Đường Duẫn Triết bị lạnh mà tỉnh, cậu đang lúc lơ mơ chỉ cảm thấy lạnh ghê, từ tay tới chân. Cậu giật giật thân thể, cảm thấy cả người đều đau xót, thập phần khó chịu. Nguồn nhiệt duy nhất đến từ dưới thân, Đường Duẫn Triết xoay người giật mình, ngược lại càng dán vào gần hơn.

Không đúng nha! Mình không phải đang trốn tang thi triều sao?! Lập tức mở bừng hai mắt, Đường Duẫn Triết liền ngó thấy gương mặt đối diện mình.

Cậu cảnh giác căng người lại, lại bị trạng thái mệt mỏi khiến cho choáng váng một chút, lần thứ hai đè lên người dưới thân, nút thắt áo khoát có chút cấn cấn.

"Ừ." Dưới lực đè trùng kích, người dưới thân cũng rên lên một tiếng, khó chịu nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.

Đường Duẫn Triết lúc này mới giật mình quan sát chung quanh.

Lạnh quá... Cậu nghĩ, thuận tiện xoa xoa chỗ bụng bị góc nút áo cấn tới đau, í chờ xíu! Đường Duẫn Triết mở to hai mắt nhìn, sao cậu không mặc quần áo nha!!? Cũng không thể nói là không mặc, cậu cảm thấy trước sau cũng có mấy mảnh không trọng vẹn treo lên người, dường như là tàn dư của quần áo vốn có của cậu, túi đựng đồ bên hông từ lâu chẳng thấy đâu, may là nhẫn trữ vật trên tay vẫn còn...

Chẳng lẽ là hậu di chứng của bí thuật?! Đường Duẫn Triết cảm thụ được một số chỗ có chút mát mẻ, cả người đều xốc xếch.

Tiếp đó ánh mắt của cậu chậm rãi dời đến trên người người đàn ông dưới thân mình, da thịt trắng bệch, mày kiếm nhăn lại, mũi cao thẳng, môi vì khó chịu mà mím lại, trên mặt còn dính vết máu đã khô.

= o =

Tư duy Đường Duẫn Triết dừng lại một chút, tại sao cả người cậu lại nằm đè lên người một tên đàn ông, tuy rằng hắn thật đẹp trai...

Có chút xoắn xuýt xoay người, người dưới thân lần thứ hai phát sinh khó chịu.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn, lông mi dài vầy thì đôi mắt hẳn sẽ rất đẹp, khóe mắt hơi giương lên, không biết khi mở thì sẽ có nét thế nào. Dáng vẻ da mỏng thịt mềm này, sao có cảm giác mình như một gã đàn ông thô kệch chà đạp khuê nữ nhặt được ven đường vậy ta. (khuê nữ: mấy cô gái suốt ngày trong nhà theo kiểu thời xưa ấy)

Đường Duẫn Triết bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lập tức bật người dậy né ra, một cước đạp phải đá vụn, mặt hướng đất, bổ nhào tới, lúc này cậu cũng chỉ kịp lấy tay che cho tiểu Đường Duẫn Triết. (X: ///./// là chỗ đó đó)

"Gào khóc – ing!!!" Người nào đó nhảy dựng lên, trên cánh tay và đầu gối đều có vài vết trầy xước, vải vụn duy nhất cũng rớt luôn.

Tảng đá? Đường Duẫn Triết lúc này mới phát hiện trên mặt đất tràn đầy đá vụn, để một thằng IT nam như cậu với tri thức ngành kỹ thuật đến coi, hình như là bị đập vỡ từ bên trên nha… Cậu nhớ là mình đang bay trên trời? Rụt cổ một cái, Đường Duẫn Triết chột dạ.

Run run rẩy rẩy vươn tay ra, Đường Duẫn Triết sờ soạng mấy cái trên thân người đàn ông, còn đập nè, có chút yếu ớt; hô hấ nữa, nhẹ hết sức; máu còn tuần hoàn, dường như có điểm thiếu máu... Dường như là người chứ nào phải tang thi, Đường Duẫn Triết càng thêm chột dạ.

Đang lúc người nào đó một bên cẩn thận dùng một tay giữ bên sườn đầu người bị thương, một bên nỗ lực nhấc mí mắt của hắn nhìn coi nhãn cầu, lông mi dài nhỏ run rẩy.

Đường Duẫn Triết mau chóng rụt tay về, nhìn về phía người nọ, cảm giác hệt như khi còn bé làm chuyện xấu bị giáo bắt gặp. Nhưng một giây kế tiếp cậu lại phát hiện tiểu Đường Duẫn Triết của mình đang lõa lồ hỗn độn trong gió, cậu luống cuống tay chân che lại hạ thân.

Mắt chậm rãi mở ra, mà nâu sâu trong ánh mắt là một mảnh mê man và đau đớn, ngực Đường Duẫn Triết thở ra một hơi … là người nha.

Nhưng giây kế tiếp, Đường Duẫn Triết trợn to hai mắt.

Người nọ chậm rãi ngồi dậy, ý thức suy yếu nhìn về phía Đường Duẫn Triết, trên gương mặt anh tuấn chẳng có biểu tình, môi hắn giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, tiếp đó chậm rãi phun ra một ngụm máu tươi.

"Nè nè, anh không sao chứ? Sao anh lại ở chỗ này? Không, ý tôi là anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?!!" Đường Duẫn Triết luống cuống tay chân tiến lên, đi hai bước mới phát hiện mình trụi lủi, cuống quýt che tiểu Đường Duẫn Triết.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi: "Ta ở đây phơi nắng, cậu từ trên trời... rơi xuống." Dứt lời, hắn lần thứ hai tràn ra một búng máu.

Đường Duẫn Triết trừng lớn mắt hơn nữa, trong lòng hổ thẹn cực kỳ: "Xin lỗi, anh bạn, tôi không phải cố ý, ngươi anh không sao chứ?!"

"Tạm thời không chết được, gặp phải tang thi thì không nhất định." Nam nhân nhàn nhạt nhìn Đường Duẫn Triết.

Đường Duẫn Triết ngẩn người, trong lòng cũng khẩn trương, cậu hiện tại yếu ớt hệt như một mục tiêu sống. Cậu suy nghĩ một chút, vô luận ra sao đoạn thời gian này cậu vẫn sẽ rất yếu, hơn nữa đích xác là cậu hại người này...

Đường Duẫn Triết giơ tay lên, rồi rụt trở về, biểu tình khổ bức đến cực điểm: "Anh bạn, có đồ mặc hông?"

Người đàn ông trầm mặc một chút, lấy ra một cái áo chữ T.

Áo chữ T rất lớn, Đường Duẫn Triết nhanh chóng mặc vô, đôi chân thì trơ trụi, cậu cũng không để tâm, tự nhiên móc ra một bình nhỏ từ nhẫn trữ vật, đổ ra hai viên thuốc đưa cho người đàn ông nọ: "Anh bạn, ăn hai viên này đi."

Nam nhân không lộ vẻ gì, lẳng lặng nhìn Đường Duẫn Triết, hô hấp lại có chút suy yếu.

Đường Duẫn Triết gãi mũi một cái, cậu tựa hồ có chút đường đột, thế nhưng thời gian khẩn cấp, bất cứ lúc nào nguy hiểm vẫn luôn rình rập khiến cậu có chút nóng nảy: "Yên tâm đi, anh xem tôi giò cũng chỉ có thực lực của dị năng giả cấp một, sẽ không đem tới phiền toái cho anh, hơn nữa nếu anh không uống thuốc thì không biết đến khi nào mới khỏi được, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh nha..."

Nam nhân vươn tay, Đường Duẫn Triết chú ý  thấy tuy rằng động tác của hắn rất nhanh nhẹn, nhưng kì thực rất yếu ớt, cánh tay đang chống cũng tùy thời có thể trượt xuống, thế là cậu bật người đưa hai viên thuốc tới, chột dạ cùng áy náy nhìn nam nhân. May là vũ khí và thuốc thang quan trọng đều ở trong giới chỉ, công pháp nữa chứ, không thì cậu thực sự tổn thất nặng luôn à, bất quá trong túi đựng đồ là toàn bộ phương tiện ăn, mặc, ở, đi lại của cậu, mặt Đường Duẫn Triết lại bắt đầu thay đổi.

Mặt không thay đổi nuốt hai viên thuốc, nam nhân yên lặng nhìn Đường Duẫn Triết đổi sắc mặt, phòng bị trong mắt vẫn không tan biến.

Đường Duẫn Triết cũng cảm nhận được đường nhìn, ngượng ngùng cười cười: " À mà, tôi tên Đường Duẫn Triết, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ phụ trách!"

Nam nhân cũng không từ chối, bảo trì trầm mặc.

Một lát sau, nam nhân lại phun ra một ngụm máu tươi, vẫn diện vô biểu tình như trước, trong mắt hiện lên tia thống khổ, ánh mắt giương lên cũng có chút ẩm ướt. Đây là tác dụng của thuốc đang tu bổ lại nội thương của hắn, đồng thời xoa dịu kinh mạch của hắn.

Đường Duẫn Triết ngẩn ngơ, rồi mới giật mình nuốt viên thuốc khôi phục thể lực, quay lưng về phía nam nhân cong người lại: "Tôi cõng anh cho, ở đây nguy hiểm lắm!"

Có lẽ là hiệu quả của thuốc thật sự tốt, nam nhân không có từ chối tiếp, mà chỉ ghét bỏ nhìn Đường Duẫn Triết, đưa cho cậu quần cùng một đôi giày.

Đường Duẫn Triết đỏ mặt mặc quần và mang giày, cõng nam nhân chuẩn bị rời đi.

Giày có hơi lớn, Đường duẫn triết đi lâu, cũng có chút mệt, chân cũng hơi đau, nhưng cậu chỉ xốc lại người đàn ông ở sau lưng, yên lặng tiếp tục cất bước.

Cậu vừa đi vừa lảm nhảm, nói một ít chuyên biên giới này nọ, nỗ lực đánh vỡ lộ trình không thú vị. Nhưng người ở trên lưng thủy chung vẫn chẳng ra lời, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, hô hấp phả vào bên tai cậu, hết sức yếu ớt.

Trong lòng do dự hồi lâu, Đường Duẫn Triết mở miệng: "Tôi cho anh biết một bộ tâm pháp, anh chiếu luyện theo đó mà chữa thương ha!"

Đó là một bộ cổ vũ (X: là bộ võ công cổ), không có thuộc tính, tác dụng hỗ trợ đặt nền móng, điều tức, củng cố kinh mạch, chữa thương, thuộc về công pháp nhập môn cao cấp. Tuy rằng phía sau người của không có mở miệng, nhưng đường duẫn triết còn là từ từ giảng thuật, từng bước một chậm rãi vãng ngọn núi đi.

Chạng vạng, Đường Duẫn Triết tìm được một sơn động ở trong núi, bên trong tràn đầy thạch nhũ, thoạt nhìn rất đẹp. Nhưng hai người không có tâm tình thưởng thức, Đường Duẫn Triết chậm rãi đặt người sau lưng xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển như cún.

"Ta là Mộ Cửu." Giọng nam nhàn nhạt, trầm thấp mà từ tính, như thấm vào lòng người.

Đường Duẫn Triết ngu ngơ ngẩng đầu, thấy mặt người đàn ông dựa vào một cây thạch nhũ chẳng chút thay đổi nhìn mình.

Mộ Cửu quan sát cậu ta một phen, mở miệng: "Cậu đã nói chịu trách nhiệm, như vậy những việc trước khi ta bình phục đều giao cho cậu, giờ thì nấu cơm đi."

Đường Duẫn Triết mệt như cún chết mặt đầy khổ bức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện