Cố Hựu giới thiệu tình huống cơ bản của khu an toàn xong thì rời đi, đi đến cửa lại dừng bước, quay đầu lại nháy nháy mắt với Cố Thần: “Em trai nè, anh ở nội thành chờ em nha ~”
Người vừa vào khu an toàn phải ở ngoại thành hết hai tuần mới có thể tiến tiếp vào nội thành. Ghi chép tìm hiểu về khu an toàn Cố Thần để lại, đám người Trang Thiển ra vào vài bận thì thuê một căn phòng lớn ở tạm.
Nội thành cùng ngoại thành đều có một tòa nhà hành chính cao tầng, trong đó thường xử lý công việc cùng phân phát nhiệm vụ của cao tầng, nói cách khác, mỗi người mỗi tháng phải vào tòa nhà hành chính nhận một nhiệm vụ nhất định của cao tầng mới có thể được ở lại trong nội thành.
Nhưng nhiệm vụ của người dân bình thường thì được phân phát ở công hội mạo hiểm giả, mạo hiểm giả công hội là một cơ quan trung gian, chuyên môn phân phát đủ loại nhiệm vụ hơn nữa còn là nơi đăng ký và xét cấp bậc của các tiểu đội mạo hiểm giả. Sở dĩ gọi là công hội mạo hiểm giả mà không phải là dị năng giả, là bởi vì càng có nhiều người không có dị năng cũng có thể tìm đến đây làm việc, tỷ như mua bán tin tức.
……
Ở khu ngoại thành nghỉ ngơi hai ngày, Trang Thiển dẫn Cố Thành đi trên đường lớn ngoại thành, nói là khu ngoại, nhưng nơi ở của bọn họ đã gần sát với khu nội thành rồi, cơ bản là không nhìn thấy được cuộc sống khốn khổ của tầng chót thời mạt thế. Trên đường người đến người đi, đường phố sạch sẽ, cả khu an toàn là cảnh tượng vui tươi phồn thịnh.
“Đi đâu?” Trang Thiển nhìn Cố Thần tươi cười phơi phới, mở miệng hỏi.
Cố Thần thần bí cười cười: “Mộc Mộc chẳng lẽ em không muốn biết việc trước mạt thế anh đã đi làm sao?”
Trang Thiển sửng sốt một chút, sau đó nhướn mày: “Đương nhiên rồi.”
Phương hướng hai người đi tới, trên đường càng lúc càng nhiều người, không khí cũng huyên náo hơn. Ở xa xa, có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc màu trắng không lồ.
“Công hội mạo hiểm giả?” Trang Thiển có hơi giật mình.
Cố Thần gật đầu: “Ừ, bất quá anh chỉ có một phần quyền lợi mà thôi, anh cùng Nhan gia và Tằng gia hợp tác, chính phủ cũng lãn vào một khoảng, nhưng bởi vì anh cung cấp công pháp cho Tằng Chiêu Hoa cùng Nhan Cẩm Thư còn ưu tiên thông báo tin tức mạt thế cho nhóm người họ, cho nên anh chiếm hàng đầu.”
Trang Thiển dừng bước trước tòa kiến trúc, tòa nhà chiếm diện tích cực lớn, đại sảnh thập phần rộng lớn, chủ yếu để phân phát nhiệm vụ, bên cạnh là sảnh nhỏ làm nơi giao dịch, tuy nhiên người bên ngoài công hội rất nhiều, không ít những người đơn lẻ ở nơi này tổ đội, nhưng bên trong tòa kiến trúc vẫn vô cùng ngăn nắp gọn gàng. Trang Thiển cảm khái mở miệng: “Rất phồn thịnh, em còn tưởng rằng anh chỉ xây dựng một tiểu đội mạo hiểm giả thôi chứ.”
“Đâu được, anh phải luôn ở bên cạnh Mộc Mộc mà.” Cố Thần cầm lấy tay Trang Thiển, dẫn cậu đi về một hướng khác.
Công hội mạo hiểm giả nằm ở mảnh đất trung gian của ngoại thành, nói cách khác, về sau công hội sẽ tọa lạc ở giữa trung thành và ngoại thành. Bởi vì nơi này lưu lượng người rất đông, cho nên hang quán quanh công hội mạo hiểm giả cũng rất ăn nên làm ra. Có quán rượu nhỏ bày bàn ghế gỗ bình thường, cũng có nhà hàng chuyên môn tinh tế, chuyên nhắm vào những mạo hiểm giả có thế lực kinh tế nhất định.
Cố Thần không tiến vào công hội mạo hiểm giả, mà bước vào nhà hàng tốt nhất. Cho dù là ở mạt thế, luôn sẽ có người thích tiêu phí cùng hưởng thụ xa xỉ, cho nên nhà hàng này tuy ở ngoại thành, nhưng trang hoàng quả thật rất tinh xảo, khuyết điểm duy nhất trong nhà có phản phất mùi dầu mỡ nhàn nhạt.
“Hoan nghênh đã đến, xin hỏi hai vị muốn dùng cơm phải không ạ?” Bồi bàn đứng ngay cửa vừa đúng lúc lộ ra vẻ mặt chân thành nhiệt tình.
“Tôi là Cố Thần, có hẹn.” Ngữ khí Cố Thần rất thản nhiên.
Trên mặt bồi bàn hiện lên một tia kinh ngạc cùng kính trọng, vôi vàng dẫn bọn đi về phía lầu: “Thì ra là Cố tiên sinh, mời lên ghế lô lầu hai.”
Bồi bàn đưa Trang Thiển cùng Cố Thần tiến vào một gian phòng nhỏ ở lầu hai, vị trí ghế lô này rất bí mật, diện tích không lớn, cũng không có cửa sổ. Bên ngoài ghế lô có người đứng, bồi bàn dưới lầu cung kính kéo ra cửa ghế lô, đợi bọn Trang Thiển và Cố Thần đi vào thì rời khỏi, người ngoài cửa vẫn như cũ đứng đó.
“Chỗ này?” Trang Thiển chạm vào cái bàn trong bao phòng, nếu cậu dùng cơm ở nơi này, nhất định sẽ không chọn gian phòng này.
Cố Thần lắc đầu, đi đến biên tường, dời lẳng hoa trang trí trên tường qua một chút, sau đó đẩy về trước, một cái cửa nhỏ mở ra, lộ ra một cầu thang bằng gỗ. Cố Thần xoay người làm một tư thế mời: “Là ở đây.”
Trang Thiển tùy theo nắm lấy bàn tay đưa đến của Cố Thần, đi lên cầu thang.
Trên lầu là một không gian khá lớn, trong đó có đặt bàn công tác, sô pha, quầy rượu cùng giá sách. Có một người đang đứng đợi trước cửa, nhìn thấy Cố Thần cùng Trang Thiển, y đẩy mắt kính, nở nụ cười nhợt nhạt: “Cố Thần, Trang Thiển, lâu rồi không gặp.”
“Nhan Cẩm Thư?” Trang Thiển mỉm cười nhìn thanh niên, đây là bạn học của Cố Thần, quan hệ cùng Cố Thần không tồi, bản thân cậu cũng có chút quen biết, “Chào anh.”
Cố Thần tùy ý kéo Trang Thiển ngồi vào sô pha: “Chiêu Hoa đâu? Lại bỏ cậu đi lười biếng rồi à?”
Nhan Cẩm Thư cũng ngồi vào sô pha đối diện, giọng nói bình tĩnh: “Nội thành hôm nay khá bận, so sánh thì, các cậu mới nhàn hạ đó.”
Cố Thần xấu hổ gãi gãi mũi mình: “Có lẽ về sau sẽ tiếp tục rảnh rỗi như thế luôn.”
“Biết rồi đấy nhé.” Nhan Cẩm Thư giương mắt nhìn Cố Thần, khuôn mặt thanh tú vẫn thiếu thốn biểu tình như trước, “Các cậu thật sự ở bên nhau?”
“Ừ.” Cố Thần nắm lấy tay Trang Thiển, cười vô cùng đắc ý.
Nhan Cẩm Thư hạ mắt, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng Trang Thiển lại nhìn ra khinh bỉ, không khỏi thầm buồn cười. Thư mặt than lấy ra một tập văn kiện thiệt lớn, để lên bàn trà, khóe miệng không không nhịn được nhếch lên thêm mấy độ: “Đây là tất cả văn kiện cậu cần xem, nếu cậu không xử lý sự vụ, vậy thì về sau nhiệm vụ trong công hội không xử lý được liền sẽ giao cho cậu.”
Cố Thần tỏ ra buồn bực: “Rồi rồi.” Kỳ thật hắn rất chờ mong một số nhiệm vụ đặc biệt, bởi vì so với nhiệm vụ bình thường thì nó đại biểu cho kỳ ngộ, về sau nếu hắn không muốn, cũng sẽ không ai có thể bắt hắn đi.
Nhan Cẩm Thư đạt được đáp án, vừa lòng gật gù: “Mặt khác bên kia cũng bắt đầu thu thập đồ cổ, tuy nhiên bọn họ không biết nó có lợi ích gì.”
Cố Thần và Trang Thiển cùng nhíu mày, hai ngày nay bọn họ cũng nghe được không ít thông tin, biết được hiện tại khu an toàn chia làm ba phe, trong đó có ông nội Cố Thần cùng mấy chiến hữu năm xưa, quan hệ rất thân thiết, trong quân bộ cũng có tiếng nói, lực lượng quân bộ bên kia cũng có không ít, nhưng bên chính trị lại không nắm chắc được, còn lại đều giữ trung lập. Tuy nhiên cái gọi là trung lập cũng không tuyệt đối, một khi bên kia chiếm được thế thượng phong, bọn họ lập tức sẽ đưa ra lựa chọn.
Cố Thần với lấy một tập văn kiện bắt đầu lật xem: “Thực chịu không nổi lão già đó mà, đến lúc này mà còn thấy chưa đủ.”
Nhan Cẩm Thư đẩy gọng kính: “Các cậu đang có ưu thế rất lớn.”
Lúc trước Trang Thiển lấy ra các loại võ học công pháp đã được phổ biến trong quân đội, phương phâp vận dụng dị năng cơ bản cũng mở rộng cho mọi người trong khu an toàn, nhờ đó mà bọn họ lấy được phần lớn nhân tâm. Nhưng công pháp cao cấp chỉ truyền lưu bên trong, đều là cấp cho những người trung thành có thể tin tưởng, hơn nữa hạ cấm chế với bọn họ. Đồng thời bọn họ còn thu thập tất cả truyền thừa chi vật này nọ trong phạm vi cả nước, chỉ là đến sau này thì bị đối phương rà ra được manh mối, nhưng bọn hắn tất nhiên cũng không tìm thấy được bao nhiêu đồ vật.
“Khó trách công hội mở ra nhanh chóng như vậy.” Trang Thiển giật mình hiểu ra.
Cố Thần tự tin mỉm cười: “Kỳ thật thì từ đầu mạt thế đã có người muốn làm như thế, chỉ là bọn anh đã chuẩn bị hơn nửa năm trước đó, tức thì đã có điều lệ tuyệt đối, thời điểm đó các phe phái còn chưa cạnh tranh kịch liệt, ổn định khu an toàn quan trọng là hàng đầu, cho nên công hội được sự ủng hộ rất mạnh từ phía chính phủ, bất quá hiện tại có người hối hận đến xanh cả ruột.”
“Các anh sẽ không đem tinh hạch, đồ cổ, vật tư có ích đều giao cho Cố đại ca xử lý chứ?” Trang Thiển vô cùng hoài nghi.
Tâm tình Nhan Cẩm Thư dường như không tệ, y gật đầu: “Đương nhiên bọn tôi phải giao thuế rồi, lương thực nhiều như vậy cũng đủ nuôi sống rất nhiều người.”
“Phốc….” Trang Thiển dựa vào người Cố Thần, bởi vì trước khi thu thập vật tư, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là lương thực, khi nộp thuế đều dùng lương thực thay thế truyền thừa chi vật và tinh hạch, những người đó khẳng đinh tức chết đi. Bất quá quy định ghi chép thì dựa theo lương thực hoặc là vật cùng giá trị, bọn họ cũng không có biện pháp nha.
Cố Thần một tay cầm văn kiện, tay kia xoa xoa tóc Trang Thiển: “Đến lúc đó chúng ta vào nội thành thì giao lương thực, đem tinh hạch cho anh hai.”
Trang Thiển cười mỉm gật đầu, chuyện công pháp tu chân ngoại trừ những người cậu đã nói trước đó thì không còn ai biết thêm. Những cái khác mà mọi người ai cũng niết đó là công pháp tu luyện nguyên lực mà Mặc Huyền sư phụ để lại. cho nên bọn họ có thể dùng linh thạch, nhưng những dị năng giả khác lại chỉ có thể dùng tinh hạch, ở loại thời điểm chạm cái là nổ này, mỗi một dị năng giả cao cấp đều tốt cả.
Nhan Cẩm Thư nhìn hành động của họ, đột nhiên mở miệng: “Trương gia lão gia tử đối đầu với chúng ta, Trương Nhã Tiệp gần nhất sống rất tốt.”
Trang Thiển cơ hồ là nhớ lại chút gì đó, nhớ đến cái cô tiểu thư kiêu ngạo kia, sau đó cậu tỏ ra không có gì nở một nụ cười, giương mắt lên nhìn Cố Thần, lông mi dài mềm trên đôi mắt hổ phách như ánh nước: “Thần ~”
Cố Thần rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Nhan Cẩm Thư: “Chỉ là người phụ nữ hơi xinh đẹp thôi.”
Đợi xem xong hết đống tài liệu, Cố Thần cùng Nhan Cẩm Thư lại thảo luận một phen, cùng ăn cơm trưa thì Cố Thần đưa Trang Thiển đi khỏi nhà hàng.
“Cố Thần, chúng ta đến khu giao dịch đi, nói không chừng có thứ tốt.” Trang Thiển hưng trí bừng bừng, trọng sinh tới nay, hết thảy đều hướng theo một chiều tốt đẹp, tâm tình của cậu cũng càng ngày càng thả lỏng.
Khu giao dịch ở căn cứ có rất nhiều, mọi người chi một phần vật tư nhất định thì sẽ có một quầy hàng, trên đó bày biện đồ vật để trao đổi, người trong khu giao dịch đều được hưởng sự bảo vệ. Cố Thần chọn khu giao dịch lớn nhất, cùng Trang Thiển một bên nghiên cứu bản đồ một bên chậm rãi đi tới.
Trang Thiển từ tốn đi qua các hàng quán, bày quán ở đây thứ gì cũng có, quần áo, thực vật, sách vở, …. Rất nhiều thứ đâu đâu cũng có trước mạt thế giờ được tùy ý bày biện trên mặt đất không người thăm hỏi. Đương nhiên cũng có người bày quán một ít ngọc thạch cùng đồ cổ, nhưng Trang Thiển xem xét một phen, phát hiện đều không phải đồ thật, không khỏi có hơi thất vọng.
“Mỗi ngày đều có người đến khu giao dịch xem một lượt, mua đồ cổ thật hoặc vật phẩm có hình dáng đặc biệt, tình cờ gặp được là rất khó.” Cố Thần thì thầm nói với Trang Thiển, loại chuyện mà rất nhiều người đều có thể nghĩ đến thì anh hai hắn dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ ra, nên đã sớm phái người.
Trang Thiển để lại ngọc bội trên tay trở lại quầy hàng, đứng thẳng dậy: “Tiểu thuyết đều là gạt người cả, đi thôi.”
Mới vừa đi được vài bước, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh hỉ: “Cố Thần?”
Người vừa vào khu an toàn phải ở ngoại thành hết hai tuần mới có thể tiến tiếp vào nội thành. Ghi chép tìm hiểu về khu an toàn Cố Thần để lại, đám người Trang Thiển ra vào vài bận thì thuê một căn phòng lớn ở tạm.
Nội thành cùng ngoại thành đều có một tòa nhà hành chính cao tầng, trong đó thường xử lý công việc cùng phân phát nhiệm vụ của cao tầng, nói cách khác, mỗi người mỗi tháng phải vào tòa nhà hành chính nhận một nhiệm vụ nhất định của cao tầng mới có thể được ở lại trong nội thành.
Nhưng nhiệm vụ của người dân bình thường thì được phân phát ở công hội mạo hiểm giả, mạo hiểm giả công hội là một cơ quan trung gian, chuyên môn phân phát đủ loại nhiệm vụ hơn nữa còn là nơi đăng ký và xét cấp bậc của các tiểu đội mạo hiểm giả. Sở dĩ gọi là công hội mạo hiểm giả mà không phải là dị năng giả, là bởi vì càng có nhiều người không có dị năng cũng có thể tìm đến đây làm việc, tỷ như mua bán tin tức.
……
Ở khu ngoại thành nghỉ ngơi hai ngày, Trang Thiển dẫn Cố Thành đi trên đường lớn ngoại thành, nói là khu ngoại, nhưng nơi ở của bọn họ đã gần sát với khu nội thành rồi, cơ bản là không nhìn thấy được cuộc sống khốn khổ của tầng chót thời mạt thế. Trên đường người đến người đi, đường phố sạch sẽ, cả khu an toàn là cảnh tượng vui tươi phồn thịnh.
“Đi đâu?” Trang Thiển nhìn Cố Thần tươi cười phơi phới, mở miệng hỏi.
Cố Thần thần bí cười cười: “Mộc Mộc chẳng lẽ em không muốn biết việc trước mạt thế anh đã đi làm sao?”
Trang Thiển sửng sốt một chút, sau đó nhướn mày: “Đương nhiên rồi.”
Phương hướng hai người đi tới, trên đường càng lúc càng nhiều người, không khí cũng huyên náo hơn. Ở xa xa, có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc màu trắng không lồ.
“Công hội mạo hiểm giả?” Trang Thiển có hơi giật mình.
Cố Thần gật đầu: “Ừ, bất quá anh chỉ có một phần quyền lợi mà thôi, anh cùng Nhan gia và Tằng gia hợp tác, chính phủ cũng lãn vào một khoảng, nhưng bởi vì anh cung cấp công pháp cho Tằng Chiêu Hoa cùng Nhan Cẩm Thư còn ưu tiên thông báo tin tức mạt thế cho nhóm người họ, cho nên anh chiếm hàng đầu.”
Trang Thiển dừng bước trước tòa kiến trúc, tòa nhà chiếm diện tích cực lớn, đại sảnh thập phần rộng lớn, chủ yếu để phân phát nhiệm vụ, bên cạnh là sảnh nhỏ làm nơi giao dịch, tuy nhiên người bên ngoài công hội rất nhiều, không ít những người đơn lẻ ở nơi này tổ đội, nhưng bên trong tòa kiến trúc vẫn vô cùng ngăn nắp gọn gàng. Trang Thiển cảm khái mở miệng: “Rất phồn thịnh, em còn tưởng rằng anh chỉ xây dựng một tiểu đội mạo hiểm giả thôi chứ.”
“Đâu được, anh phải luôn ở bên cạnh Mộc Mộc mà.” Cố Thần cầm lấy tay Trang Thiển, dẫn cậu đi về một hướng khác.
Công hội mạo hiểm giả nằm ở mảnh đất trung gian của ngoại thành, nói cách khác, về sau công hội sẽ tọa lạc ở giữa trung thành và ngoại thành. Bởi vì nơi này lưu lượng người rất đông, cho nên hang quán quanh công hội mạo hiểm giả cũng rất ăn nên làm ra. Có quán rượu nhỏ bày bàn ghế gỗ bình thường, cũng có nhà hàng chuyên môn tinh tế, chuyên nhắm vào những mạo hiểm giả có thế lực kinh tế nhất định.
Cố Thần không tiến vào công hội mạo hiểm giả, mà bước vào nhà hàng tốt nhất. Cho dù là ở mạt thế, luôn sẽ có người thích tiêu phí cùng hưởng thụ xa xỉ, cho nên nhà hàng này tuy ở ngoại thành, nhưng trang hoàng quả thật rất tinh xảo, khuyết điểm duy nhất trong nhà có phản phất mùi dầu mỡ nhàn nhạt.
“Hoan nghênh đã đến, xin hỏi hai vị muốn dùng cơm phải không ạ?” Bồi bàn đứng ngay cửa vừa đúng lúc lộ ra vẻ mặt chân thành nhiệt tình.
“Tôi là Cố Thần, có hẹn.” Ngữ khí Cố Thần rất thản nhiên.
Trên mặt bồi bàn hiện lên một tia kinh ngạc cùng kính trọng, vôi vàng dẫn bọn đi về phía lầu: “Thì ra là Cố tiên sinh, mời lên ghế lô lầu hai.”
Bồi bàn đưa Trang Thiển cùng Cố Thần tiến vào một gian phòng nhỏ ở lầu hai, vị trí ghế lô này rất bí mật, diện tích không lớn, cũng không có cửa sổ. Bên ngoài ghế lô có người đứng, bồi bàn dưới lầu cung kính kéo ra cửa ghế lô, đợi bọn Trang Thiển và Cố Thần đi vào thì rời khỏi, người ngoài cửa vẫn như cũ đứng đó.
“Chỗ này?” Trang Thiển chạm vào cái bàn trong bao phòng, nếu cậu dùng cơm ở nơi này, nhất định sẽ không chọn gian phòng này.
Cố Thần lắc đầu, đi đến biên tường, dời lẳng hoa trang trí trên tường qua một chút, sau đó đẩy về trước, một cái cửa nhỏ mở ra, lộ ra một cầu thang bằng gỗ. Cố Thần xoay người làm một tư thế mời: “Là ở đây.”
Trang Thiển tùy theo nắm lấy bàn tay đưa đến của Cố Thần, đi lên cầu thang.
Trên lầu là một không gian khá lớn, trong đó có đặt bàn công tác, sô pha, quầy rượu cùng giá sách. Có một người đang đứng đợi trước cửa, nhìn thấy Cố Thần cùng Trang Thiển, y đẩy mắt kính, nở nụ cười nhợt nhạt: “Cố Thần, Trang Thiển, lâu rồi không gặp.”
“Nhan Cẩm Thư?” Trang Thiển mỉm cười nhìn thanh niên, đây là bạn học của Cố Thần, quan hệ cùng Cố Thần không tồi, bản thân cậu cũng có chút quen biết, “Chào anh.”
Cố Thần tùy ý kéo Trang Thiển ngồi vào sô pha: “Chiêu Hoa đâu? Lại bỏ cậu đi lười biếng rồi à?”
Nhan Cẩm Thư cũng ngồi vào sô pha đối diện, giọng nói bình tĩnh: “Nội thành hôm nay khá bận, so sánh thì, các cậu mới nhàn hạ đó.”
Cố Thần xấu hổ gãi gãi mũi mình: “Có lẽ về sau sẽ tiếp tục rảnh rỗi như thế luôn.”
“Biết rồi đấy nhé.” Nhan Cẩm Thư giương mắt nhìn Cố Thần, khuôn mặt thanh tú vẫn thiếu thốn biểu tình như trước, “Các cậu thật sự ở bên nhau?”
“Ừ.” Cố Thần nắm lấy tay Trang Thiển, cười vô cùng đắc ý.
Nhan Cẩm Thư hạ mắt, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng Trang Thiển lại nhìn ra khinh bỉ, không khỏi thầm buồn cười. Thư mặt than lấy ra một tập văn kiện thiệt lớn, để lên bàn trà, khóe miệng không không nhịn được nhếch lên thêm mấy độ: “Đây là tất cả văn kiện cậu cần xem, nếu cậu không xử lý sự vụ, vậy thì về sau nhiệm vụ trong công hội không xử lý được liền sẽ giao cho cậu.”
Cố Thần tỏ ra buồn bực: “Rồi rồi.” Kỳ thật hắn rất chờ mong một số nhiệm vụ đặc biệt, bởi vì so với nhiệm vụ bình thường thì nó đại biểu cho kỳ ngộ, về sau nếu hắn không muốn, cũng sẽ không ai có thể bắt hắn đi.
Nhan Cẩm Thư đạt được đáp án, vừa lòng gật gù: “Mặt khác bên kia cũng bắt đầu thu thập đồ cổ, tuy nhiên bọn họ không biết nó có lợi ích gì.”
Cố Thần và Trang Thiển cùng nhíu mày, hai ngày nay bọn họ cũng nghe được không ít thông tin, biết được hiện tại khu an toàn chia làm ba phe, trong đó có ông nội Cố Thần cùng mấy chiến hữu năm xưa, quan hệ rất thân thiết, trong quân bộ cũng có tiếng nói, lực lượng quân bộ bên kia cũng có không ít, nhưng bên chính trị lại không nắm chắc được, còn lại đều giữ trung lập. Tuy nhiên cái gọi là trung lập cũng không tuyệt đối, một khi bên kia chiếm được thế thượng phong, bọn họ lập tức sẽ đưa ra lựa chọn.
Cố Thần với lấy một tập văn kiện bắt đầu lật xem: “Thực chịu không nổi lão già đó mà, đến lúc này mà còn thấy chưa đủ.”
Nhan Cẩm Thư đẩy gọng kính: “Các cậu đang có ưu thế rất lớn.”
Lúc trước Trang Thiển lấy ra các loại võ học công pháp đã được phổ biến trong quân đội, phương phâp vận dụng dị năng cơ bản cũng mở rộng cho mọi người trong khu an toàn, nhờ đó mà bọn họ lấy được phần lớn nhân tâm. Nhưng công pháp cao cấp chỉ truyền lưu bên trong, đều là cấp cho những người trung thành có thể tin tưởng, hơn nữa hạ cấm chế với bọn họ. Đồng thời bọn họ còn thu thập tất cả truyền thừa chi vật này nọ trong phạm vi cả nước, chỉ là đến sau này thì bị đối phương rà ra được manh mối, nhưng bọn hắn tất nhiên cũng không tìm thấy được bao nhiêu đồ vật.
“Khó trách công hội mở ra nhanh chóng như vậy.” Trang Thiển giật mình hiểu ra.
Cố Thần tự tin mỉm cười: “Kỳ thật thì từ đầu mạt thế đã có người muốn làm như thế, chỉ là bọn anh đã chuẩn bị hơn nửa năm trước đó, tức thì đã có điều lệ tuyệt đối, thời điểm đó các phe phái còn chưa cạnh tranh kịch liệt, ổn định khu an toàn quan trọng là hàng đầu, cho nên công hội được sự ủng hộ rất mạnh từ phía chính phủ, bất quá hiện tại có người hối hận đến xanh cả ruột.”
“Các anh sẽ không đem tinh hạch, đồ cổ, vật tư có ích đều giao cho Cố đại ca xử lý chứ?” Trang Thiển vô cùng hoài nghi.
Tâm tình Nhan Cẩm Thư dường như không tệ, y gật đầu: “Đương nhiên bọn tôi phải giao thuế rồi, lương thực nhiều như vậy cũng đủ nuôi sống rất nhiều người.”
“Phốc….” Trang Thiển dựa vào người Cố Thần, bởi vì trước khi thu thập vật tư, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là lương thực, khi nộp thuế đều dùng lương thực thay thế truyền thừa chi vật và tinh hạch, những người đó khẳng đinh tức chết đi. Bất quá quy định ghi chép thì dựa theo lương thực hoặc là vật cùng giá trị, bọn họ cũng không có biện pháp nha.
Cố Thần một tay cầm văn kiện, tay kia xoa xoa tóc Trang Thiển: “Đến lúc đó chúng ta vào nội thành thì giao lương thực, đem tinh hạch cho anh hai.”
Trang Thiển cười mỉm gật đầu, chuyện công pháp tu chân ngoại trừ những người cậu đã nói trước đó thì không còn ai biết thêm. Những cái khác mà mọi người ai cũng niết đó là công pháp tu luyện nguyên lực mà Mặc Huyền sư phụ để lại. cho nên bọn họ có thể dùng linh thạch, nhưng những dị năng giả khác lại chỉ có thể dùng tinh hạch, ở loại thời điểm chạm cái là nổ này, mỗi một dị năng giả cao cấp đều tốt cả.
Nhan Cẩm Thư nhìn hành động của họ, đột nhiên mở miệng: “Trương gia lão gia tử đối đầu với chúng ta, Trương Nhã Tiệp gần nhất sống rất tốt.”
Trang Thiển cơ hồ là nhớ lại chút gì đó, nhớ đến cái cô tiểu thư kiêu ngạo kia, sau đó cậu tỏ ra không có gì nở một nụ cười, giương mắt lên nhìn Cố Thần, lông mi dài mềm trên đôi mắt hổ phách như ánh nước: “Thần ~”
Cố Thần rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Nhan Cẩm Thư: “Chỉ là người phụ nữ hơi xinh đẹp thôi.”
Đợi xem xong hết đống tài liệu, Cố Thần cùng Nhan Cẩm Thư lại thảo luận một phen, cùng ăn cơm trưa thì Cố Thần đưa Trang Thiển đi khỏi nhà hàng.
“Cố Thần, chúng ta đến khu giao dịch đi, nói không chừng có thứ tốt.” Trang Thiển hưng trí bừng bừng, trọng sinh tới nay, hết thảy đều hướng theo một chiều tốt đẹp, tâm tình của cậu cũng càng ngày càng thả lỏng.
Khu giao dịch ở căn cứ có rất nhiều, mọi người chi một phần vật tư nhất định thì sẽ có một quầy hàng, trên đó bày biện đồ vật để trao đổi, người trong khu giao dịch đều được hưởng sự bảo vệ. Cố Thần chọn khu giao dịch lớn nhất, cùng Trang Thiển một bên nghiên cứu bản đồ một bên chậm rãi đi tới.
Trang Thiển từ tốn đi qua các hàng quán, bày quán ở đây thứ gì cũng có, quần áo, thực vật, sách vở, …. Rất nhiều thứ đâu đâu cũng có trước mạt thế giờ được tùy ý bày biện trên mặt đất không người thăm hỏi. Đương nhiên cũng có người bày quán một ít ngọc thạch cùng đồ cổ, nhưng Trang Thiển xem xét một phen, phát hiện đều không phải đồ thật, không khỏi có hơi thất vọng.
“Mỗi ngày đều có người đến khu giao dịch xem một lượt, mua đồ cổ thật hoặc vật phẩm có hình dáng đặc biệt, tình cờ gặp được là rất khó.” Cố Thần thì thầm nói với Trang Thiển, loại chuyện mà rất nhiều người đều có thể nghĩ đến thì anh hai hắn dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ ra, nên đã sớm phái người.
Trang Thiển để lại ngọc bội trên tay trở lại quầy hàng, đứng thẳng dậy: “Tiểu thuyết đều là gạt người cả, đi thôi.”
Mới vừa đi được vài bước, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh hỉ: “Cố Thần?”
Danh sách chương