Trời còn chưa có sáng, Cố Thần liền lái một chiếc xe tải chờ ngoài cửa, tiếng điện thoại gọi tỉnh Trang Thiển đang tu luyện, réo cậu đi ra ngoài.

Lưng Trang Thiển đeo một cái túi đứng trước cửa chính, tay đặt lên chốt cửa, chuẩn bị mở ra, lại nghe thấy có tiếng động phía sau. Trang Triệt đứng ở cầu thang, trên người còn mặc áo ngủ, khuôn mặt hiếm khi thấy được sự buồn ngủ, khiến biểu tình luôn lạnh tanh có chút nhu hòa hơn nhiều.  

“Sớm vậy?” Trang Triệt chậm rãi bước đến gần Trang Thiển, vẻ buồn ngủ có chút lui bớt, nhíu nhíu mày.

“Vâng.” Trang Thiển rời tay khỏi nắm đấm cửa, đối mặt Trang Triệt, “Anh vẫn đi ngủ thêm đi, tuy trời vẫn ấm, nhưng vẫn nên cẩn thận cảm lạnh.”

Trang Triệt không có động, nhìn Trang Thiển một hồi: “Em có đảm bảo tự chăm sóc bản thân thật tốt không?”

“Đương nhiên.” Trang Thiển nhìn Trang Triệt nở nụ cười, “Anh hai, tạm biệt.”

Trang Triệt xoa xoa đầu của cậu: “Cẩn thận mọi việc.”

Trang Thiển gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mấy ngày này còn có tuyết rơi nhẹ, Trang Thiển mặc một cái áo khoác dày, khi thở ra trong không khí ngưng thành sương trắng. Ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, Trang Thiển tùy ý đem túi quẳng ra sau ghế: “Sao đến sớm như vậy?”

“Đoán xem?” Cố Thần cười chỉnh điều hòa lên độ cao một chút cho ấm, tuy nhiên Trang Thiển tu luyện đến luyện khí tầng thứ tư nên về sau đối với cảm giác ấm lạnh đã không còn mãnh liệt như trước.

Trang Thiển: “…..Ngây thơ.”

Xe đã khởi động, Cố Thần chăm chú nhìn đường đi, trên mặt mang theo ý cười: “Chúng ta đi núi, Mộc Mộc.”

Trang Thiển nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Thầm một cái, có chút kinh ngạc, bất quá cậu vẫn giữ yên sự trầm mặc.

………

Thời tiết tuy lạnh, đã gần đến mùa đông rồi, bầu trời luôn đặc biệt u ám, có đôi khi cảm giác tỉnh ngủ kéo ra bức màn nhưng bên ngoài vẫn còn tối đen.

Cố Thần nắm tay Trang Thiển, yên lặng đi trên đường núi.

Thanh Sơn là một ngọn núi không cao mấy nằm ở ngoại ô B thị, nhưng phong cảnh cũng không tồi, cho nên rất nhiều người thích đến đây du ngoạn, Trang Thiển nhớ rõ cậu mới trước đây cùng cả nhà Cố Thần có đến đây chơi. Nhưng mà bây giờ thời tiết rét căm, trời lại chưa sáng, cho nên đường núi yên tĩnh vô cùng, không có bóng người.

Đường núi thực tối, cây cao không ngừng uốn lượn quanh con đường hạ xuống cái bóng đen như mực ở trên đầu, ngẫu nhiên sẽ có gió lạnh thổi qua, bóng cây u ám liền lay động, mang theo âm thanh rì rào. Mấy ngày trước có tuyết, tuy nhiên con đường đá có lẽ đã được quét dọn, đã khô ráo, nhưng hai bên đường vẫn lạnh lẽo vô cùng. Cố Thần bật đèn pin, trong bóng đêm chiếu sáng một vùng nhỏ phía trước, ánh sáng yếu ớt khiến Trang Thiển an tâm hơn.

Đều là người tu luyện, thể lực tự nhiên là rất tốt, cũng không có sợ lạnh, coh nên hai người tay trong tay rất nhanh lên đến đỉnh núi. Phía sau trời đã gần sáng, nhưng mà ánh trăng vẫn còn treo trên bầu trời, mặt trời vẫn chưa vươn người ra.

Cố Thần lôi kéo tay Trang Thiển, hướng nơi bằng phẳng trên đỉnh núi giữa rừng cây nhỏ mà đi.

Hai người cùng leo núi, bàn tay nắm trong lòng thực ấm áp, Trang Thiển yên lặng bị kéo đi, cậu đại khái đã biết Cố Thần muốn làm gì rồi.

Đèn pin trong tay chiếu sáng trên mặt đất có tầng lá khô thật dày cùng tuyết trắng trong suốt, hai người rẽ ngang rẽ dọc đến trước mặt một tảng đá lớn, chui qua cái khe nhỏ, đi thêm vài bước, có một cây đại thụ thật lớn.

Cố Thần nâng đèn pin trong tay, chiếu vào trên thân cây, những đường vân trên đó nhanh chóng được chiếu sáng. Đèn pin trong tay lại dời xuống, ánh lên hai cái vết khắc thật sâu. Cố Thần quay đầu, trên miệng nở nụ cười: “Mộc Mộc, nhìn nè.” Khuôn mặt nhu hòa của hắn khi nói chuyện thở ra khí trắng.

Trang Thiển buông tay Cố Thần ra, chậm rãi bước đến trước thân cây cao lớn, nhẹ nhàng sờ lên vết khắc.

Bọn họ đương nhiên không phải là người duy nhất phát hiện ra cái cây ở nơi này, chỗ này tuy bí mật nhưng không phải là không nhìn tới được. Bất quá năm đó bọn họ lưu lại dấu vết mà đến giờ vẫn còn, hơn nữa lại độc nhất vô nhị.Khi đó cha mẹ Trang Thiển còn sống, mọi người cùng với ba anh em Cố gia đi leo núi, mỹ kỳ danh gọi là rèn luyện ý chí. Đến đỉnh núi, Cố Thần còn nhỏ kéo theo Trang Thiển chui tới chui lui, liền phát hiện ra cây đại thụ sau tảng đá này.

Con nít, tuy có chút thành thục hơn so với đám bạn đồng trang lứa khác, nhưng khi phát hiện ra được một nơi bí mật, thí dụ như một ngôi nhà cũ, động nhỏ hoặc là cái cây nho nhỏ nào đó, luôn sẽ vô cùng hưng phấn, còn có chút tự hào. Cố Thần cùng Trang Thiển bé con với khuôn mặt nho nhỏ vui sướng đến đỏ bừng, cảm thấy chuyện này cùng mấy cái vách núi đen bí cảnh nơi mà chỉ có cao nhân cư ngụ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đã đọc gì đó.

Tiểu Cố Thần cười tủm tỉm: “Mộc Mộc, đây là căn cứ bí mật của chúng ta nha.”

Tiểu Trang Thiển cũng vô cùng vui vẻ phụ họa theo, hơn nữa còn thương nghị tốt sẽ không nói cho bất kỳ ai, cho dù là anh hai. Cuối cùng Cố Thần thần bí lấy ra một cây đao nhỏ, mở vỏ, còn rất sắc bén: “Chúng ta lưu lại kỷ niệm đi, tôi là từ chỗ ba lấy được đó, còn chưa có sử dụng lần nào đâu.”

Sau đó hai đứa nhỏ đo chiều cao tới đâu thì đánh dấu, Cố Thần có chút cao hơn.

Trang Thiển còn nhỏ bẹt miệng, bất mãn nhìn Cố Thần, con ngươi màu hổ phách long lanh nước: “Tôi đâu có thấp như vậy, cậu phải đánh lê một chút chứ.”

“Mộc Mộc, ba nói, phải đúng sự thật.” Cố Thần dùng sức đánh sâu thêm nét khắc mà Trang Thiển bực bội kia.

Trang Thiển với ánh mắt long lanh nước một chút liền khôi phục, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác: “Hừ, tôi sẽ cao hơn cậu, tài giỏi hơn cậu nữa!” Cậu khoa tay múa chân nói.

……

Cuối cùng hai đứa nhỏ thần thần bí bí trở lại bên cạnh mấy người lớn, Cố Thần bị phát hiện mang theo đao nên bị Cố Hoàn bấy giờ đã là một ông cụ non tịch thu.

“Ai, thật là….” Trang Thiển rời tay khỏi vết khắc, dựa vào thân cây đối diện với Cố Thần, nhướn mi, “Tại sao vẫn thấp hơn anh tới 3cm.”

Cố Thần tính tình tốt xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu, ngón tay xẹt qua hai má, đến cằm, từ tốn cúi đầu, hàm trụ đôi môi Trang Thiển, giọng nói mơ hồ truyền đến: “Độ cao này rất tốt, thích hợp nhận nụ hôn.”

“Phốc…..” Trang Thiển cười một tiếng, bắt đầu đáp lại.

Đợi cho đến khi từ trên cây rơi xuống bông tuyết dừng trên đầu hai người, bọn họ mới tách ra, trong không khí tạo thành hơi nước màu trắng.

Cố Thần nhìn lên trời, bóng đêm đã lui dần, từ xanh đậm biến thành xám trắng, vì thế lại dắt tay Trang Thiển, kéo cậu về phía ngoài rừng cây mà đi: “Mộc Mộc, đi thôi.”

Cố Thần dắt Trang Thiển đi đến trước hàng rào chắn sát vách núi, xa xa là sương mù mờ mịt, ở nơi xa hơn nữa chính là thành thị. Đât là một địa điểm có tiếng để xem mặt trời mọc, bởi vì có thể nhìn thấy mặt trời dâng lên chiếu sáng hết thảy bộ dáng của thành phố.

Trang Thiển nhìn Cố Thần một cái, rồi lại bắt đầu chuyên tâm nhìn chăm chú sương trắng mịt mù trước mắt. Tuy cậu cảm thấy xem mặt trời mọc có vẻ hơi tầm thường, nhưng nào đó giờ cậu còn chưa có nhìn qua, đáng giá để chờ đợi.

Kỳ thật có một việc, vô luận là xảy ra bao nhiêu lần, đều sẽ làm người ta chấn động không thôi, có một số cảnh sắc, vô luận nhìn nhiều hay ít, đều sẽ làm cho người ta cảm giác tràn đầy.

Thiên nhiên luôn luôn có khả năng tạo ra những cảm xúc trực tiếp nhất cho mọi người, trực tiếp đánh vào tâm hồn, sau đó trở thành một hình ảnh nhất định trong trí nhớ, mỗi khi nhớ đến thì tâm đều sẽ rung động.

Ban đầu, chẳng qua chỉ là những vệt vàng có nhiễm chút đỏ được phát ra ở phía đường chân trời, mây mù màu trắng bắt đầu tan dần đi. Sau đó, một phần mặt trời ở xa xa cũng từ từ dâng mình lên, một màu đỏ nguyên thủy nhất, ánh sáng không phải là mãnh liệt nhưng lại xua tan hết những làn sương trắng không chịu biến mất nãy giờ. Ngay sau đó, mặt trời chậm rãi đi lên, ánh sáng cũng càng ngày càng sáng ngời, dần dà, một mảnh trời ở phương xa đó bị nhiễm một tầng màu đỏ dày đặc mà nóng bỏng, chầm chậm lan ra bốn phía xung quanh, thẳng đến bên cạnh đã có những ánh sáng vàng nhợt nhạt mơ hồ, liên tiếp bắt đầu hiện ra trên bầu trời màu xanh.

Trang Thiển nắm tay Cố Thần, im lặng đứng trên đỉnh núi, gió rét căm căm thổi quét qua khiến tóc cậu có chút hỗn loạn, nhưng trong lòng cậu lại có một cảm nhận khác. Khi ở mạt thế lúc cậu yên lặng ngắm bầu trời đêm, bầu trời khi đó càng thêm cao xa cùng sáng ngời, không khí không bị ô nhiễm, màn đêm thần bí được khảm vô vàn những ngôi sao lấp lánh, tĩnh lặng, mỹ lệ, rung động. Giống như ngày hôm đó, có lẽ đây chính là đương nhiên, vô luận con người có thay đổi ra sao, thương hải tang điền (sự biến đổi lớn lao trong cuộc đời), nhưng có một số thứ vẫn luôn vĩnh hằng….

Mà cậu đang đi theo hướng vĩnh hằng đó, Trang Thiển lặng thinh cảm thụ linh lực trong cơ thể, chậm rãi vận chuyển nó. Quá trình vẫn luôn tuần hoàn như thế, cậu kiên trì điều gì, bảo vệ thứ gì, thời gian đằng đẵng, lúc xa xưa, mọi người mặc trường sam dài, ngồi xe ngựa, ở trong nhà gỗ, bên cạnh bờ sông tĩnh lặng, chỉ có thanh âm châm chọc của các cô gái đi giặt đồ cùng tiếng thuyền lớn cập bến, sau đó xe ngựa bị ô tô thay thế, tiếng nổ vang rền của máy móc mang theo loài người bước vào một thời đại mới, ồn ào mà rực rỡ, chói mắt người nhìn. Chỉ là, một hồi ngoài ý muốn đến từ vị diện đẳng cấp cao khiến lịch sử bị thay đổi, máu tanh bao phủ khắp mặt đất, nhiều màu sắc dị năng mở ra một chương khác cho lịch sử mới. 

Trang Thiển không có tận mắt nhìn thấy quá khứ, nhưng cậu có thể tham dự tất cả về tương lai, thẳng đến khi cậu đến một nơi xa xôi hơn nữa, chính là nơi sẽ có đầy ánh sao trời sáng rỡ cùng ánh sáng chói mắt khi mặt trời mọc.

Trang Thiển nhìn mặt trời mọc, đằng sau ánh sáng màu vàng đã bắt đầu tràn ra bốn phía, thành thị phía xa chầm chậm hiện ra hình dáng của nó. Cho dù ở nơi xa xôi như thế, cũng có thể cảm nhận được sức sống cùng sự phồn hoa của nó, chằng chịt những phòng lầu dưới ánh sáng vàng kim của mặt trời dường như có chút lóng lánh.

Người tu đạo, là không thẹn với lòng! Trang Thiển không biết làm sao lại nghĩ đến sư phụ Mặc Huyền, cậu cảm kích y, hơn nữa còn rất tôn kính. Nhưng hiện tại nhớ đến điệu cười tự tin không chút nể nang gì của y, tựa hồ, dường như lại hiểu ra được một điều gì đó. Cậu cảm giác được cảnh giới của bản thân đang tiến lên từng chút, có gì đó đã vỡ ra, rồi như được thiết lập lại……

Mặt trời đã lên cao, màu đỏ ửng hoàn toàn đã lui tán hết, trời đã sáng.

Trang Thiển nhìn về phía thành thị được mặt trời chiếu sáng rỡ, quá khứ nó có lẽ là một mảnh rừng rậm hoặc là một thảo nguyên, nhưng tương lai nó là một mảnh phế tích. Cậu không có khả năng nắm chặt tất cả mọi thứ, nhưng cậu có thể nắm lấy thứ cậu bắt được, cho dù là người tu đạo, cậu cũng không thể đoán trước được tương lai, thay đổi những thứ ở trong quá khứ, vì vậy cậu cứ quý trọng những điều trước mắt mình hiện giờ là được rồi.

Trang Thiển nắm chặt tay Cố Thần, mấy đầu ngón tay trong gió rét đã lạnh. Trang Thiển nâng đầu lên, nhận ra Cố Thần đang nhìn mình, con mắt đen tuyền dưới ánh nắng mặt trời trở nên sáng ngời.

“Cố Thần, hiện tại tôi sẽ nói đáp án cho anh.” Gió trên đỉnh núi rất lớn, khiến lời nói của cậu có chút rời rạc, nhưng lại có thể rõ ràng nghe thấy, “Em chỉ nói một lần, em yêu anh, chúng ta ở bên nhau đi!”

Cố Thần sửng sốt một lúc, nhìn thấy Trang Thiển khi nói chuyện có sương trắng thoát ra rồi bị gió thổi tan đi, hắn cười: “Anh cũng yêu em.”

……….

Mặt trời đã hoàn toàn dâng lên cao, Trang Thiển cùng Cố Thần đứng trên đỉnh núi.

Qua cơn xúc động, mắt Trang Thiển bắt đầu đỏ ửng lên, cậu trừng Cố Thần một cái, sau đó dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của Cố Thần yên lặng mất tự nhiên quay đầu đi. (biệt nữa quá à!)

Cố Thần cười xoay đầu cậu lại, chỉnh sửa mái tóc hỗn độn vì gió thổi của cậu: “Mộc Mộc, anh rất vui.”

Trang Thiển mím môi, hạ quyết tâm: “Cố Thần, em có một bí mật đã gạt anh.”

Không đợi Cố Thần trả lời, cậu tự nói tự tiếp tục: “Nhưng mà hiện tại em không thể nói cho anh biết được, ừ….. Đợi khi mạt thế kết thúc em sẽ cho anh biết.” Dứt lời cậu nhìn Cố Thần, mắt mang theo uy hiếp, “Nếu đến lúc đó anh vẫn tu luyện bên cạnh em, em sẽ nói với anh.”

Trong lòng Trang Thiển có chút khẩn trương, nhưng cậu cũng không nghĩ hiện tại sẽ nói tất cả về bí mật mình trọng sinh, có một số việc, nếu nói ra, bây giờ cậu sẽ cảm thấy bị động và có chút ý tứ cảm xúc không đồng nhất. Cậu sẽ không phòng bị cẩn thận cho dù Cố Thần có thể sẽ đoán ra được, nhưng cậu tạm thời cũng không muốn nói ra. Trong khi hắn chờ đợi, hoặc có lẽ đến khi bọn họ càng lúc càng già đi, nhưng bộ dáng vẫn còn trẻ trung, cậu cùng Cố Thần có thể nhìn thấy sự thay đổi của mảnh đất này một lần nữa, ngẫu nhiên đi xem thân nhân bạn bè, nhưng nhiều hơn chính là họ sẽ luôn ở cạnh nhau. Sau đó mỗi ngày, chắc là bọn họ sẽ tuy luyện, hay đi du ngoạn, hay là sẽ nhắc đến mấy đoạn chuyện cũ lắc nhắc đã trải qua cùng nhau, mang theo ý cười, nói ra bí mật trọng sinh của mình.

Cố Thần sửng sốt một chút, sau đó cười nắm lấy tay Trang Thiển: 

“Ừ, không sao cả, anh sẽ đợi đến ngày nào đó Mộc Mộc tự động nói ra.”

Trang Thiển lại không tự nhiên đỏ mặt, nhưng cằm vẫn nâng lên: “Bất quá em sẽ nói cho anh biết một số việc khác.”

…….

…….

Trang Thiển và Cố Thần cùng hưởng không gian đào nguyên với Mặc Huyền điện, đương nhiên cậu cũng không có tỉ mỉ giải thích nguyên nhân việc mình gặp sư phụ Mặc Huyền, Cố Thần cũng không hỏi nhiều. Sau một hồi rung động, hai người quyết định sẽ đem đào nguyên lắp đầy.

Hai người một trước một sau hướng về phía chân núi mà đi, trời đã sáng, hai bên đường núi là các loại cây cao, trên đỉnh cây còn có chút tuyết đọng, thỉnh thoảng còn có một vài người thừa dịp thời tiết tốt tình nguyện leo núi đều kinh ngạc nhìn hai thanh niên trẻ tuổi đang đi từ trên núi xuống.

Trang Thiển nhìn thoáng về phía sau, tảng đá đã biến mất sau con đường uốn lượn, cây cối và mỏm núi đá, đỉnh núi đã không còn nhìn thấy được. Cậu khẽ cong môi, không chút do dự xoay người, đi trên con đường của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện