“Tôi thu thập không ít tài liệu, cũng tổng kết được nguyên nhân biến dị mạt thế; theo cách nói của pháp luật căn cứ B thị, nhân loại vì nguyên lực cùng ma lực mới biến dị.” Nét mặt Trần Như Cẩm nghiêm túc, “Tuy nhiên tôi lại không biết loại năng lượng này là từ đây đến, nhưng rõ ràng là, chỉ cần chúng một ngày không biến mất, biến dị vẫn sẽ không ngừng lại.”

Nói xong, y đi tới trước bàn làm việc cầm lấy chú rùa đen đang ở mép bàn đem nó đặt lên bàn trà, nhất thời, rùa đen nhỏ tên Tiểu Huyền không ngừng phun ra băng cầu cố gắng công kích y. Trần Như Cẩm bỏ tay ra, Tiểu Huyền mới chậm rãi rụt đầu lại, thuận tiện cũng thu lại bốn chi cùng đuôi, giống như đang kháng nghị vậy. Trần Như Cẩm gõ gõ lên mai rùa: “Nó là được ông nội tôi nhặt ở trong núi, không biết sống nhiêu năm rồi, hiện giờ chắc là có dị năng cấp hai. Tôi điều tra một ít tư liệu, các người cũng đã thấy qua tang thi xà, nó biến dị hoàn thiện hơn nhiều lắm…”

Cố Thần gật đầu: “Trên thực tế còn có những động vật biến dị khác, bất quá cấp bậc thấp thực lực yếu, nên đều bị tiêu diệt.”

Trần Như Cẩm thở dài một tiếng: “Tôi cũng gặp qua, một con ưng khổng lồ hệ phong cấp một.”

“Được trời ưu ái, không phải sao?” Trang Thiển nhướn mi.

“Qủa thật, móng vuốt sắc bén con người không tài nào sánh bằng.” Trần Như Cẩm tỏ ra lo lắng hợp tình, tươi cười vốn hoàn mỹ đều ảm đạm vài phần.

Kỷ Thân vẫn lạnh lùng ngồi một bên toát ra tia khát vọng cùng hưng phấn: “Đấu thắng là được!”

“A Thân.” Trần Như Cẩm bất đắc dĩ, “Này cũng đâu phải vấn đề một hai.”

Trang Thiển đồng ý: “Phỏng chừng năm năm sau phần lớn động vật sẽ hoàn thành biến dị, mà thực vật cũng sẽ bắt đầu thay đổi…”

Trần Như Cẩm che giấu sự kinh ngạc trong mắt: “Thực vật… Tuy tôi có đoán thế, nhưng cậu khẳng định ư?”

Trang Thiển mỉm cười, mang theo chút ý châm chọc: “Cũng đâu phải chỉ có nhân loại mới là sinh mệnh.”

Trần Như Cẩm sửng sốt, mới mỉm cười đáp lại: “Là tôi nông cạn.” Thanh âm lại mang theo tia buồn bã.

“Kỷ Thân, là cấp bảy?” Cố Thần ý hỏi.

Đề tài chuyển đổi có tý đột ngột, Kỷ Thân phản ứng rồi mới gật đầu.

“Cùng trước khi biến thành tang thi hẳn là không khác mấy ha?” Cố Thần khẳng định hỏi.

Kỷ Thân híp mắt, lưu ly màu đỏ trong mắt thầm hiện lên tia sắc bén, nhưng không phản bác.

“Căn cứ phỏng đoán, người sở dĩ biến thanh tang thi là bởi vì thân thể không chịu nổi năng lượng.” Trang Thiển mở miệng, “Nói cách khác, nếu thân thể của sinh mạng mới có đầy đủ lực lượng như đã nói, cho dù là bậc một cũng sẽ không phải tang thi.” (X: theo tôi nghĩ ở đây là kiểu người biến dị hệt như động thực vật mà không cần trải qua quá trình của tang thi hay dị năng giả, thành một người hoàn toàn mới như mấy chuyện dị thế này nọ)

Trần Như Cẩm có chút khiếp sợ, tin tức mà quá mức quan trọng, các loại cảm xúc trong mắt y xẹt qua thật nhanh, cuối cùng toàn bộ đều bị che giấu, khó được thu liễm ý cười: “Cậu khẳng định.”

“Khẳng định.” Ánh mắt Trang Thiển bình tĩnh, con người màu hổ phách trong suốt cực kỳ.

Này đại biểu, tang thi đời thứ nhất hiện giờ tiến hoá đến một trình độ nhất định, sau đó họ sẽ trở thành một chủng loại hoàn toàn mới, họ không hẳn là tang thi, lại có được những đặc thù của tang thi hiện nay, tỷ như mắt màu đỏ, tỷ như làn da tái nhợt… Vậy suy ra gần giống như sinh vật như ác ma hay quỷ hút máu này nọ.

Trần Như Cẩm nghĩ suy, có lẽ nên phát biểu kết quả, lại nở nụ cười tủm tỉm: “Xem ra mấy người đã biết tôi muốn nói gì.”

“Nếu không phải lần ngoài ý muốn này, qua vài ngày cũng sẽ có người đến tìm anh thôi.” Cố Thần bình tĩnh nhìn thời gian, chuyển qua Diệp Cảnh Trình, “Đã tới giờ, chúng ta có thể liên lạc những người khác.”

Diệp Cảnh Trình gật đầu, cùng Diệp Hi Văn đứng lên: “Giao cho tôi đi.”

Cố Thần gật đầu: “Để bọn họ đều tới đây.”

Một lời nói ra, không khí vốn có liền bị hỏng luôn, Trần Như Cẩm rõ ràng khai môn kiến sơn nhìn Cố Thần: “Mấy người có thể đại biểu cho ai? Cố gia tiểu thiếu gia cùng nhị công tử Trang gia?” (X: khai môn kiến sơn – đi thẳng vào trọng tâm)

Trang Thiển cười nhẹ nhàng: “Nếu ngài muốn, có thể thông qua video nói chuyện với bên kia.”

“Chúng tôi có thể cam đoan, thái độ của B thị cùng chúng tôi là như nhau.” Cố Thần đồng ý, ban đầu hai phương đều thăm dò nhau, hiện giờ đã xác định hướng đi phóng khoáng, cũng chẳng dùng dằn do dự chi nhiều.

Trần Như Cẩm có chút rầu rĩ: “Sớm biết vậy thì khỏi che chắn rồi, giờ lại phải đợi bốn tiếng nữa.”

Trang Thiển cùng Cố Thần nhìn nhau, không để ý tới y.

Khi cậu, Trang Thiển thu được tin tức của ba đồng đội khác, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao đang ở tại một nơi không xa, Đường Duẫn Triết tỏ vẻ mình tạm thời không trở về khu căn cứ.

Ngày hôm sau, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao đi vào khu căn cứ M thị, không khí ái muội phức tạp.

Mười ngày sau, một số đông người bí mật nằm vùng ngoài khu căn cứ N thị.

Ngày hai mươi tháng ba, cũng chính là mười một ngày sau, khu an toàn M thị phát động tổng tấn công căn cứ N thị; kết quả dưới sự ra sức chống cự của tang thi N thị, trong khu an toàn đột nhiên phát sinh vụ nổ mạnh, phía tây xuất hiện chỗ hỏng thiệt lớn, dị năng giả mai phục bên ngoài tấn công toàn diện, giết đối phương đang không kịp ứng phó.

Tháng tư, dị năng giả bí mật trở về, trên đường tạt qua một sơn cốc, tiếp đón mấy đứa nhỏ.

Đời sau mọi người thông qua tư liệu phát hiện tràng chiến dịch này, được mệnh danh là lần hợp tác đầu tiên của tang thi và nhân loại, có ý nghĩa phát triển trọng đại về sau. Lần chiến dịch này lập ra bốc cục kiềm ba chân cho nước Hao sau này, cũng là đảm bảo cho tốc độ phát triển của nước Hoa, không ít sử học gia cho rằng, đích thực là bởi vì trận hợp tác sáng suốt này mang tới tiên cơ cho nước Hoa, giành lấy ngôi vị chúa tể thế giới cho bọn họ sau mạt thế.

Một năm sau, cao tầng mệnh danh một năm mạt thế bùng nổ là năm đầu của tân kỷ nguyên.

Năm thứ năm của tân kỷ nguyên, động vật biến dị toàn diện, thực vật bước đầu biến dị, các khu an toàn lớn thông qua chỉnh hợp, hình thành ba nơi tập trung nhân loại chủ yếu, B thị phương Bắc, H thị ven biển phía Đông, cùng L thị ở phía Tây. Cùng năm, M thị trở thành nơi tụ tập tang thi, cũng đồng thời tuyên bố tang thi quan hệ hợp tác với nhân loại, từ đó về sau, tang thi cao cấp cùng nhân lại không thể tự giết lẫn nhau, mà thông qua việc săn bắt biến dị thú để lấy tinh hạch. Công hội mạo hiểm giả lấy tư cách tổ chức nhà nước nối liền bốn nơi tập trung, biến thành nơi giao dịch tinh hạch, về sau, tiền tệ là dạng ngân tệ, kim tệ cùng tinh hạch.

100 năm tân kỷ nguyên, địa bàn nước Hoa dần co lại vào phía trong, nơi tập trung nhân lại biến thành hai, tang thi tụ tập nơi phía Bắc, gần lưu vực sông Trường Giang, hình thành bố cục cuối cùng của đế quốc Hoa Hạ, còn những lãnh thổ khác đều bị biến dị thú cùng biến dị khác chiếm lĩnh, vô số mạo hiểm giả đi tới nơi này tìm kiếm kỳ ngộ.

1000 năm tân kỷ nguyên, Trang Thiển cùng Cố Thần đạp trên phi kiếm đáp xuống rừng rậm Tây Nam bộ của đế quốc Hoa Hạ, nơi này được gọi là Rừng Tịch Dương, là một trong ba khu rừng lớn, bên trong nó vạch ra cấm khu, chỉ có nhân tài cấp 12 trở lên mới dàm mò vào. Hiện giờ, Trang Thiển cùng Cố Thần đang đứng ở trung tâm Rừng Tịch Dương, một con hùng sư vốn sống ở đây chỉ đứng một bên run như cày sấy.

Cổ tay Trang Thiển vừa chuyển, một viên đan dược trong suốt trôi nổi trước mặt hùng sư, nó do dự một chút, ngửi ngửi, lập tức trở nên hưng phấn. Hùng sư lắc lắc cái đuôi, ngậm đan dược cất bước chạy đi, nhường lại lãnh địa của mình.

“A… Thật sự có chút giống tiểu thuyết huyền huyễn quá nha.” Trang Thiển nhìn đại thụ che trời chắn luôn mặt trời chung quanh, có chút cảm khái. Cậu vẫn như trước tóc vẫn ngắn, chỉ dài hơn chút tản ra dán vào hai má, dung mạo trẻ tuổi ưa nhìn, dáng người thon dài tao nhã. Duy nhất biến hóa thì đại khái là khí chất toàn thân, hiện tại da cậu trắng như ngọc, tất cả tạp chất đã bị gột rửa hầu như không còn trong quá trình tu luyện, cả người bao phủ ý vị xuất trần.

Cố Thần hôn lên chóp mũi Trang Thiển: “Có muốn về nhà không, Mộc Mộc?”

Bọn họ du lịch đây đó, thỉnh thoảng chiến đấu, nhưng phần lớn là vẫn tu luyện trong Mặc Huyền điện để cầu đột phá. Họ đã đợi ở biển sâu mấy tram năm cho tới hôm nay, vượt qua lôi kiếp, tiến vào Đại Thừa kỳ, tin tức đạo trời giáng xuống, năm sau bọn họ sẽ phi thăng. Tu chân chẳng có tháng năm, hai người làm bạn bên nhau đã lâu rồi mà vẫn chưa bước chân lên phiếm thổ Hoa Hạ này, ngay cả tên bọn họ để lại trên sách sử, sớm đã cảnh còn người mất.

“Nơi có anh không phải là nhà hay sao?” Trang Thiển nhướn mi, quay lại hôn lên môi Cố Thần, thân nhân cùng bạn bè bọn họ cũng cùng tu luyện, nhưng công pháp rốt cuộc vẫn không giống nhau, kỳ ngộ cũng khác, biết đối phương ở trên thế giới này nhưng tiên nhân ít chạm mặt. Trước khi phi thăng Trang Thiển đến bái phỏng từng người từng người một, sau này gặp lại cũng không biết là bao lâu.

Nên, chỉ có người này vẫn luôn một mực ở bên bầu bạn với mình, Trang Thiển cảm khái.

Từ năm trăm năm trước, Trang Thiển liền cho Cố Thần biết tất cả chân tướng, đó là khi hai người sớm bước vào Phân Thần kỳ, nhắc tới mấy chuyện vào thời kỳ đầu của mạt thế bất quá chỉ là một câu chuyện cười, khiến người ta hoài niệm. Mà thời gian đã chứng minh, đối phương là lựa chọn cực kỳ chính xác cho bọn họ, nên những loại cảm xúc trước kia cũng liền tan thành mây khói, từ đó, Trang Thiển chính thức buông xuống hết thảy, bắt đầu một cuộc sống mới.

“Song tu?” Cố Thần cười càng thêm sâu, giữa khoảng nhỏ thở hổn hển.

Trang Thiển ôm chặt cổ hắn, nhẹ nhàng dùng răng nanh cọ mài lên đầu lưỡi Cố Thần để đáp lại.

Một phen mây mưa, khi bước ra khỏi Mặc Huyền điện, liền trông thấy con sư tử kia ra vẻ đáng thương nhìn bọn họ, cách khoảng xa vẫy vẫy đuôi.

Trang Thiển nghiêng đầu ngẫm ngẫm: “Nếu là một trong ba rừng rậm lớn, hẳn là phải có gì đặc biệt chứ nhỉ.” Cậu nhớ rõ trước kí có coi trong sách, rừng rậm trừ động thực vật lợi hại, còn có gì gi đó nha.

Cố Thần cọ cọ mặt cậu: “Mộc Mộc vui vẻ là được rồi, nơi này có một linh mạch cỡ trung.”

Đến đây Trang Thiển hưng trí, lúc này lấy ra không ít linh thạch, trở tay bổ một cái, mặt đất liền hiện ra một cái động hố thiệt to, linh khí bốn phía nhè nhẹ, đúng là rất gần chỗ linh mạch.

Kết mấy pháp quyết, một tay bóp lấy linh mạch, thay đổi vị trí, Trang Thiển bắt đầu tung ra vài linh thạch xuống đất, thiết lập trận pháp. Sau khi trận pháp hoàn thành, không khí trên hố động rung lên, linh khí bộc phát nồng đậm, Trang Thiển lại lấy không ít hạt giống, bắt đầu dùng vận luật vẽ vòng chu vi quanh động, cuối cùng lật tay đánh mấy pháp quyết lên bầu trời, hố động nổi lên mưa lớn, chung quanh chiếu ra ánh sáng rực rỡ.

Đợi khi mưa tạnh, giữa rừng rậm chỉ còn một cái hồ đầm thật lớn, thực vật bên hồ tươi tốt, bố cục sắp xếp đều có quy luật, hình thành trận pháp thiên nhiên, có thể tụ tập năng lượng, bổ sung linh thạch nơi đáy hồ, mà trận pháp dưới đáy hồ, lại lợi dụng linh mạch đồng thời bổ sung cho nó. Hiện tại một hồ nước này đều tràn đầy linh lực, hiệu lực có thể so với linh nhũ pha loãng.

Phiêu thủ vi vân phúc thủ vi vũ*, dòng sông đồi núi đều nằm trong lòng bàn tay, đây là tu sĩ Đại Thừa kỳ. Nhưng tu vi như thế, chỉ là cấp cao của vị diện bậc một, cũng chỉ là thường thôi, con đường bọn họ cùng đi chỉ vừa mới bắt đầu. (X: * - lật tay là mây trở tay là mưa, ý nói thay đổi mau chóng dễ dàng)  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện