Lương Cẩm hé hả miệng, sững sờ kinh ngạc nhìn Tình Sương đưa tới trâm ngọc, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
“Làm sao, ngươi không muốn sao?”
Tình Sương nhíu mày, nàng hiếm khi có tâm muốn động viên tâm tình của người nọ một chút, Lương Cẩm lại không cảm kϊƈɦ? Nàng nói xong, lúc này ra vẻ muốn đem trâm ngọc thu hồi.
Lương Cẩm giống như bị sấm sét đánh trúng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó nắm lấy trâm ngọc ôm vào trong ngực, quăng ngay dáng vẻ ủy khuất lúc trước, kinh hỉ hiện lên mặt, hì hì cười nói:
“Đa tạ tiên tử tặng trâm!”
Sương nhi đưa nàng trâm ngọc, làm sao có khả năng không muốn chứ?
Tình Sương bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực sự là xem không hiểu Lương Cẩm, không biết vì sao nàng đột nhiên khổ sở, giờ thì lại lập tức bắt đầu vui vẻ.
Tình Sương từ trong nhẫn Tu Di lấy ra một cái dây cột tóc màu tím, đem tóc đen xõa xuống đơn giản buộc lên, sau đó liếc mắt nhìn Lương Cẩm, nghiêm mặt nói:
“Phần Tình sơn cốc trải qua đoạn khó khăn này, nhất định sẽ không dễ dàng buông tay, ta tất nhiên là không sợ, nhưng ngươi cũng đã liên luỵ vào, ngươi chính là nghĩ kỹ đối sách rồi sao? Nếu như không có chuyện quan trọng, không bằng trước mắt rời đi Tây Nham, đi nơi khác rèn luyện?”
Vị trí của Lăng Vân Tông ở Lâm Phong cách Tây Nham đâu chỉ ngàn dặm xa, Tình Sương mặc dù không biết Lương Cẩm tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Phần Tình sơn cốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngoài được hai chữ “rèn luyện”.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, trước chưa trả lời câu hỏi của Tình Sương, trái lại hỏi:
“Tiên tử có hay không đã nghĩ kỹ đối sách? Tiên tử chuẩn bị về Tử Tiêu Cung trước hay vẫn tiếp tục lưu lại Tây Nham?”
Tình Sương đem tóc dài cột tốt vung ra sau tai:
“Cung chủ phân phó chưa làm thỏa đáng, ta tạm thời sẽ không rời đi Tây Nham, chờ mua đầy đủ Tử Yên Ngọc Lan, ta mới có thể trở lại.
Đối sách vẫn chưa nghĩ kỹ, liền đi một bước tính một bước đi.”
Tình Sương tóc dài xõa vai, chổ thắt quấn lên dây cột màu tím, thoạt nhìn ít một chút ôn nhu, nhiều hơn mấy phần tiêu sái tùy tính.
Lương Cẩm chưa từng thấy Tình Sương như vậy, đây là dáng dấp mà nàng kiếp trước chưa từng gặp ở Sương nhi.
Nhất thời nàng chỉ cảm thấy người trước mắt phảng phất cực kỳ chói lóa kiêu dương, nàng chính là đẹp đẽ như vậy, dù cho có tính toàn bộ tinh hà*, cũng không sánh được ánh mắt óng ánh lại ôn nhu của nàng.
(*tình hà: ngân hà, hàn vạn ngôi sao)
Gò má duy mỹ nhu hòa của Tình Sương phản chiếu trong đôi mắt sáng lấp lánh của Lương Cẩm, đem ánh mắt của nàng hòa tan thành hai mảnh hồ sâu thâm túy; chất chứa vô số tương tư, cưng chiều cùng ôn nhu không thể nào kể hết.
Ánh mắt của nàng ôn hòa như nước, muốn đem dung tư tuyệt mỹ của người trước mắt từng nét từng nét khắc ở trong lòng.
“Vừa vặn ta cũng không có nơi nào để đi, nếu tiên tử không chê ta tu vi thấp kém, đoạn đường này, ta nguyện làm hộ giá hộ tống tiên tử!”
Lương Cẩm đi theo bên cạnh Tình Sương, chậm rãi nói ra.
Nàng đến Phần Tình sơn cốc, vốn là vì Tử Sơn bí cảnh, mà sở dĩ nhất định phải tới Tử Sơn bí cảnh, lại càng chính là vì Tình Sương.
Hiện tại Tử Sơn bí cảnh chưa mở ra, nàng cũng đã tìm được Sương nhi nàng, bên trong cái Tử Sơn bí cảnh kia hung hiểm cực kỳ, Tình Sương ở lại Tây Nham, ngày khác Tử Sơn bí cảnh mở ra, nàng hẳn là muốn đi vào tìm tòi.
Lương Cẩm tự nhiên không thể cùng Tình Sương nói rõ hung hiểm bên trong, vì vậy trong lòng nàng âm thầm dự định, nếu có thể theo Sương nhi đi vào, có kinh nghiệm của kiếp trước trêи người, nàng có thể hảo hảo vì Sương nhi tránh đi nguy hiểm.
Tình Sương quay đầu, liền rơi vào một mảnh đại dương sâu không thấy đáy, nàng thấy khóe môi Lương Cẩm mỉm cười, nụ cười nhu hòa, ánh mắt chân thành, thân thiết tùy tâm mà phát, lại mơ hồ dẫn theo hai phần chờ đợi, coi như Tình Sương muốn cự tuyệt, cũng sẽ trong lúc nhất thời không tìm được lý do cự tuyệt.
Nàng mím môi nở nụ cười:
“Nếu cái câu ngươi tu vi thấp kém này truyền đi, e sợ sẽ làm vô số hạng người trong thiên hạ tự nghĩ mình thiên tư tuyệt luân xấu hổ chết mất.”
Lương Cẩm bĩu môi cong miệng, làm ra bộ dạng phẫn uất không ngớt:
“Cùng tiên tử so sánh, không phải là tu vi thấp kém sao!”
Tu vi Luyện Thể cảnh, ở bên trêи Trung Châu mặc dù không tính là cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng đã đạt đến yêu cầu khai tông lập phái, ở bên trong tông phái tầm thường, cũng coi như là người mạnh nhất.
So với tu vi của nàng, thứ khiến cho người ta chấn động nhất chính là tuổi tác của nàng, Tình Sương mặc dù không biết sinh nhật của người kia, nhưng nhớ lại Lương Cẩm đã từng nói tuổi nàng cùng mình xấp xỉ, như vậy nàng tất nhiên còn chưa đầy ba mươi, nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Tình Sương là đệ tử cuối cùng của Tử Tiêu Cung cung chủ Nhan Bất Hối, phía sau có toàn bộ tài nguyên hùng hậu của Tử Tiêu Cung, trời sinh lại là Linh Lung thể chất, đối với thiên địa linh khí khá là hòa hợp, có thể tại tuổi như vậy đạt đến Kết Đan tu vi, thực sự chẳng có gì lạ.
Nhưng Lương Cẩm sinh trưởng ở một góc Lâm Phong tại Trung Châu, điều kiện tu luyện mặc dù không thể nói là kém, nhưng cũng tuyệt đối không nói là tốt gì, tất cả mọi thứ nàng hiện tại đạt được, đều là dựa vào cố gắng của chính nàng mới có được.
Càng đáng quý chính là, nàng bằng chừng tuổi này có thành tựu như thế lại không kiêu không vội, đại khí hào hiệp, đại khái, đây chính là chỗ mị lực của Lương Cẩm người này đi.
Tình Sương mỉm cười lắc lắc đầu:
“Chỉ sợ Tây Nham hung hiểm, vạn nhất liên lụy tới ngươi, lại khiến ta áy náy.”
Lương Cẩm dự liệu được Tình Sương sẽ nói như vậy, vì thế từ lâu đã nghĩ kỹ đối sách, nàng nhướng mày hì hì nở nụ cười:
“Nếu một đường an bình, thì làm sao có thể chân chính được rèn luyện, còn nữa, ta kỳ thực tích trữ kế vặt của chính mình, sau khi nhìn qua cách làm người giải quyết sự tình thỏa đáng của tiên tử, có thể hay không đồng ý cho ta đi một chuyến đến Tử Tiêu Cung, thăm viếng sư tôn.”
Lương Cẩm nói đã đến nước này, Tình Sương nếu như nói từ chối nữa, sẽ có vẻ không có tình người rồi.
Tình Sương khá là bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lương Cẩm, bản thân nàng độc lai độc vãng sớm đã thành thói quen, tuy rằng Lương Cẩm không khién người phiền chán, nàng cũng vui vẻ cùng đi chung, nhưng nàng vẫn là theo bản năng muốn chọn con đường độc hành, Lương Cẩm lại thật giống như biết được quyết định của nàng, đem tất cả lý do từ chối của nàng bác bỏ trở về hết.
“Cũng tốt, nếu như rảnh rỗi như vậy, cũng có thể hướng về ngươi lấy thêm hai vò rượu uống.”
Tình Sương không kiên trì nữa, Lương Cẩm lặng lẽ nắm chặt tay mừng rỡ, Tình Sương thẳng hướng phía trước đi, tựa hồ chưa từng phát hiện chuyện lén lút của Lương Cẩm.
Hai người kết bạn đồng hành, Lương Cẩm cùng Tình Sương kể lại thời điểm bản thân ngày trước ở Chu Tước Sơn mạch lần đầu gặp Phần thị huynh muội, dọc theo đường đi bầu không khí đúng là khá hòa hợp.
Sắc trời dần muộn, chỉ lát nữa là sẽ đi ra khỏi sơn lâm, ngoài rừng có một thị trấn nhỏ, là chỗ đặt chân gần nhất cho lộ trình trước mắt.
Nhưng vào lúc này, Tình Sương bước chân thoáng trì hoãn, sau đó lại khôi phục tiết tấu lúc ban đầu, Lương Cẩm trong lòng hơi động, trêи mặt biểu hiện bất biến, bước chân cũng không có một chút nào run rẩy, cười tủm tỉm cùng Tình Sương kể lại chuyện chính mình dọc theo đường đi gặp phải.
Hai người ở trong sơn lâm trống trải yên tĩnh chậm rãi mà đi, bốn phía chỉ có tiếng gió vun vút, cành lá đỏ hồng lung lay sàn sạt, Lương Cẩm âm thanh cười đùa cùng âm thanh Tình Sương thỉnh thoảng đáp lời.
Ánh nắng càng ngày càng mờ, rừng cây trống trải bởi vì chút âm thanh thỉnh thoảng vang lên này lại càng thêm yên tĩnh.
Hai người không nhanh không chậm đi tới trước, Lương Cẩm không có biểu hiện ra cái gì khác thường, Tình Sương vẫn là bộ dạng ban đầu.
Mắt nhìn các nàng muốn đi ra khỏi sơn lâm, bỗng nhiên một trận sơn phong* lướt nhẹ qua, mang theo khí tức nóng rực bên trong Chu Tước Sơn mạch, cuốn lá đỏ đầu cành cây, bay bay rơi rụng.
(*sơn phong: gió núi)
Từng mảnh từng mảnh lá đỏ từ trước mặt hai người đảo qua, một lúc nào đó, trong khi từng mảnh lá đỏ che chắn Tình Sương tầm mắt, ánh mắt không thể tập trung một chỗ, trong bóng tối trong rừng đột nhiên phát ra hàn quang.
Chủy thủ sắc bén chớp mắt đã phóng tới, đến thẳng yết hầu của Tình Sương!
Lương Cẩm trong mắt bắn ra hàn quang dày đặc, kiếm không hề có một tiếng động xuất ra, đi sau mà đến trước, mũi kiếm điểm ở trêи mũi đao sắc bén của chủy thủ, đem thế chuyển dời nửa tấc, lệch khỏi quỹ tích ban đầu, sát bên tai của Tình Sương sượt qua, cắt xuống một tia tóc đen.
Lực lượng lưu lại tồn tại trêи chủy thủ là đến từ Kết Đan tu sĩ, Lương Cẩm mới không thể đem nó đánh bay.
Phong ấn bên trong đan điền của Lương Cẩm còn chưa ngưng tụ lại, mỗi lần bỏ niêm phong thời gian cũng có hạn chế, một đạo phong ấn có thể kéo dài nửa ngày, hai đạo phong ấn thì nhiều nhất chống đỡ hai canh giờ.
Từ Phần Tình sơn cốc đi ra, hai canh giờ từ lâu qua, vì vậy nàng lúc này ra tay, toàn bộ dựa vào sức mạnh của chính bản thân, so với Kết Đan tu sĩ, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nhưng nàng thắng ở ánh mắt sắc bén, phán đoán tinh chuẩn, một chút nhìn ra điểm yếu của chủy thủ, mới có thể lấy lực lượng chỉ mới vào Luyện Thể miễn cưỡng bóp méo quỹ tích bay tới.
Tình Sương trước sau không động, sinh tử trong nháy mắt, nàng vẫn như cũ thong dong.
Cái nháy mắt kia, chẳng biết vì sao, từ trước đến giờ sự cẩn thận của nàng, càng là không nghi ngờ chút nào đem sự sống chết của chính mình giao cho Lương Cẩm, dù cho lưỡi kiếm của Lương Cẩm cách cổ của nàng chỉ có mấy tấc xa, nàng cũng chưa từng đối với Lương Cẩm sinh ra bất kỳ tâm phòng bị nào.
Chủy thủ vừa bay qua, trường kiếm trong tay Tình Sương cũng đột nhiên ra khỏi vỏ, tuôn ra một âm thanh chói tai “xoạt”, men theo quỷ tích bay tới của chủy thủ, xông tới cái người đang ẩn nấp trong rừng Tử Đàn.
Tiếng “đinh đang” vang lên qua đi, một bóng người bị ép hiện thân, hắc y mũ trùm màu đen, không thấy rõ tướng mạo.
Tu vi của hắn cùng Tình Sương xấp xỉ, không muốn cùng Tình Sương chính diện giao thủ, một đòn không trúng, liền muốn lui lại.
Nhưng bước chân của hắn mới xê dịch, đang muốn rút đi, liền kinh ngạc phát hiện, Lương Cẩm chẳng biết lúc nào đã chặn ở con đường lui mà hắn đã tính tốt từ trước, trùng hợp đem đường lui chặn đứt, nếu muốn rút đi, trừ phi đem nàng một đòn giết chết.
Hắn chỉ có thời gian cho một chiêu, bằng không trường kiếm trong tay Tình Sương tất nhiên sẽ xuyên thủng trái tim của hắn.
Một thân ẩn ở dưới mũ trùm hai con ngươi ánh sáng âm u lóe lên, một thanh chủy thủ cùng thanh lúc trước đánh giết Tình Sương giống y như đúc đột nhiên thoáng hiện, hóa thành một đạo điện quang, xông thẳng đến mi tâm của Lương Cẩm.
Lương Cẩm không có chút nào kinh hoảng, đem chủy thủ đoạt mệnh trước mắt xem như không có gì, tay áo bào nàng vung lên, một đạo vũ linh sáng trắng trôi nổi ở trước mắt nàng, tiếp theo một cái chớp mắt, vũ linh bắn ra hàng loạt, sinh ra vạn ngàn tàn ảnh, sáng loáng một tiếng đem cái Chủy thủ kia chia làm hai nửa, sau đó dưới thế không giảm, ở tại ánh mắt kinh hãi của hắc y nhân, xuyên thủng lồng ngực của hắn!
Truy Phong Linh! Lúc trước tam tông Đại Tỷ Đấu, Lương Cẩm đoạt được vị thứ người đứng đầu thu được hạ phẩm Linh Bảo, vẫn chưa từng phát huy được tác dụng, bây giờ lại trở thành then chốt quyết thắng của trận chiến này!
Hắc y nhân thân thể trong nháy mắt cứng ngắt, Truy Phong Linh uy lực tuy lớn, nhưng cũng không phải là thứ có thể lấy tính mạng hắn, thế nhưng trong nháy mắt cứng ngắt này, liền đã định trước người thắng!
Xanh thẳm ánh kiếm từ trêи trời giáng xuống, từ phía sau lưng đâm vào, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ sinh cơ của hắn, mang theo thân thể của hắn gắm vào đất vàng dưới chân!
Tình Sương bồng bềnh rơi xuống đất, đôi mắt đẹp đảo qua gò má hờ hững không gợn sóng của Lương Cẩm, trong lòng lại thêm vài phần sóng lớn.
Đây là lần thứ nhất nàng cùng Lương Cẩm hợp tác ra tay, Lương Cẩm thực lực cùng nàng cách biệt một cảnh giới lớn, nhưng không chút nào kéo chân.
Trận chiến này nếu như không có Lương Cẩm từ bên cạnh giúp đỡ, tất nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Nguy cơ hiện ra trong nháy mắt, nàng cùng người kia hiểu ngầm tựa như từ trong xương bị đánh thức, tin tưởng lẫn nhau, không nghi ngờ ai một chút nào.
Một khắc đó, phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng của Tình Sương, xa lạ, rồi lại phảng phất quen thuộc..
“Làm sao, ngươi không muốn sao?”
Tình Sương nhíu mày, nàng hiếm khi có tâm muốn động viên tâm tình của người nọ một chút, Lương Cẩm lại không cảm kϊƈɦ? Nàng nói xong, lúc này ra vẻ muốn đem trâm ngọc thu hồi.
Lương Cẩm giống như bị sấm sét đánh trúng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó nắm lấy trâm ngọc ôm vào trong ngực, quăng ngay dáng vẻ ủy khuất lúc trước, kinh hỉ hiện lên mặt, hì hì cười nói:
“Đa tạ tiên tử tặng trâm!”
Sương nhi đưa nàng trâm ngọc, làm sao có khả năng không muốn chứ?
Tình Sương bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực sự là xem không hiểu Lương Cẩm, không biết vì sao nàng đột nhiên khổ sở, giờ thì lại lập tức bắt đầu vui vẻ.
Tình Sương từ trong nhẫn Tu Di lấy ra một cái dây cột tóc màu tím, đem tóc đen xõa xuống đơn giản buộc lên, sau đó liếc mắt nhìn Lương Cẩm, nghiêm mặt nói:
“Phần Tình sơn cốc trải qua đoạn khó khăn này, nhất định sẽ không dễ dàng buông tay, ta tất nhiên là không sợ, nhưng ngươi cũng đã liên luỵ vào, ngươi chính là nghĩ kỹ đối sách rồi sao? Nếu như không có chuyện quan trọng, không bằng trước mắt rời đi Tây Nham, đi nơi khác rèn luyện?”
Vị trí của Lăng Vân Tông ở Lâm Phong cách Tây Nham đâu chỉ ngàn dặm xa, Tình Sương mặc dù không biết Lương Cẩm tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Phần Tình sơn cốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngoài được hai chữ “rèn luyện”.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, trước chưa trả lời câu hỏi của Tình Sương, trái lại hỏi:
“Tiên tử có hay không đã nghĩ kỹ đối sách? Tiên tử chuẩn bị về Tử Tiêu Cung trước hay vẫn tiếp tục lưu lại Tây Nham?”
Tình Sương đem tóc dài cột tốt vung ra sau tai:
“Cung chủ phân phó chưa làm thỏa đáng, ta tạm thời sẽ không rời đi Tây Nham, chờ mua đầy đủ Tử Yên Ngọc Lan, ta mới có thể trở lại.
Đối sách vẫn chưa nghĩ kỹ, liền đi một bước tính một bước đi.”
Tình Sương tóc dài xõa vai, chổ thắt quấn lên dây cột màu tím, thoạt nhìn ít một chút ôn nhu, nhiều hơn mấy phần tiêu sái tùy tính.
Lương Cẩm chưa từng thấy Tình Sương như vậy, đây là dáng dấp mà nàng kiếp trước chưa từng gặp ở Sương nhi.
Nhất thời nàng chỉ cảm thấy người trước mắt phảng phất cực kỳ chói lóa kiêu dương, nàng chính là đẹp đẽ như vậy, dù cho có tính toàn bộ tinh hà*, cũng không sánh được ánh mắt óng ánh lại ôn nhu của nàng.
(*tình hà: ngân hà, hàn vạn ngôi sao)
Gò má duy mỹ nhu hòa của Tình Sương phản chiếu trong đôi mắt sáng lấp lánh của Lương Cẩm, đem ánh mắt của nàng hòa tan thành hai mảnh hồ sâu thâm túy; chất chứa vô số tương tư, cưng chiều cùng ôn nhu không thể nào kể hết.
Ánh mắt của nàng ôn hòa như nước, muốn đem dung tư tuyệt mỹ của người trước mắt từng nét từng nét khắc ở trong lòng.
“Vừa vặn ta cũng không có nơi nào để đi, nếu tiên tử không chê ta tu vi thấp kém, đoạn đường này, ta nguyện làm hộ giá hộ tống tiên tử!”
Lương Cẩm đi theo bên cạnh Tình Sương, chậm rãi nói ra.
Nàng đến Phần Tình sơn cốc, vốn là vì Tử Sơn bí cảnh, mà sở dĩ nhất định phải tới Tử Sơn bí cảnh, lại càng chính là vì Tình Sương.
Hiện tại Tử Sơn bí cảnh chưa mở ra, nàng cũng đã tìm được Sương nhi nàng, bên trong cái Tử Sơn bí cảnh kia hung hiểm cực kỳ, Tình Sương ở lại Tây Nham, ngày khác Tử Sơn bí cảnh mở ra, nàng hẳn là muốn đi vào tìm tòi.
Lương Cẩm tự nhiên không thể cùng Tình Sương nói rõ hung hiểm bên trong, vì vậy trong lòng nàng âm thầm dự định, nếu có thể theo Sương nhi đi vào, có kinh nghiệm của kiếp trước trêи người, nàng có thể hảo hảo vì Sương nhi tránh đi nguy hiểm.
Tình Sương quay đầu, liền rơi vào một mảnh đại dương sâu không thấy đáy, nàng thấy khóe môi Lương Cẩm mỉm cười, nụ cười nhu hòa, ánh mắt chân thành, thân thiết tùy tâm mà phát, lại mơ hồ dẫn theo hai phần chờ đợi, coi như Tình Sương muốn cự tuyệt, cũng sẽ trong lúc nhất thời không tìm được lý do cự tuyệt.
Nàng mím môi nở nụ cười:
“Nếu cái câu ngươi tu vi thấp kém này truyền đi, e sợ sẽ làm vô số hạng người trong thiên hạ tự nghĩ mình thiên tư tuyệt luân xấu hổ chết mất.”
Lương Cẩm bĩu môi cong miệng, làm ra bộ dạng phẫn uất không ngớt:
“Cùng tiên tử so sánh, không phải là tu vi thấp kém sao!”
Tu vi Luyện Thể cảnh, ở bên trêи Trung Châu mặc dù không tính là cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng đã đạt đến yêu cầu khai tông lập phái, ở bên trong tông phái tầm thường, cũng coi như là người mạnh nhất.
So với tu vi của nàng, thứ khiến cho người ta chấn động nhất chính là tuổi tác của nàng, Tình Sương mặc dù không biết sinh nhật của người kia, nhưng nhớ lại Lương Cẩm đã từng nói tuổi nàng cùng mình xấp xỉ, như vậy nàng tất nhiên còn chưa đầy ba mươi, nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Tình Sương là đệ tử cuối cùng của Tử Tiêu Cung cung chủ Nhan Bất Hối, phía sau có toàn bộ tài nguyên hùng hậu của Tử Tiêu Cung, trời sinh lại là Linh Lung thể chất, đối với thiên địa linh khí khá là hòa hợp, có thể tại tuổi như vậy đạt đến Kết Đan tu vi, thực sự chẳng có gì lạ.
Nhưng Lương Cẩm sinh trưởng ở một góc Lâm Phong tại Trung Châu, điều kiện tu luyện mặc dù không thể nói là kém, nhưng cũng tuyệt đối không nói là tốt gì, tất cả mọi thứ nàng hiện tại đạt được, đều là dựa vào cố gắng của chính nàng mới có được.
Càng đáng quý chính là, nàng bằng chừng tuổi này có thành tựu như thế lại không kiêu không vội, đại khí hào hiệp, đại khái, đây chính là chỗ mị lực của Lương Cẩm người này đi.
Tình Sương mỉm cười lắc lắc đầu:
“Chỉ sợ Tây Nham hung hiểm, vạn nhất liên lụy tới ngươi, lại khiến ta áy náy.”
Lương Cẩm dự liệu được Tình Sương sẽ nói như vậy, vì thế từ lâu đã nghĩ kỹ đối sách, nàng nhướng mày hì hì nở nụ cười:
“Nếu một đường an bình, thì làm sao có thể chân chính được rèn luyện, còn nữa, ta kỳ thực tích trữ kế vặt của chính mình, sau khi nhìn qua cách làm người giải quyết sự tình thỏa đáng của tiên tử, có thể hay không đồng ý cho ta đi một chuyến đến Tử Tiêu Cung, thăm viếng sư tôn.”
Lương Cẩm nói đã đến nước này, Tình Sương nếu như nói từ chối nữa, sẽ có vẻ không có tình người rồi.
Tình Sương khá là bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lương Cẩm, bản thân nàng độc lai độc vãng sớm đã thành thói quen, tuy rằng Lương Cẩm không khién người phiền chán, nàng cũng vui vẻ cùng đi chung, nhưng nàng vẫn là theo bản năng muốn chọn con đường độc hành, Lương Cẩm lại thật giống như biết được quyết định của nàng, đem tất cả lý do từ chối của nàng bác bỏ trở về hết.
“Cũng tốt, nếu như rảnh rỗi như vậy, cũng có thể hướng về ngươi lấy thêm hai vò rượu uống.”
Tình Sương không kiên trì nữa, Lương Cẩm lặng lẽ nắm chặt tay mừng rỡ, Tình Sương thẳng hướng phía trước đi, tựa hồ chưa từng phát hiện chuyện lén lút của Lương Cẩm.
Hai người kết bạn đồng hành, Lương Cẩm cùng Tình Sương kể lại thời điểm bản thân ngày trước ở Chu Tước Sơn mạch lần đầu gặp Phần thị huynh muội, dọc theo đường đi bầu không khí đúng là khá hòa hợp.
Sắc trời dần muộn, chỉ lát nữa là sẽ đi ra khỏi sơn lâm, ngoài rừng có một thị trấn nhỏ, là chỗ đặt chân gần nhất cho lộ trình trước mắt.
Nhưng vào lúc này, Tình Sương bước chân thoáng trì hoãn, sau đó lại khôi phục tiết tấu lúc ban đầu, Lương Cẩm trong lòng hơi động, trêи mặt biểu hiện bất biến, bước chân cũng không có một chút nào run rẩy, cười tủm tỉm cùng Tình Sương kể lại chuyện chính mình dọc theo đường đi gặp phải.
Hai người ở trong sơn lâm trống trải yên tĩnh chậm rãi mà đi, bốn phía chỉ có tiếng gió vun vút, cành lá đỏ hồng lung lay sàn sạt, Lương Cẩm âm thanh cười đùa cùng âm thanh Tình Sương thỉnh thoảng đáp lời.
Ánh nắng càng ngày càng mờ, rừng cây trống trải bởi vì chút âm thanh thỉnh thoảng vang lên này lại càng thêm yên tĩnh.
Hai người không nhanh không chậm đi tới trước, Lương Cẩm không có biểu hiện ra cái gì khác thường, Tình Sương vẫn là bộ dạng ban đầu.
Mắt nhìn các nàng muốn đi ra khỏi sơn lâm, bỗng nhiên một trận sơn phong* lướt nhẹ qua, mang theo khí tức nóng rực bên trong Chu Tước Sơn mạch, cuốn lá đỏ đầu cành cây, bay bay rơi rụng.
(*sơn phong: gió núi)
Từng mảnh từng mảnh lá đỏ từ trước mặt hai người đảo qua, một lúc nào đó, trong khi từng mảnh lá đỏ che chắn Tình Sương tầm mắt, ánh mắt không thể tập trung một chỗ, trong bóng tối trong rừng đột nhiên phát ra hàn quang.
Chủy thủ sắc bén chớp mắt đã phóng tới, đến thẳng yết hầu của Tình Sương!
Lương Cẩm trong mắt bắn ra hàn quang dày đặc, kiếm không hề có một tiếng động xuất ra, đi sau mà đến trước, mũi kiếm điểm ở trêи mũi đao sắc bén của chủy thủ, đem thế chuyển dời nửa tấc, lệch khỏi quỹ tích ban đầu, sát bên tai của Tình Sương sượt qua, cắt xuống một tia tóc đen.
Lực lượng lưu lại tồn tại trêи chủy thủ là đến từ Kết Đan tu sĩ, Lương Cẩm mới không thể đem nó đánh bay.
Phong ấn bên trong đan điền của Lương Cẩm còn chưa ngưng tụ lại, mỗi lần bỏ niêm phong thời gian cũng có hạn chế, một đạo phong ấn có thể kéo dài nửa ngày, hai đạo phong ấn thì nhiều nhất chống đỡ hai canh giờ.
Từ Phần Tình sơn cốc đi ra, hai canh giờ từ lâu qua, vì vậy nàng lúc này ra tay, toàn bộ dựa vào sức mạnh của chính bản thân, so với Kết Đan tu sĩ, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nhưng nàng thắng ở ánh mắt sắc bén, phán đoán tinh chuẩn, một chút nhìn ra điểm yếu của chủy thủ, mới có thể lấy lực lượng chỉ mới vào Luyện Thể miễn cưỡng bóp méo quỹ tích bay tới.
Tình Sương trước sau không động, sinh tử trong nháy mắt, nàng vẫn như cũ thong dong.
Cái nháy mắt kia, chẳng biết vì sao, từ trước đến giờ sự cẩn thận của nàng, càng là không nghi ngờ chút nào đem sự sống chết của chính mình giao cho Lương Cẩm, dù cho lưỡi kiếm của Lương Cẩm cách cổ của nàng chỉ có mấy tấc xa, nàng cũng chưa từng đối với Lương Cẩm sinh ra bất kỳ tâm phòng bị nào.
Chủy thủ vừa bay qua, trường kiếm trong tay Tình Sương cũng đột nhiên ra khỏi vỏ, tuôn ra một âm thanh chói tai “xoạt”, men theo quỷ tích bay tới của chủy thủ, xông tới cái người đang ẩn nấp trong rừng Tử Đàn.
Tiếng “đinh đang” vang lên qua đi, một bóng người bị ép hiện thân, hắc y mũ trùm màu đen, không thấy rõ tướng mạo.
Tu vi của hắn cùng Tình Sương xấp xỉ, không muốn cùng Tình Sương chính diện giao thủ, một đòn không trúng, liền muốn lui lại.
Nhưng bước chân của hắn mới xê dịch, đang muốn rút đi, liền kinh ngạc phát hiện, Lương Cẩm chẳng biết lúc nào đã chặn ở con đường lui mà hắn đã tính tốt từ trước, trùng hợp đem đường lui chặn đứt, nếu muốn rút đi, trừ phi đem nàng một đòn giết chết.
Hắn chỉ có thời gian cho một chiêu, bằng không trường kiếm trong tay Tình Sương tất nhiên sẽ xuyên thủng trái tim của hắn.
Một thân ẩn ở dưới mũ trùm hai con ngươi ánh sáng âm u lóe lên, một thanh chủy thủ cùng thanh lúc trước đánh giết Tình Sương giống y như đúc đột nhiên thoáng hiện, hóa thành một đạo điện quang, xông thẳng đến mi tâm của Lương Cẩm.
Lương Cẩm không có chút nào kinh hoảng, đem chủy thủ đoạt mệnh trước mắt xem như không có gì, tay áo bào nàng vung lên, một đạo vũ linh sáng trắng trôi nổi ở trước mắt nàng, tiếp theo một cái chớp mắt, vũ linh bắn ra hàng loạt, sinh ra vạn ngàn tàn ảnh, sáng loáng một tiếng đem cái Chủy thủ kia chia làm hai nửa, sau đó dưới thế không giảm, ở tại ánh mắt kinh hãi của hắc y nhân, xuyên thủng lồng ngực của hắn!
Truy Phong Linh! Lúc trước tam tông Đại Tỷ Đấu, Lương Cẩm đoạt được vị thứ người đứng đầu thu được hạ phẩm Linh Bảo, vẫn chưa từng phát huy được tác dụng, bây giờ lại trở thành then chốt quyết thắng của trận chiến này!
Hắc y nhân thân thể trong nháy mắt cứng ngắt, Truy Phong Linh uy lực tuy lớn, nhưng cũng không phải là thứ có thể lấy tính mạng hắn, thế nhưng trong nháy mắt cứng ngắt này, liền đã định trước người thắng!
Xanh thẳm ánh kiếm từ trêи trời giáng xuống, từ phía sau lưng đâm vào, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ sinh cơ của hắn, mang theo thân thể của hắn gắm vào đất vàng dưới chân!
Tình Sương bồng bềnh rơi xuống đất, đôi mắt đẹp đảo qua gò má hờ hững không gợn sóng của Lương Cẩm, trong lòng lại thêm vài phần sóng lớn.
Đây là lần thứ nhất nàng cùng Lương Cẩm hợp tác ra tay, Lương Cẩm thực lực cùng nàng cách biệt một cảnh giới lớn, nhưng không chút nào kéo chân.
Trận chiến này nếu như không có Lương Cẩm từ bên cạnh giúp đỡ, tất nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Nguy cơ hiện ra trong nháy mắt, nàng cùng người kia hiểu ngầm tựa như từ trong xương bị đánh thức, tin tưởng lẫn nhau, không nghi ngờ ai một chút nào.
Một khắc đó, phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng của Tình Sương, xa lạ, rồi lại phảng phất quen thuộc..
Danh sách chương