Dì Nguyệt trừng to cặp mắt nhìn lấy Lý Uyên, không còn tâm tư đi lo lắng tên đàn ông kia nữa, để mặc cho đối phương bỏ chạy mà không hề có bất kì ý đồ muốn lôi kéo nào.

- “Uyên, cháu vừa mới nói là thật hả?”

Đợi cho đối phương bỏ đi, dì Nguyệt mới gấp rút lên tiếng hỏi lại Lý Uyên, một mặt đầy chờ mong với câu trả lời từ cháu mình.

- “Đúng vậy! Nếu như dì muốn thì chúng ta có thể hợp tác, hiển nhiên công việc phải bàn bạc lại sau, bởi hiện giờ sản phẩm của [The Alliance Y Dược] đều là rơi vào trong tình trạng cung không đủ cầu rồi. Có thể phải hơn một hoặc hai tuần lễ nữa để công xưởng được mở rộng ra thêm.”

Lý Uyên từ đầu đến cuối đều duy trì một nụ cười mỉm rạng ngời, không nhanh không chậm giải thích với dì Nguyệt. Nàng biết rõ vị thế của tập đoàn [The Alliance] trên trường quốc tế ở thời điểm hiện tại, dù cho thời gian nó tiến vào thị trường chỉ mới hơn một tháng.

Nói không ngoa, dược phẩm mà [The Alliance Y Dược] sản xuất ra cơ hồ đã quét ngang thị trường y dược cao cấp trên thế giới. Kể cả những công ty lâu năm cũng đang phải giật gấu vá vai vì nó.

Coi như có không ít người lựa chọn chống đối, tìm cách nghiên cứu ra sản phẩm cao cấp hơn, không bị vượt trội quá nhiều bởi sản phẩm của [The Alliance Y Dược], nhưng phần lớn những người thông minh đều sẽ lựa chọn chiến lược hợp tác cùng phát triển.

Tuy vậy, cũng không phải ai muốn hợp tác thì lập tức có thể hợp tác ngay, cái đó còn phải dựa vào sự đồng ý của một trong hai người Lý Uyên hoặc Đình Tấn.

Một lời nói của nàng quyết định hết thảy vận mệnh của đồng bọn hợp tác. Đấy hoàn toàn là lợi thế mà chỉ có sản phẩm độc quyền mới có thể hưởng thụ được.

Ấy thế nhưng có lợi thì cũng phải có hại, bởi vì nắm giữ sản phẩm độc quyền trong tay gây ra cho Lý Uyên rất nhiều áp lực.

Phương diện thị trường và chính phủ các quốc gia làm sao có thể cho phép một loại sản phẩm như thế xâm nhập vào nước mình, một đường quét ngang, hấp thụ đi hết tài chính trong quốc gia của họ cho được.

Cho nên mới nói, nàng phải tìm kiếm cho mình thật nhiều đồng minh, tạo dựng lên một cơ ngơi vững chắc để một khi bị Liên Hiệp Quốc ép buộc bước vào thị trường chứng khoán, cổ phần của tập đoàn [The Alliance] mà nàng và Đình Tấn đang nắm giữ trong tay sẽ không bị pha loãng quá nhiều.

Bất quá, mấy thứ này Lý Uyên không có chú ý mấy, bây giờ trong đầu nàng đều đã bị lấp đầy bởi niềm hạnh phúc khi có thể giúp được cho người thân của mình, phảng phất như đang thực hiện ước nguyện không bao giờ trở thành hiện thực, đó chính là phụng dưỡng cho người mẹ thân yêu đáng kính của nàng.

- “Không sao, không sao… bao lâu đều được, ta có thể đợi. Bây giờ chúng ta bàn chuyện hợp đồng… à không, nên ký ngay luôn đi.”

Trong đầu đều đang ầm ầm dậy sóng bởi những lời nói của Lý Uyên, Dì Nguyệt mừng như điên, bất kể còn có cha chồng của mình đang ngồi cách đó không xa, luôn miệng kích động nói không ngừng.

Thậm chí nàng còn không thể kìm chế được nôn nóng mà hối thúc Lý Uyên sớm ký hợp đồng như sợ bị đổi ý.

Đoạn thời gian dài bận bịu vật lộn với đống công việc, chèo chống cho tập đoàn [Lam Sơn], Dì Nguyệt nào có dư thừa thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.

Lẽ dĩ nhiên, đối với chuyện Lý Uyên trở về, nàng cũng chỉ là biết đôi chút thông qua Lam Phúc mà thôi. Bây giờ cả hai được đối mặt, chính dì Nguyệt cũng chẳng thể nghĩ tới, đứa cháu thất lạc nhiều năm của mình lại có chỗ dựa lớn đến thế.

- “Được rồi Nguyệt à, có gì để sau bàn cũng được mà, làm gì phải nôn nóng như thế chứ. Uyên nó còn mới về chưa được bốn ngày đâu.”

Không nhịn được cười, ông ngoại Lý Uyên phải lên tiếng cắt ngang dì Nguyệt đang lắc lư đi tìm gọi người soạn thảo hợp đồng thay cho Lý Uyên.

- “Hì hì, dì Nguyệt cứ yên tâm, cháu ở đây chứ không có chạy đi đâu mà lo. Bây giờ cũng trễ rồi, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta vẫn có thể về nhà rồi bàn tiếp cũng được mà.”

Che miệng cười khẽ, Lý Uyên đồng dạng lên tiếng trấn an lại dì Nguyệt. Nàng có thể thấu hiểu, làm một người rơi vào trong ngõ cụt, bị kẻ địch ép đến tận nơi, sau đó lại tìm được một cọng cỏ cứu mạng thoát khỏi nguy cục, có thể làm sao không kích động cho được.

- “Tốt tốt, chúng ta về nhà trước sẽ nói. Hôm nay liền tan tầm sớm, đã lâu rồi ta cũng không về thăm thằng Phúc.”

Giật mình ngỡ ngàng một chút, dì Nguyệt tức thì đã nhận ra mình thất thố quá mức. Mặt ngoài ngượng ngùng nói, nhưng trong lòng thì đang vui không kể xiết.

Thế là cả nhà ba người dắt tay nhau rời đi công ty [Lam Sơn], lên đường trở về nhà đoàn tụ.

Riêng phần gã đàn ông vừa rời đi lúc nãy, chẳng ai biết rằng hắn vẫn còn đang lưu lại canh giữ lối ra vào công ty không xa. Ngay khi vừa thấy cả nhà ba người Lý Uyên xuất hiện, hắn lập tức mở ra vòng tay điện thoại, bấm gọi đi báo tin.

- “Chủ tịch, bọn người kia đã ra về, phỏng chừng hợp đồng đã được quyết định xong rồi.”

- “Nhanh như vậy? Ngươi có chắc đó là người của tập đoàn [The Alliance] không?”

Từ trong vòng tay truyền ra một giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm của một người đàn ông khác.

- “Đúng, không thể nào sai đâu chủ tịch, cô ta chắc chắn là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn [The Alliance]. Ta đã từng xem tin tức của họ qua nhiều lần, vẫn còn nhớ kỹ được gương mặt của đối phương đây.”

- “…tức khắc trở về, kế hoạch thay đổi.”



Bên đầu kia đường dây điện thoại rơi vào trong một phút trầm mặc, sau đó thốt ra một câu cụt ngủn rồi tắt máy.

Gã đàn ông ngồi trong xe ngẩn người, nghía mắt nhìn ra bên ngoài ba nhà Lý Uyên nối bước nhau bước vào trong xe, âm thầm lắc đầu một cái rồi khởi động xe nhanh chóng rời đi.



Thời điểm nhóm người Lý Uyên về đến nhà thì bầu trời cũng đã sụp tối, đúng lúc người làm đã chuẩn bị dọn bữa ăn, bọn họ đã bước vào đến phòng khách.

- “Oa, mẹ, sao hôm nay ngươi lại về?”

Lam Phúc đầu tiên phát hiện ra thân ảnh của mẹ mình, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ hô lên, chạy tới cho nàng một cái ôm thắm thiết.

- “Nguyệt về rồi hả con?”

Bà ngoại Lý Uyên cũng bị tiếng gọi của Lam Phúc thu hút sự chú ý, phát hiện ra con dâu đã trở về thì ngạc nhiên không kém là bao.

- “Dạ, mẹ con mới về. Hôm nay có Uyên đến thăm, sẵn tiện giải quyết chút việc của công ty giúp con, cho nên mới được rảnh rỗi mà về sớm.”

Lễ phép chào hỏi mẹ chồng, dì Nguyệt trìu mến nhìn con trai của mình, đưa cho Lý Uyên một cái nhìn, rồi chậm rãi lên tiếng giải thích.

Lam Phúc hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó nghĩ nghĩ một chút liền bình thường trở lại, hướng Lý Uyên gật đầu cười cảm tạ.

Có thể không ai trong nhà biết về Lý Uyên nhưng hắn thì chắc chắn phải hiểu rõ hơn ai hết về năng lượng tích lũy của [The Alliance] mà em gái của mình đang nắm trong tay.

- “Đình Tấn đâu rồi anh Phúc?”

Chào Lam Phúc xong, lại nhìn tới ngó lui không phát hiện ra Đình Tấn ở đâu trong nhà, Lý Uyên hơi nhíu mày hướng Lam Phúc hỏi dò.

- “Lúc sáng ta có đưa hắn đi qua bệnh viện một chút, sau đó trở về thì hắn vội vội vàng vàng trở về phòng, giam mình ở trong đó đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra. Ta nghĩ, hắn đang bận việc gì đó nên không có làm phiền.”

Đưa tay chỉ chỉ lên trên trần nhà, Lam Phúc đáp lời.

Lý Uyên ngẫm nghĩ trong đầu đôi chút có nên đi gọi Đình Tấn xuống hay không, nhưng sau đó nghĩ tới chuyện vừa sáng bọn họ đã làm liền lắc đầu từ bỏ ý nghĩ đó.

- “Ông ngoại, bà ngoại, dì Nguyệt, anh Phúc, chúng ta vào ăn trước đi. Đình Tấn chắc đang bận công việc rồi, không thể xuống ngay đâu. Trước khi còn ở Entire Land, hắn vẫn luôn là như vậy, chỉ biết cắm đầu vào trong phòng thôi.”

Lôi kéo ông bà ngoại mình đi về phía phòng bếp, Lý Uyên vừa đi vừa vui vẻ nói, trêu chọc cả nhà buồn cười không ngớt.

Trước tình cảm lập lờ của cháu gái mình với Đình Tấn, bọn họ cũng bó tay hết cách. Dẫu sao Lý Uyên từ nhỏ đã sinh trưởng ở nơi phương Tây đất khác, tính cách bị ảnh hưởng mà phóng khoáng hơn trong chuyện tình cảm nhiều lắm, muốn kín đáo như một cô gái châu Á cũng là việc rất khó.

Chưa kể bọn họ chỉ mới gặp mặt đoàn tụ ít ngày, muốn can thiệp vào việc riêng tư của Lý Uyên cũng khó mà mở miệng, cho nên đều mặc kệ là tốt nhất.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, tiếp theo ba ngày sau đó, dì Nguyệt một mực lưu lại tại nhà. Từ sáng đến tối, ngoài lúc đi ngủ ra thì còn lại đều cùng Lý Uyên sinh hoạt, bàn chuyện công việc, phảng phất như hai người là mẹ con cũng không bằng.

Không chỉ có dì Nguyệt mới có cảm giác ấy, mà chính Lý Uyên mơ hồ nhận thấy, dì Nguyệt có rất nhiều điểm tương đồng với mẹ mình. Cảm xúc giấu kín từ lâu trong lòng nàng, giờ phút này bắt đầu bộc phát ra, tự nhiên thân cận với dì Nguyệt như mẹ con ruột thịt.

Riêng Đình Tấn, hắn vẫn một mực giam mình trong phòng, không hề có bất kì động tĩnh nào, dù là ăn uống cũng không cần. Thậm chí Lý Uyên còn nhiều lần tiến vào trong trò chơi để kiểm tra, nhưng hoàn toàn không phát hiện được hắn có trực tuyến bao giờ, tựa như đã chết đi rồi.

Điều đó không khỏi làm cho một nhà Lam gia mấy người lo lắng không thôi. Nhiều lần muốn phá cửa tiến vào trong phòng dò xét, nhưng lần nào cũng bị Lý Uyên đứng ra ngăn cản.

Đình Tấn thần thần bí bí, nàng đã biết rõ, cộng với việc cách đây ít lâu được chứng kiến năng lực đặc biệt của hắn càng làm cho nàng hiểu thêm về con người của Đình Tấn.

Muốn nói hắn xảy ra chuyện không tốt trong phòng, nàng chắc chắn mười phần không tin tưởng. Thế nên lựa chọn tốt nhất vẫn là để cho hắn được yên tĩnh làm việc của hắn, tránh cắt ngang quá trình gây hỏng chuyện của hắn thì khổ.

Ngày thứ năm…

Đình Tấn không hề xuất hiện, cả nhà Lý Uyên đều lo lắng hơn, nàng thì càng bồn chồn, đầu óc suy nghĩ lung tung, ăn uống nhạt vị, đêm ngủ không yên. Những người thân dù lo lắng nhưng cũng ráng cố gắng mà nhịn lại.

Ngày thứ bảy…

Một người nhốt mình trong phòng, mặc kệ sáng đêm lại không hề có ánh sáng đèn đuốc mở lên rất khả nghi. Trước tình cảnh đấy, người trong nhà đã không thể nhẫn nhịn được nữa, từng người đều lên tiếng khuyên Lý Uyên lên thử kiểm tra tình huống.

- “Uyên à, bà nghĩ là cháu nên lên đó kiểm tra đi. Đã lâu như vậy thằng Tấn vẫn còn ở trên đó, không biết là có xảy ra chuyện gì không nữa. Lỡ như ngã bệnh còn kịp phát hiện mà đưa nó đi chữa trị nữa.”

Trên gương mặt già nua của bà ngoại Lý Uyên hiện lên từng vòng lo lắng, cẩn thận hướng Lý Uyên bảo.

- “Đúng đó, bác của cháu cũng từng ngã bệnh, nếu không mang đi bệnh viện chữa trị kịp thì chắc đã chết rồi. Dì thấy cháu cũng đừng ỷ y như vậy, kiểm tra sớm có thể không ảnh hưởng gì nhiều lắm đâu.”

Đã không thể giữ được kiên nhẫn nữa, dì Nguyệt thuận miệng phụ họa với mẹ chồng, nói cho Lý Uyên tình huống của mình đã trải qua.

Trong thời gian vừa qua, ở cùng với Lý Uyên, nàng càng ở càng cảm thấy thuận mắt, lại thêm Lý Uyên mất mẹ từ nhỏ, tình thương của một người mẹ trong dì Nguyệt trỗi dậy, luôn đối đãi với Lý Uyên không khác gì con ruột của mình.

Nghĩ đến tình cảnh chồng bị bệnh tật, nằm liệt giường, còn mình phải đơn thân chèo chống cả công ty lớn, vừa lo lót cho gia đình, dì Nguyệt thật sự không muốn cho Lý Uyên rơi vào viễn cảnh khổ sở như mình.

- “…Cháu biết rồi, để cháu lên xem.”

Lý Uyên thở ra một hơi dài, sau cùng vẫn không thể chiến thắng được niềm tin trước sự công kích từ nhiều phía, uể oải bước lên lầu tìm tới phòng Đình Tấn.

Đang lúc nàng đứng trước cửa phòng của hắn, phân vân xem có nên gọi cửa hay không thì bất thình lình…

‘Cách’

- “Ồ, ngươi tìm ta? Có việc?”

Cửa phòng bỗng dưng mở ra, Đình Tấn với bộ dạng ngạc nhiên đứng tại cửa phòng nhìn Lý Uyên, cất giọng hỏi.

- “Ngươi làm gì ở trong đó suốt mấy ngày liền vậy?!"

Lý Uyên sửng sốt mất một giây mới hồi phục lại tinh thần, hờn dỗi hướng tới Đình Tấn quăng một cái ánh mắt liếc xéo rồi nói.

- “Ừ… ta bận nghiên cứu chút v…”

Đình Tấn vừa muốn lên tiếng giải thích thì ngay tức khắc đã bị Lý Uyên cắt ngang.

- “Hừ… ngươi giam mình trong phòng nhiều ngày như thế, lại không nói không rằng tiếng nào, hại mọi người lo lắng gần chết đây. Ta đều phải lên tìm ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì đó không may.”

- “Thật xin lỗi, nóng lòng quá, ta cũng quên mất.”

Gãi gãi đầu, Đình Tấn ngượng ngùng đáp, nội tâm thì âm thầm cảm thấy may mắn, Lý Uyên không có lên gọi cửa.

Nếu không đang lúc nghiên cứu bị quấy rầy làm ảnh hưởng, mất mát có thể là không nhỏ, có khi vừa nghiên cứu ra cái gì đó, lại đột nhiên quên khuấy đi mất, công dã tràng xe cát cũng nói không chừng.

- “Tốt rồi, đi xuống nói với mọi người một tiếng đi. Thuận tiện đi cùng ta dạo phố, lâu ngày đều ở nhà chờ ngươi, buồn bực muốn chết ta rồi.”

Vẫn còn chưa hết giọng, Lý Uyên nói với ngữ khí cục cằn, trong khi hành động thì lại trái ngược hoàn toàn với lời nói, hai tay ôm lấy cánh tay Đình Tấn, lôi kéo hắn đi xuống nhà.

Thời gian vừa qua Đình Tấn chỉ ăn dịch dinh dưỡng mà sống. Trước mắt tuy có hơi đói, nhưng cũng không đến mức không nhịn được, Đình Tấn chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Lý Uyên, quyết định chờ khi nào về hoặc tốt nhất là ra ngoài rồi ăn luôn một thể cho no bụng.



Cùng lúc đó, trong một khu nhà đối diện cách biệt thự của bọn họ không xa, có một nhóm tám người giấu kín trong phòng lớn, thay phiên nhau dùng ống kính viễn vọng theo dõi đã lâu.

Phần lớn trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo vẻ nôn nóng không yên. Một tên đàn ông to con vạm vỡ trong số đó đều không nhịn được, giọng ồm ồm lên tiếng nói.

- “CMN, bốn ngày rồi không ai ra ngoài. Cái nhà này bị bệnh tự kỷ hay gì đây.”

- “Hừ, gấp cái gì, cứ chờ đi, bây giờ chỉ là chưa đúng dịp, rồi cũng sẽ phải có lúc đi ra ngoài thôi.”

Một tên đàn ông khác, vóc người có hơi gầy, một tay cầm dao găm mài giũa, không nhìn lấy tên to con mà lạnh nhạt tiếp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện