn thấy Vu Đồng, trong lòng lại có hơi bối rối, bất thính lình bị con gái đẩy một cái thân thể không tự chủ được ngã về phía Vu Đồng. Vu Đồng giơ tay ra đỡ được nàng, hai người cùng ôm nhau một chỗ.

Tạ Vũ Hân ngã vào ngực Vu Đồng, trong đầu nhớ lại mấy ngày nay bản thân ảo tưởng với hắn, trong lòng càng thêm bối rối. Ngửi thấy khi tức nam nhân mãnh liệt từ Vu Đồng, lại thêm lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng cảm thấy thân thể như mềm nhũn ra, muốn ngã xuống đất.

Vu Đồng cả kinh, vội vàng vươn tay ra đỡ Tạ Vũ Hân dậy hỏi:

- Dì Tạ, người bị làm sao vậy?

Tạ Vũ Hân không nói gì, Vu Đồng kỳ quái nhìn vào khuôn mặt nàng thì thấy khuôn mặt đỏ bừng, mắt híp còn một nữa, trong miệng nhỏ nhắn phát ra những tiếng rên rỉ. Mà lúc này, Vu Đồng cũng cảm thấy hai vị trí hai tay của mình đặt có chút không đúng, hắn nhìn xuống, mới phát hiện ra vừa rồi tình thế cấp bách nên hai tay đã đặt trên bờ mông tròn trịa căng mọng của nàng. Cảm nhận được sự mềm mại trong tay, Vu Đồng nhịn không được véo nhẹ thêm vài cái, mềm đấy, nhưng rất co dãn nha, cảm xúc không kém hơn so với Tần Vận một chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện