Lúc cái tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu kia đột nhiên gây khó khăn, cho tới lúc Lương Cẩm ra tay chế địch, trước sau bất quá chỉ trong chớp mắt, lúc Lương Cẩm chỉ kiếm điểm ở đại huyệt trêи ngực của người đằng kia, trận giao thủ nhìn như hung hiểm này liền đã có kết quả.

Lương Kinh Phong ánh mắt ngưng lại, chợt lên cơn giận dữ, đột nhiên vỗ bàn một cái, cao giọng quát lên:
“Thật là to gan! Dám đến Vô Sinh môn ta làm loạn!”
Hắn nói xong, bỗng nhiên bước ra một bước, một chưởng hướng người kia bổ xuống đầu, “đùng” một tiếng vang lên, cái tên Trúc Cơ tu sĩ bị Lương Cẩm điểm huyệt lúc trước dưới một chưởng của lòng bàn tay này óc nứt toác, mất mạng tại chỗ!
Lương Cẩm thờ ơ lạnh nhạt, cái Trúc Cơ tu sĩ kia trước khi chết đột nhiên trợn to hai mắt với lại trong đó toát ra sợ hãi cùng không thể tin tưởng càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng Lương Cẩm.

Nàng thấy Lương Kinh Phong nổi giận đùng đùng, một bộ dạng hận không thể đem người này ăn tươi nuốt sống, Lương Cẩm trêи mặt không chút biến sắc, trong lòng lại đang cười lạnh, Lương Kinh Phong thực sự là cao thủ diễn kịch bẩm sinh, diễn trò làm bộ, cái dáng vẻ nổi giận bừng bừng kia lấy giả đánh tráo, phảng phất thật như đối với người kia ra tay giống như người kia có mối thù giết thân đoạt thê vậy.

Người đang ngồi tại đây không biết có hoài nghi Lương Kinh Phong hay không, nhưng đối với Lương Kinh Phong thì Lương Cẩm nhìn ra đôi chút, sơ hở lớn nhất của hắn, chính là tại chỗ ra tay đem người này đánh chết!
Nếu cái Trúc Cơ tu sĩ đột tử kia thực lực mạnh mẽ một chút, Lương Kinh Phong sẽ không thể nắm chắc một chưởng có thể hay không đạt hiệu hắn muốn, một chưởng vỗ chết chính là không nhất định 100% liền chết, nhưng mà dưới tình huống đã bị Lương Cẩm đem chế phục, hắn còn ra tay giết người, không chút nào muốn tra hỏi mục đích cùng moi ra dự định của người đến, có thể là Lương Kinh Phong làm việc lỗ mãng, suy nghĩ không sâu, hoặc có thể chính là cố ý làm như vậy.

Dựa theo phong cách làm việc của Lương Kinh Phong khi chặn giết Lương Kinh Lam để ngồi trêи vị trí Vô Sinh môn môn chủ xem xét, hắn cũng không phải người lỗ mãng ngu ngốc, nếu hắn hôm nay nổi lên hành động giết người, liền nên vì che lấp việc hắn sắp đặt bố trí bẫy, làm cho đoàn người sản sinh một áo giác, Vô Sinh môn môn chủ táo bạo dễ tức giận, làm việc không thèm suy nghĩ, khó thành đại khí!
Mà người tại tràng, mười sẽ có chín chọn tin tưởng!
Lương Kinh Phong cử động lần này thực có hiệu quả một hòn đá hạ hai con chim! Vừa có thể thấy được tu sĩ viện binh đến tột cùng có ai là thật tâm muốn trợ Vô Sinh môn, thứ hai có thể cho người có ý nghĩ xấu trong lòng lan truyền một cái tin tức sai lệch, khiến người ta khinh địch!
Trải qua chuyện này, Lương Cẩm đối với Lương Kinh Phong người này càng có trực quan nhận thức, không khỏi ở trong lòng âm thầm cảnh giác, người này bụng dạ cực sâu, gặp chuyện phải làm vẹn toàn chuẩn bị, e là cho dù Xích Viêm tông có thật sự mạnh mẽ tấn công mỏ quặng Thanh Ngọc, cũng không chiếm được chổ tốt!
Ngay tại thời khắc Lương Cẩm khóa lông mày suy nghĩ sâu xa, Lương Kinh Phong trêи mặt tức giận đã tiêu tan chút, hắn trầm mặt sai người đem thi thể mang xuống, hạ lệnh truy xét người này đến tột cùng làm sao lăn lộn tiến vào, lúc này mới nhìn về phía Lương Cẩm, trêи mặt cứng ngắc cố nặn ra vẻ tươi cười:
“Không nghĩ tới lại có tặc tử lẫn vào bên trong khách, việc này quả thật là Lương mỗ sơ sẩy, suýt nữa khiến cái tặc tử kia đắc thủ! Lúc nãy nếu không có Cẩm Lương cô nương đúng lúc cứu giúp, nhi tử của ta sợ sẽ bị thương, ơn nghĩa như thế, Lương mỗ thực sự không biết làm sao báo lại, thuận dịp liền dùng rượu này kính tặng, cảm ơn cử chỉ hiệp nghĩa của cô nương!”

Hắn rót đầy một chén rượu, hai tay nâng chén, một hơi uống cạn sạch.

Lương Cẩm khóe miệng khẽ nhúc nhích, trong lòng không tốt oán thầm, Lương Kinh Phong thuận miệng liền có thể kêu ra tên giả lúc nàng báo danh để thượng sơn, bên trong tân khách tới đây, làm sao có người nào tránh thoát được tai mắt của hắn chứ? Cái gì gọi là không biết làm sao báo lại? Tự biên tự diễn một màn kịch, hắn đương nhiên không muốn vì động tác này của Lương Cẩm trả thù lao, keo kiệt chính là keo kiệt, còn nói đến dễ nghe, đại nghĩa lẫm nhiên như vậy!
Nếu Lương Kinh Phong muốn diễn kịch, Lương Cẩm liền vui vẻ cùng hắn diễn, thấy Lương Kinh Phong nói như thế, trêи mặt nàng lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, một bộ mới ra đời, dáng dấp tâm sạch như tờ giấy trắng:
“Môn chủ không cần phải làm như vậy! Sư tôn tại hạ có câu cửa miệng, chúng ta là tu sĩ, tu hành quan trọng nhất không gì bằng tu tâm, tâm hướng thiện, hiệp khí tự có, tại hạ ra tay, cũng là một phần tu hành, đảm đương không nổi thâm tạ của môn chủ!”
Trần Du tự nhiên chưa từng nói qua những câu nói này, bất quá Lương Cẩm gặp thời liền bịa ra, cũng dự định kéo Lương Kinh Phong rơi vào trong bẫy.

“Ồ! Lệnh sư càng là có hiệp nghĩa chi phong như thế, Lương mỗ kính phục không ngớt, Cẩm Lương cô nương tuổi còn trẻ, liền có tu vi và dũng khí không tầm thường như vậy, e rằng lệnh sư cũng là cao thủ thế gian ít có, không biết Cẩm Lương cô nương sư thừa là ai? Bái môn hạ cao thủ phương nào?”
Lương Cẩm trong lòng thầm xùy một tiếng, Lương Kinh Phong quả nhiên liền tranh thủ thuận tiện lấn tới hỏi, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích, liền nói:
“Thời điểm tại hạ xuống núi lịch lãm, sư tôn từng nói lời căn dặn, sau khi vào đời không thể cùng người nói họ tên, nơi đến, sư tôn đã nói trước, tại hạ thực không thể vi phạm, mong rằng môn chủ thứ lỗi.


Nàng nói xong, bộ dạng phục tùng cúi đầu, lộ ra dáng dấp vô cùng áy náy, nàng hết sức dùng hai chữ “vào đời”, chính là muốn dẫn Lương Kinh Phong hướng đi lối suy nghĩ của hắn.

Lương Kinh Phong quả nhiên “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, hắn vừa nãy Lương Cẩm ra tay đã bắt đầu âm thầm quan sát nàng, từ ngữ khí nàng nói chuyện, biểu hiện trêи mặt, cùng tốc độ khí huyết lưu thông khắp mọi mặt đều quan sát, nhưng Lương Cẩm biểu hiện không có bất kỳ kẽ hở.

Lúc này nàng một lời ra, nghi ngờ trong lòng Lương Kinh Phong đối với việc nàng lúc nãy vượt cấp chế địch nhất thời tản đi đi, nếu là đồ đệ của ẩn sĩ cao nhân, có bực thân thủ cùng kiến giải này, liền không cảm thấy kinh ngạc rồi, mà Lương Cẩm tuổi cực kỳ trẻ, bất quá chỉ chừng hai mươi, có thể có một thân tu vi này đã là không dễ, thì nơi nào có thể có cái tâm cơ gì?
Vì vậy Lương Kinh Phong đã cho rằng Lương Cẩm chính là người có thể xài được, ngược lại đám người còn lại trong nội đường thì vẫn cần cẩn thận suy nghĩ.

Thấy Lương Thiên Sơn gặp nạn, nếu nói cái tu sĩ Trúc Cơ tầng năm trở xuống kia không có ra tay chính là bởi vì ứng đối không kịp, nhưng tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu cùng Trúc Cơ tầng bảy này cũng không ra tay, ý đồ bọn họ đến rất đáng tra cứu.

Lương Thiên Sơn hướng Lương Cẩm bật cười lớn:
“Là Lương mỗ đường đột, kính xin cô nương chờ chốc lát.


Hắn nói xong, xoay người, hướng mọi người trong nội đường ôm quyền chắp tay:
“Chuyện hôm nay quá mức đột ngột, Lương mỗ cũng không ứng phó kịp, trước mắt chúng ta đang giữa lúc Thảo Mộc Giai Binh, vì thế xin mời chư vị chớ trách Lương mỗ lòng sinh điểm khả nghi.


Hắn nói thẳng chính mình đối với người ở tại tràng này đều không tín nhiệm, chính là hạ lệnh trục khách.

Tu sĩ mỗi người dưới tràng sắc mặt không lo, trong đó tên tu sĩ tu vi tối cao Trúc Cơ tầng bảy kia càng là tức đến xanh mét cả mặt mày, thế nhưng Lương Kinh Phong là tu sĩ Luyện Thể, hắn mạo phạm không được, nhưng vô luận như thế nào cũng không làm được khuôn mặt tươi cười đón trả, chỉ nói Vô Sinh môn môn chủ lòng dạ nhỏ mọn, không có cách nào dung người, lại táo bạo dễ tức giận, không đáng sống chung!
Hắn lạnh hừ một tiếng, liền lời cáo từ cũng không có nói, phẩy tay áo bỏ đi!
Còn lại vài tên tu sĩ mặc dù trong lòng từng người đều có bất mãn, nhưng cũng không dám giống như hắn biểu lộ ra bên ngoài như vậy, lần lượt từng cái chắp tay cáo từ.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Lương Kinh Phong trêи mặt mới lộ ra nụ cười, xoay người đối với Lương Cẩm nói:
“Cẩm Lương cô nương, sắc trời đã tối, ngươi trước tạm đi nghỉ ngơi, ngày mai Lương mỗ lại mang cô nương đi mỏ quặng.



Lương Cẩm ôm quyền chắp tay:
“Vậy làm phiền môn chủ rồi.


Đối với Lương Thiên Sơn ở phía sau nói:
“Thiên Sơn, ngươi đưa Cẩm Lương cô nương đi thính phòng*.


(*thính phòng: phòng khách)
Từ lúc nãy sau khi được Lương Cẩm cứu, Lương Thiên Sơn liền vẫn đứng hầu ở phía sau Lương Kinh Phong nghe lời nói này, nhất thời sáng mắt lên.

Lương Kinh Phong lúc trời mới vừa sáng liền bố trí kỹ càng cục diện, Lương Thiên Sơn tự nhiên không có bởi vì vậy mà bị kinh sợ, hắn trái lại có thời gian đi thưởng thức lúc Lương Cẩm ra tay gọn gàng bên trong lại lộ ra nữ tử đặc hữu ôn nhu, nhưng lại nhiều hơn mấy phần dáng dấp tiêu sái già giặn.

Lương Kinh Phong tiếng nói vừa dứt xuống, hắn liền khom người đáp lại, sau đó cười đến một mặt ôn văn nhĩ nhã*, giơ tay dẫn đường:
(* ôn văn nhĩ nhã: tao nhã, ôn tồn lễ độ)
“Cẩm Lương cô nương, mời đi bên này.


Nếu không phải còn có chuyện quan trọng tại người, trước mắt không thể manh động, Lương Cẩm quả thật muốn xuất một cái tát đem mặt người này cất cánh bay xuống Ma Sa sơn, hắn lẽ nào cho rằng bộ dáng của hắn nhìn rất đẹp sao?
[Trans: hahahaha~]
Nàng miễn cưỡng kiềm chế lại tâm tình nghịch phản, trêи mặt không thừa bao nhiêu biểu hiện, khẽ gật đầu một cái, đi theo phía sau Lương Thiên Sơn hướng thính phòng gần đây đi tới.

Sau khi đã đến thính phòng, Lương Thiên Sơn còn muốn cùng Lương Cẩm tiếp lời, thế nhưng Lương Cẩm tại trước khi hắn mở miệng dành trước nói:
“Thiếu môn chủ mời về.


Sau đó trực tiếp đi vào trong phòng, đóng cửa phòng đem nó khóa lại.

Lương Thiên Sơn hơi nhướng mày, sau đó buông ra, lắc đầu cười khẽ:
“Thú vị.


Sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cẩm cửa phòng bị người đập vang lên, sau khi nàng mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra gặp được Lương Thiên Sơn.

“Hôm nay gia phụ vào lúc sáng sớm đột nhiên có việc gấp, liền sai tại hạ đi cùng cô nương tới mỏ quặng.



Lương Thiên Sơn bên hông mắc một thanh sáo ngọc, cầm trong tay một cái quạt giấy, một bộ dáng dấp tự cho là phong độ phiên phiên, Lương Cẩm hai mắt khẽ đảo, làm như không thấy:
“Xin mời Thiếu môn chủ dẫn đường.


Đối với thái độ của Lương Cẩm, Lương Thiên Sơn không chút nào để bụng, hắn cười ha hả, đi ở phía trước, dẫn Lương Cẩm ra Ma Sa sơn.

Dọc theo đường đi Lương Thiên Sơn mấy lần muốn cùng Lương Cẩm tiếp lời, thế nhưng Lương Cẩm trước sau một bộ dáng dấp lạnh lùng giải quyết việc chung, khiến trong lòng hắn tức giận đến không tốt, nhưng lại không chịu ở trước mặt người khác mất “phong độ”.

Lương Cẩm hai người từ Ma Sa sơn đi ra hướng bắc được mấy chục dặm rồi, sau khi xuyên qua một mảnh sương mù trận, tại một nơi thạch đá loạn xạ lởm chởm dừng bước lại.

Phóng tầm mắt nhìn, mảnh đất này phảng phất giống như hoang tàn vắng vẻ, nhưng Lương Cẩm linh thức đảo qua, không khó phát hiện có rất nhiều chổ khuất đều có tu sĩ ẩn nấp ở trong, địa phương thâm nhập mỏ quặng cũng không thiếu tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ trông coi, thế nhưng nơi này e sợ chỉ nằm ở ngoại vi của mỏ quặng, vì vậy chỉ có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ tầng năm trở xuống đóng giữ.

Nàng tuy rằng thu được tín nhiệm của Lương Kinh Phong, nhưng dù sao ở ngoài cũng chỉ hiện ra thực lực Trúc Cơ tầng bốn, dù cho tại trước mắt Lương Kinh Phong cùng tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu so chiêu, nhưng việc này cũng không đại biểu, Lương Kinh Phong có thể tin tưởng nàng có thể sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu, vì lẽ đó đem nàng phân quản ở chỗ này trông coi mỏ quặng, cũng là trong dự liệu.

Có điều, tới chỗ này, mục đích của nàng liền coi như đã đạt thành một nửa, bằng không nàng nếu muốn chính mình tự xuyên qua sương mù trận do Vô Sinh môn thiết lập, lại lẻn vào mỏ quặng, quá trình này so với hiện tại, muốn khó hơn gấp mười gấp trăm lần không thôi.

Trước mắt nàng chỉ cần chờ sau khi người của Xích Viêm tông tấn công mỏ quặng Thanh Ngọc, nàng nhân lúc loạn lạc xông vào trong mỏ quặng, liền có thể cướp đoạt Thanh Ngọc Tinh trong mỏ quặng, dùng cho bản thân tu luyện, mới có thể sớm ngày đột phá tới Luyện Thể cảnh giới.

Đến mỏ quặng Thanh Ngọc, Lương Cẩm liền lập tức nói:
“Thiếu môn chủ mời về.


Nàng thực sự không có cách nào nhịn được cái nam nhân tự cho là phong lưu phóng khoáng này đi theo bên người nàng.

Lương Thiên Sơn muốn nói lại thôi, tựa hồ còn muốn căn dặn gì đó, nhưng Lương Cẩm không có cho hắn cơ hội nói chuyện, tự mình tìm một vị trí yên lặng, bắt đầu đả tọa tĩnh tâm.

Lương Thiên Sơn tự chuốc nhục nhã, sức chịu đựng của hắn đã tại dọc theo đường đi tiêu hao hầu như không còn, âm thầm “xì” khinh bỉ một tiếng, xoay người rời đi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện