"Ầm!"
Trong một căn phòng của Mã Vân Bang, Vương Thiên hai tay đặt lên đùi, liên tục không ngừng vận chuyển chu thiên, cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, Vương Thiên mở to hai mắt, thở ra một luồng khí màu đen.
Trong mắt hắn lúc này là tràn ngập sự kinh hỉ, hắn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã thành công đột phá Luyện Khí Kỳ tầng bốn, đây quả thật là tốc độ nhanh đến khó tin. Cho dù là kiếp trước thì hắn cũng không thể nhanh như vậy được! Vương Thiên vui sướng hét lớn:
- Ha ha, ta cuối cùng cũng thành công đột phá Luyện Khí Cảnh tầng bốn rồi!
Tiếng hét này của Vương Thiên vang vọng khắp cả Mã Vân Bang khiến cho Vương Mẫn cũng gấp rút chạy qua.
Vương Mẫn thấy Vương Thiên vui sướng như vậy thì liền bỉu môi nói:
- Ca, huynh nói thật một chút được không? Nhanh như vậy mà đã đột phá nữa rồi, đến muội cũng không bằng huynh được đâu!
Vương Thiên bất đắc dĩ nói:
- Không tin muội nhìn thử xem.
Vương Mẫn nghi hoặc nhìn Vương Thiên, nàng dùng thần thức của mình quét qua một chút thì liền kinh dị kêu lên một tiếng "A!", lắp bắp nói:
- Ca, huynh cuối cùng là loại linh căn gì mà lại nhanh như thế, huynh nhanh hơn mà, chứng tỏ...chứng tỏ...huynh là Thần căn!"
Vương Thiên nói:
- Có lẽ vậy!
Vương Mẫn nghe lời khẳng định của Vương Thiên thì liền vui sướng nói:
- Ca, tốt quá, huynh ngờ có được cơ duyên như vậy, chỉ phục dụng một gốc Huyễn Linh Mộc thôi mà đã thành công có được Thần căn rồi!
Hai huynh muội ôm nhau thấm thiết, bầu ngực sữa của Vương Mẫn áp vào ngực Vương Thiên nhưng hắn cũng không để ý, dù sao muội ấy cũng là muội muội hắn, cho dù không phải ruột thịt thật đối với hắn đi nữa, nhưng hắn đã đoạt xá cơ thể này rồi thì đây chính thực là muội muội máu mũ của hắn.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thiên cáo biệt bang chủ Mã Vân Bang - Triệu Mã rồi lên đường, hướng phía Tây Nam Môn mà đi, trước khi đi, hắn còn không quên cướp lấy Vượt Thành Lệnh của tông chủ Mã Vân Bang.
Vượt Thành Lệnh là lệnh bài duy nhất mà Mã Vân Bang có, nó cũng chính là lệnh bài mà giúp Mã Vân Bang có thể vượt ra ngoài thành khi cần thiết, vì khi muốn ra ngoài thành thì nhất định phải có Vượt Thành Lệnh, nếu không, ngươi dù có trăm vạn nghìn đồng cũng không thể rời thành! Dĩ nhiên, Vượt Thành Lệnh này chỉ áp dụng cho Giao Tâm châu này mà thôi, còn những châu lục khác sẽ có những lệnh bài khác nhau.
Mặc dù vậy, khi có được Vượt Thành Lệnh thì vẫn có thể vào châu lục của những châu gần đó, ví như có Vượt Thành Lệnh của Giao Tâm thì có thể ra khỏi châu lục này, đồng thời có thể tiến vào Sơ Giả châu hoặc Phá Liệt châu gần đó, còn nếu đã vào rồi mà muốn ra khỏi một trong hai châu lục này thì phải có lệnh bài của những châu lục này, hình thức kiếm lệnh bài cũng phụ thuộc vào quy định của từng châu.
Tuy nhiên, đây chỉ là cách đối với những Phàm nhân hoặc những tu chân giả yếu hơn châu lục đó mà thôi, còn đối với những đại năng giả hùng mạnh, thì đây không là gì cả!
...
Tại phòng nghị sự của Từ Sơn tông.
Từ Hiểu Tôn đập mạnh xuống bàn, từ ngày Vương Mẫn rời Từ Sơn tông về thăm ca ca cô đã được tám ngày. Dù nói là cho nghỉ một tuần nhưng Vương Mẫn cũng đã hứa kh nào anh trai cô phục dụng xong gốc Huyễn Linh Mộc kia thì lập tức trở về.
Thế nhưng đã tám ngày trôi qua mà cô cũng không về, hắn không tin ca ca cô lại phục dụng lâu như vậy, cho dù linh căn có kém đến đâu thì lâu nhất cũng chỉ 5 ngày là cùng, vì vậy mà hắn mới cho người tới xem thử chỗ nhà Vương Mẫn như thế nào thì không ngờ cô đã chạy mất, con mồi béo bở giúp tông môn hắn có cơ hội thăng cấp như vậy thì hắn không thể nào bỏ qua được.
Hơn nữa, dung mạo của cô ta cũng rất xinh đẹp, nói là gả cho con trai hắn, nhưng hắn "xơi" vài lần cũng không thành vấn đề gì.
Ngay lập tức, Từ Hiểu Tôn liền triệu tập tất cả những trưởng lão trên dưới trong tông môn tụ họp lại.
Một canh giờ sau, tất cả đều đã ở trong bàn nghị sự.
Từ Hiểu Tôn mở miệng đầu tiên:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây chắc là biết nguyên do vì sao rồi chứ? Đúng vậy, ta muốn nói chính là chuyện của Vương Mẫn, cô ta là một thiên tài ngàn năm có một, sở hữu cực phẩm Tiên Linh Căn, cô ta có thể giúp tông môn chúng ta nâng cao một bậc, hơn nữa, cô ta đã lấy đi báu vật của tông ta, gọi Huyễn Linh Mộc, thế nhưng ta vẫn xem đó là quà hồi môn của tông ta giành cho cô ta, không ngờ, cô ta lại chốn đi như vậy! Các vị xem nên làm thế nào?!
Sau câu nói đó của Từ Hiểu Tôn thì một lão già tóc bạt, đúng lên nói:
- Theo ta, chúng ta nên điều động chúng đệ tử tìm kiếm họ, theo như ta biết thì muốn trốn chúng ta phải ra khỏi Giao Tâm châu, mà nơi đây chỉ có hai cái cổng thành, một là Bắc Môn hướng đến Phá Liệt châu của Phàm nhân, còn lại một cái là Tây Nam Môn hướng đến Sơ Giả châu của tu sĩ. Mà Vương Mẫn chỉ mới Luyện Khí Kỳ tầng năm là cùng, nếu nhanh lắm cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, mà tên Vương Thiên thì càng thảm hơn - chỉ là Phàm nhân, nếu thành công phục dụng Huyễn Linh Mộc đạt được linh căn tốt thì cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng một mà thôi, chúng ta chỉ cần phái đi khoảng năm tên đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng bảy đi là được, mỗi cổng thành đi năm người, chắc chắn thành công!
- Nhưng đại trưởng lão, nếu họ rời khỏi thành rồi thì sao?!
Lúc này, bỗng nhiên một người phụ nữ trung niên, cơ thể đầy đặn, ngũ quan tinh xảo, đúng lên nói.
- Ha ha, Mộ Dung trưởng lão, cô nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó được đâu, bọn chúng làm sao có thể có được Vượt Thành Lệnh đã mà ra thành được chứ. Nên biết, cái Vượt Thành Lệnh này cũng không phải dễ mà kiếm đâu, tông môn chúng ta bất quá cũng chỉ có mười ba tấm Vượt Thành Lệnh mà thôi.
Sau khi nghe được câu nói này, nữ tử trung niên xinh đẹp kia được gọi là Mộ Dung liền ngồi xuống, sau đó Từ Hiểu Tôn lại đứng lên, vỗ tay tán thưởng:
- Tốt, tốt, Thiên Huyền đại trưởng lão quả nhiên cao kiến! Mau, triệu tập đệ tử của Từ Sơn tông đi truy bắt bọn chúng, ai có thể bắt được Vương Thiên, bất kể sống chết liền được thưởng 200 linh thạch cùng 20000 đồng. Còn Vương Mẫn... hắc hắc...
Nói đến đây, không ngờ Từ Hiểu Tôn lại bỗng nở nụ cười đê tiện, nói tiếp:
- Vương Mẫn, nhất định phải bắt sống, ai thành công bắt nàng liền được thưởng 500 linh thạch cùng 80000 đồng, đồng thời, còn có thể nhận lấy chức ngoại môn trưởng lão.
Sau đó, Từ Hiểu Tôn liền hướng mặt sang người phụ nữ trung niên tên Mộ Dung kia, nói:
- Ngũ trưởng lão, ngươi dẫn theo năm đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng bảy của Từ Sơn tông ta hướng Bắc Môn mà đi, đồng thời tứ trưởng lão, ngươi cũng dẫn theo năm đệ Luyện Khí Cảnh tầng chín của tông môn ta đi Tây Nam Môn, đây dù gì cũng là hướng tới châu lục của tu sĩ, nên cẩn thận vẫn hơn. Lập tức hành động!
- Vâng! Triệu Mộ Dung ta sẽ không khiến tông chủ thất vọng.
Người phụ nữ trung niên kia đứng lên nói.
- Vâng! Hồ Ám Thiên ta sẽ không khiến tông chủ thất vọng.
Người đàn ông tuổi trung niên, râu quai nón, thân hình vạm vỡ, vừa được Từ Hiểu Tôn gọi tứ trưởng lão cũng đứng lên nói.
Nói xong, hai người lập tức rời khỏi phòng nghị sự, trực tiếp điều động đệ tử đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong một căn phòng của Mã Vân Bang, Vương Thiên hai tay đặt lên đùi, liên tục không ngừng vận chuyển chu thiên, cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, Vương Thiên mở to hai mắt, thở ra một luồng khí màu đen.
Trong mắt hắn lúc này là tràn ngập sự kinh hỉ, hắn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã thành công đột phá Luyện Khí Kỳ tầng bốn, đây quả thật là tốc độ nhanh đến khó tin. Cho dù là kiếp trước thì hắn cũng không thể nhanh như vậy được! Vương Thiên vui sướng hét lớn:
- Ha ha, ta cuối cùng cũng thành công đột phá Luyện Khí Cảnh tầng bốn rồi!
Tiếng hét này của Vương Thiên vang vọng khắp cả Mã Vân Bang khiến cho Vương Mẫn cũng gấp rút chạy qua.
Vương Mẫn thấy Vương Thiên vui sướng như vậy thì liền bỉu môi nói:
- Ca, huynh nói thật một chút được không? Nhanh như vậy mà đã đột phá nữa rồi, đến muội cũng không bằng huynh được đâu!
Vương Thiên bất đắc dĩ nói:
- Không tin muội nhìn thử xem.
Vương Mẫn nghi hoặc nhìn Vương Thiên, nàng dùng thần thức của mình quét qua một chút thì liền kinh dị kêu lên một tiếng "A!", lắp bắp nói:
- Ca, huynh cuối cùng là loại linh căn gì mà lại nhanh như thế, huynh nhanh hơn mà, chứng tỏ...chứng tỏ...huynh là Thần căn!"
Vương Thiên nói:
- Có lẽ vậy!
Vương Mẫn nghe lời khẳng định của Vương Thiên thì liền vui sướng nói:
- Ca, tốt quá, huynh ngờ có được cơ duyên như vậy, chỉ phục dụng một gốc Huyễn Linh Mộc thôi mà đã thành công có được Thần căn rồi!
Hai huynh muội ôm nhau thấm thiết, bầu ngực sữa của Vương Mẫn áp vào ngực Vương Thiên nhưng hắn cũng không để ý, dù sao muội ấy cũng là muội muội hắn, cho dù không phải ruột thịt thật đối với hắn đi nữa, nhưng hắn đã đoạt xá cơ thể này rồi thì đây chính thực là muội muội máu mũ của hắn.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thiên cáo biệt bang chủ Mã Vân Bang - Triệu Mã rồi lên đường, hướng phía Tây Nam Môn mà đi, trước khi đi, hắn còn không quên cướp lấy Vượt Thành Lệnh của tông chủ Mã Vân Bang.
Vượt Thành Lệnh là lệnh bài duy nhất mà Mã Vân Bang có, nó cũng chính là lệnh bài mà giúp Mã Vân Bang có thể vượt ra ngoài thành khi cần thiết, vì khi muốn ra ngoài thành thì nhất định phải có Vượt Thành Lệnh, nếu không, ngươi dù có trăm vạn nghìn đồng cũng không thể rời thành! Dĩ nhiên, Vượt Thành Lệnh này chỉ áp dụng cho Giao Tâm châu này mà thôi, còn những châu lục khác sẽ có những lệnh bài khác nhau.
Mặc dù vậy, khi có được Vượt Thành Lệnh thì vẫn có thể vào châu lục của những châu gần đó, ví như có Vượt Thành Lệnh của Giao Tâm thì có thể ra khỏi châu lục này, đồng thời có thể tiến vào Sơ Giả châu hoặc Phá Liệt châu gần đó, còn nếu đã vào rồi mà muốn ra khỏi một trong hai châu lục này thì phải có lệnh bài của những châu lục này, hình thức kiếm lệnh bài cũng phụ thuộc vào quy định của từng châu.
Tuy nhiên, đây chỉ là cách đối với những Phàm nhân hoặc những tu chân giả yếu hơn châu lục đó mà thôi, còn đối với những đại năng giả hùng mạnh, thì đây không là gì cả!
...
Tại phòng nghị sự của Từ Sơn tông.
Từ Hiểu Tôn đập mạnh xuống bàn, từ ngày Vương Mẫn rời Từ Sơn tông về thăm ca ca cô đã được tám ngày. Dù nói là cho nghỉ một tuần nhưng Vương Mẫn cũng đã hứa kh nào anh trai cô phục dụng xong gốc Huyễn Linh Mộc kia thì lập tức trở về.
Thế nhưng đã tám ngày trôi qua mà cô cũng không về, hắn không tin ca ca cô lại phục dụng lâu như vậy, cho dù linh căn có kém đến đâu thì lâu nhất cũng chỉ 5 ngày là cùng, vì vậy mà hắn mới cho người tới xem thử chỗ nhà Vương Mẫn như thế nào thì không ngờ cô đã chạy mất, con mồi béo bở giúp tông môn hắn có cơ hội thăng cấp như vậy thì hắn không thể nào bỏ qua được.
Hơn nữa, dung mạo của cô ta cũng rất xinh đẹp, nói là gả cho con trai hắn, nhưng hắn "xơi" vài lần cũng không thành vấn đề gì.
Ngay lập tức, Từ Hiểu Tôn liền triệu tập tất cả những trưởng lão trên dưới trong tông môn tụ họp lại.
Một canh giờ sau, tất cả đều đã ở trong bàn nghị sự.
Từ Hiểu Tôn mở miệng đầu tiên:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây chắc là biết nguyên do vì sao rồi chứ? Đúng vậy, ta muốn nói chính là chuyện của Vương Mẫn, cô ta là một thiên tài ngàn năm có một, sở hữu cực phẩm Tiên Linh Căn, cô ta có thể giúp tông môn chúng ta nâng cao một bậc, hơn nữa, cô ta đã lấy đi báu vật của tông ta, gọi Huyễn Linh Mộc, thế nhưng ta vẫn xem đó là quà hồi môn của tông ta giành cho cô ta, không ngờ, cô ta lại chốn đi như vậy! Các vị xem nên làm thế nào?!
Sau câu nói đó của Từ Hiểu Tôn thì một lão già tóc bạt, đúng lên nói:
- Theo ta, chúng ta nên điều động chúng đệ tử tìm kiếm họ, theo như ta biết thì muốn trốn chúng ta phải ra khỏi Giao Tâm châu, mà nơi đây chỉ có hai cái cổng thành, một là Bắc Môn hướng đến Phá Liệt châu của Phàm nhân, còn lại một cái là Tây Nam Môn hướng đến Sơ Giả châu của tu sĩ. Mà Vương Mẫn chỉ mới Luyện Khí Kỳ tầng năm là cùng, nếu nhanh lắm cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, mà tên Vương Thiên thì càng thảm hơn - chỉ là Phàm nhân, nếu thành công phục dụng Huyễn Linh Mộc đạt được linh căn tốt thì cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng một mà thôi, chúng ta chỉ cần phái đi khoảng năm tên đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng bảy đi là được, mỗi cổng thành đi năm người, chắc chắn thành công!
- Nhưng đại trưởng lão, nếu họ rời khỏi thành rồi thì sao?!
Lúc này, bỗng nhiên một người phụ nữ trung niên, cơ thể đầy đặn, ngũ quan tinh xảo, đúng lên nói.
- Ha ha, Mộ Dung trưởng lão, cô nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó được đâu, bọn chúng làm sao có thể có được Vượt Thành Lệnh đã mà ra thành được chứ. Nên biết, cái Vượt Thành Lệnh này cũng không phải dễ mà kiếm đâu, tông môn chúng ta bất quá cũng chỉ có mười ba tấm Vượt Thành Lệnh mà thôi.
Sau khi nghe được câu nói này, nữ tử trung niên xinh đẹp kia được gọi là Mộ Dung liền ngồi xuống, sau đó Từ Hiểu Tôn lại đứng lên, vỗ tay tán thưởng:
- Tốt, tốt, Thiên Huyền đại trưởng lão quả nhiên cao kiến! Mau, triệu tập đệ tử của Từ Sơn tông đi truy bắt bọn chúng, ai có thể bắt được Vương Thiên, bất kể sống chết liền được thưởng 200 linh thạch cùng 20000 đồng. Còn Vương Mẫn... hắc hắc...
Nói đến đây, không ngờ Từ Hiểu Tôn lại bỗng nở nụ cười đê tiện, nói tiếp:
- Vương Mẫn, nhất định phải bắt sống, ai thành công bắt nàng liền được thưởng 500 linh thạch cùng 80000 đồng, đồng thời, còn có thể nhận lấy chức ngoại môn trưởng lão.
Sau đó, Từ Hiểu Tôn liền hướng mặt sang người phụ nữ trung niên tên Mộ Dung kia, nói:
- Ngũ trưởng lão, ngươi dẫn theo năm đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng bảy của Từ Sơn tông ta hướng Bắc Môn mà đi, đồng thời tứ trưởng lão, ngươi cũng dẫn theo năm đệ Luyện Khí Cảnh tầng chín của tông môn ta đi Tây Nam Môn, đây dù gì cũng là hướng tới châu lục của tu sĩ, nên cẩn thận vẫn hơn. Lập tức hành động!
- Vâng! Triệu Mộ Dung ta sẽ không khiến tông chủ thất vọng.
Người phụ nữ trung niên kia đứng lên nói.
- Vâng! Hồ Ám Thiên ta sẽ không khiến tông chủ thất vọng.
Người đàn ông tuổi trung niên, râu quai nón, thân hình vạm vỡ, vừa được Từ Hiểu Tôn gọi tứ trưởng lão cũng đứng lên nói.
Nói xong, hai người lập tức rời khỏi phòng nghị sự, trực tiếp điều động đệ tử đi thực hiện nhiệm vụ.
Danh sách chương