Trở lại với David, tình hình của hắn hiện tại cũng không ổn chút nào. Ngay sau khi khai ra địa chỉ nơi sống của Đình Tấn thì đám người Hồng Môn Hội đã bắt hắn và hai đứa em giam vào một căn nhà kho của trại mộc.
Hắn bây giờ hai tay ôm lấy hai đứa em, cả người ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào góc tường. Gương mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, David rất muốn ngủ một giấc. Nhưng tâm trạng lo lắng, bất an và lương tâm cứ cắn rứt, dày vò làm hắn không tài nào chợp mắt được.
Bỗng dưng lúc này, đứa bé trai trong ngực hắn mới ngẩng đầu lên hỏi:
- “Anh hai, bao giờ chúng ta mới được về nhà?”
Cúi đầu nhìn lấy đôi mắt vẫn còn rươm rướm nước mắt của nó, David trong lòng không nhịn được quặng đau. Hắn hận chính mình đã quá chủ quan không lo lắng cho hai đứa em nhỏ. Nhưng càng hận hơn đám người Hồng Môn Hội khốn kiếp này.
Cố đè nén cảm xúc tức giận trong lòng, David nhẹ giọng trấn an thằng bé.
- “Dendi ngoan, đừng sợ có anh ở đây rồi. Trời vừa sáng chúng ta sẽ được thả về nhà sớm thôi. Ngoan, ngủ một giấc đi sáng mai anh hai dẫn Dendi về nhà.”
David vừa nói bàn tay cũng xoa xoa đầu nó. Dendi có vẻ an tâm hơn khi có anh trai ở đây, mặt cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Nó co rút thân mình vào lồng ngực David như để tìm thêm một chút cảm giác ấm áp, an toàn.
Nhìn thấy thằng bé đã ổn thỏa nhắm mắt ngủ, David lại quay qua nhìn lấy đứa bé bên cạnh. Bé gái này cũng chưa ngủ, vẻ hoảng sợ trên gương mặt nó dù đã bớt đi nhưng vẫn còn đọng lại một chút. Tay nó nắm chặt lấy áo khoác của David như sợ rằng hắn sẽ bỏ nó mà đi.
- “Ami cũng ngoan, ngủ một chút đi. Sáng mai anh hai sẽ gọi dậy, dẫn Ami về nhà.”
David hôn lên tóc con bé, tay ôm lấy thân thể nó ép sát vào ngực mình. Ami như đã yên tâm mà không nói gì chỉ vòng tay ôm lấy người David rồi nhắm mắt hít thở đều đặn.
Nhìn hai đứa trẻ rất nhanh đã ngủ say vì mệt mỏi. David thở dài, tựa đầu vào vách tường. Ngước nhìn lên mái nhà tăm tối phía trên, hắn suy nghĩ mông lung, viễn vong mà chờ đợi thời gian chậm chạp dần trôi qua…
5 giờ sáng ở hiện thực, cũng là 1 giờ sáng trong game…
Sau một buổi chiều, ngồi trên giường trong không gian phòng riêng của mình, Đình Tấn dường như đang có ý định chuẩn bị thử nghiệm kỹ năng triệu hồi mới. Nhưng chắc là do không đủ yêu cầu theo trong sách bí kíp đã ghi nên hắn mới liên tục liều mạng tu luyện tăng lên thực lực như vậy.
Nhưng cũng nhờ cường độ cao tu luyện, chỉ số thông tin nhân vật của hắn bước ra một bước tiến lớn.
Chức nghiệp phụ trợ:
Phù văn sư (Đẳng cấp 2: 50/200)
Đào quáng (Đẳng cấp 0: 0/50)
Đội Lính Đánh Thuê [The Alliance] (Đội trưởng) [155450/300.000]
---- Thông số ----
Lực lượng: 140
Nhanh nhẹn: 99
Thể lực: 139
Tinh thần: 437 (+6)
---- Chi tiết ----
Level: 23
HP: 10840/10840 (+16.7/s)
MP: 8500/8500(+46.1/s)
EXP: 0/1283913
Sát thương vật lý: 140 – 140
Sát thương phép thuật: 568– 568
Phòng thủ vật lý: 15.8
Phòng thủ pháp thuật: 57.5
Với 312 điểm tinh thần cơ bản, lại nhờ có thuộc tính trang bị phụ trợ, Đình Tấn điểm tinh thần đã vượt qua ngưỡng 400 điểm. 107 điểm thể lực lại thêm trang bị và kỹ năng Tái Tạo hỗ trợ, hạn mức HP của hắn cũng đạt đến 10.000, sánh ngang với một con Thủ Lĩnh Boss.
Với tốc độ khôi phục HP và MP cơ bản của Đình Tấn hiện tại, chỉ cần hắn có được pháp trượng hoặc sách ma thuật ở hiện thực thì liền có thể liên tục triệu hồi một con Bộ Xương Chiến Sĩ mà sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào đến thân thể của hắn.
Tuy phải bận việc cần đăng xuất khỏi game mà không có thời gian tu luyện nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới tốc độ tiến bộ của Đình Tấn.
Nhìn lại đồng hồ, khóe miệng của hắn kéo lên một vòng cung làm nên một vẻ tà dị, nham hiểm. Sau đó mắt nhắm lại, Đình Tấn không chần chừ nữa lại bắt đầu tiếp tục tu luyện một vòng "Minh Tưởng Thuật" mới.
“Kinh… kong…”
Âm thanh tiếng chuông giáo đường gần khu chung cư Bristol báo hiệu cho một ngày mới đã bắt đầu. mọi người nhanh chóng thức dậy, phụ nữ thì làm điểm tâm sáng, đàn ông lục tục nhanh chóng ăn uống đưa con cái đến trường.
Trên con đường mang tên Maria đông đúc người qua lại, lúc này có ba tên người Hoa, tóc đen da vàng mặc áo khoác ngoài dày cộm, mặt cũng đeo khẩu trang che kín lại. Hai tay xỏ vào trong túi áo, dàn hàng ngang bước đều hướng đến mục tiêu của chúng là khu chung cư Bristol kia.
Không ai có thể ngờ được, giữa ban ngày lại có ba người mang theo một khẩu súng có gắn ống giảm thanh sau lưng quần, đi giữa lòng dòng người đông đúc qua lại.
Rất nhanh bọn chúng đã đến được nơi cần đến. Bước vào khu chung cư, có người đi ngang qua cũng hay quay lại nhìn bọn chúng một chút vì lạ lẫm, nhưng sau đó liền mặc kệ tiếp tục đi.
Ba người đàn ông này nhanh chóng bước lên cầu thang đi đến lầu ba. Nhìn một chút số phòng, chúng liền hướng về phía căn phòng 409 ở phía cuối hành lang bên phải đi đến.
“Cốc… cốc… cốc…”
Tên dẫn đầu với dáng người thấp bé nhất trong ba người tiến đến trước cửa, ngón tay gõ nhẹ lên cửa.
Một hồi lâu sau, bên trong vẫn không có phản hồi, cửa cũng không mở ra. Tên này mới khó chịu nhíu mày một cái, dùng nắm tay đập mạnh lên, kêu cửa.
“Rầm… rầm… rầm… ”
- “Có ai không?”
Âm thanh vang dội cả một góc hành lang, ba tên thành viên Hồng Môn Hội này mới đứng trước cửa, một tay vòng ra phía sau thủ thế sẵn sàng rút súng.
Lúc này ở trong game, Đình Tấn đang chăm chú tu luyện nào đâu biết được rằng có ba tên thủ sẵn súng đạn, đang gõ cửa nhà tìm mình.
Ở bên ngoài hành lang, ba tên đàn ông chờ đợi một lúc lâu mà cửa vẫn im ắng không có người mở ra. Tên dẫn đầu này ngẫm nghĩ ‘Chắc hẳn bọn người trong nhà vẫn còn đang trong game rồi.’
Đã có quyết định, hắn quay đầu lại nhìn một tên đàn em phía sau. Hơi nghẹo cổ nghiêng đầu ra hiệu một cái rồi lui ra một bên. Tên đàn em này hiểu ý, lập tức lùi lại vài bước.
“Ầm!”
Hắn xông nhanh tới, chân giơ lên cao đá vào cánh cửa dày. Âm thanh vang vọng cả hành lang hấp dẫn ánh mắt của một số người đi ngang qua. Bọn họ đứng lại tò mò đứng nhìn ba người đang hành động quái lạ.
- “Nhìn cái gì, không muốn chết thì nhanh cút!”
Tên dẫn đầu phẫn nộ hướng về phía những người đang tò mò đứng nhìn mà quát lớn.
Một số người sợ hãi không dám đứng lại xem tiếp, xoay người rời đi hoặc vào nhà đóng cửa. Một số người bạo dạng mở điện thoại ra quay lại video. Còn có một số khác nữa thì lén lút lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Ba tên thành viên của Hồng Môn Hội dường như không quan tâm lắm những sự việc đang diễn ra này. Bọn chúng tiếp tục chia ra, người thì che chắn, người thì dùng chân phá cửa.
“Ầm… Ầm…”
Âm thanh va chạm liên tục vang lên. Trục của cánh cửa bám vào trên tường đã lộ ra một khe hở do không chịu được lực lượng phá hoại của tên đàn em này.
“Ầm… Rầm…”
Không biết đã đạp bao nhiêu cái, chân của tên đàn em này cũng đã bắt đầu tê dại. Nhưng bỗng nhiên ngay sau một cú đạp, chốt cửa cuối cùng cũng bị phá. Cả cánh cửa chịu lực va đập FaBp8ua1 lớn mà ầm ầm ngã xuống đất. Ba người này lập tức xông vào bên trong căn hộ.
…
“Bíp bíp bíp…”
Ngay khi cánh cửa phòng bị đạp ngã xuống, một âm thanh cảnh báo liên tục vang lên bên tai của Đình Tấn, làm cho hắn đang trong trạng thái tu luyện lập tức tỉnh lại. Đôi mắt mở ra đặc biệt sắc bén lợi hại, như có ánh sáng lóe lên.
Ngay sau đó thân ảnh Đình Tấn mờ nhạt dần, đã đăng xuất ra khỏi game.
Hắn bây giờ hai tay ôm lấy hai đứa em, cả người ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào góc tường. Gương mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, David rất muốn ngủ một giấc. Nhưng tâm trạng lo lắng, bất an và lương tâm cứ cắn rứt, dày vò làm hắn không tài nào chợp mắt được.
Bỗng dưng lúc này, đứa bé trai trong ngực hắn mới ngẩng đầu lên hỏi:
- “Anh hai, bao giờ chúng ta mới được về nhà?”
Cúi đầu nhìn lấy đôi mắt vẫn còn rươm rướm nước mắt của nó, David trong lòng không nhịn được quặng đau. Hắn hận chính mình đã quá chủ quan không lo lắng cho hai đứa em nhỏ. Nhưng càng hận hơn đám người Hồng Môn Hội khốn kiếp này.
Cố đè nén cảm xúc tức giận trong lòng, David nhẹ giọng trấn an thằng bé.
- “Dendi ngoan, đừng sợ có anh ở đây rồi. Trời vừa sáng chúng ta sẽ được thả về nhà sớm thôi. Ngoan, ngủ một giấc đi sáng mai anh hai dẫn Dendi về nhà.”
David vừa nói bàn tay cũng xoa xoa đầu nó. Dendi có vẻ an tâm hơn khi có anh trai ở đây, mặt cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Nó co rút thân mình vào lồng ngực David như để tìm thêm một chút cảm giác ấm áp, an toàn.
Nhìn thấy thằng bé đã ổn thỏa nhắm mắt ngủ, David lại quay qua nhìn lấy đứa bé bên cạnh. Bé gái này cũng chưa ngủ, vẻ hoảng sợ trên gương mặt nó dù đã bớt đi nhưng vẫn còn đọng lại một chút. Tay nó nắm chặt lấy áo khoác của David như sợ rằng hắn sẽ bỏ nó mà đi.
- “Ami cũng ngoan, ngủ một chút đi. Sáng mai anh hai sẽ gọi dậy, dẫn Ami về nhà.”
David hôn lên tóc con bé, tay ôm lấy thân thể nó ép sát vào ngực mình. Ami như đã yên tâm mà không nói gì chỉ vòng tay ôm lấy người David rồi nhắm mắt hít thở đều đặn.
Nhìn hai đứa trẻ rất nhanh đã ngủ say vì mệt mỏi. David thở dài, tựa đầu vào vách tường. Ngước nhìn lên mái nhà tăm tối phía trên, hắn suy nghĩ mông lung, viễn vong mà chờ đợi thời gian chậm chạp dần trôi qua…
5 giờ sáng ở hiện thực, cũng là 1 giờ sáng trong game…
Sau một buổi chiều, ngồi trên giường trong không gian phòng riêng của mình, Đình Tấn dường như đang có ý định chuẩn bị thử nghiệm kỹ năng triệu hồi mới. Nhưng chắc là do không đủ yêu cầu theo trong sách bí kíp đã ghi nên hắn mới liên tục liều mạng tu luyện tăng lên thực lực như vậy.
Nhưng cũng nhờ cường độ cao tu luyện, chỉ số thông tin nhân vật của hắn bước ra một bước tiến lớn.
Chức nghiệp phụ trợ:
Phù văn sư (Đẳng cấp 2: 50/200)
Đào quáng (Đẳng cấp 0: 0/50)
Đội Lính Đánh Thuê [The Alliance] (Đội trưởng) [155450/300.000]
---- Thông số ----
Lực lượng: 140
Nhanh nhẹn: 99
Thể lực: 139
Tinh thần: 437 (+6)
---- Chi tiết ----
Level: 23
HP: 10840/10840 (+16.7/s)
MP: 8500/8500(+46.1/s)
EXP: 0/1283913
Sát thương vật lý: 140 – 140
Sát thương phép thuật: 568– 568
Phòng thủ vật lý: 15.8
Phòng thủ pháp thuật: 57.5
Với 312 điểm tinh thần cơ bản, lại nhờ có thuộc tính trang bị phụ trợ, Đình Tấn điểm tinh thần đã vượt qua ngưỡng 400 điểm. 107 điểm thể lực lại thêm trang bị và kỹ năng Tái Tạo hỗ trợ, hạn mức HP của hắn cũng đạt đến 10.000, sánh ngang với một con Thủ Lĩnh Boss.
Với tốc độ khôi phục HP và MP cơ bản của Đình Tấn hiện tại, chỉ cần hắn có được pháp trượng hoặc sách ma thuật ở hiện thực thì liền có thể liên tục triệu hồi một con Bộ Xương Chiến Sĩ mà sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào đến thân thể của hắn.
Tuy phải bận việc cần đăng xuất khỏi game mà không có thời gian tu luyện nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới tốc độ tiến bộ của Đình Tấn.
Nhìn lại đồng hồ, khóe miệng của hắn kéo lên một vòng cung làm nên một vẻ tà dị, nham hiểm. Sau đó mắt nhắm lại, Đình Tấn không chần chừ nữa lại bắt đầu tiếp tục tu luyện một vòng "Minh Tưởng Thuật" mới.
“Kinh… kong…”
Âm thanh tiếng chuông giáo đường gần khu chung cư Bristol báo hiệu cho một ngày mới đã bắt đầu. mọi người nhanh chóng thức dậy, phụ nữ thì làm điểm tâm sáng, đàn ông lục tục nhanh chóng ăn uống đưa con cái đến trường.
Trên con đường mang tên Maria đông đúc người qua lại, lúc này có ba tên người Hoa, tóc đen da vàng mặc áo khoác ngoài dày cộm, mặt cũng đeo khẩu trang che kín lại. Hai tay xỏ vào trong túi áo, dàn hàng ngang bước đều hướng đến mục tiêu của chúng là khu chung cư Bristol kia.
Không ai có thể ngờ được, giữa ban ngày lại có ba người mang theo một khẩu súng có gắn ống giảm thanh sau lưng quần, đi giữa lòng dòng người đông đúc qua lại.
Rất nhanh bọn chúng đã đến được nơi cần đến. Bước vào khu chung cư, có người đi ngang qua cũng hay quay lại nhìn bọn chúng một chút vì lạ lẫm, nhưng sau đó liền mặc kệ tiếp tục đi.
Ba người đàn ông này nhanh chóng bước lên cầu thang đi đến lầu ba. Nhìn một chút số phòng, chúng liền hướng về phía căn phòng 409 ở phía cuối hành lang bên phải đi đến.
“Cốc… cốc… cốc…”
Tên dẫn đầu với dáng người thấp bé nhất trong ba người tiến đến trước cửa, ngón tay gõ nhẹ lên cửa.
Một hồi lâu sau, bên trong vẫn không có phản hồi, cửa cũng không mở ra. Tên này mới khó chịu nhíu mày một cái, dùng nắm tay đập mạnh lên, kêu cửa.
“Rầm… rầm… rầm… ”
- “Có ai không?”
Âm thanh vang dội cả một góc hành lang, ba tên thành viên Hồng Môn Hội này mới đứng trước cửa, một tay vòng ra phía sau thủ thế sẵn sàng rút súng.
Lúc này ở trong game, Đình Tấn đang chăm chú tu luyện nào đâu biết được rằng có ba tên thủ sẵn súng đạn, đang gõ cửa nhà tìm mình.
Ở bên ngoài hành lang, ba tên đàn ông chờ đợi một lúc lâu mà cửa vẫn im ắng không có người mở ra. Tên dẫn đầu này ngẫm nghĩ ‘Chắc hẳn bọn người trong nhà vẫn còn đang trong game rồi.’
Đã có quyết định, hắn quay đầu lại nhìn một tên đàn em phía sau. Hơi nghẹo cổ nghiêng đầu ra hiệu một cái rồi lui ra một bên. Tên đàn em này hiểu ý, lập tức lùi lại vài bước.
“Ầm!”
Hắn xông nhanh tới, chân giơ lên cao đá vào cánh cửa dày. Âm thanh vang vọng cả hành lang hấp dẫn ánh mắt của một số người đi ngang qua. Bọn họ đứng lại tò mò đứng nhìn ba người đang hành động quái lạ.
- “Nhìn cái gì, không muốn chết thì nhanh cút!”
Tên dẫn đầu phẫn nộ hướng về phía những người đang tò mò đứng nhìn mà quát lớn.
Một số người sợ hãi không dám đứng lại xem tiếp, xoay người rời đi hoặc vào nhà đóng cửa. Một số người bạo dạng mở điện thoại ra quay lại video. Còn có một số khác nữa thì lén lút lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Ba tên thành viên của Hồng Môn Hội dường như không quan tâm lắm những sự việc đang diễn ra này. Bọn chúng tiếp tục chia ra, người thì che chắn, người thì dùng chân phá cửa.
“Ầm… Ầm…”
Âm thanh va chạm liên tục vang lên. Trục của cánh cửa bám vào trên tường đã lộ ra một khe hở do không chịu được lực lượng phá hoại của tên đàn em này.
“Ầm… Rầm…”
Không biết đã đạp bao nhiêu cái, chân của tên đàn em này cũng đã bắt đầu tê dại. Nhưng bỗng nhiên ngay sau một cú đạp, chốt cửa cuối cùng cũng bị phá. Cả cánh cửa chịu lực va đập FaBp8ua1 lớn mà ầm ầm ngã xuống đất. Ba người này lập tức xông vào bên trong căn hộ.
…
“Bíp bíp bíp…”
Ngay khi cánh cửa phòng bị đạp ngã xuống, một âm thanh cảnh báo liên tục vang lên bên tai của Đình Tấn, làm cho hắn đang trong trạng thái tu luyện lập tức tỉnh lại. Đôi mắt mở ra đặc biệt sắc bén lợi hại, như có ánh sáng lóe lên.
Ngay sau đó thân ảnh Đình Tấn mờ nhạt dần, đã đăng xuất ra khỏi game.
Danh sách chương