Đá ngũ hành làm kiếm trở thành pháp khí bản mệnh cũng rất thích hợp, nhưng không có thuộc tính thì cũng chỉ là học trò nghèo giản dị mà thôi, Trang Thiển và Cố Thần đành tới Tàng Bảo Các, tìm một ít thiên tài địa bảo đơn giản, luyện chế thêm vào.
Trừ việc thêm vào tăng chúc phúc, phòng ngự, nhuệ khí từ mấy viên đá thuộc tính cơ bản; Trang Thiển còn luyện thêm cho thanh kiếm của mình một khối thủy thạch. Cuối cùng phi kiếm càng thêm thon dài, quanh thân kiếm vốn trắng bạc trong suốt còn quyện thêm một tầng hàn khí, lươi kiếm cũng cực kỳ sắc bén, hoa văn sắc lam nhàn nhạt vây quanh thân kiếm, Trang Thiển vận chuyển nguyên lực, tay vung lên, một chùm ánh sáng chém ra ngoài, mặt đất trong không gian đào nguyên xuất hiện một cái hố to.
“Mộc Mộc, em tính đặt nó tên là gì?” Cố Thần cầm kiếm của mình, vừa lừng hết sức. Kiếm trong tay hắn lớn hơn chút (X: ở đây là chiều rộng), cũng nặng hơn, sau khi dung nhập tinh hoa lôi đình thì thân kiếm ánh vàng nhợt nhạt hiện lên hoa văn cự long đằng vân giá vũ (X: rồng bự đạp mây cưỡi gió), tản ra uy áp đáng sợ.
Cố Thần vừa dứt lời, hai thanh phi kiếm liền phát ra huỳnh quang mờ mờ, dường như cực kỳ chờ mong.
Trang Thiển cầm kiếm vẽ từng đạo kiếm hoa, cực kỳ yêu thích, nên có chút đăm chiêu mở miệng: “Tên… Không bằng kêu là… Thiển Tích?” (X: tích – thương tiếc, đau tiếc)
“Tích?” Cố Thần hỏi.
Trang Thiển cười ảm đạm: “Trân trọng thương tiếc, còn anh?” Cậu không muốn nhiều lời về đề tài này, có một việc nói trăn ngàn lần cũng không cải biến được hành động thực tế.
Cố Thần rất hiểu ý ngưng hỏi han, nguyên lực rót vào phi kiếm trong tay, thoáng chốc ánh chớp màu tím liền bắt đầu lóe lên: “Kêu Tử Thần là được rồi.” Điện quang lập lòe, càng thêm sống động, dường như rất thích tên này.
Trang Thiển vỗ về Thiển Tích kiếm cũng đang cực kỳ vui sướng trong tay, cười gật gật đầu: “Nghe rất hay.” Bắc cực tinh sở cư, danh tử vi viên, dẫn vi đế vương chi sở, tức vi thần. (X: trong thần thoại TQ, vua của các vị thần thánh gọi là Thượng đế, ngụ trong cung điện giữa trời, ở Thiên Cực Bắc, dịch thô câu trên: Ở nơi sao Bắc cực, tên Tử Vi Viên, dẫn tới nơi đế vương ngự, sẽ thành thần)
Dung hợp hoàn chỉnh vũ khí bản mệnh, thời gian cũng vụt qua một tuần.
Khu an toàn vẫn hung thịnh phồn vinh như thường, hết thảy đều cực kỳ an ổn, thuốc kích phát dị năng vẫn được luyện chế như cũ, nhóm người đầu tiên tiếp nhận quà tặng từ căn cứ, họ đều là người thường nguyện ý tới ngoại thành căn cứ phấn đấu, trong đó năm thì đã hết bốn người có dị năng, tuy sức chống chọi thấp hơn so với kích phát tự nhiên, nhưng vẫn khiến người ta vui vẻ không thôi, ngập tràn hy vọng.
Truyền thừa chi vật cũng bắt đầu truyền lưu trong phạm vi nhỏ, không ít người nhớ tới hành vi khi trước của Cố gia, như có điều suy nghĩ song song đó là đấm ngực giậm chân, kiêng kỵ trong lòng cũng sâu hơn.
Tiểu đội Mặc Huyền mở một cuộc họp nhỏ, cảm thấy đề cao thực lực mới là chánh đạo. Hoàn cảnh mạt thế càng lúc càng biến hóa khôn lường, không lâu nữa, truyền thừa chi vật sẽ đánh vỡ cục diện vốn có; đó là, vô luận ra sao, dưới bạo lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều chưa đánh đã tan.
Những người khác không có phương thức tu luyện, Trang Thiển phân phát rât nhiều linh thạch, linh nhũ; lại lấy thêm phần vật tư không dùng tới đưa cho Trang Triệt, rồi mới lôi kéo Cố Thần bế quan. Vô luận những người khác đã đoán ra điều gì, bản thân Mặc Huyền nên giữ bí mật thì cậu tất sẽ không nói cho người thứ ba biết.
Chuyện đầu tiên của bế quan, là luyện kiếm.
Tuy lựa chọn kiếm làm vũ khí, nhưng Trang Thiển cùng Cố Thần đối với kiếm pháp thì ù ù cạc cạc; lần đầu tiên Cố Thần tự múa may Tử Thần kiếm luyện tập một bộ kiếm pháp võ công cổ, kết quả hào quang quanh Tử Thần kiếm dường như nhạt bớt chút, trưng vẻ đối với thảm trạng của chủ nhân mình thiệt không nỡ nhìn, khiến Cố Thần xấu hổ gãi gãi cánh mũi.
Trang Thiển một bên nghiêng tựa vào vách tường phòng luyện công cười tới vui vẻ, nhưng lại không luyện thử, Thiển Tích kiếm tròng tay dường như cũng đồng ý duy trì hành vi này của cậu, Trang Thiển cảm thấy may mắn trong lòng.
Cố Thần thu kiếm vào đan điền, bất mãn vịn tay chống lên vách tường, thể hiện tư thế đùa giỡn tiêu chuẩn, tay còn lại nhấc cằm Trang Thiển, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Mộc Mộc, em cười anh.”
Trang Thiển giương mắt nhìn, nhướn mày: “Thì sao, anh sẽ trừng phạt em à?”
……..
Vì thế song tu mới là phương pháp đề cao công lực tốt nhất, luyện kiếm gì đó thì để hôm sau luyện cũng như nhau thôi.
Tuy rằng thân mật không ít, nhưng hai người vẫn luôn thập phần chuyên chú.
Căn cứ vào đông đảo tiểu thuyết tu chân hay võ hiệp gì đó, luyện kiếm chính là không ngừng lặp lại những động tác cơ bản: khảm (chém), khiêu (quét), thứ (đâm), phách (bổ,chẻ)… Dần dần, chỉ cần kiên trì không ngưng, có thể vạn kiếm như một, cuối cùng trở thành bậc thầy dùng kiếm thực thụ. Dựa vào đống tiểu thuyết ma pháp huyền huyễn, tu luyện chính là hao hết tinh thần lực cùng nguyên lực một cách vô ích, sau đó lắc mình tu luyện dưới sự hỗ trợ của linh vật, lập tức sẽ đạt được hiêu quả siêu tốt ngoài ý muốn.
Trang Thiển lôi kéo Cố Thần thử nghiệm một phen, phát hiện quả đúng thế, liền yên lặng ra sức nỗ lực.
Một năm sau, Mặc Huyền điện….
Trang Thiển đang luyện một bộ kiếm pháp, Thiển Tích trong tay tản ra ánh sáng mờ mờ, trong tay cậu vẽ ra từng đường quỹ tích huyền diệu. Nhanh đến độ chỉ có thể trông thấy tàn ảnh, vô số kiếm quang vây quanh thân hình linh hoạt của Trang Thiển, nhìn kỹ thì cứ như không chuyển động, nhưng giây tiếp theo đã xuất hiện tại vị trí khác, phát ra kiếm khí sắc bén.
Keng…
Một tiếng vang thanh thúy, Tử Thần trong tay Cố Thần đỡ được Thiển Tích: “Mộc Mộc, luyện sớm thế mà cũng không gọi anh.”
Hai thanh kiếm nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng ngâm khẽ hào hứng…
Tay Trang Thiển vừa chuyển, Thiển Tích kiếm bỗng dưng biến mất, tiếp đó hiện ra thì đã chỉa về bụng Cố Thần, Cố Thần lùi về sau, tay Trang Thiển thuận thế đẩy tới.
Đến cuối cùng thì hai người mệt mỏi rã rời, thở hổn hển hồi sau mới bình thường lại.
Mái tóc màu trà của Trang Thiển bết mồ hôi trở nên ẩm ướt, lưu quang lóe lên trong tay cậu, Thiển Tích liền ẩn vào trong đan điền, lấy ra khăn lông mềm mại vắt lên người mình, còn một cái thì quẳng lên đầu Cố Thần, Trang Thiển đi ra võ trường (X: nơi tập võ nghệ): “Đi thôi, hôm nay phải xuất quan.”
Cố Thần kéo khăn lông ngăn cản tầm mắt xuống, đuổi theo bước chân Trang Thiển: “Chúng ta đi phòng tắm trước nha?”
………
Trên đường lớn căn cứ B thị, Cố Thần cùng Trang Thiể sóng vai cùng đứng, cảm khái nhìn biến hóa chung quanh. Trải qua một năm tu chỉnh, thành thị trong khu căn cứ đã náo nhiệt lại như thời trước mạt thế, quanh ngã tư đường cửa hàng đã mở không ít, người ra người vào. Nếu không phải có người tổ chứ thành đoàn đi qua, hoặc không ngừng chờ mong nóng lòng muốn thử, hoặc quần áo lam lũ chật vật không thôi, nhưng trên người đều mang theo mùi máu tanh do giết choc lâu ngày, Trang Thiên cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác về thời mạt thế.
Lúc này đây, những việc đời trước đã sớm thay đổi, hết thảy những điều cậu trải qua hoàn toàn chả ảnh hưởng gì tới hiện tại. Trang Thiển đi qua đám người, ánh mắt kiên định, trong lòng lại khát vọng với thực lực.
Giờ đây Trang Thiển và Cố Thần đã sớm tới kỳ Linh Tịch, toàn bộ nguyên lực trong cơ thể đã hóa thành dịch thái (X: dạng lỏng viết thì kỳ kỳ nên để nguyên), chậm rãi dự trữ trong đan điền, nhưng cũng không ngắt đoạn việc tự chuyển động trong kinh mạch, lại cách kỳ Kim Đan còn một tầng mỏng manh, cũng tới lúc nên ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.
Trang Thiển và Cố Thần rất ít tổ đội với người ngoài, thiệt ra thì thường theo đội nhỏ bên quân đội đi làm nhiệm vụ, bởi vì loại nhiệm vụ càng nguy hiểm, thì đồng đội càng phải đáng dựa vào. Rất nhanh, kiếm thuật vốn chỉ là lý thuyết liền trở nên bộc phát linh hoạt, ngảy cả khí thể cũng dẫn theo tia sát ý nhàn nhạt, càng thêm bức người.
Tiểu đội Mặc Huyền, những người khác cũng thỉnh thoảng xuất quan tổ đội với bọn họ, nhưng thường thì vẫn là nhất thời mau chóng đi bế quan, nhoáng một cái lại tiếp nửa năm, thẳng đến khi bên tin tức căn cứ M thị bị giết hết, mới đánh vỡ sự yên bình này.
Trừ việc thêm vào tăng chúc phúc, phòng ngự, nhuệ khí từ mấy viên đá thuộc tính cơ bản; Trang Thiển còn luyện thêm cho thanh kiếm của mình một khối thủy thạch. Cuối cùng phi kiếm càng thêm thon dài, quanh thân kiếm vốn trắng bạc trong suốt còn quyện thêm một tầng hàn khí, lươi kiếm cũng cực kỳ sắc bén, hoa văn sắc lam nhàn nhạt vây quanh thân kiếm, Trang Thiển vận chuyển nguyên lực, tay vung lên, một chùm ánh sáng chém ra ngoài, mặt đất trong không gian đào nguyên xuất hiện một cái hố to.
“Mộc Mộc, em tính đặt nó tên là gì?” Cố Thần cầm kiếm của mình, vừa lừng hết sức. Kiếm trong tay hắn lớn hơn chút (X: ở đây là chiều rộng), cũng nặng hơn, sau khi dung nhập tinh hoa lôi đình thì thân kiếm ánh vàng nhợt nhạt hiện lên hoa văn cự long đằng vân giá vũ (X: rồng bự đạp mây cưỡi gió), tản ra uy áp đáng sợ.
Cố Thần vừa dứt lời, hai thanh phi kiếm liền phát ra huỳnh quang mờ mờ, dường như cực kỳ chờ mong.
Trang Thiển cầm kiếm vẽ từng đạo kiếm hoa, cực kỳ yêu thích, nên có chút đăm chiêu mở miệng: “Tên… Không bằng kêu là… Thiển Tích?” (X: tích – thương tiếc, đau tiếc)
“Tích?” Cố Thần hỏi.
Trang Thiển cười ảm đạm: “Trân trọng thương tiếc, còn anh?” Cậu không muốn nhiều lời về đề tài này, có một việc nói trăn ngàn lần cũng không cải biến được hành động thực tế.
Cố Thần rất hiểu ý ngưng hỏi han, nguyên lực rót vào phi kiếm trong tay, thoáng chốc ánh chớp màu tím liền bắt đầu lóe lên: “Kêu Tử Thần là được rồi.” Điện quang lập lòe, càng thêm sống động, dường như rất thích tên này.
Trang Thiển vỗ về Thiển Tích kiếm cũng đang cực kỳ vui sướng trong tay, cười gật gật đầu: “Nghe rất hay.” Bắc cực tinh sở cư, danh tử vi viên, dẫn vi đế vương chi sở, tức vi thần. (X: trong thần thoại TQ, vua của các vị thần thánh gọi là Thượng đế, ngụ trong cung điện giữa trời, ở Thiên Cực Bắc, dịch thô câu trên: Ở nơi sao Bắc cực, tên Tử Vi Viên, dẫn tới nơi đế vương ngự, sẽ thành thần)
Dung hợp hoàn chỉnh vũ khí bản mệnh, thời gian cũng vụt qua một tuần.
Khu an toàn vẫn hung thịnh phồn vinh như thường, hết thảy đều cực kỳ an ổn, thuốc kích phát dị năng vẫn được luyện chế như cũ, nhóm người đầu tiên tiếp nhận quà tặng từ căn cứ, họ đều là người thường nguyện ý tới ngoại thành căn cứ phấn đấu, trong đó năm thì đã hết bốn người có dị năng, tuy sức chống chọi thấp hơn so với kích phát tự nhiên, nhưng vẫn khiến người ta vui vẻ không thôi, ngập tràn hy vọng.
Truyền thừa chi vật cũng bắt đầu truyền lưu trong phạm vi nhỏ, không ít người nhớ tới hành vi khi trước của Cố gia, như có điều suy nghĩ song song đó là đấm ngực giậm chân, kiêng kỵ trong lòng cũng sâu hơn.
Tiểu đội Mặc Huyền mở một cuộc họp nhỏ, cảm thấy đề cao thực lực mới là chánh đạo. Hoàn cảnh mạt thế càng lúc càng biến hóa khôn lường, không lâu nữa, truyền thừa chi vật sẽ đánh vỡ cục diện vốn có; đó là, vô luận ra sao, dưới bạo lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đều chưa đánh đã tan.
Những người khác không có phương thức tu luyện, Trang Thiển phân phát rât nhiều linh thạch, linh nhũ; lại lấy thêm phần vật tư không dùng tới đưa cho Trang Triệt, rồi mới lôi kéo Cố Thần bế quan. Vô luận những người khác đã đoán ra điều gì, bản thân Mặc Huyền nên giữ bí mật thì cậu tất sẽ không nói cho người thứ ba biết.
Chuyện đầu tiên của bế quan, là luyện kiếm.
Tuy lựa chọn kiếm làm vũ khí, nhưng Trang Thiển cùng Cố Thần đối với kiếm pháp thì ù ù cạc cạc; lần đầu tiên Cố Thần tự múa may Tử Thần kiếm luyện tập một bộ kiếm pháp võ công cổ, kết quả hào quang quanh Tử Thần kiếm dường như nhạt bớt chút, trưng vẻ đối với thảm trạng của chủ nhân mình thiệt không nỡ nhìn, khiến Cố Thần xấu hổ gãi gãi cánh mũi.
Trang Thiển một bên nghiêng tựa vào vách tường phòng luyện công cười tới vui vẻ, nhưng lại không luyện thử, Thiển Tích kiếm tròng tay dường như cũng đồng ý duy trì hành vi này của cậu, Trang Thiển cảm thấy may mắn trong lòng.
Cố Thần thu kiếm vào đan điền, bất mãn vịn tay chống lên vách tường, thể hiện tư thế đùa giỡn tiêu chuẩn, tay còn lại nhấc cằm Trang Thiển, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Mộc Mộc, em cười anh.”
Trang Thiển giương mắt nhìn, nhướn mày: “Thì sao, anh sẽ trừng phạt em à?”
……..
Vì thế song tu mới là phương pháp đề cao công lực tốt nhất, luyện kiếm gì đó thì để hôm sau luyện cũng như nhau thôi.
Tuy rằng thân mật không ít, nhưng hai người vẫn luôn thập phần chuyên chú.
Căn cứ vào đông đảo tiểu thuyết tu chân hay võ hiệp gì đó, luyện kiếm chính là không ngừng lặp lại những động tác cơ bản: khảm (chém), khiêu (quét), thứ (đâm), phách (bổ,chẻ)… Dần dần, chỉ cần kiên trì không ngưng, có thể vạn kiếm như một, cuối cùng trở thành bậc thầy dùng kiếm thực thụ. Dựa vào đống tiểu thuyết ma pháp huyền huyễn, tu luyện chính là hao hết tinh thần lực cùng nguyên lực một cách vô ích, sau đó lắc mình tu luyện dưới sự hỗ trợ của linh vật, lập tức sẽ đạt được hiêu quả siêu tốt ngoài ý muốn.
Trang Thiển lôi kéo Cố Thần thử nghiệm một phen, phát hiện quả đúng thế, liền yên lặng ra sức nỗ lực.
Một năm sau, Mặc Huyền điện….
Trang Thiển đang luyện một bộ kiếm pháp, Thiển Tích trong tay tản ra ánh sáng mờ mờ, trong tay cậu vẽ ra từng đường quỹ tích huyền diệu. Nhanh đến độ chỉ có thể trông thấy tàn ảnh, vô số kiếm quang vây quanh thân hình linh hoạt của Trang Thiển, nhìn kỹ thì cứ như không chuyển động, nhưng giây tiếp theo đã xuất hiện tại vị trí khác, phát ra kiếm khí sắc bén.
Keng…
Một tiếng vang thanh thúy, Tử Thần trong tay Cố Thần đỡ được Thiển Tích: “Mộc Mộc, luyện sớm thế mà cũng không gọi anh.”
Hai thanh kiếm nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng ngâm khẽ hào hứng…
Tay Trang Thiển vừa chuyển, Thiển Tích kiếm bỗng dưng biến mất, tiếp đó hiện ra thì đã chỉa về bụng Cố Thần, Cố Thần lùi về sau, tay Trang Thiển thuận thế đẩy tới.
Đến cuối cùng thì hai người mệt mỏi rã rời, thở hổn hển hồi sau mới bình thường lại.
Mái tóc màu trà của Trang Thiển bết mồ hôi trở nên ẩm ướt, lưu quang lóe lên trong tay cậu, Thiển Tích liền ẩn vào trong đan điền, lấy ra khăn lông mềm mại vắt lên người mình, còn một cái thì quẳng lên đầu Cố Thần, Trang Thiển đi ra võ trường (X: nơi tập võ nghệ): “Đi thôi, hôm nay phải xuất quan.”
Cố Thần kéo khăn lông ngăn cản tầm mắt xuống, đuổi theo bước chân Trang Thiển: “Chúng ta đi phòng tắm trước nha?”
………
Trên đường lớn căn cứ B thị, Cố Thần cùng Trang Thiể sóng vai cùng đứng, cảm khái nhìn biến hóa chung quanh. Trải qua một năm tu chỉnh, thành thị trong khu căn cứ đã náo nhiệt lại như thời trước mạt thế, quanh ngã tư đường cửa hàng đã mở không ít, người ra người vào. Nếu không phải có người tổ chứ thành đoàn đi qua, hoặc không ngừng chờ mong nóng lòng muốn thử, hoặc quần áo lam lũ chật vật không thôi, nhưng trên người đều mang theo mùi máu tanh do giết choc lâu ngày, Trang Thiên cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác về thời mạt thế.
Lúc này đây, những việc đời trước đã sớm thay đổi, hết thảy những điều cậu trải qua hoàn toàn chả ảnh hưởng gì tới hiện tại. Trang Thiển đi qua đám người, ánh mắt kiên định, trong lòng lại khát vọng với thực lực.
Giờ đây Trang Thiển và Cố Thần đã sớm tới kỳ Linh Tịch, toàn bộ nguyên lực trong cơ thể đã hóa thành dịch thái (X: dạng lỏng viết thì kỳ kỳ nên để nguyên), chậm rãi dự trữ trong đan điền, nhưng cũng không ngắt đoạn việc tự chuyển động trong kinh mạch, lại cách kỳ Kim Đan còn một tầng mỏng manh, cũng tới lúc nên ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.
Trang Thiển và Cố Thần rất ít tổ đội với người ngoài, thiệt ra thì thường theo đội nhỏ bên quân đội đi làm nhiệm vụ, bởi vì loại nhiệm vụ càng nguy hiểm, thì đồng đội càng phải đáng dựa vào. Rất nhanh, kiếm thuật vốn chỉ là lý thuyết liền trở nên bộc phát linh hoạt, ngảy cả khí thể cũng dẫn theo tia sát ý nhàn nhạt, càng thêm bức người.
Tiểu đội Mặc Huyền, những người khác cũng thỉnh thoảng xuất quan tổ đội với bọn họ, nhưng thường thì vẫn là nhất thời mau chóng đi bế quan, nhoáng một cái lại tiếp nửa năm, thẳng đến khi bên tin tức căn cứ M thị bị giết hết, mới đánh vỡ sự yên bình này.
Danh sách chương