Thời điểm về đến nhà đã là chạng vạng, Bạch Tùng Trạch một mình im lặng ngồi trong xe, mặt không biểu cảm hút một điếu lại một điếu thuốc, đợi đến khi trong xe tràn ngập sương khói, hắn mới tùy tay rút ra một cái khăn tay, xoa xoa tay phải đã muốn lại chảy máu.
Đẩy mở cửa xe, bên ngoài bông tuyết nhỏ đang rơi.
Bạch Tùng Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái có vẻ lo lắng vào không trung, trầm mặc đi về nơi ở.
Chỗ ở của Bạch Tùng Trạch ở tầng mười sáu, không tính là cao, cũng tuyệt đối không thấp, tỷ lệ còn sống nếu nhảy từ trên xuống cơ hồ có thể xem nhẹ không nói, không biết vì sao, Bạch Tùng Trạch không đi thang máy, mà theo thang bộ từng bước một đi về phía nhà.
Ngọn đèn ở thang bộ thực âm u, nhiệt độ không khí cũng rất thấp, Bạch Tùng Trạch hơi thở dốc, nhìn chằm chằm cầu thang dưới chân của mình chậm rãi bước đi lên trên tầng, tâm tình hắn lúc này thật sự bình tĩnh, giống như cùng hắn thô bạo khi tức giận vừa nãy hoàn toàn là hai người,
Bạch Tùng Trạch thật sự rất lãnh tĩnh, hắn trong lúc lãnh tĩnh tự hỏi — sẽ giết chết cái người hại chết Tô Duy Hi như thế nào. Hắn tuyệt đối không tin Tô Duy Hi sẽ tự sát, nhất định là có người nào, hoặc là chuyện gì đó, khiến y buông tha cho sinh mệnh của mình.
Bạch Tùng Trạch nghĩ, từ cao như vậy nhảy xuống sẽ rất đau đi, nhìn xem đầu đều nát thành cái dạng gì, Tô Duy Hi này, thật là ngu xuẩn, cũng không biết dùng phương pháp tự sát giữ được thể diện.
Nghĩ đến đây, Bạch Tùng Trạch lộ ra một nụ cười suy yếu, hắn cảm thấy trong miệng đầy vị tanh tỉnh người, cả người đều có chút hoảng hốt.
Rốt cục tới cửa nhà, Bạch Tùng Trạch lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Rất nhiều năm sau đó Bạch Tùng Trạch đều khó có thể quên được cảnh tượng trước mắt.
Cái người nguyên bản hẳn là phải nằm tại im lặng trong nhà xác cư nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngọn đèn màu cam chiếu xuống tóc người nọ tạo thành một tầng vàng nhạt, sắc điệu này nhìn qua ấm áp như vậy, thậm chí khiến Bạch Tùng Trạch có một loại xúc động muốn khóc.
“…” Bạch Tùng Trạch không biết nói cái gì, cũng đều nói không nên lời, hắn thấy Tô Duy Hi ở trong nhà ăn bánh quy, cảm thấy khí lực của bản thân đều trong nháy mắt biến mất.
“Duy Hi.” Miệng cúi đầu kêu tên này, Bạch Tùng Trạch tựa vào khung cửa cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất.
Quay đầu nhìn Bạch Tùng Trạch ở cửa, Tô Duy Hi không hề động, y như có điều suy nghĩ, nhìn bánh quy trong tay mình, từ trên ghế sô pha đứng lên đến, đi về phía Bạch Tùng Trạch yếu ớt ở cửa.
“Anh làm sao vậy?” Tô Duy Hi ngồi xổm xuống nhìn nam nhân một thân chật vật này, khi ánh mắt đảo đến tay phải mơ hồ chảy máu của hắn, mày hơi hơi nhíu lại: “Tay làm sao vậy?”
“… Cậu gạt tôi.” Bạch Tùng Trạch bán ngồi xổm, hắn cúi thấp đầu, ngữ khí cũng vô cùng phẫn hận: “Con mẹ nó cậu đích gạt tôi!”
“Ừ?” Tô Duy Hi hiểu được gì đó, y cười như không cười nhìn Bạch Tùng Trạch: “Anh thấy đến cái gì?”
“Đệch, cậu cho là lấy mạng của cậu ra đùa với tôi là hay lắm sao!!” Bạch Tùng Trạch mạnh mẽ ngẩng đầu, hốc mắt đã muốn đỏ: “Tô Duy Hi cậu rốt cuộc có tâm hay không??? Có biết tôi vừa rồi thiếu chút nữa điên rồi hay không??”
“Tôi à.” Tô Duy Hi mặt không biểu cảm đứng lên: “Hiện tại đại khái đã không còn đi.”
“Có ý gì?” Bạch Tùng Trạch cảm thấy Tô Duy Hi trước mắt có chút kỳ quái.
“Chính là cái ý kia a.” Tô Duy Hi không có cái gọi là nhún vai, y thừa nhận, lúc nhìn đến bộ dáng chật vật của Bạch Tùng Trạch, trong lòng có một tia xúc động, thế nhưng chỉ là xúc động mà thôi, ngay cả trình độ cảm động cũng không đến, huống chi mình là vì hắn mà bỏ mạng, như vậy có xúc động, cũng không thay đổi được cái gì.
“… Tô Duy Hi.” Bạch Tùng Trạch đứng lên, binh một tiếng đóng cửa lại, hắn đi vài bước đến trước mặt Tô Duy Hi, trong biểu tình phẫn nộ mang theo vui mừng như điên: “Về sau không được đùa tôi thế này nữa!”
“Nếu không phải đùa thì sao?” Tô Duy Hi lại lộ ra nụ cười Bạch Tùng Trạch quen thuộc.
“Có ý gì?” Bạch Tùng Trạch cư nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh người.
“Ý tôi chính là… Nếu tôi đã chết thì sao.” Tô Duy Hi dùng ngữ khí chậm rãi nói.
“Vậy hiện tại ở trước mặt tôi là cái gì? Quỷ?” Bạch Tùng Trạch ngược lại cảm thấy Tô Duy Hi có chút buồn cười.
“Thế nào? Anh không tin sao?” Tô Duy Hi vẫn duy trì nụ cười của mình, sau đó chậm rãi vươn tay… Cái tay kia, tới gần thân thể Bạch Tùng Trạch, xuyên qua.
“…”Ánh mắt Bạch Tùng Trạch mãnh liệt trừng lớn, hắn kinh ngạc nhìn một cánh tay xuyên qua từ trong thân thể của mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Duy Hi biểu tình lạnh nhạt: “Cậu…”
“Tôi đã chết.” Tô Duy Hi cười ra tiếng vừa dị thường vừa sáng lạn: “Từ tầng hai mươi ba nhảy xuống, ngã chết.”
Bạch Tùng Trạch đờ đẫn nhìn Tô Duy Hi, phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“… Ai nha, năng lực tiếp thu như thế nào lại kém như vậy a.” Tô Duy Hi nhìn Bạch Tùng Trạch té trên mặt đất lẩm bẩm nói: “Cứ như vậy hôn mê?”
Đúng vậy, cứ như vậy hôn mê. Bạch Tùng Trạch rốt cuộc không chịu nổi kích thích, để cho bản thân tạm thời tránh khỏi sự thật.
Trốn tránh sâu vô tận, Bạch Tùng Trạch mơ thấy lúc hắn gặp Tô Duy Hi.
Tại quán bar ngọn đèn mờ ám, mùi nước hoa nồng đậm, người người ầm ĩ, mang theo trêu đùa ác ý.
“Bạch thiếu, giới thiệu cho anh một người thế nào?”
“Hửm?” “Chính là cái người bên kia, người mặc áo màu trắng kia.”
“Cậu rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì?”
“Ha ha, chỉ là muốn hỏi anh có hứng thú hay không thôi, anh không phải vẫn luôn thích loại hình này sao?”
“Cậu ta chọc giận cậu?”
“Ai, Bạch thiếu tại sao có thể nói như vậy, có thể được giới thiệu cho Bạch thiếu anh, là bởi vì tôi cùng anh ta có quan hệ tốt.”
“A?”
“Thế nào, có hứng thú sao?”
“Tên là gì?”
“Anh ta à, gọi là Tô Duy Hi.”
Ở trong đám ngươi chỉ liếc mắt nhìn y một cái, cũng không thể nào quên được dung nhan của y — nghiệt duyên a. Cho dù đang ở trong mộng Bạch Tùng Trạch cũng muốn cười khổ, nếu biết kết cục sau này, hắn đã… Không, cho dù biết kết cục sau này, hắn cũng sẽ không buông tay.
Người ngồi ở quầy bar nhìn qua sạch sẽ như vậy, vô luận là tươi cười, hoặc là cử chỉ, đều đủ để hấp dẫn Bạch Tùng Trạch nội tâm đã sớm hư.
Vì thế tới gần biến thành việc đương nhiên.
“Thế nào có người mời nước chanh.” Biểu tình của Tô Duy Hi thực bất đắc dĩ, y nói: “Tôi cũng không phải thiếu nữ mới tới quán bar không biết gì, ly nước chanh này rốt cuộc là có ý gì?”
“Rượu không thích hợp với cậu.” Bạch Tùng Trạch đứng ở phía sau Tô Duy Hi, ngữ khí thực chắc chắc.
“Ha ha.” Tô Duy Hi ngược lại không phát hiện nam nhân diện mạo tuấn mỹ trước mắt này giấu một tia ngoan độc hời hợt: “Anh nói đùa.”
“Có cơ hội mời cậu một ly không?” Bạch Tùng Trạch mỉm cười hỏi.
“Thực xin lỗi.” Tô Duy Hi chần chờ nói: “Tôi không có hứng thú với nam nhân …”
“A.” Bạch Tùng Trạch lên tiếng, hắn cũng không ngại Tô Duy Hi nói trắng ra: “Như vậy chỉ kết giao bằng hữu?”
“Kia đương nhiên không thành vấn đề.” Tô Duy Hi luôn luôn đâu có nói, y bưng ly nước chanh trước mặt uống ngay một hơi: “Cám ơn chiêu đãi.”
Bạch Tùng Trạch trầm mặc nhìn Tô Duy Hi, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Có ai đã nói với cậu hay không, không được tùy tiện uống đồ người khác đưa tới ở quán bar?”
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Tô Duy Hi có chút khó coi, y tình nguyện nói giỡn với Bạch Tùng Trạch.
“Tôi thật sự không nói đùa.” Tựa hồ biết ý tưởng của Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch nhún vai: “Cậu đắc tội người kia?”
“Ai…” Nhìn theo tầm mắt Bạch Tùng Trạch, sắc mặt Tô Duy Hi trắng nhợt, Mạnh Bạch Tình cư nhiên cũng ở trong này, hơn nữa nhìn qua Mạnh Bạch Tình có quan hệ sâu với người trước mắt này: “Anh…”
“Tôi và cậu ta không có quan hệ đặc biệt gì.” Bạch Tùng Trạch mỉm cười nhìn Tô Duy Hi trượt một chút vào vòng tay của mình: “Thế nhưng tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Đây là bắt đầu. Khi Tô Duy Hi lần thứ hai trợn mắt đã là buổi sáng ngày hôm sau, y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ: “Ưm…”
“Tỉnh?” Bạch Tùng Trạch ngồi ở bên giường hút thuốc: “Đứng lên đi?”
“A…” Dần dần thanh tỉnh Tô Duy Hi cảm thấy cả người đều đau, y cảm thấy một thân thống khổ, phẫn nộ phát hiện cái bộ vị xấu hổ cư nhiên cũng nóng rát ẩn ẩn đau.
“Tôi đi trước.” Bạch Tùng Trạch thấy Tô Duy Hi tỉnh, liền thuận tay dập điếu thuốc: “Tiền phòng đã trả rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.”
“Anh!!” Trực tiếp tức đỏ mặt, môi Tô Duy Hi run run, ngón tay chỉ vào Bạch Tùng Trạch cũng run rẩy, rõ ràng một bộ tức không nói nên lời.
“Đừng tức giận.” Bạch Tùng Trạch liếc mắt nhìn Tô Duy Hi một cái: “Cẩn thận tức chết.”
“Con mẹ nó anh!! Tôi đắc tội anh chỗ nào??” Tô Duy Hi nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Anh đồ thần kinh!!! Cuồng biến thái!!!”
“Cậu không đắc tội tôi.” Bạch Tùng Trạch lên tiếng lộ ra hàm răng trắng: “Cậu đắc tội Mạnh Bạch Tình.”
“…” Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Duy Hi không lên tiếng.
“Bảo bối nhi, cậu nhớ kỹ, thà rằng đắc tội quân tử, không cần đắc tội tiểu nhân.” Tâm tình Bạch Tùng Trạch lúc này rất tốt, cho nên nói tương đối nhiều, nếu là bình thường, phỏng chừng đã sớm đi rồi.
“Tiện nhân.” Tô Duy Hi rõ ràng tức không nhẹ, y rất ít cãi nhau với người khác, lúc này bị tức thành nóng nảy, cũng chỉ mắng một câu tiện nhân không nặng không nhẹ.
“A.” Bạch Tùng Trạch đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: “Tôi đề nghị cậu đừng đi trêu chọc Mạnh Bạch Tình, trong tay của cậu có chút ảnh chụp tế nhị đấy.”
“Anh có ý gì?” Tô Duy Hi quả thực đã muốn từ trên giường nhảy dựng lên đánh Bạch Tùng Trạch một quyền.
“Ý tôi chính là.” Bạch Tùng Trạch lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay: “Tôi chụp ảnh cậu truyền cho Mạnh Bạch Tình.”
Tô Duy Hi nuốt một ngụm máu trong cổ họng.
Sau đó Bạch Tùng Trạch bước đi, tiêu sái không chút lưu luyến, lúc này hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân sắp bị tức điên phía sau, sẽ dây dưa với hắn nhiều như vậy, càng không thể tưởng được, cũng bởi vì một chút sai lầm của bản thân, triệt triệt để để hủy diệt khả năng hắn và Tô Duy Hi cùng một chỗ.
Có đôi khi thượng đế lại công bằng như vậy, cho ngươi cái gì, liền nhất định thu hồi cái đó.
Có đôi khi thượng đế lại bất công như vậy, rõ ràng là người vô tội, lại bị tổn thương nhiều nhất.
Bạch Tùng Trạch mở mắt ra, hắn nhìn Tô Duy Hi ngồi ở bên cạnh mình, miệng phát ra một tiếng thở dài trầm trọng mà thống khổ.
Chia sẻ:
Đẩy mở cửa xe, bên ngoài bông tuyết nhỏ đang rơi.
Bạch Tùng Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái có vẻ lo lắng vào không trung, trầm mặc đi về nơi ở.
Chỗ ở của Bạch Tùng Trạch ở tầng mười sáu, không tính là cao, cũng tuyệt đối không thấp, tỷ lệ còn sống nếu nhảy từ trên xuống cơ hồ có thể xem nhẹ không nói, không biết vì sao, Bạch Tùng Trạch không đi thang máy, mà theo thang bộ từng bước một đi về phía nhà.
Ngọn đèn ở thang bộ thực âm u, nhiệt độ không khí cũng rất thấp, Bạch Tùng Trạch hơi thở dốc, nhìn chằm chằm cầu thang dưới chân của mình chậm rãi bước đi lên trên tầng, tâm tình hắn lúc này thật sự bình tĩnh, giống như cùng hắn thô bạo khi tức giận vừa nãy hoàn toàn là hai người,
Bạch Tùng Trạch thật sự rất lãnh tĩnh, hắn trong lúc lãnh tĩnh tự hỏi — sẽ giết chết cái người hại chết Tô Duy Hi như thế nào. Hắn tuyệt đối không tin Tô Duy Hi sẽ tự sát, nhất định là có người nào, hoặc là chuyện gì đó, khiến y buông tha cho sinh mệnh của mình.
Bạch Tùng Trạch nghĩ, từ cao như vậy nhảy xuống sẽ rất đau đi, nhìn xem đầu đều nát thành cái dạng gì, Tô Duy Hi này, thật là ngu xuẩn, cũng không biết dùng phương pháp tự sát giữ được thể diện.
Nghĩ đến đây, Bạch Tùng Trạch lộ ra một nụ cười suy yếu, hắn cảm thấy trong miệng đầy vị tanh tỉnh người, cả người đều có chút hoảng hốt.
Rốt cục tới cửa nhà, Bạch Tùng Trạch lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Rất nhiều năm sau đó Bạch Tùng Trạch đều khó có thể quên được cảnh tượng trước mắt.
Cái người nguyên bản hẳn là phải nằm tại im lặng trong nhà xác cư nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngọn đèn màu cam chiếu xuống tóc người nọ tạo thành một tầng vàng nhạt, sắc điệu này nhìn qua ấm áp như vậy, thậm chí khiến Bạch Tùng Trạch có một loại xúc động muốn khóc.
“…” Bạch Tùng Trạch không biết nói cái gì, cũng đều nói không nên lời, hắn thấy Tô Duy Hi ở trong nhà ăn bánh quy, cảm thấy khí lực của bản thân đều trong nháy mắt biến mất.
“Duy Hi.” Miệng cúi đầu kêu tên này, Bạch Tùng Trạch tựa vào khung cửa cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất.
Quay đầu nhìn Bạch Tùng Trạch ở cửa, Tô Duy Hi không hề động, y như có điều suy nghĩ, nhìn bánh quy trong tay mình, từ trên ghế sô pha đứng lên đến, đi về phía Bạch Tùng Trạch yếu ớt ở cửa.
“Anh làm sao vậy?” Tô Duy Hi ngồi xổm xuống nhìn nam nhân một thân chật vật này, khi ánh mắt đảo đến tay phải mơ hồ chảy máu của hắn, mày hơi hơi nhíu lại: “Tay làm sao vậy?”
“… Cậu gạt tôi.” Bạch Tùng Trạch bán ngồi xổm, hắn cúi thấp đầu, ngữ khí cũng vô cùng phẫn hận: “Con mẹ nó cậu đích gạt tôi!”
“Ừ?” Tô Duy Hi hiểu được gì đó, y cười như không cười nhìn Bạch Tùng Trạch: “Anh thấy đến cái gì?”
“Đệch, cậu cho là lấy mạng của cậu ra đùa với tôi là hay lắm sao!!” Bạch Tùng Trạch mạnh mẽ ngẩng đầu, hốc mắt đã muốn đỏ: “Tô Duy Hi cậu rốt cuộc có tâm hay không??? Có biết tôi vừa rồi thiếu chút nữa điên rồi hay không??”
“Tôi à.” Tô Duy Hi mặt không biểu cảm đứng lên: “Hiện tại đại khái đã không còn đi.”
“Có ý gì?” Bạch Tùng Trạch cảm thấy Tô Duy Hi trước mắt có chút kỳ quái.
“Chính là cái ý kia a.” Tô Duy Hi không có cái gọi là nhún vai, y thừa nhận, lúc nhìn đến bộ dáng chật vật của Bạch Tùng Trạch, trong lòng có một tia xúc động, thế nhưng chỉ là xúc động mà thôi, ngay cả trình độ cảm động cũng không đến, huống chi mình là vì hắn mà bỏ mạng, như vậy có xúc động, cũng không thay đổi được cái gì.
“… Tô Duy Hi.” Bạch Tùng Trạch đứng lên, binh một tiếng đóng cửa lại, hắn đi vài bước đến trước mặt Tô Duy Hi, trong biểu tình phẫn nộ mang theo vui mừng như điên: “Về sau không được đùa tôi thế này nữa!”
“Nếu không phải đùa thì sao?” Tô Duy Hi lại lộ ra nụ cười Bạch Tùng Trạch quen thuộc.
“Có ý gì?” Bạch Tùng Trạch cư nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh người.
“Ý tôi chính là… Nếu tôi đã chết thì sao.” Tô Duy Hi dùng ngữ khí chậm rãi nói.
“Vậy hiện tại ở trước mặt tôi là cái gì? Quỷ?” Bạch Tùng Trạch ngược lại cảm thấy Tô Duy Hi có chút buồn cười.
“Thế nào? Anh không tin sao?” Tô Duy Hi vẫn duy trì nụ cười của mình, sau đó chậm rãi vươn tay… Cái tay kia, tới gần thân thể Bạch Tùng Trạch, xuyên qua.
“…”Ánh mắt Bạch Tùng Trạch mãnh liệt trừng lớn, hắn kinh ngạc nhìn một cánh tay xuyên qua từ trong thân thể của mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Duy Hi biểu tình lạnh nhạt: “Cậu…”
“Tôi đã chết.” Tô Duy Hi cười ra tiếng vừa dị thường vừa sáng lạn: “Từ tầng hai mươi ba nhảy xuống, ngã chết.”
Bạch Tùng Trạch đờ đẫn nhìn Tô Duy Hi, phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“… Ai nha, năng lực tiếp thu như thế nào lại kém như vậy a.” Tô Duy Hi nhìn Bạch Tùng Trạch té trên mặt đất lẩm bẩm nói: “Cứ như vậy hôn mê?”
Đúng vậy, cứ như vậy hôn mê. Bạch Tùng Trạch rốt cuộc không chịu nổi kích thích, để cho bản thân tạm thời tránh khỏi sự thật.
Trốn tránh sâu vô tận, Bạch Tùng Trạch mơ thấy lúc hắn gặp Tô Duy Hi.
Tại quán bar ngọn đèn mờ ám, mùi nước hoa nồng đậm, người người ầm ĩ, mang theo trêu đùa ác ý.
“Bạch thiếu, giới thiệu cho anh một người thế nào?”
“Hửm?” “Chính là cái người bên kia, người mặc áo màu trắng kia.”
“Cậu rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì?”
“Ha ha, chỉ là muốn hỏi anh có hứng thú hay không thôi, anh không phải vẫn luôn thích loại hình này sao?”
“Cậu ta chọc giận cậu?”
“Ai, Bạch thiếu tại sao có thể nói như vậy, có thể được giới thiệu cho Bạch thiếu anh, là bởi vì tôi cùng anh ta có quan hệ tốt.”
“A?”
“Thế nào, có hứng thú sao?”
“Tên là gì?”
“Anh ta à, gọi là Tô Duy Hi.”
Ở trong đám ngươi chỉ liếc mắt nhìn y một cái, cũng không thể nào quên được dung nhan của y — nghiệt duyên a. Cho dù đang ở trong mộng Bạch Tùng Trạch cũng muốn cười khổ, nếu biết kết cục sau này, hắn đã… Không, cho dù biết kết cục sau này, hắn cũng sẽ không buông tay.
Người ngồi ở quầy bar nhìn qua sạch sẽ như vậy, vô luận là tươi cười, hoặc là cử chỉ, đều đủ để hấp dẫn Bạch Tùng Trạch nội tâm đã sớm hư.
Vì thế tới gần biến thành việc đương nhiên.
“Thế nào có người mời nước chanh.” Biểu tình của Tô Duy Hi thực bất đắc dĩ, y nói: “Tôi cũng không phải thiếu nữ mới tới quán bar không biết gì, ly nước chanh này rốt cuộc là có ý gì?”
“Rượu không thích hợp với cậu.” Bạch Tùng Trạch đứng ở phía sau Tô Duy Hi, ngữ khí thực chắc chắc.
“Ha ha.” Tô Duy Hi ngược lại không phát hiện nam nhân diện mạo tuấn mỹ trước mắt này giấu một tia ngoan độc hời hợt: “Anh nói đùa.”
“Có cơ hội mời cậu một ly không?” Bạch Tùng Trạch mỉm cười hỏi.
“Thực xin lỗi.” Tô Duy Hi chần chờ nói: “Tôi không có hứng thú với nam nhân …”
“A.” Bạch Tùng Trạch lên tiếng, hắn cũng không ngại Tô Duy Hi nói trắng ra: “Như vậy chỉ kết giao bằng hữu?”
“Kia đương nhiên không thành vấn đề.” Tô Duy Hi luôn luôn đâu có nói, y bưng ly nước chanh trước mặt uống ngay một hơi: “Cám ơn chiêu đãi.”
Bạch Tùng Trạch trầm mặc nhìn Tô Duy Hi, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Có ai đã nói với cậu hay không, không được tùy tiện uống đồ người khác đưa tới ở quán bar?”
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Tô Duy Hi có chút khó coi, y tình nguyện nói giỡn với Bạch Tùng Trạch.
“Tôi thật sự không nói đùa.” Tựa hồ biết ý tưởng của Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch nhún vai: “Cậu đắc tội người kia?”
“Ai…” Nhìn theo tầm mắt Bạch Tùng Trạch, sắc mặt Tô Duy Hi trắng nhợt, Mạnh Bạch Tình cư nhiên cũng ở trong này, hơn nữa nhìn qua Mạnh Bạch Tình có quan hệ sâu với người trước mắt này: “Anh…”
“Tôi và cậu ta không có quan hệ đặc biệt gì.” Bạch Tùng Trạch mỉm cười nhìn Tô Duy Hi trượt một chút vào vòng tay của mình: “Thế nhưng tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Đây là bắt đầu. Khi Tô Duy Hi lần thứ hai trợn mắt đã là buổi sáng ngày hôm sau, y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ: “Ưm…”
“Tỉnh?” Bạch Tùng Trạch ngồi ở bên giường hút thuốc: “Đứng lên đi?”
“A…” Dần dần thanh tỉnh Tô Duy Hi cảm thấy cả người đều đau, y cảm thấy một thân thống khổ, phẫn nộ phát hiện cái bộ vị xấu hổ cư nhiên cũng nóng rát ẩn ẩn đau.
“Tôi đi trước.” Bạch Tùng Trạch thấy Tô Duy Hi tỉnh, liền thuận tay dập điếu thuốc: “Tiền phòng đã trả rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.”
“Anh!!” Trực tiếp tức đỏ mặt, môi Tô Duy Hi run run, ngón tay chỉ vào Bạch Tùng Trạch cũng run rẩy, rõ ràng một bộ tức không nói nên lời.
“Đừng tức giận.” Bạch Tùng Trạch liếc mắt nhìn Tô Duy Hi một cái: “Cẩn thận tức chết.”
“Con mẹ nó anh!! Tôi đắc tội anh chỗ nào??” Tô Duy Hi nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Anh đồ thần kinh!!! Cuồng biến thái!!!”
“Cậu không đắc tội tôi.” Bạch Tùng Trạch lên tiếng lộ ra hàm răng trắng: “Cậu đắc tội Mạnh Bạch Tình.”
“…” Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Duy Hi không lên tiếng.
“Bảo bối nhi, cậu nhớ kỹ, thà rằng đắc tội quân tử, không cần đắc tội tiểu nhân.” Tâm tình Bạch Tùng Trạch lúc này rất tốt, cho nên nói tương đối nhiều, nếu là bình thường, phỏng chừng đã sớm đi rồi.
“Tiện nhân.” Tô Duy Hi rõ ràng tức không nhẹ, y rất ít cãi nhau với người khác, lúc này bị tức thành nóng nảy, cũng chỉ mắng một câu tiện nhân không nặng không nhẹ.
“A.” Bạch Tùng Trạch đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: “Tôi đề nghị cậu đừng đi trêu chọc Mạnh Bạch Tình, trong tay của cậu có chút ảnh chụp tế nhị đấy.”
“Anh có ý gì?” Tô Duy Hi quả thực đã muốn từ trên giường nhảy dựng lên đánh Bạch Tùng Trạch một quyền.
“Ý tôi chính là.” Bạch Tùng Trạch lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay: “Tôi chụp ảnh cậu truyền cho Mạnh Bạch Tình.”
Tô Duy Hi nuốt một ngụm máu trong cổ họng.
Sau đó Bạch Tùng Trạch bước đi, tiêu sái không chút lưu luyến, lúc này hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân sắp bị tức điên phía sau, sẽ dây dưa với hắn nhiều như vậy, càng không thể tưởng được, cũng bởi vì một chút sai lầm của bản thân, triệt triệt để để hủy diệt khả năng hắn và Tô Duy Hi cùng một chỗ.
Có đôi khi thượng đế lại công bằng như vậy, cho ngươi cái gì, liền nhất định thu hồi cái đó.
Có đôi khi thượng đế lại bất công như vậy, rõ ràng là người vô tội, lại bị tổn thương nhiều nhất.
Bạch Tùng Trạch mở mắt ra, hắn nhìn Tô Duy Hi ngồi ở bên cạnh mình, miệng phát ra một tiếng thở dài trầm trọng mà thống khổ.
Chia sẻ:
Danh sách chương