Editor: Yuki
Cánh cửa tầng hầm vừa đóng, Cố Thần liền ôm lấy Trang Thiển, hôn lên môi cậu.
Khác biệt so với những nụ hôn lướt qua, ôn hòa như bình thường, nụ hôn này mang theo một chút xâm lược. Động tác của Cố Thần dồn dập mà nhiệt tình, hắn vươn đầu lưỡi vào miệng Trang Thiển thăm dò, tựa hồ giống như muốn đem Trang Thiển nuốt luôn vào bụng. Trang Thiển lần đầu tiên bị hôn như vậy, thế tấn công mãnh liệt làm cho chân cậu có chút nhuyễn, không khỏi lui ra phía sau hai bước, tựa lên trên cửa.
Cố Thần nắm trụ thắt lưng của Trang Thiển, càng thêm dùng sức hôn sâu, cắn mút. Trang Thiển cảm nhận được sự bá đạo giữ chặt của hắn, cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, mặt nóng nóng lên. Cậu chần chờ một chút, rồi sau đó không chút do dự hôn đáp lại, vươn đầu lưỡi cùng Cố Thần giao triền, tay cũng ôm chặt lấy đầu hắn.
Cố Thần hô hấp rối loạn một chút, cảm nhận được sự mềm mại trong khoang miệng, không còn thăm dò như trước mà xâm nhập dồn dập hơn.
Đợi cho đến khi hai người tách ra, cũng đã thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng.
Cố Thần liền ôm lấy Trang Thiển, cái trán tựa lên đầu cậu, ánh mắt thật lòng: “Mộc Mộc, anh rất lo lắng cho em.”
Cố Thần kê mặt rất gần, Trang Thiển cảm nhận được hơi thở của hai người giao triền quấn quýt lấy nhau, nhất là ánh mắt Cố Thần, ánh mắt quá mức thật lòng, làm cho tâm cậu trở nên mềm mại mà trước nay chưa từng có: “Cho tôi một chút thời gian, Cố Thần, nhưng không phải hiện tại.”
Cố Thần gật gật đầu, nở nụ cười ôn hòa bao dung, hắn hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu: “Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, cho dù có là mạt thế, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Trang Thiển muốn nói, "em biết, anh đúng là đồ ngốc". Nhưng mà cậu sẽ không nói ra, cậu vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng Cố Thần nằm trên mảnh đất lạnh lẽo phủ đầy tuyết kia. Thật sự đúng là đồ ngốc, vì cái gì lại muốn tìm đến đây? Vì cái gì không thể lãnh tĩnh thêm một chút? Vì cái gì không thể chờ đợi thêm vài ngày? Cuối cùng mọi buồn phiền đều hóa thành một tiếng thở dài, nhưng mà cũng chính là như thế này, mới làm cho mình không thể không yêu hắn…
Trang Thiển vươn tay, ngón tay trắng nõn gãi gãi cằm Cố Thần, mặt của cậu có chút nóng lên, đôi mắt hổ phách sáng rực. Trang Thiển câu lên một nụ cười: “Rất nhanh thôi, tin tưởng tôi.” Nói xong liền hôn lên môi hắn.
Lần thứ hai, nụ hôn càng thêm triền miên hơn một chút, như lửa nóng mà xâm nhập, nhưng không có bá đạo và vội vàng. Cố Thần và Trang Thiển giống như đứa nhỏ lần đầu nếm qua loại quả ngon ngọt nào đó, không biết khắc chế, muốn ngừng mà không được, dùng kỹ xảo ngu ngốc mới thăm dò mà giao triền, trao đổi ngọt ngào.
Cuối cùng cũng là bởi vì khó thở, mới chịu buông đối phương ra.
Trang Thiển và Cố Thần khẽ ngẩng đầu nhìn đối phương, mặt hai người nhanh chóng biến đỏ.
Trang Thiển vận chuyển công pháp, một quả cầu nước lớn bao trùm lấy Cố Thần, rồi nhanh chóng rút xuống. Trang Thiển đỏ mặt, hơi hơi ngửa đầu: “Cởi đồ nhanh lên, ở bên trong đó chờ tôi.”
Cố Thần bất đắc dĩ đi qua một bên, bắt đầu cởi quần áo, trong lòng lại cảm thấy khiêu khích cố ý của Trang Thiển đáng yêu cực kỳ.
Cố Thần cởi thật chậm, đầu tiên là quần áo bên ngoài, lúc Cố Thần mặc quần áo, cảm giác thân thể hắn hơi gầy yếu, nhưng sau khi cởi đồ, liền lộ ra một cơ thể săn chắc.
Cùng với đường cong duyên dáng. Hắn mặc một cái quần jean thấp lưng, được giữ lại ngay hông, vòng eo gầy rắn chắc làm cho Trang Thiển im lặng mà đỏ mặt. Cố Thần đưa lưng về phía Trang Thiển, cho nên lúc hắn cởi quần, thân thể xoay xoay, đồi mông lúc ẩn lúc hiện cùng với đôi chân thon dài rắn chắc càng thêm mê người. Vừa mới dùng linh thạch khôi phục một ít, Trang Thiển oán hận lại ngưng tụ thêm một quả cầu thủy lớn, từ trên đỉnh đầu Cố Thần thả xuống: “Nhanh lên.”
Cố Thần vô tội xoay người, một bàn tay ôm lấy cái quần lót ở bên cạnh, tóc đen ướt đẩm còn nhỏ nước, có vẻ vô cùng gợi cảm: “Mộc Mộc, anh còn chưa cởi xong mà.”
Trang Thiển trơ mắt nhìn một giọt nước từ tóc Cố Thần chảy xuống trước ngực, xẹt qua ngực trái, chảy thật nhanh qua cơ bụng… Trang Thiển "bùm" một cái, mặt lập tức lại hồng thấu, cậu nhanh chóng xoay người: “Nhanh lên, ngồi vào trong đi.”
Trang Triệt với Cố Hoàn, Cố Hựu đều là cởi xong hết, ngồi vào trong bồn rồi cậu mới đi qua đó, sớm biết thế cũng làm như vậy với Cố Thần. Trang Thiển cảm thấy mặt mình trở nên nóng và nhịp tim đập nhanh hơn, cậu có chút buồn bực.
Cố Thần mỉm cười, rất nhanh đã giải quyết cái thứ trói buộc còn lại trên người, thuận tiện đùa giỡn Trang Thiển: “Đã xong, Mộc Mộc, anh ở trong này đợi em.”
“Đủ rồi! Nhanh lên.” Trang Thiển cảm thấy từng đám hơi nước bốc lên trên đầu mình.
Cố Thần ngồi vào trong bồn tràn ngập linh nhũ, cảm giác thanh mát nhẹ nhàng chui vào từng lỗ chân lông trên người hắn, vô cùng thoải mái. Phía sau, cậu cũng đi đến bồn bên cạnh, nhìn sang Cố Thần, Trang Thiển mặt liền đỏ ửng, cậu nhìn Cố Thần trừng mắt, Cố Thần lấy lòng nhìn cậu nở một nụ cười
“Hừ!” Trang Thiển hai tay khoanh lại đứng ở bồn bên cạnh, trên cao nhìn xuống Cố Thần, tư thế như vậy làm cho cậu trong lòng thoải mái một hơn, “Anh có muốn cùng tôi luyện công pháp giống nhau hay không?”
Lúc ấy sư phụ Mặc Huyền lưu lại ngọc giản có nói, nếu cậu muốn cùng người khác bầu bạn, có thể tu luyện công pháp giống nhau, nhưng mà cần phải hết sức thận trọng. Trang Thiển không chút do dự lựa chọn Cố Thần, cậu không biết tương lai như thế nào, ít nhất là hiện tại, hay dù có trăm năm sau, ngàn năm sau…cậu đều hy vọng cùng người kia ở bên nhau.
Cố Thần sửng sốt một chút: “Không phải nói trước tiên tu luyện cổ võ?”
“Công pháp của tôi không có hạn chế, nhưng mà theo quy củ của sư môn, nó cũng không thể tùy tiện tu luyện.” Trang Thiển có chút không được tự nhiên, tuy rằng Cố Thần không hiểu, nhưng là cậu lại vô cùng rõ ràng, lời mới như vậy cùng câu hỏi ‘ anh có muốn hay không cùng tôi trở thành đạo lữ’ giống nhau.
“Được.” Cố Thần cũng không có hỏi nhiều, tuy rằng quy củ sư môn này có chút quỷ dị, nhưng mà hắn vẫn đành chờ, một ngày nào đó Trang Thiển sẽ tự nguyện kể hết mọi chuyện cho hắn biết. Hắn đối với Trang Thiển luôn rất kiên nhẫn, hắn đã chờ một đáp án rất nhiều năm, từ lúc hai người còn là thiếu niên cho đến tận bây giờ, tuy rằng vẫn không nhận được đáp án, nhưng mà lại có thêm một vấn đề cũng không sao, hắn nguyện ý vì Trang Thiển mà chờ đợi.
Lần này ngược lại là Trang Thiển ngây ngẩn cả người: “Anh thật không cẩn thận chút nào.”
“Anh tin tưởng Mộc Mộc mà.” Cố Thần buồn cười nhìn khuôn mặt do dự của Trang Thiển: “Nhưng mà Mộc Mộc lại thiếu nợ anh một câu trả lời nữa rồi.”
“Hừ.” Trang Thiển như trước đỏ mặt, nhỏ giọng biểu đạt sự bất bất mãn.Trên mặt lại mang theo nụ cười thanh thuần: "Cần phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
…
Cố Thần ngồi ở thùng gỗ nhìn miếng ngọc trong tay, hoa văn màu đen, giống hệt chiếc nhẫn trên tay Mộc Mộc, hắn vẫn luôn cho rằng đây là đây đồ trang sức, bởi vì hình dáng chiếc nhẫn đúng là sở thích của cậu, giản lược mà không kém phần cao nhã.
“Tập trung tinh thần nhìn miếng ngọc.” Trang Thiển chỉ đạo, lúc cậu còn làm tang thi đã thập phần cường đại, tự nhiên mà sử dụng tinh thần lực như vậy, cho nên chẳng sợ tinh thần lực của cậu hiện tại thấp kém, cậu cũng có thể vận dụng như thường. Nhưng mà Cố Thần lại không được, hắn cơ hồ không cảm thụ được sự tồn tạo của tinh thần lực, đó cũng là nguyên nhân Trang Thiển phải giúp trợ mọi người đả thông gân mạch, bởi vì bọn họ không thể tự mình khống chế, hiệu quả sẽ yếu đi nhiều.
Cố Thần cố gắng nhìn miếng ngọc, dựa theo lời nói của Trang Thiển mà làm. Dần dần, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, giống như bốn phía tất cả đều mơ hồ, chỉ có miếng ngọc ở trước mắt, những hoa văn màu bạc kia giống như di chuyển. Cố Thần cảm thấy tinh thần có chút mỏi mệt, rồi sau đó như có một dòng nước mát lạnh chảy vào trong cơ thể, rồi dần tụ lại ở đại não, sau đó sự tập trung chú ý của hắn dần phân tán ra…
“Ông…” Cố Thần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn tựa hồ chìm vào một địa phương kỳ quái nào đó, hắn biết rất rõ ràng chính mình vẫn còn tồn tại, nhưng vì sao lại không thể cảm nhận được, đây chính là điều mà Mộc Mộc nhắc nhở?… Đột nhiên, đại lượng tri thức đánh sâu vào trong đầu hắn, hắn cảm thấy được trong đầu mình không hiểu sao liền nhiều rất nhiều thứ này nọ. Rất nhanh hắn liền theo thức hải đi ra, cảm thấy tinh thần dị thường mỏi mệt.
“Cố Thần?” Cố Thần nghe thấy âm thanh lo lắng của Trang Thiển, sau đó có cái gì đó được đút vào miệng, hắn nuốt xuống, một dòng năng lượng ôn hòa tiến vào cơ thể, hắn cảm thấy chính mình bản thân chậm rãi khôi phục bình thường trở lại.
Cố Thần trừng mắt nhìn, nhìn Trang Thiển đang nở nụ cười trước mặt.
“Như thế nào?” Trang Thiển cầm miếng ngọc trong tay, hỏi.
Cố Thần cảm nhận một chút: “Chỉ có tu luyện tới luyện khí thì công pháp mới viên mãn?”
“Ân, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ngọc giản chỉ mở ra ngươi tinh thần lực có thể thừa nhận một phần.” Trang Thiển đem ngọc giản thu vào nhẫn, lấy ra tẩy tủy đan, “Hiện tại ngươi tập trung lực chú ý, mặc niệm tâm pháp, ta hỗ trợ chỉ dẫn linh khí lưu động.”
Cố Thần gật gật đầu, nuốt đan dược vào, bắt đầu tẩy tủy.
…
Đợi cho Cố Thần tẩy tủy thành công sau, hắn ngồi ở trong dục dung, bắt đầu tự vận chuyển công pháp. Trang Thiển thay một lần nước khác cho hắn, mỏi mệt ngồi dưới đất, nắm linh thạch bắt đầu khôi phục. Cậu một đường đã tiêu hao hết một lần linh lực, hiện tại đã là cực hạn của cậu, gân mạch, tinh thần lực, đều tới thời điểm khô kiệt. Lúc này tu luyện đã có thể gia tăng tu vi, làm cho lực lượng càng thêm cô động, nhưng nếu lúc sau mặc kệ không theo đuổi nữa, ngược lại sẽ phá hủy căn cơ.
Trong lúc nhất thời, hai người ở tầng hầm ngầm lẳng lặng tu luyện, cho nên bọn họ cũng không có phát hiện, khi bọn họ vận chuyển công pháp, linh khí bốn phía dần dần hình thành một cái vòng tròn kín thong thả vận chuyển giữa hai người, khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là Trang Thiển, cậu cần khôi phục sức khỏe chứ không phải tiến vào nhập định.
Dưới sự trợ giúp của linh thạch, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Trang Thiển khôi phục không bao lâu, Cố Thần cũng mở mắt, hắn phun ra một ngụm trọc khí, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, thẳng cho đến khi phát hiện Trang Thiển đứng bên cạnh: “Mộc Mộc?”
Trang Thiển vươn một ngón tay, từ trên trán Cố Thần di chuyển đến khóe miệng, trêu tức nói: “Không tồi, cảm giác đã thay đổi tốt hơn.”
Cố Thần cười cười, hôn hôn đầu ngón tay Trang Thiển: “Thật vui khi thấy em thích.”
Trang Thiển rút tay về, lùi đến cạnh cửa, đưa lưng về phía Cố Thần: “Mau đi ra, chúng ta tốn rất nhiều thời gian rồi.”
Cố Thần từ sau khi tẩy tủy cảm thấy mắt thính tai tinh hơn rất nhiều, cách màn sương khói của linh khí vây quanh, hắn cũng có thể nhìn thấy hai tai Trang Thiển hồng hồng, cười lắc lắc đầu.
Cánh cửa tầng hầm vừa đóng, Cố Thần liền ôm lấy Trang Thiển, hôn lên môi cậu.
Khác biệt so với những nụ hôn lướt qua, ôn hòa như bình thường, nụ hôn này mang theo một chút xâm lược. Động tác của Cố Thần dồn dập mà nhiệt tình, hắn vươn đầu lưỡi vào miệng Trang Thiển thăm dò, tựa hồ giống như muốn đem Trang Thiển nuốt luôn vào bụng. Trang Thiển lần đầu tiên bị hôn như vậy, thế tấn công mãnh liệt làm cho chân cậu có chút nhuyễn, không khỏi lui ra phía sau hai bước, tựa lên trên cửa.
Cố Thần nắm trụ thắt lưng của Trang Thiển, càng thêm dùng sức hôn sâu, cắn mút. Trang Thiển cảm nhận được sự bá đạo giữ chặt của hắn, cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, mặt nóng nóng lên. Cậu chần chờ một chút, rồi sau đó không chút do dự hôn đáp lại, vươn đầu lưỡi cùng Cố Thần giao triền, tay cũng ôm chặt lấy đầu hắn.
Cố Thần hô hấp rối loạn một chút, cảm nhận được sự mềm mại trong khoang miệng, không còn thăm dò như trước mà xâm nhập dồn dập hơn.
Đợi cho đến khi hai người tách ra, cũng đã thở hồng hộc, sắc mặt ửng hồng.
Cố Thần liền ôm lấy Trang Thiển, cái trán tựa lên đầu cậu, ánh mắt thật lòng: “Mộc Mộc, anh rất lo lắng cho em.”
Cố Thần kê mặt rất gần, Trang Thiển cảm nhận được hơi thở của hai người giao triền quấn quýt lấy nhau, nhất là ánh mắt Cố Thần, ánh mắt quá mức thật lòng, làm cho tâm cậu trở nên mềm mại mà trước nay chưa từng có: “Cho tôi một chút thời gian, Cố Thần, nhưng không phải hiện tại.”
Cố Thần gật gật đầu, nở nụ cười ôn hòa bao dung, hắn hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu: “Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, cho dù có là mạt thế, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Trang Thiển muốn nói, "em biết, anh đúng là đồ ngốc". Nhưng mà cậu sẽ không nói ra, cậu vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng Cố Thần nằm trên mảnh đất lạnh lẽo phủ đầy tuyết kia. Thật sự đúng là đồ ngốc, vì cái gì lại muốn tìm đến đây? Vì cái gì không thể lãnh tĩnh thêm một chút? Vì cái gì không thể chờ đợi thêm vài ngày? Cuối cùng mọi buồn phiền đều hóa thành một tiếng thở dài, nhưng mà cũng chính là như thế này, mới làm cho mình không thể không yêu hắn…
Trang Thiển vươn tay, ngón tay trắng nõn gãi gãi cằm Cố Thần, mặt của cậu có chút nóng lên, đôi mắt hổ phách sáng rực. Trang Thiển câu lên một nụ cười: “Rất nhanh thôi, tin tưởng tôi.” Nói xong liền hôn lên môi hắn.
Lần thứ hai, nụ hôn càng thêm triền miên hơn một chút, như lửa nóng mà xâm nhập, nhưng không có bá đạo và vội vàng. Cố Thần và Trang Thiển giống như đứa nhỏ lần đầu nếm qua loại quả ngon ngọt nào đó, không biết khắc chế, muốn ngừng mà không được, dùng kỹ xảo ngu ngốc mới thăm dò mà giao triền, trao đổi ngọt ngào.
Cuối cùng cũng là bởi vì khó thở, mới chịu buông đối phương ra.
Trang Thiển và Cố Thần khẽ ngẩng đầu nhìn đối phương, mặt hai người nhanh chóng biến đỏ.
Trang Thiển vận chuyển công pháp, một quả cầu nước lớn bao trùm lấy Cố Thần, rồi nhanh chóng rút xuống. Trang Thiển đỏ mặt, hơi hơi ngửa đầu: “Cởi đồ nhanh lên, ở bên trong đó chờ tôi.”
Cố Thần bất đắc dĩ đi qua một bên, bắt đầu cởi quần áo, trong lòng lại cảm thấy khiêu khích cố ý của Trang Thiển đáng yêu cực kỳ.
Cố Thần cởi thật chậm, đầu tiên là quần áo bên ngoài, lúc Cố Thần mặc quần áo, cảm giác thân thể hắn hơi gầy yếu, nhưng sau khi cởi đồ, liền lộ ra một cơ thể săn chắc.
Cùng với đường cong duyên dáng. Hắn mặc một cái quần jean thấp lưng, được giữ lại ngay hông, vòng eo gầy rắn chắc làm cho Trang Thiển im lặng mà đỏ mặt. Cố Thần đưa lưng về phía Trang Thiển, cho nên lúc hắn cởi quần, thân thể xoay xoay, đồi mông lúc ẩn lúc hiện cùng với đôi chân thon dài rắn chắc càng thêm mê người. Vừa mới dùng linh thạch khôi phục một ít, Trang Thiển oán hận lại ngưng tụ thêm một quả cầu thủy lớn, từ trên đỉnh đầu Cố Thần thả xuống: “Nhanh lên.”
Cố Thần vô tội xoay người, một bàn tay ôm lấy cái quần lót ở bên cạnh, tóc đen ướt đẩm còn nhỏ nước, có vẻ vô cùng gợi cảm: “Mộc Mộc, anh còn chưa cởi xong mà.”
Trang Thiển trơ mắt nhìn một giọt nước từ tóc Cố Thần chảy xuống trước ngực, xẹt qua ngực trái, chảy thật nhanh qua cơ bụng… Trang Thiển "bùm" một cái, mặt lập tức lại hồng thấu, cậu nhanh chóng xoay người: “Nhanh lên, ngồi vào trong đi.”
Trang Triệt với Cố Hoàn, Cố Hựu đều là cởi xong hết, ngồi vào trong bồn rồi cậu mới đi qua đó, sớm biết thế cũng làm như vậy với Cố Thần. Trang Thiển cảm thấy mặt mình trở nên nóng và nhịp tim đập nhanh hơn, cậu có chút buồn bực.
Cố Thần mỉm cười, rất nhanh đã giải quyết cái thứ trói buộc còn lại trên người, thuận tiện đùa giỡn Trang Thiển: “Đã xong, Mộc Mộc, anh ở trong này đợi em.”
“Đủ rồi! Nhanh lên.” Trang Thiển cảm thấy từng đám hơi nước bốc lên trên đầu mình.
Cố Thần ngồi vào trong bồn tràn ngập linh nhũ, cảm giác thanh mát nhẹ nhàng chui vào từng lỗ chân lông trên người hắn, vô cùng thoải mái. Phía sau, cậu cũng đi đến bồn bên cạnh, nhìn sang Cố Thần, Trang Thiển mặt liền đỏ ửng, cậu nhìn Cố Thần trừng mắt, Cố Thần lấy lòng nhìn cậu nở một nụ cười
“Hừ!” Trang Thiển hai tay khoanh lại đứng ở bồn bên cạnh, trên cao nhìn xuống Cố Thần, tư thế như vậy làm cho cậu trong lòng thoải mái một hơn, “Anh có muốn cùng tôi luyện công pháp giống nhau hay không?”
Lúc ấy sư phụ Mặc Huyền lưu lại ngọc giản có nói, nếu cậu muốn cùng người khác bầu bạn, có thể tu luyện công pháp giống nhau, nhưng mà cần phải hết sức thận trọng. Trang Thiển không chút do dự lựa chọn Cố Thần, cậu không biết tương lai như thế nào, ít nhất là hiện tại, hay dù có trăm năm sau, ngàn năm sau…cậu đều hy vọng cùng người kia ở bên nhau.
Cố Thần sửng sốt một chút: “Không phải nói trước tiên tu luyện cổ võ?”
“Công pháp của tôi không có hạn chế, nhưng mà theo quy củ của sư môn, nó cũng không thể tùy tiện tu luyện.” Trang Thiển có chút không được tự nhiên, tuy rằng Cố Thần không hiểu, nhưng là cậu lại vô cùng rõ ràng, lời mới như vậy cùng câu hỏi ‘ anh có muốn hay không cùng tôi trở thành đạo lữ’ giống nhau.
“Được.” Cố Thần cũng không có hỏi nhiều, tuy rằng quy củ sư môn này có chút quỷ dị, nhưng mà hắn vẫn đành chờ, một ngày nào đó Trang Thiển sẽ tự nguyện kể hết mọi chuyện cho hắn biết. Hắn đối với Trang Thiển luôn rất kiên nhẫn, hắn đã chờ một đáp án rất nhiều năm, từ lúc hai người còn là thiếu niên cho đến tận bây giờ, tuy rằng vẫn không nhận được đáp án, nhưng mà lại có thêm một vấn đề cũng không sao, hắn nguyện ý vì Trang Thiển mà chờ đợi.
Lần này ngược lại là Trang Thiển ngây ngẩn cả người: “Anh thật không cẩn thận chút nào.”
“Anh tin tưởng Mộc Mộc mà.” Cố Thần buồn cười nhìn khuôn mặt do dự của Trang Thiển: “Nhưng mà Mộc Mộc lại thiếu nợ anh một câu trả lời nữa rồi.”
“Hừ.” Trang Thiển như trước đỏ mặt, nhỏ giọng biểu đạt sự bất bất mãn.Trên mặt lại mang theo nụ cười thanh thuần: "Cần phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
…
Cố Thần ngồi ở thùng gỗ nhìn miếng ngọc trong tay, hoa văn màu đen, giống hệt chiếc nhẫn trên tay Mộc Mộc, hắn vẫn luôn cho rằng đây là đây đồ trang sức, bởi vì hình dáng chiếc nhẫn đúng là sở thích của cậu, giản lược mà không kém phần cao nhã.
“Tập trung tinh thần nhìn miếng ngọc.” Trang Thiển chỉ đạo, lúc cậu còn làm tang thi đã thập phần cường đại, tự nhiên mà sử dụng tinh thần lực như vậy, cho nên chẳng sợ tinh thần lực của cậu hiện tại thấp kém, cậu cũng có thể vận dụng như thường. Nhưng mà Cố Thần lại không được, hắn cơ hồ không cảm thụ được sự tồn tạo của tinh thần lực, đó cũng là nguyên nhân Trang Thiển phải giúp trợ mọi người đả thông gân mạch, bởi vì bọn họ không thể tự mình khống chế, hiệu quả sẽ yếu đi nhiều.
Cố Thần cố gắng nhìn miếng ngọc, dựa theo lời nói của Trang Thiển mà làm. Dần dần, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, giống như bốn phía tất cả đều mơ hồ, chỉ có miếng ngọc ở trước mắt, những hoa văn màu bạc kia giống như di chuyển. Cố Thần cảm thấy tinh thần có chút mỏi mệt, rồi sau đó như có một dòng nước mát lạnh chảy vào trong cơ thể, rồi dần tụ lại ở đại não, sau đó sự tập trung chú ý của hắn dần phân tán ra…
“Ông…” Cố Thần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn tựa hồ chìm vào một địa phương kỳ quái nào đó, hắn biết rất rõ ràng chính mình vẫn còn tồn tại, nhưng vì sao lại không thể cảm nhận được, đây chính là điều mà Mộc Mộc nhắc nhở?… Đột nhiên, đại lượng tri thức đánh sâu vào trong đầu hắn, hắn cảm thấy được trong đầu mình không hiểu sao liền nhiều rất nhiều thứ này nọ. Rất nhanh hắn liền theo thức hải đi ra, cảm thấy tinh thần dị thường mỏi mệt.
“Cố Thần?” Cố Thần nghe thấy âm thanh lo lắng của Trang Thiển, sau đó có cái gì đó được đút vào miệng, hắn nuốt xuống, một dòng năng lượng ôn hòa tiến vào cơ thể, hắn cảm thấy chính mình bản thân chậm rãi khôi phục bình thường trở lại.
Cố Thần trừng mắt nhìn, nhìn Trang Thiển đang nở nụ cười trước mặt.
“Như thế nào?” Trang Thiển cầm miếng ngọc trong tay, hỏi.
Cố Thần cảm nhận một chút: “Chỉ có tu luyện tới luyện khí thì công pháp mới viên mãn?”
“Ân, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ngọc giản chỉ mở ra ngươi tinh thần lực có thể thừa nhận một phần.” Trang Thiển đem ngọc giản thu vào nhẫn, lấy ra tẩy tủy đan, “Hiện tại ngươi tập trung lực chú ý, mặc niệm tâm pháp, ta hỗ trợ chỉ dẫn linh khí lưu động.”
Cố Thần gật gật đầu, nuốt đan dược vào, bắt đầu tẩy tủy.
…
Đợi cho Cố Thần tẩy tủy thành công sau, hắn ngồi ở trong dục dung, bắt đầu tự vận chuyển công pháp. Trang Thiển thay một lần nước khác cho hắn, mỏi mệt ngồi dưới đất, nắm linh thạch bắt đầu khôi phục. Cậu một đường đã tiêu hao hết một lần linh lực, hiện tại đã là cực hạn của cậu, gân mạch, tinh thần lực, đều tới thời điểm khô kiệt. Lúc này tu luyện đã có thể gia tăng tu vi, làm cho lực lượng càng thêm cô động, nhưng nếu lúc sau mặc kệ không theo đuổi nữa, ngược lại sẽ phá hủy căn cơ.
Trong lúc nhất thời, hai người ở tầng hầm ngầm lẳng lặng tu luyện, cho nên bọn họ cũng không có phát hiện, khi bọn họ vận chuyển công pháp, linh khí bốn phía dần dần hình thành một cái vòng tròn kín thong thả vận chuyển giữa hai người, khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là Trang Thiển, cậu cần khôi phục sức khỏe chứ không phải tiến vào nhập định.
Dưới sự trợ giúp của linh thạch, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Trang Thiển khôi phục không bao lâu, Cố Thần cũng mở mắt, hắn phun ra một ngụm trọc khí, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, thẳng cho đến khi phát hiện Trang Thiển đứng bên cạnh: “Mộc Mộc?”
Trang Thiển vươn một ngón tay, từ trên trán Cố Thần di chuyển đến khóe miệng, trêu tức nói: “Không tồi, cảm giác đã thay đổi tốt hơn.”
Cố Thần cười cười, hôn hôn đầu ngón tay Trang Thiển: “Thật vui khi thấy em thích.”
Trang Thiển rút tay về, lùi đến cạnh cửa, đưa lưng về phía Cố Thần: “Mau đi ra, chúng ta tốn rất nhiều thời gian rồi.”
Cố Thần từ sau khi tẩy tủy cảm thấy mắt thính tai tinh hơn rất nhiều, cách màn sương khói của linh khí vây quanh, hắn cũng có thể nhìn thấy hai tai Trang Thiển hồng hồng, cười lắc lắc đầu.
Danh sách chương