“Gọi Lăng Đạo Tử tới đây gặp ta.”
Lăng Thương Khung thở dài vang vọng ở bên trong đại điện, bên trong phảng phất giấu diếm một tia phiền muộn không nói rõ được cũng không tả rõ được, hắn giống như nhớ tới một chút chuyện cũ năm xưa, ánh mắt nhìn núi sông ở ngoài đại điện, rơi vào trầm tư.
Bất kể là Lương Cẩm hay là Trần Du đều yên tĩnh chờ ở một bên, không có lên tiếng quấy rối hắn.

Toàn bộ bên trong đại điện, chỉ có Lâu Long ánh mắt lộ ra cực độ sợ hãi khi Lăng Thương Khung truyền gọi Lăng Đạo Tử, nhưng hàm dưới của hắn bị Lương Cẩm bẻ trật rồi, trong miệng chỉ có thể ngờ ngợ phát sinh âm thanh “ô ô”.
Không lâu lắm, cửa đại điện lộ ra bóng người của Lăng Đạo Tử vội vã mà đến, hắn sau khi vào điện lúc này liền quỳ gối, ngũ thể phục trêи mặt đất, thất thanh hô to:
“Tông chủ! Lão phu có tội!”
Lăng Thương Khung tâm tư thu hồi, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn:
“Tam trưởng lão có tội gì?”
Lăng Đạo Tử nằm rạp người trêи mặt đất, cung kính nói đến:
“Đệ tử của Lão phu Lâu Long cùng người của Thi Quỷ môn thường có lui tới, lão phu đã sớm biết, nhưng chưa từng nghiêm khắc trừng trị, chính là tội quản giáo không tới nơi tới chốn! Chưa kịp bẩm báo tông chủ, chính là tội lừa dối cấp trên! Cuối cùng tạo thành sai lầm lớn! Lão phu hôm nay liền đem người này trục xuất sư môn! Kính xin tông chủ trách phạt!”
Lương Cẩm đứng ở bên hông nhướng mí mắt, chỉ cảm thấy Lăng Đạo Tử này rất ranh ma, mấy câu nói ra đều giống như lùi nhưng thực sự lại là tiến, đem mình chối sạch sành sanh!
Chẳng lẽ hắn cho rằng cõi đời này ngoại trừ hắn ra, liền toàn là kẻ ngốc hết sao?
Lâu Long là đồ đệ của Lăng Đạo Tử, mặc dù hắn là đệ tử nội tông, nhưng thân phận vẫn không có cao đến mức độ không cần thông báo liền có thể tùy ý ra vào tông môn, cho dù là Lương Cẩm muốn xuống núi lịch lãm, cũng phải là hướng về Trần Du xin phép trước, Lâu Long muốn ra ngoài, Lăng Đạo Tử tất nhiên biết được!

Lăng Thương Khung đương nhiên không phải người ngu, Lương Cẩm có thể nghĩ đến vấn đề này thì đương nhiên hắn cũng không thể không nghĩ tới, lúc này nghe Lăng Đạo Tử nói, Lăng Thương Khung sắc mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng băng hàn:
“Người này đáng giết!”
Lăng Đạo Tử không có ngẩng đầu, chỉ nói:
“Toàn bộ theo lời nói của tông chủ!”
Dứt tiếng, Lâu Long trọng thương trêи mặt đất trong mắt lộ ra vô tận sợ hãi cùng ái oán phẫn nộ, hắn chưa từng nghĩ, Lăng Đạo Tử dĩ nhiên xem câu nói sẽ bảo vệ hắn biến thành chưa từng xảy ra!
Hắn hôm nay gây thành như vầy, Lăng Thương Khung nói muốn giết hắn, không hề quá đáng! Hắn không phải không biết hậu quả, mà hắn sở dĩ dám làm như thế, đơn giản là vì tin tưởng Lăng Đạo Tử vô luận như thế nào đều sẽ bảo vệ hắn!
Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn nghĩ lầm rồi!
Ánh mắt hắn lộ ra kinh hoàng cùng oán giận, hắn còn trẻ, hắn không muốn chết!
Lâu Long đột nhiên kịch liệt giằng co, trong miệng “ô ô” phát tiếng, hai mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lương Cẩm, hắn nghĩ tới Lương Cẩm vốn có thể một chiêu kiếm giết hắn, nhưng nàng lại cố sức khiến mũi kiếm lệch đi một tấc! Sinh cơ của hắn nói không chừng liền ở trêи tay nàng!
Cho dù bị Lương Cẩm bẻ trật quai hàm, Lâu Long không thể nói thành tiếng, nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không muốn chết, hắn muốn vì chính mình đoạt một phần sinh cơ!
Hắn giãy dụa tự nhiên thu hút được sự chú ý của người trong đại điện, Lăng Đạo Tử từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, Lăng Thương Khung ánh mắt băng hàn, cũng không để ý đến Lâu Long giãy dụa, nhưng Trần Du chính là tựa như vô tình hay là cố ý nhìn thoáng qua Lương Cẩm, dù sao Lương Cẩm bắt sống Lâu Long chính là nàng tận mắt nhìn thấy, lại chủ động xin đi giết giặc cùng với nàng đến Tử Vân Phong, tính tình của Lương Cẩm Trần Du đã hiểu khá rõ, nàng chắc chắn sẽ không vất vả làm sự tình không có kết quả tốt.
Nhưng thấy Lương Cẩm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tỉnh bơ phảng phất như không có cảm giác, Trần Du trong lòng thầm than tâm trí của Lương Cẩm gần như giống yêu quái gian xảo như hồ, nàng sao lại không biết Lương Cẩm đây là muốn để nàng mở miệng, thiệt thòi nàng mang Lương Cẩm thượng sơn lúc trước còn có chút bận tâm nàng sẽ liều lĩnh, nguyên lai những lo lắng kia đều là dư thừa.
Trần Du bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Lăng Thương Khung tựa hồ thật sự nổi lên sát tâm, liền tiến lên một bước nói:
“Sư tôn, đệ tử có lời muốn nói.”
Lăng Thương Khung nhìn về phía Trần Du:
“Ngươi nói đi.”
Trần Du cung cung kính kính thi lễ một cái, sau đó mới nói:
“Việc Lâu Long cùng Thi Quỷ môn cấu kết ám hại đồng môn đã không cần kiểm chứng tiếp, nhưng hắn chỉ là một tiểu đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, mặc dù gan to bằng trời, thì cũng đâu có thể tự do ra vào tông môn, chắc hẳn phía sau còn có cao nhân chỉ thị, không bằng thẩm vấn một phen, lại xem xét lời khai rồi xử phạt.”
Lăng Đạo Tử đang quỳ sát đất trong lòng đột nhiên căng thẳng, chợt sau đó liền thanh tĩnh lại, dưới cái nhìn của hắn, thẩm vấn Lâu Long căn bản là làm điều thừa, Lâu Long một cái tiểu đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, có thể biết được bao nhiêu sự tình? Chổ nào có thể có cái tình báo gì hữu dụng?
Phàm là cùng mình liên quan, hắn cũng chỉ có thể một miệng kiên quyết khẳng định đó là lời lẽ một phía từ Lâu Long, chỉ cần không đưa ra nổi chứng cứ, hắn liền có thể dễ dàng thoát thân, coi như có là Lăng Thương Khung thì cũng không cách nào đem hắn làm gì được.
Lăng Thương Khung không biết suy nghĩ như thế nào, nhưng hắn nhìn lướt qua Lâu Long, gật đầu đáp ứng:
“Liền theo Du nhi nói.”
Lâu Long như được đại xá, được Trần Du đem xương hàm dưới của hắn nắn lại, hắn không chút do dự mà mở miệng:
“Tông chủ! Tất cả mọi chuyện đều là tam trưởng lão sai ta làm! Là hắn sai ta cùng người của Thi Quỷ môn đi giết Lương Cẩm! Hết thảy đều là hắn an bài!”
Dưới tình thế cấp bách, hắn liền ngay cả sư tôn cũng không nhận, mở miệng là một tiếng tam trưởng lão, nghiễm nhiên một bộ dáng dấp giội nước bẩn.
“Vô liêm sỉ! Đừng hòng muốn hãm hại lão phu!”
Lăng Đạo Tử rốt cục ngẩng đầu, trêи mặt tất cả đều là vẻ giận dữ, âm thanh hạo nhiên chính khí, phảng phất như việc này thật không liên quan đến bản thân:
“Tiểu bối càn rỡ! Lòng dạ đáng giết!”
Lương Cẩm trong thâm tâm thầm oán, hảo một màn sư đồ phản nhau, chó cắn chó, một miệng lông.


Nàng không chắc việc cứu Lâu Long cứu trong tay đến tột cùng có thể nắm nhược điểm của Lăng Đạo Tử hay không, nhưng thấy cục diện này bây giờ, e rằng Lăng Đạo Tử từ lâu đã nghĩ kỹ kế sách ứng đối.
Lâu Long bởi vì Lăng Đạo Tử vô tình nói như vậy mà tức giận đến run cả người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sư tôn này ngày xưa từ mi thiện mục lúc này dĩ nhiên là bộ khuôn mặt này, nếu như hắn ngày hôm nay không móc ra nổi tin tức có giá trị.

.

., không, vô luận như thế nào cũng phải đem chuyện này tiếp tục chống đỡ!
Lâu Long lòng như lửa đốt, đột nhiên, trong đầu của hắn bỗng nhiên quét qua một cái việc nhỏ suýt nữa bị quên!
Đó là lúc hắn mới vừa vào nội tông không lâu, được làm môn hạ của Lăng Đạo Tử, vào ngày nào đó tu hành đột nhiên có thắc mắc, muốn tìm Lăng Đạo Tử, liền thấy Lăng Thương Hải vội vã chạy đến, hắn trước tiên giật một bước tiến vào gian phòng của Lăng Đạo Tử, Lăng Thương Hải hành động quá mau, không phát hiện hắn bực tiểu nhân vật này.
Lăng Thương Hải là ngoại tông chi chủ, hắn tìm đến Lăng Đạo Tử tự nhiên là có sự tình thương lượng, Lâu Long không có lập tức rời đi, mà là đứng ngoài phòng chờ trong chốc lát, ý muốn sau khi Lăng Thương Hải rời đi, sẽ tìm Lăng Đạo Tử.
Nhưng hắn vẫn bởi vậy mà gặp tai bay vạ gió.
Một lúc nào đó trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động vang lanh lảnh giống như chén trà rơi xuống đất, ngờ ngợ chen lẫn một tiếng rít lên, loáng thoáng nghe được một loạt chữ cái gì đó kèm theo “Cấm địa”, “Báo thù”.

Hắn không kịp tra cứu trong phòng đã xảy ra chuyện gì, liền nghe một tiếng gầm thét điếc tai nhức óc, khí thế to lớn, trực tiếp đem hắn văng ra trăm bước, trọng thương hôn mê.
Lâu Long nhớ tới việc này, cũng không biết đến tột cùng có hữu dụng hay không, nhưng hắn đành lấy ngựa chết làm ngựa sống, vội vã hô to:
“Tông chủ! Đệ tử ngẫu nhiên nghe nói tam trưởng lão cùng ngoại tông tông chủ bí mật nói chuyện nhắc tới việc cấm địa!”
! ! !
Lời vừa nói ra, Lăng Đạo Tử hoàn toàn biến sắc, lúc nhìn về phía Lâu Long, trong mắt đã bắn ra sát ý không hề che giấu chút nào!
Lăng Thương Khung mắt như sương lạnh, có câu nói này của Lâu Long, Lăng Đạo Tử cùng Lăng Thương Hải dĩ nhiên ngồi vững tội mưu nghịch!
Lương Cẩm trong mắt lóe lên tinh mang, nàng chợt nhớ tới mình quên một vấn đề trọng đại!
Kiếp trước Lăng Vân Tông diệt môn liền đột nhiên xuất hiện ma họa, Lăng Thương Khung khi chết đã từng nhắc qua hai chữ cấm địa!
Lăng Vân Tông chính là truyền thừa ngàn năm thủ hộ tông phái, bên trong tông địa đã trấn áp một con tà ma bất tử, từ ngày lập tông đến nay, liền phân chia tách ra làm trong ngoài hai tông, việc cấm địa, chỉ có lão tổ cùng nội tông tông chủ trong tông mới có thể biết!
Nội tông tồn tại, chính là vì thủ hộ bí mật cấm địa!
Hai trăm năm trước Lăng Vân Tông Nguyên Anh lão tổ sở dĩ đột nhiên ngã xuống, chính là vì phong ấn trấn áp tà ma bên trong cấm địa cư nhiên bị lỏng lẻo, tà ma suýt nữa bạo thoát, lão tổ bỏ mình trấn áp, bằng không hai trăm năm trước, Lăng Vân Tông cũng đã bị diệt!
Vì sao hai trăm năm đến nay Lăng Vân Tông ngoại trừ một Trần Du, cũng không có một cái anh tài nào xuất thế!
Bởi vì bọn họ đều vào cấm địa!
Nguyên nhân nội tông tồn tại thực sự chính là vì chọn lựa đệ tử ưu tú để kế thừa di chí của tổ tiên, đời đời thủ hộ phong ấn trong cấm địa của Lăng Vân Tông, mà ngoại tông thì lại phụ trách thu nhập đệ tử đưa vào phía trong tông, đồng thời quản lý tất cả sự vụ của Lăng Vân Tông ở thế tục.
Nội tông tông chủ từ ngày lên chức, liền chưa từng bước ra khỏi Lăng Vân Tông một bước!
Lương Cẩm trong lòng sáng tỏ thông suốt! Nàng đã đại thể biết được kiếp trước Lăng Vân Tông diệt là vì sao!
Lại không bàn về chuyện Lăng Thương Hải làm sao biết được việc cấm địa, Lăng Đạo Tử như thế nào cùng Lăng Thương Hải cấu kết, nhưng hai người này nếu nhấc lên cấm địa, chắc hẳn kiếp trước ma họa diệt tông, hơn một nửa là bởi vì hai người này đã chạm vào phong ấn cấm địa!
Lăng Đạo Tử trong mắt bất chợt nổi lên sát ý, hắn không biết Lâu Long làm sao biết được việc này, nhưng chuyện ngày hôm nay e sợ không cách nào dễ dàng thoát rồi!

Lâu Long tiếng nói vừa hạ xuống, nguyên bản Lăng Đạo Tử quỳ trêи mặt đất đột nhiên đứng lên, một chưởng vỗ về Thiên Linh* của Lâu Long!
(*Thiên Linh: một huyệt đạo rất trọng yếu ở đâu đó trêи hoặc dưới chóp xương đỉnh đầu, Trans hỏi phụ thân Trans, đụng tới chuyên môn phụ thân Trans liền xổ cho một tràn, Trans chóng mặt, nhớ mang máng tóm tóm ý lại thành như vậy :v)
“Làm càn!”
Lăng Thương Khung gấp giọng gầm lên, ống tay áo bào vung lên, muốn ngăn trở đường đi của Lăng Đạo Tử!
Lăng Đạo Tử tốc độ rất nhanh, khoảng cách cùng Lăng Thương Khung đột nhiên rút ngắn, chỉ chốc nữa sẽ đập trúng lên người, Lâu Long khó giữ được tính mạng! Nhưng vào lúc này, chiêu thức của Lăng Đạo Tử đột nhiên biến đổi đột ngột, xoay người lại một trảo chụp vào yết hầu của Lăng Thương Khung!
Mục tiêu ban đầu của hắn không phải là Lâu Long, mà là Lăng Thương Khung!
Đối với việc Lăng Đạo Tử đột nhiên biến chiêu, Lăng Thương Khung dường như sớm có dự liệu, ứng đối thong dong.
Hai người vừa động thủ, Lương Cẩm liền bị Trần Du lôi kéo lui ra khỏi đại điện, không phải các nàng bỏ mặc Lăng Thương Khung, mà là căn bản không quản được.

Lăng Thương Khung chính là Luyện Thể cảnh giới đại viên mãn tu sĩ, Lăng Đạo Tử dầu gì, cũng có Luyện Thể tầng chín, hai người tu vi không khác nhau lắm, loại cấp độ chiến đấu này, Lương Cẩm đừng nói nhúng tay vào, cho dù chỉ là ở ngoài quan sát trận chiến, cũng có thể bị tai bay vạ gió.
Phàm liền va đầu sứt trán, cư nhiên không chết cũng bị thương.
Động tĩnh bên trong đại điện rất nhanh gây sự chú ý của nội tông trưởng lão trêи Tử Vân Phong, một đám trưởng lão vội vã chạy tới, cũng tại trêи đường đi lên núi tao ngộ qua một người tuyệt không thể xuất hiện ở đây — Lăng Thương Hải!
Lăng Thương Hải không nói một lời, vừa xuất hiện liền động thủ!
Phần lớn cao thủ trong tông đều đang ở trong cấm địa, nếu không phải là bước ngoặt sống còn của Lăng Vân Tông, bọn họ sẽ không ra khỏi núi, lần này một đám Luyện Thể sơ kỳ, trung kỳ trưởng lão tao ngộ Luyện Thể tầng tám Lăng Thương Hải, quả thực như dê gặp mãnh hổ, ngăn ngắn chốc lát, liền dồn dập trọng thương!
Trần Du thấy Lăng Thương Hải giống như vào chỗ không người, liền muốn cùng Lăng Đạo Tử liên thủ, nàng mặc dù cùng Lăng Thương Khung không hòa thuận, nhưng hắn dù sao cũng là sư tôn của nàng, nàng không thể mặc kệ, liền đem Lương Cẩm đi xa một chút, chiết thân* muốn trở về đại điện.
(*chiết thân: nghiêng người)
Lương Cẩm vội vã lên tiếng đem nàng gọi lại:
“Sư tôn!”
Bước chân của Trần Du dừng lại, Lương Cẩm lại nói:
“Tất cả cẩn thận, không nên buông lỏng!”
Mắt thấy Trần Du ngự kiếm bay trở về đại điện, Lương Cẩm trong tâm vẫn còn đang kinh hãi bốc lên, sự tiến triển của tình hình thật sự là ngoài dự kiến! Không nghĩ tới ân oán trong ngoài tông nhanh như vậy liền bạo phát!
So với kiếp trước xảy ra trước cả bốn năm!
Kiếp trước Lăng Thương Hải vẫn ẩn nhẫn đến bốn năm sau lúc tông phái Đại Tỷ Đấu, thông đồng Thi Quỷ môn gây khó dễ! Kiếp này lại bởi vì Lương Cẩm bắt được Lâu Long nên sớm nổ ra!
Quả nhiên là tạo hóa trêu người!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện