Thình lình, mọi người cứng người nhìn về phía cuối hành lang.

Cô gái nhỏ vốn đang thút thít cũng tò mò ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông trưởng thành xuất hiện ngay tại khúc cua của hành lang, không, hẳn nên gọi là tang thi mới đúng. Cho dù thân thể của hắn là hình thể nhân loại, nhưng làn da xám trắng cùng đôi mắt đỏ sậm đều chứng minh hắn đã biến dị từ sớm. Vẻ mặt Trang Thiển trở nên căng thẳng, tang thi cấp ba, tiếng động đi đường cậu hoàn toàn không nhận ra…

Diện mạo con tang thi này là một người đàn ông trung niên rất đỗi bình thường, mặt chữ quốc, mày rậm, tóc ngắn, vóc dáng khá cao, dáng người rắn chắc. Mặt không có biểu tình làm cho bộ dáng vốn chất phát của hắn trở nên nghiêm túc và hung hãn.

“Chú ơi.” Cô gái nhỏ vui vẻ chạy qua, mọi người đang phòng bị toàn lực căn bản là không phản ứng kịp, bỏ lỡ thời cơ ngăn cản.

Tang thi cấp ba một phen ôm được cô gái nhỏ, nâng cô bé lên ôm vào trong ngực: “Nguyệt Nguyệt tìm được ông nội chưa?” Giọng nói của hắn không mấy chuẩn, phát âm tám phần đều là tiếng địa phương, thiếu đi nhịp điệu, nghe vào thì mười phần quái dị.

Cô gái nhỏ dường như đã quen với khuôn mặt không biểu cảm cùng với giọng địa phương ngang ngang, nằm trong lòng hắn cọ cọ: “Tìm được rồi! Ông nội quả nhiên chờ con, chú thật lợi hại.” Thì ra bé con tên Nguyệt Nguyệt.

Tang thi vỗ về lưng cô gái nhỏ tên Nguyệt Nguyệt, bất chợt giơ tay lên.

Các thành viên của Mặc Huyền tiểu đội vốn vận sức chờ đợi thiếu chút nữa đã triển khai tấn công, nhưng tang thi chỉ là sử dụng lực đạo phù hợp đánh sau gáy Nguyệt Nguyệt, làm cô bé hôn mê.

Trang Thiển nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt đã trở nên mềm nhũn trong lòng tang thi. Tang thi cảm nhận được tầm mắt, nâng đầu lên, mặt than không đổi nét ngây người nhìn Trang Thiển hồi lâu, ánh mắt đỏ sậm không ánh sáng chuyển hai lần. Trang Thiển muốn đoán hắn đang suy nghĩ gì từ biểu tình, nhưng thất bại.

Tang thi ngừng lại cúi đầu, nhẹ nhàng đem Nguyệt Nguyệt đặt trên mặt đất, tạo một tư thế thoải mái dựa vào vách tường. Sau đó hắn tiến lên trước hai bước.

Bầu không khí lập tức trầm xuống, tang thi cấp ba nhận ra mọi người cảnh giác, dừng bước. Mặt vẫn không thay đổi chút nào, nhưng chẳng hiểu vì sao, Trang Thiển nhận thấy hắn có chút hơi nản lòng.

“Tôi tên Vương Tùng.” Tang thi cấp ba mặt chẳng đổi thay mở miệng, khẩu âm địa phương quỷ dị quanh quẩn trong hành lang thiệt dài, “Tôi nghĩ nếu chẳng nói ra, sẽ chẳng còn ai nhớ đến tôi nữa.”

Tang thi giơ tay lên cào cào tóc, vốn là hành động mang tính hàm hậu, nhưng khuôn mặt xanh trắng nghiêm túc của hắn làm ra càng đặc biệt quỷ dị: “Tôi khôi phục trí nhớ đã lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện, các cậu là nhóm người đầu tiên tôi gặp, phỏng chừng cũng là nhóm cuối cùng, vậy trò chuyện với tôi một lúc. Dù sao nơi này cũng chẳng còn tang thi nào.”

Ánh mắt Trang Thiển khẽ chuyển, cũng không cử động.

“Tôi cùng anh là Vương Bách vốn đang cày ruộng, lại đào được một đồng tiền, kết quả về nhà tôi bắt đầu phát sốt. Tôi bệnh một tháng, càng lúc càng yếu đi, bệnh viện cũng chẳng rõ là bị gì, liền về nhà nằm. Vợ tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc, cô ấy cùng con ở trong phòng vui đùa.” Tang thi tự hỏi tự nói xong, ánh mắt đỏ sậm không lộ tình tự, “Sau đó trong sân đột nhiên trở nên ồn ào, anh trai liền biến thành quái vật, cắn người khắp nơi, cuối cùng lao vào phòng tôi. Vợ tôi cầm dao phay chắn trước mặt tôi, giấu đứa con dưới gầm giường. Tôi đến giờ vẫn nhớ như in, cô ấy dùng dao phay chặt đứt đầu anh trai, thở hồng hộc quay đầu mỉm cười an ủi nhìn tôi, tôi lại nhào lên cắn cô ấy… Sau khi tôi phục hồi trí nhớ liền không ngừng nhớ tới ánh mắt của cô ấy, sự khó tin đó, kỳ thật cổ cũng chả phải người ôn nhu gì, bộ dáng cũng chẳng đẹp, còn dong dài nữa, nhưng cô ấy đã dũng cảm bảo vệ tôi cùng con, lại chết trong tay tôi…”

“Tôi rốt cuộc là quái vật gì đây…” Tang thi lấy tay bưng kín mặt, mọi người yên lặng nhìn đôi tay trắng xanh của hắn, là đôi tây của người nhà nông, thô ráp, xương cốt lồi lõm, tràn đầy vết nhăn. Một hồi sau tang thi lấy tay ra, khuôn mặt vẫn chẳng chút thay đổi nào, không có nước mắt, không có bi thương, thậm chí âm điệu cũng không biến điệu: “Sau đó, tôi lôi đứa con từ dưới gần giường ra, là con gái của tôi, nó còn nhỏ như thế, miệng còn kêu ba ơi, sao tôi chẳng nghe thấy điều đó….”

“Tiếp đó, tôi bị mang đến chỗ này, thình lình một ngày kia, mọi người đều hôn mê, chỉ có tôi, tôi tỉnh lại thì lập tức khôi phục trí nhớ. Trong tòa lầu này chỉ toàn là bọn quái vật giống tôi, nhưng không hiểu sao là chỉ tôi có trí nhớ…”Tang thi quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào vách tường, “Tôi như muốn điên lên, tại sao tôi lại biến dị, đã biến dị vì sao còn có ký ức, kết quả tôi thấy được Nguyệt Nguyệt, nó cũng lớn cỡ con gái tôi, lúc gọi ông nội cũng giống như lúc con gái tôi kêu ba ơi, tôi liền cứu nó…”

Tang thi đột nhiên xoay người, rời khỏi hành lang, nhưng rồi lại nhanh chóng xuất hiện, trong tay cầm một gói thiệt to.

Đồ trong túi rầm một tiếng bị ném xuống đất, một thanh kiếm đồng loang lổ rỉ sét, ba chiếc nhẫn, một cái lược, một cây côn thiết chẳng biết có tác dụng gì, còn có một đồng tiền. Tang thi nhặt đồng tiền đó lên, nắm trong tay: “Những món đồ này, đám nhân viên nghiên cứu thu thập các món đồ là nguyên nhân biến đổi bọn tôi, tại sao đống đồ vật này lại tồn tại kia chứ…” Hắn chợt đem đồng tiền ném mạnh xuống đất, đồng tiền đinh đinh đang đang lăn trên hành lang tới bên chân Trang Thiển, không ai nhúc nhích, đồng tiền quay vòng trên mặt đất, rồi ngưng lại.

Trang Thiển đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu biết cảm giác khi biến thành tang thi, nghi hoặc, bi thương, tuyệt vọng… Vì sao lại là mình? Luôn không ngừng hỏi điều đó…. Rõ ràng là con người, có được trí nhớ của con người, lại khát khao với máu thịt. Thậm chí con tang thi trung niên này còn bi thảm hơn nhiều, năm đó Trang Thiển còn lấy cớ vì cừu hận mà mê hoặc bản thân, còn hắn lại giết chết người quan trọng của mình…

Tang thi trầm mặc hồi lâu, dường như đã bình tĩnh lại.

“Giết tôi đi.” Hắn nói.

Trang Thiển nhìn về phía tang thi.

“Giết tôi đi.” Tang thi lặp lại lời nói, “Tôi không biết về sau sẽ còn biến thành bộ dạng gì nữa, nhưng tôi không thể chấp nhận biến thành một thứ người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, tôi cứ nhắm mắt lại, là thấy vợ của tôi, con của tôi, đứa con gái của tôi…”

Trầm mặc hồi lâu, Trang Thiển nhìn Cố Thần.

Cố Thần khẽ hít vào một hơi, trong lòng bàn tay bắt đầu ngưng tụ lôi điện màu tím, lôi cầu không ngừng nhấp nháy, mỗi một lần xoay chuyển đều sáng lên thêm một phần. Trang Thiển biết hắn đang nén nguyên lực.

“Mau lên, tôi sẽ không phản kháng.” Tang thi trung niên mặt không đổi sắt mở miệng, “Đừng làm Nguyệt Nguyệt bị thương.” Hắn nói xong, đi đến trước vài bước, đứng ở giữa hành lang, che chắn cho cô gái nhỏ ở phía sau.

Diệp Hi Văn quăng cho Cố Thần vài vòng ánh sáng, lôi cầu trong lòng bàn tay hắn càng thêm chói mắt.

Trang Thiển nghĩ ngợi, rót qua một tia năng lượng hệ thủy, nước có thể sinh điện, tuy nguyên lực là không thuộc tính, nhưng cậu cùng Cố Thần vẫn luôn quen dùng phép thuật thuộc tính dị năng của mình.

Cuối cùng, lôi cầu trong lòng bàn tay Cố Thần đã chuyển dần thành màu trắng, ánh sáng chói lọi như đâm vào mắt mọi người, hắn nhìn thoáng tang thi đối diện, công kích gào thét bay tới, mang theo tiếng sấm rền vang.

Bởi vì áp súc triệt để, lôi cầu thậm chí không tạo thành vụ nổ mạnh, chỉ quét sạch một vùng quanh tang thi, một phần vách tường khoa học kỹ thuật cao biến mất hoàn toàn, tựa hồ nó chưa từng tồn tại. Kích này tiêu hao toàn bộ năng lực của Cố Thần, cộng thêm Diệp Hi Văn và Trang Thiển, lực công kích cực kỳ kinh người.

Trên mặt đất lưu lại một hình nửa vòng tròn, một viên tinh hạch đen nhánh lẳng lặng nằm nơi đó, chứng minh nhiệm vụ giải quyết đã kết thúc viên mãn, nhưng chẳng ai tỏ ra vui mừng.

Con tang thi cấp ba này biến mất quá nhanh, thậm chí còn không ương ngạnh chống cự như tang thi bậc một, làm tất cả người trong đội vô cùng ảo não. Cứ như đang đi trên không, thiếu đi sự chân thật, nhưng sự ưu thương ở trong lòng lại nói cho họ rõ, điều này đều là thực.

“Tốt rồi.” Trang Thiên đột ngột lên tiếng, nhặt lên đồng tiền bên chân, “Thời gian không còn nhiều, đêm tới thì bộ đội không thuận lợi dọn dẹp.”

Tuy mạt thế tràn ngập chuyện bất đắc dĩ và bi ai, nhưng cậu vẫn còn mục đích đã xác định, có người cậu muốn bảo vệ. Có thể có đồng tình, sẽ có bi thương, tuy nhiên cũng không thể ngăn cậu tiến về phía trước.

Mạnh Viễn khẽ khàng cười, thu lại roi: “Tôi đi thu thập máy móc và tư liệu tầng ngầm hai.”

Úc Mộng Dao đứng thẳng dậy, vuốt ve mái tóc, tháo dây buộc tóc, mái tóc dài mềm mại trải ra, đáp trên vai: “Tôi cũng đi.”

“Ba ơi.” Diệp Hi Văn kéo Diệp Cảnh Trình.

Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, nhìn ánh mắt cậu nhóc trong chớp nhoáng ánh lên sự trầm lặng, anh vẫn luôn che chở đứa nhỏ này để cậu bé không dính vào chuyện thị phi, giờ thì cậu nhóc đang rời khỏi sự bảo vệ của anh, nhưng anh không hối hận, “Đi thôi, chúng ta đi thu thập truyền thừa chi vật.”

“Để tôi đóng cửa chính cao ốc trước đã.” Đường Duẫn Triết lấy ra máy liên lạc loại nhỏ, đè nút, “Được rồi, tín hiệu đã truyền đi.” Nói xong cậu ta trừng mắt nhìn, phát hiện chỗ này chỉ còn Trang Thiển và Cố Thần, vì thế cậu ta mau mắn xoay người chạy đi: “Tôi đi thông báo cho người may mắn sống sót.”

Trang Thiển nắm đồng tiền trong lòng bàn tay, xúc cảm lạnh lẽo, hoàn toàn chả thấy chỗ nào đặc biệt cả, nhưng nếu tu vi bọn họ tăng tiến, sẽ nhận ra quanh đồng tiền phát ra ánh sáng.

“Mộc Mộc.” Cố Thần ôm lấy Trang Thiển từ phía sau, thân mật hôn lên vành tai cậu, “Chúng ta cũng đi thông tri cho người sống sót?”

Trang Thiển liếc mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười, tầm mắt nhanh chóng tách ra, cùng rời khỏi nơi này.

Bọn người Trang Thiển tập trung toàn bộ người may mắn sống sót tại đại sảnh, đám người sau khi tách ra giờ gặp lại ôm nhau khóc rống, những người mất đi thân nhân ôm tinh hạc đen sẫm thất thanh than khóc, không ít người cảm kích tiểu đội Mặc Huyền, nhóm họ không phải đội đầu tiên tới cứu viện, nhưng chỉ có bọn họ thành công. Trong lòng mọi người đều tràn ngập hy vọng, bên ngoài là tiếng bom nổ, tiếng súng cùng tiếng gào rống của tang thi cũng không hề làm họ sợ hãi.

Một hồi sau, Diệp Cảnh Trình ôm Nguyệt Nguyệt đang hôn mê cùng những người khác xuất hiện ở sảnh chính.

“Nguyệt Nguyệt!” Một cụ già kích động nhào tới, giọng nói run run, “Con bé sao thế?!”

“Không sao cả, cô bé ngủ thôi.” Úc Mộng Dao chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé con, đứa nhỏ này dựa vào vách tường ngủ say hết biết, “Chúng tôi phát hiện cô bé ở tầng ngầm hai, thật may rồi.”

Lúc này, lông mi Nguyệt Nguyệt run lên, mở mắt: “Chú ơi?”

“Nguyệt Nguyệt!” Cụ già kích động cầm tay Nguyệt Nguyệt.

“Ông nội!” Đứa nhỏ nhanh chóng tỉnh hẳn, vặn vẹo lao về phía lòng ngực cụ già, “Oa, oa ô ông nội con nhớ ông muốn chết, con hứa sẽ không chạy lung tung nữa…”

Ông cháu ôm nhau khóc lóc.

Khóc đã xong, cụ già ôm bé con còn đang nghẹn ngào, cúi đầu gập người cảm kích các thành viên trong đội: “Lão tên Trần Hạo, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không chối từ.”

Cố Thần khách khí nhận lời cảm ơn của ông cụ, cụ già cũng chẳng mạnh miệng cho có, tài năng chỗ này, đều là đám nhân tài đứng đầu ngành khoa học, sau khi đến căn cứ thì đãi ngộ về sau chắc hẳn không tồi. Đặc biệt là một người có tuổi như Trần Hạo, trước mạt thế hẳn là nhân vật một câu nói làm rung chuyển ba tầng, có thể đạt được ân tình của người này tuyệt đối là trăm lợi vô hại.

Trần Nguyệt tựa vào lòng ông nội mình, xoa xoa đôi mắt đo đỏ: “Chú đâu ạ?”

Trần lão nghi hoặc ngẩng đầu, lần thứ hai lão nghe thấy cháu gái nhắc đến “chú”, lần đầu tiên vì kích động mà xem nhẹ, nhưng bình tĩnh nghe thì vẫn thấy khá kỳ quái.

“Nguyệt Nguyệt nè.” Trang Thiển ôm cô bé qua dỗ, Cố Thần giải thích cho Trần lão chuyện của tang thi cấp ba nọ.

Một hồi sau, Nguyệt Nguyệt cầm lấy “đồng tiền chú để lại ” và chấp nhận “chú là người đặc biệt cho nên đi trước”, tựa vào lòng Trần lão, ngủ thiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện