— Phía trên ngực trái của cậu ta từng bị vết thương nặng, ý của tôi là, nó giống như vết sẹo do bị súng bắn lưu lại.

— Chắc hẳn sau đó do không được điều trị tốt, nhưng mà chuyện đấy với tình trạng hiện giờ của cậu ta lại không hề liên quan với nhau, chúng tôi nhận định sơ bộ, cậu ta bị tổn thương phổi, tuy tình hình không xấu, nhưng cũng chớ xem nhẹ.

Trong buồng điều trị đèn vẫn bật sáng, tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cẩn thận quan sát Vương Tranh.

Khuôn mặt đẹp ấy đã mất đi phong thái của ngày trước, chiếc cằm nhọn hẳn và lúc này dường như xóa đi không được cái bóng.

Cậu ấy giống như đang nặng nề chìm vào giấc ngủ, lồng ngực hơi phập phồng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

Cậu ấy, cậu ấy sao lại trở thành thế này...? [Kỳ Nhật.] Lý Linh đưa tay ra đặt lên vai tôi, hạ thấp giọng, bảo: [Anh ta sẽ không sao đâu, mới nãy bác sĩ chẳng phải đã nói, tình hình không xấu đó sao...] Cô ấy ngừng lại, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, lúc này mới nhận ra trời đã gần sáng rồi, [Lý Linh này.]

Tôi vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô, [Cô thật sự không sao chứ? Đợi dã... tôi đưa cô về trước.] Tôi vuốt vuốt ấn đường, Lý Linh rụt lại chiếc áo khoác trên người, chầm chậm lắc đầu, cười khẽ bảo: [Không sao, tôi tự mình về được.]

[Chẳng phải anh rất lo cho người kia sao?] Lý Linh hạ mắt xuống, không thể thấy rõ được sắc mặt: [Áo khoác của anh trước cho tôi mượn mang về, lần sau trả lại cho anh nhé?]

Tôi do dự nhìn thoáng qua cô, cuối cùng nói rằng: [Tôi gọi xe giúp cô, nếu cô có việc gì thì...] Tôi nắm chặt tay lại, [Nhất định phải nói cho tôi hay.]

[Cô không nói, tôi cái gì cũng không biết được.] Cũng giống như hồi đó vậy.

Lý Linh hơi gật đầu, giơ tay ôm lấy tôi, ở bên tai tôi khẽ thủ thỉ: [Kỳ Nhật này, đưa tôi ra ngoài, được chứ?]

[Tôi có lời... muốn nói với anh.]

Tôi gật đầu, ngoảnh lại nhìn về phía Vương Tranh đang nằm trên giường bệnh, đem tay cậu nhét vào trong chăn ấm, sắp xếp xong xuôi mới đi theo Lý Linh ra khỏi phòng điều trị.

Đứng bên ngoài bệnh viện chờ taxi một lúc, cơn gió mát lạnh buổi sớm mai lướt qua, có cảm giác như không chân thực.

Lý Linh nhìn về đằng trước, trong mắt tựa hồ dần mất đi tiêu cự, tôi đành phải mở miệng gọi cô: [Lý Linh, Lý Linh? Sao thế?]

Lý Linh ngập ngừng, nghiêng đầu nhìn tôi, cười nhạt lắc đầu, chậm rãi hỏi: [Kỳ Nhật, có phải anh đối xử với ai cũng đều tốt thế không?]

[Hả?] Tôi nhất thời nghe không rõ, chỉ thấy Lý Linh nhếch miệng lên, giống đang gượng cười.

[Tôi đã biết, tên ngốc nhà anh đang suy nghĩ cái gì, tôi đều biết hết.] Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh, [Anh luôn thích giả vờ ngu ngốc, có đôi khi làm bộ làm tịch, không thể phân rõ đâu là thật, đâu là giả.]

Tôi lặng lẽ nhìn cô.

Lý Linh vẫn tiếp tục nói: [Anh đối với ai cũng tốt hết, nhưng ngoài tốt bụng ra, không còn gì khác nữa. Đấy là cách anh tự bảo vệ chính mình, anh giả vờ không biết gì hết, anh thích suy nghĩ theo khía cạnh khác của sự việc, hoặc là tốt hoặc là xấu...]

[Là thế sao?] Lý Linh nhìn tôi, nét cười trên mặt khiến tôi thấy chói mắt.

[Kỳ Nhật, nói cho tôi một câu trả lời đi, được không?]

Xe taxi đã dừng lại trước cổng bệnh viện, Lý Linh hít sâu một hơi, thản nhiên nói: [Xe tới rồi, tôi đi đây.]

Cô chậm rãi bước xuống bậc thềm.

Vào trước lúc cô ấy mở cửa xe —

[Lý Linh]  Tôi đã gọi lại cô.

Lý Linh ngoảnh lại nhìn tôi.

Tôi mím chặt môi.

[Xin lỗi.]

Lý Linh gật đầu, mỉm cười, [Tôi hiểu.]

[Thật sự... rất xin lỗi.]

[Anh không cần nói xin lỗi với tôi.] Lý Linh nhíu mày, như thể tinh quái mà cười bảo: [Thế sẽ khiến tôi muốn cầm giầy cao gót đập anh.]

[...]

[Đừng lộ ra bộ mặt đấy, đừng có luôn tự cho mình là đúng nữa.]

[Ừm...]

Nụ cười trên mặt Lý Linh dần phai đi.

Cô bảo: [Cũng đừng như thế nữa. Kỳ Nhật.]

[Đừng mãi lấy cái lý do là anh không biết, để rồi đem mọi người đùa giỡn đến vần quanh, vậy là ích kỷ lắm.]

[Thật sự. Thế là.... rất ích kỷ, rất ích kỷ.]

Cô nhanh chóng ngồi vào trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, tôi thấy cô nắm chặt tay che miệng mình, lệ nóng từ trong mắt tuôn trào.

Một giọt, hai giọt.

Chiếc xe mau chóng rời khỏi.

『Đừng mãi lấy cái lý do là anh không biết』

Tôi bất giác nắm chặt tay lại, cõi lòng nặng nề quay đi, lại trông thấy Bạch Quân Thụy đã chắp tay đứng ở cổng bệnh viện. Bạch Quân Thụy đã bận rộn cả đêm, sắc mặt không hề khỏe chút nào.

Anh ấy hỏi: [Có muốn đi uống cà phê không?]

Tôi đi theo anh tới máy bán hàng tự động.

[Cappuccino được không?] Tôi gật đầu.

Bạch Quân Thụy cầm cà phê đặt vào tay tôi, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế cạnh máy bán hàng tự động, bực dọc uống hết đồ uống trong tay.

Tôi ít nhiều lo nghĩ mà nhìn anh, đắn đo câu chữ rồi cũng nói: [Thư bá bá sẽ không sao đâu.]

Bạch Quân Thụy không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhìn vào tôi.

[Không đâu.] Anh từ tốn nói. [Sẽ không.]

Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Bạch Quân Thụy lắc lắc đầu, khẽ bảo: [Thật ra anh vẫn luôn biết, ông ấy sắp không xong rồi.]

Sao lại... không xong?

Tại kiếp trước, lúc tôi đi thân thể Thư bá bá vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng sao lại... những lời này tôi cất không nên lời.

Bởi lẽ một kiếp này đã có rất nhiều thứ đổi thay.

Bất kể là con người, là sự vật, hay tình cảm.

Đáng lẽ không nên trở thành như thế, nhưng vốn dĩ  quỹ đạo đã xuất hiện biến hóa mất rồi.

[Tâm nguyện duy nhất của ông ấy, là được nhìn thấy Thư Viên trở thành một cô dâu hạnh phúc, gả cho người mà nó yêu thương, mặc kệ đó là ai... cậu có hiểu không?]

Tôi gật đầu.

Tâm tình của một người làm cha, tôi hiểu rõ, vẫn luôn hiểu rõ.

[Ngày trước thật ra ông ấy không nghĩ thế đâu. ông ấy hy vọng Thư Viên được gả cho một người thanh niên có triển vọng, môn đăng hộ đối.]

Anh nhìn tôi, trầm giọng bảo: [Tình cảnh của Vương Tranh, cậu cũng biết rồi đấy.]

[Cậu ta bị gia tộc mình chối bỏ rồi.]

Tôi nắm chặt lon nước trong tay.

[Năm đó... cậu biết anh nói đến chuyện gì mà*, Vương gia đâu phải chỉ có mình cậu ta là con nối dõi, huống hồ...]

(Ka: * vụ Vương Tranh bắt cóc Kỳ Nhật)

Tôi đã biết.

Mẹ ruột của Vương Tranh, là gái vũ trường tiếp rượu.

Bạch Quân Thụy như châm biếm mà cười, [Vương gia sao có thể vì cậu ta mà đắc tội Nhâm gia, lão phu nhân đã không thể bảo vệ được bọn họ nữa, người kia lại...] Bạch Quân Thụy ngừng trong giây lát, rồi vẻ mặt không chút thay đổi kể tiếp: [Nói tóm lại, lúc đó Vương Tranh bị ép buộc đi ra nước ngoài, ngay vào thời gian cậu còn đang hôn mê.]

[Thế vết thương trên người cậu ấy –] Tôi bất giác mở miệng hỏi.

Bạch Quân Thụy lắc đầu, [Cái đó thì anh không rõ, cậu phải tự mình hỏi cậu ta.]

[Thư Viên vì cậu ta mà ầm ĩ với cha mình, không chịu đến Anh quốc, ông ấy lại chỉ có mỗi một đứa con gái, có thể đoạn tuyệt được sao? với lại...  Năm vừa rồi ông ấy cũng đã biết, thời gian của ông đã không còn nhiều.]

Bạch Quân Thụy im lặng một hồi lâu.

Tiếp đó quay sang nhìn tôi.

[Tiểu Kỳ, cậu gần đây đang trốn anh phải không?]

Tôi chấn động, cứng nhắc quay lại nhìn anh.

Bạch Quân Thụy mỉm cười, dường như lơ đãng mà hỏi: [Cậu từ lúc nào thì phát hiện?]*

Từ lúc nào...

Tôi hạ mắt.

[Ngày hôm đó, buổi tối...]*

(Ka: Ý Bạch Quân Thụy là phát hiện ra anh ấy khẩu giao cho Kỳ Nhật từ lúc nào. Chính là cái đêm Kỳ Nhật bị sốt nằm mê mệt trên giường và anh Thụy thì giở trò ”đồi bại” đó ^^)

Bạch Quân Thụy gật đầu,  giọng điệu có phần vô lại: [Anh đã cẩn thận kiểm tra lại “hiện trường” rồi, cậu lại còn chậm chạp nữa, sao lại nghĩ ra được nhỉ?]

[Cái ấy... ấy, mặt bên trong chỗ ấy có...]*

(Ka: có vết hôn / mút)

[Có cái gì?]

Tôi trợn mắt, trừng nhìn anh ta.

Bạch Quân Thụy trên mặt nở nụ cười đắc ý, [Cậu sẽ không phải qua vài ngày mới phát hiện ra đấy chứ?]

[...]

[Đó là lý do, đột nhiên không dám gọi điện cho anh?]

[Còn thích tối muộn mới về, nói gì mà anh không rảnh, bận việc thì không cần phải đến thăm cậu?]

[Ha –] Bạch Quân Thụy vỗ vỗ trán, khẽ cười một tiếng, [Anh chỉ biết.]

Tôi xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Bạch Quân Thụy nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: [Thế nên... anh đừng hy vọng nữa?]

Tôi quay sang nhìn thoáng qua anh, [Ơ... đúng thế.]

Bạch Quân Thụy đối với tôi mà nói, biểu hiện giống như một người anh, ở trong lòng tôi, anh ấy giống như con tôi vậy — là một người trong ngoài bất nhất lại có chút bốc đồng của con trẻ, thế nhưng, chưa bao giờ khiến người ta lo lắng. Lúc nào cũng có thể nhạy cảm nắm bắt được suy nghĩ của tôi, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta trong lòng yêu thương.

Mấy năm nay trôi qua, tôi chưa từng nghĩ tới khía cạnh tình cảm kia.

Bạch Quân Thụy vỗ vỗ vai tôi, đứng dậy, nói: [Lời đấy của cậu anh coi như không nghe thấy.]

Tôi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

[Bạch đại ca...?]

[Anh còn có cơ hội, niềm tin của anh rất to lớn.] Anh ấy nhìn lại tự tin tràn đầy: [Vừa khéo phát triển thành thế này, anh còn tưởng phải chờ đến tám hoặc mười năm nữa cơ, tình hình so với trong dự tính của anh tốt hơn nhiều lắm.]

[Hả?]

[Anh sẽ tiếp tục cố gắng, anh không phải là kẻ dễ dàng buông tha thế đâu.]

[Bạch đại ca, anh nghe tôi nói đã...] Tôi bỗng cảm thấy có chút chán nản. [Tôi vẫn luôn xem anh là –]

Bạch Quân Thụy nhìn sang chỗ khác, ngắt lời: [Cậu đừng nói nữa.]

[...]

[Tuy anh đây da mặt dày, nhưng mà...] Bạch Quân Thụy cười bảo: [Anh chịu không nổi lần từ chối thứ hai của cậu đâu.]

[Trước đừng nói vội, đợi đến cuối cùng, khi anh thật sự không còn hy vọng nữa, cậu hãy nói cho anh biết.]

Anh hít sâu một hơi.

[Đến lúc đõ, anh sẽ đem... tất cả mọi thứ nói rõ cho cậu.] Ánh mắt của anh, so với bình thường hoàn toàn khác biệt, bước nhanh tới ôm lấy gương mặt tôi, nhanh chóng ấn xuống một nụ hôn, sau đó nhanh chóng rời khỏi, quay đầu lại hướng tôi lè lưỡi.

『Cha ơi –』

Trong mịt mù, tôi dường như nhớ tới điều gì đó.

Ngoan Tử cũng thích đột ngột hôn lên hai má tôi, sau đó nhanh chóng chạy đi —

Quay đầu lại lè lưỡi với tôi...

Tôi lau lau mặt, cảm xúc mềm mại ấm áp kia dường như vẫn lưu lại trên mặt.

Gọi một cuộc điện thoại đến Catherine xin nghỉ, câu đầu tiên cô ấy hỏi là về tình hình bữa tiệc tối qua thế nào rồi, tôi ấp úng kể lại một cách mơ hồ, đồng thời cũng hỏi thăm Catherine về bệnh tình của Judy, tiểu công chúa mấy hôm nay do ăn quá nhiều đồ ngọt, răng không sao, nhưng bụng dạ thì lại gặp chuyện.

【 Judy không sao đâu, nó còn hỏi tôi chú sao lại không đến đọc chuyện cổ tích cho nó? Nào, Judy, nói chuyện với chú đi. 】

【Chú ơi –】

Nghe thấy giọng nói của trẻ con, tâm tình tôi liền ấm áp hẳn, cũng hứa với Judy lần sau nhất định sẽ kể nốt câu chuyện “hoàng tử ếch”. Qua loa điện thoại truyền đến tiếng reo hò của trẻ con, tôi nhịn không được mà bật cười.

Tôi vẫn luôn hướng về một cuộc đời giản dị, những thứ quá phức tạp, sẽ khiến tôi ngay đến sức lực suy nghĩ cũng không còn.

Tôi ra đi nhanh chóng khi mới ba mươi tuổi, còn chưa hề biết tình huống về sau xảy ra thế nào, lại một lần nữa sống lại, tôi vẫn cho rằng đây là cơ hội để thoát khỏi quá khứ.

Nhưng sự thật là không ai có thể thoát khỏi nó.

Bởi rằng không có cách nào thoát khỏi mà sinh ra cố chấp, dù là Nhâm thị hay là thứ khác, tôi cho rằng rời xa hết thảy những thứ đó là có thể nhận được một cuộc đời tôi muốn — giản dị bình an.

Lúc quay về phòng điều trị, tôi nhìn thoáng qua Vương Tranh trên giường, đi lên phía trước kéo một cái ghế lại ngồi xuống.

[Vương Tranh, chúng ta nói chuyện, được không?]

Tôi bất giác đưa tay ra sửa lại tóc mai của cậu.

[Cậu trước đừng mở mắt ra vội, tôi biết cậu đã tỉnh rồi.] Tôi nhìn ngón tay cậu run lên.

[Cậu nếu mở mắt ra nhìn tôi... tôi sợ tôi sẽ không thể nói lên lời.] Tôi khẽ than một tiếng, có phần tự giễu mà rằng: [Đừng cho tôi cơ hội chui về trong biển cát nữa, tôi đã nghĩ rất lâu, mới hạ quyết tâm nói ra những lời này.]

Vương Tranh nằm im không nhúc nhích.

[Những giấc mơ quấy nhiễu cậu từ trước tới nay...] Hai tay tôi nắm chặt lại vào nhau, khẽ khàng nói — 

[Thật sự đã từng xảy ra.]

[Cậu có thể cho rằng tôi đang nói dối, bởi vì cho tới bây giờ, tôi hoàn toàn không có chút cảm giác chân thực nào.

Nhưng, những chuyện ấy thật sự đã xảy ra. Tôi không biết trong mơ cậu đã thấy hay trải qua những gì, song tôi khẳng định, hiện giờ Nhâm Kỳ Nhật đang ở trước mặt cậu đây, cùng với người trong giấc mơ kia, Nhâm Kỳ Nhật vẫn luôn bị cậu căm ghé đó, là cùng một người.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không có căn cứ khoa học nào hết, phải không?] Tôi hạ mắt xuống mà cười cười, tiếp đó lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

[Trong giấc mơ của cậu, tôi vẫn luôn theo đuổi bóng hình cậu, vẫn cứ luôn thân thiết quấn quýt cậu, khiến cậu bực dọc chịu không được. Rồi tôi làm theo di ngôn của Nhâm lão thái, cưới vợ sinh con — cậu đã nói rất nhiều lời khó nghe, tôi tát cậu một cái, cậu còn nhớ rõ chứ? Nhưng thật ra tôi đã hối hận, cậu nói không sai, tôi là người không có lòng tự trọng.

Tôi luôn tự cho mình là đúng mà nghĩ muốn đền bù lại cho cậu, chẳng kể cậu hận tôi bao nhiêu, trong lòng cậu khinh thường tôi thế nào. Vào trước lúc tôi cưới Thư Viên, tôi không ngừng tự nói với mình rằng, thật ra, cậu cũng có một chút thích tôi, chỉ là một chút, yêu thích, tôi cũng đã cảm thấy... rất vui, rất vui.

Bất quá cuộc sống đâu phải chỉ có mỗi tình cảm, nó còn bao gồm cả trách nhiệm nữa. Tôi đối với Nhâm thị, vợ con và cả trách nhiệm của một trưởng tôn  của Nhâm gia, cậu biết không? Tôi vẫn đều biết, cậu tài hoa hơn người, dù là phương diện nào cũng đều xuất sắc hơn hẳn tôi, thế nhưng...]

Tôi dừng lại, hít thật sâu, mũi đã chua xót.

[Thế nhưng cậu hiểu chắc? Vương Tranh, tôi có nhu nhược có vô dụng, vẫn có chút hy vọng cậu có thể hiểu được rằng –]

[Không có thứ tình cảm nào, là có thể chịu đựng được sự tan vỡ hết lần này tới lần khác.]

[Đã từng, tôi đối với cậu có sự chấp nhất không bình thường. Cậu có biết cậu trong mắt tôi là gì không? Cậu có tin? Tôi đã từng cho rằng cậu chính là tất cả sinh mệnh của tôi, hồi còn bé cậu đã nắm tay tôi, cho tôi đi theo cậu, mặc kệ những điều đó có phải là hư tình giả ý hay không, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói –]

[Tôi thật sự... thật sự –] Tôi dùng đầu ngón tay lau đi nơi khóe mắt cậu, một giọt lệ chảy xuống.

Tôi thật sự có yêu cậu.

[Tôi đúng là kẻ ý chí không đủ kiên định, cậu và tôi biết nhau đã mấy chục năm trời, đến nỗi sau khi tôi kết hôn, tôi cũng vẫn ôm thứ tình cảm khác thường đấy với cậu, song... đó đã là cực hạn của tôi rồi, sự phản bội của cậu, tôi không thể quên. Cậu khiến tôi thân bại danh liệt, mất đi quyền lực trong công ty, dùng giá thấp thu mua cổ phần của Nhâm thị...]

[Cậu chà đạp lên niềm tin cơ bản nhất mà tôi dành cho cậu, tất cả mọi thứ, không chừa lại bất kỳ đường sống nào.]

Vương Tranh mở to mắt, nước mắt dâng trào nhỏ xuống trên tay tôi, dường như khó thở mà hé miệng ra.

Tôi giống như đã mềm nhũn tựa vào ghế, trong lòng dần hiện ra một cỗ hủy diệt đến trống rỗng.

Tôi không thể từ việc lên án Vương Tranh mà đạt được vui sướng hay giải thoát.

[Kỳ, Kỳ Nhật...]

[Để tôi nói hết đã.] Tôi cắt ngang lời cậu. [Nếu cậu không để tôi nói, tôi sau này, sẽ không thể nói ra những lời này với cậu nữa.]

Trong lòng bàn tay tôi đau như có kim châm, móng tay như đang đâm vào tận trong da thịt.

[Rồi cuộc đời tôi bắt đầu lại lần nữa, tôi tự mình tìm kiếm đường lui, mà lúc này, các người bỗng chạy đến trước mặt tôi, lúc tôi lựa chọn rời khỏi cuộc sống của các người, các người lại nhảy ra oán trách tôi, đến bây giờ, tôi đã không rõ, bất kể là cậu hay Tam thúc, hay là Thư Viên họ, các người dùng chân tướng mà tôi không biết để tiếp cận tôi, giống như đang nói với tôi rằng, tôi vẫn đang sống trong thế giới hư cấu nực cười này, các người có bi thảm và khổ cực của các người, còn tôi lại thành kẻ vô tình.]

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, nhẹ giọng thản nhiên nói tiếp: [Tôi thật sự không còn cách nào khác, Vương Tranh, cậu cái gì cũng không chịu nói rõ ràng cho tôi biết, nhưng lại đòi hỏi tôi phải cảm thông cho cậu. Tôi tự nhận, mặc kệ cậu làm gì, tôi cũng sẽ lựa chọn sự tha thứ, nhưng thế không có nghĩ là tôi hiểu, tôi biết.]

[Tôi vẫn muốn để lại thứ gì đó, vẫn muốn bù đắp lại những tiếc hận đã qua.]

Vương Tranh cất cao giọng: [Còn tôi thì sao?]

Cậu ấy cầm lấy tay tôi, toàn thân run rẩy mà nói: [Còn tôi đây thì sao! Tôi thì sao! Cho nên anh cứ thế mà tuyên án tội ác của tôi, chỉ bởi vì “Vương Tranh” kia đã phản bội anh, anh dùng thái độ khoan dung của anh để không chút lưu tình đá tôi ra khỏi cuộc đời anh!]

Tôi nhìn sang nơi khác.

Vương Tranh giãy dụa ngồi dậy, ra sức kéo lấy vạt áo tôi, mặt mày hung dữ vừa khóc vừa nói: [tôi đã làm gì mà chỉ vì thứ chuyện quái gở đấy mà bị đối xử như vậy! Anh tha thứ cho tôi? Ha ha — sao tôi phải cần anh tha thứ! Tôi không cần!]

Cậu ấy chợt cởi cúc áo ra, tôi ngơ ngác nhìn cậu, chỉ thấy trên thân thể gầy gò kia, phía trên ngực trái là một vết sẹo.

Cậu ấy nghẹn ngào, mắt trợn to kéo lấy vạt áo của tôi, nói: [Vết thương này, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau đớn, anh còn nhớ lúc ấy anh đã nói với tôi gì không? Anh nói — Vương Tranh, đừng sợ, tôi sẽ giải quyết cùng cậu. Anh đã không ngừng ở bên tai tôi nói thế, anh có biết lúc đấy trong lòng tôi đã nghĩ gì không?]

(Ka: theo mình lúc Kỳ Nhật nói thế là trong vụ Vương Tranh bắt cóc Kỳ Nhật lên tàu bỏ trốn, sau đó Vương Tranh đã dùng súng bắn vào vai một thuyền viên)

[Lúc đó, tôi đã nghĩ... Ha, hóa ra, hóa ra anh ta cũng có thể nói chuyện với tôi ôn nhu như vậy, anh ta nói muốn cùng giải quyết với tôi, anh ta sẽ không rời khỏi tôi nữa, tôi có thể chờ anh ấy — Tôi có thể chờ anh ấy tốt nghiệp, mặc kệ cha tôi hay là Nhâm Tam gia, kể cả khi tôi không còn là cậu ấm nhà họ Vương nữa, tôi vẫn sẽ còn có anh ấy, bởi vì anh ấy đã từng nói rằng anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, anh ấy sẽ cùng tôi –]

[Thế mà khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở đâu? Anh có hiểu? Một người ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi không hề quen biết một ai, không có thứ gì tôi quen thuộc hết, chỉ có thể nằm ở trên giường, giống một kẻ tàn tật — tôi đã nhẫn nại suốt một năm trời, tôi xin xỏ cha tôi hãy để tôi quay về, tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh một chút, nhưng tôi lại nhận được cái gì? Anh đi! Từ lúc đó đến tận giờ anh không hề hỏi thăm tôi thế nào, đang ở đâu, anh cứ thế rời đi –]

[Tôi không tin lời cha tôi nói, tôi bất chấp cảnh cáo của cha, lén lút trở về Singapore... Tôi không vào được nhà mình nữa, huống chi là Nhâm gia. Không ai chịu chấp nhận tôi, tôi mất đi giá trị làm một cậu ấm của Vương gia, chỉ còn lại vết thương trên ngực cùng cơn đau đớn nhắc nhở tôi rằng, vẫn còn một người nói với tôi rằng anh ấy sẽ cùng một chỗ với tôi, không phải là mơ, là sự thật, tôi đã nghe thấy thế. Nhưng, chờ đợi tôi là cái gì?]

Tôi bình tĩnh nhìn cậu, cất lời: [Chuyện này là tôi sai, thật xin lỗi.]

Vương Tranh chợt gào lên: [Tôi không cần lời xin lỗi của anh!] Cậu ấy bỗng ôm chặt lấy cổ tôi, kéo mạnh tóc tôi lại, điên cuồng đem đôi môi ấn lên.

Tôi dùng sức đẩy cậu ra, lập tức đẩy ngã cậu ấy xuống giường, lùi về sau vài bước.

Vương Tranh nằm ở trên giường, rồi ngửa đầu khẽ cười ra tiếng.

Cậu ấy lật mình lại, đầu tựa lên gối, tiếng cười như không ngừng lại được.

[Tôi sẽ cùng cậu...] Tôi nói: [Tôi sẽ luôn cùng cậu, đến lúc cậu điều trị xong xuôi, thân thể khỏe mạnh lại mới thôi. Còn lại...]

[Thật xin lỗi... Tôi lần này, lần này quả thật không thể nữa.]

Vương Tranh đột ngột nắm lấy cái gối ném về phía tôi.

[Tôi còn chưa sa sút đến mức phải cần tới sự thông cảm của anh!] Cậu ấy quát đến khản giọng, trên mặt đã lẫn lộn nước mắt: [Anh nói toàn là viện cớ, đấy chỉ là cái cớ anh muốn thoát khỏi tôi!, Cái gì mà sống lại cái gì mà mơ mộng! Tôi không tin! Đúng rồi! Còn cả con đàn bà kia nữa — Anh thích cô ta sao? Anh yêu cô ta hả? Không thể! Vốn dĩ không có khả năng đấy!]

Tôi lắc đầu, chậm rãi thốt lên từng từ một: [Không, tôi yêu cô ấy.]

Vương Tranh ngây người.

[Đó là tình yêu gia đình.]

Tôi nhìn vào cậu, giọng nói chưa từng kiên định như lúc này.

[Nhưng, đây không phải là lý do hay viện cớ để từ chối cậu, xin đừng khinh thường phần tình cảm đấy.]

Còn về tình yêu của tôi...

Quá khứ của tôi và cậu ấy, và cả giấc mộng của cậu nữa, hoàn toàn không liên quan gì hết.

Nếu như yêu là không kìm được mà nhớ tới một người, nhớ kỹ mỗi một câu người đó nói, vậy thì...

Có lẽ, cứ là như vậy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện