Quân Thiên Hàn âm trầm nhìn gấu bông trước mặt, có chút khó xử.
Chẳng lẽ hắn lại đem vứt đi hết, mà làm thế bé con nhất định sẽ dỗi hắn.
Được rồi, hắn nhịn, vợ là nhất, vợ làm gì cũng đúng, đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử !
Nhân viên trong tiệm thấy có cục bông tròn tròn chạy tới, có chút hoảng hốt không biết là con nhỏ nghịch ngợm của nhà ai, đang tính bế bé con lên đã giật mình lạnh hết sống lưng, nhìn thấy Quân Thiên Hàn đến liền cúi đầu tự giác lùi lại.
Cô cũng chỉ là làm công ăn lương thôi mà, có cần phải doạ cô thế không ? Có vệ sĩ đi theo thế kia chắc là vị tiểu thiếu gia bảo bối nào rồi.
".....".
Bé con quay mặt nhìn hắn, thấy Quân Thiên Hàn có vẻ đang tức giận liền nhanh chóng chạy tới ôm chặt chân hắn, ngửa đầu lên nói khẽ: " Hàn Hàn, không phải ...!Bảo Bảo hư đâu, chỉ...!chỉ muốn xem bé gâu gâu thôi...!nhá ? "
Quân Thiên Hàn còn giận dỗi gì được chứ, có chút bất đắc dĩ xoa đầu bé con, bật cười : " Em muốn xem hay muốn mua đây hửm ? "
Bảo Bảo tròn mắt đưa hai tay bụm miệng, sao anh trai nhỏ đoán ra tâm tư của bé rồi.
Không đâu a, bé ngoan lắm, không phải muốn mua đâu.
Nhóc con ủy khuất rồi, lại úp mặt vào chân hắn thì thầm: " Không mà, bé...!bé chỉ muốn mang gâu gâu về nhà chơi thôi.
Chơi...!chơi xong sẽ trả mà.
"
Nữ nhân viên bên cạnh thực sự không thể chịu nổi sự đáng yêu này, thật có xúc động muốn tặng luôn cho bé con một chú cún luôn rồi.
Quân Thiên Hàn khụy một bên đầu gối xuống, tay vòng qua eo người thương hơi siết lại, dựa cằm vào hõm vai bé con dụi dụi, thoả mãn nhắm mắt, nói: " Vậy được, anh cho em mang một con về chơi nha ? Em muốn chơi đến bao giờ cũng được.
Vậy vui chưa nào ? "
" Yêu Hàn Hàn...!nhất! " Bảo Bảo mừng ra mặt, lập tức từ lòng hắn rời ra lịch bịch chạy biến.
Quân Thiên Hàn nhìn hai tay trống rỗng, ấn đường lại có xu hướng biến đen.
Chuông cảnh báo đang reo kịch liệt nói cho hắn biết rằng, những thứ như gấu bông hay thú cưng này...!phàm là đối thủ số 1 của hắn.
Vệ sĩ không thể nhịn nổi nữa mà cười ra tiếng, liền lập tức ho khan đánh lạc hướng cho hành động thất thố của mình.
Giờ thì gã đã hiểu vì sao cậu chủ nhà mình chết mê chết mệt vị tiểu thiếu gia kia rồi.
Đặc biệt như vậy biết bao lâu mới tìm ra người thứ hai chứ.
.
Hắn nhíu chặt mi tâm nhìn bảo bối nhà mình cứ thấy con cún nào là bế lên ụp mặt vào bụng nó dụi vài cái, bật cười khúc khích xong lại bỏ xuống tìm con khác, không tha con nào.
Đây là muốn mang về hết đấy à ?
Chầm chậm bước theo bé con, bỗng dưng hắn cảm thấy chân mình hơi ngứa, cúi xuống nhìn thì là một con mèo lông xám mập ú, đang cạ lông vào chân hắn làm nũng.
Quân Thiên Hàn đánh giá nó một hồi, cất tiếng gọi bé con: " Bảo bối, muốn con này không em ? "
Bảo Bảo đang bế bé cún trên tay, quay đầu nhìn cục bông nhỏ dưới chân hắn một cái, lập tức lắc đầu: " Kh...không, muốn gâu gâu cơ "
Một người một thú mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, hắn một phát dứt khoát đá bé mèo dưới chân đi, lực đạo không mạnh nhưng mập ú vẫn méo mấy tiếng rồi chạy biến vào lồng, có chút sợ nhìn hắn.
Không phải loài người nào nhìn thấy nó cũng thích sao, hôm nay nó hạ mình muốn người này mang về thì hắn ta lại ghét bỏ nó thế, chẳng lẽ do nó hết sức hút rồi ? Loay hoay trong tiệm một hồi, bé con cũng đã sờ qua hết mấy bé cún ở đây, hiện đang suy nghĩ xem nên chọn bé nào.
Thật sự là khó cho Bảo Bảo rồi, con nào bé cũng muốn.
Đã vậy để Hàn Hàn chọn đi !
" Hàn, con...!con nào ? " Bảo Bảo níu tay áo hắn, chỉ chỉ mấy chú cún trước mặt.
Quân Thiên Hàn trầm tư một hồi, cúi đầu bế một con cún trắng tinh lên, đưa cho cậu ôm: " Con này đi.
" Hắn chọn nó bởi vì một điểm rất đặc biệt, đôi mắt của nó rất tròn, có màu nâu nhạt y như bé con của hắn vậy.
Nhìn kiểu gì thì cũng thấy mỗi con này là hợp với Bảo Bảo nhà hắn nhất.
Hành trình mua gấu bông cùng bé con liền kết thúc, có thêm thành viên mới là một chú cún nhỏ xinh nữa.
Một ngày cứ thế trôi qua, cứ như vậy đến lúc về tới nhà cũng là giờ cơm tối.
Bảo Bảo hớn hở chạy vào khoe với hai vị phu nhân cún con của mình, đến giờ ăn vẫn phải bồng nó trong tay, có thế nào cũng không chịu bỏ xuống.
...
Đến tối, Quân Thiên Hàn đang mặc đồ cho bé con trên phòng, có chút rắc rối khi bé vẫn chưa chịu buông cún con ra.
Hắn dừng lại một chút, hơi khó chịu cất tiếng: " Bảo bối em bỏ xuống để anh mặc áo cho em đã, em ôm như thế thì mặc kiểu gì ? "
Bảo Bảo nhìn anh trai nhỏ rồi lại nhìn cún con trong tay, vẫn là anh trai nhỏ hơn, bé bỏ cún xuống ngoan ngoãn để hắn mặc đồ cho.
Nãy dưới nhà bé con ăn được có một chút, hắn hết cách đành kiếm đồ ăn khuya cho bé, ngồi đút từng miếng bánh vào miệng nhỏ.
Bảo Bảo ngoan ngoãn há miệng, ngậm phúng phính bánh.
" Ăn từ từ thôi em, nghẹn bây giờ.
" Hắn với lấy ly sữa đút bé con uống, tay với khăn lau miệng cho bé.
Bảo Bảo kéo kéo ống tay hắn, vì không nói được nên chỉ chỉ bé cún trước mắt, ánh mắt hắn liền có chút khó hiểu: " Sao vậy ? "
" Anh...!đút gâu gâu ăn nữa.
"
"....."
Được rồi, vợ muốn hắn hầu nó thì hắn hầu, liền nhịn đi.
Vậy là tay hắn hoạt động liên tục, cứ một miếng lại một miếng đút cho bé con xong liền đút cho cả cún con trước mặt.
Giờ thì thành chăm hai tổ tông mất rồi, hỏi xem có ai chiều vợ như hắn không ?