Phong Miên chỉ đơ người một lúc, rốt cuộc cũng có phản ứng, đưa tay níu lấy vạt áo hắn ngây ngô nở nụ cười.

À, anh trai này đem lại cho bé cảm giác rất dễ chịu, không biết có phải sâu trong tiềm thức hay không nhưng bé là rất thích người này.
Hành động vô tình đó của Phong Miên cũng thành công làm hắn vui ra mặt.

Không quên hắn là tốt rồi, hắn có thể từ từ khiến hình bóng mình in đậm trong tâm trí ngây ngô của cậu từng chút từng chút một.
Việc bế Phong Miên vô nhà cuối cùng cũng là rơi vào tay Thiên Hàn, Tử Hi căn bản không cản được hắn.

Chàng công tử bột kia cưng chiều nhìn con mình thế nào cũng thấy dễ thương, nhất là lâu rồi cô không thấy ánh mắt Bảo Bảo nhà mình lấp lánh đến vậy.
Quân Thiên Hàn nóng lòng muốn vào phòng cậu, hắn muốn hưởng thụ cảm giác khắp nơi đều là hơi thở của người trong lòng, tiện thể có lẽ hắn sẽ có cách đánh dấu chủ quyền của mình nơi đây.
Sự nôn nóng làm bước chân của hắn nhanh hơn chút, Bảo Bảo vì xóc nảy mà bám hắn càng chặt, nhưng nụ cười vẫn treo trên khoé môi như cũ.
Không hiểu sao hắn có linh cảm mình biết rõ phòng cậu ở đâu, bỏ lại Phong phu nhân ở phía xa cứ thế tiến đến căn phòng ngay giữa lầu hai.

Có vẻ hắn nóng vội quá rồi, không để ý có người ở chỗ ngoặt cầu thang.

Cơn đau nơi đỉnh đầu truyền đến khiến hắn nhíu mày, nhưng vẫn không quên ôm chặt bé con trong tay, cố gắng giữ vững trọng lực cơ thể để bé không bị ngã.

Sự sợ hãi lan toả trong lòng, Bảo Bảo nhà hắn mà đau thì hắn còn xót cậu trăm ngàn lần.
Phong Miên giật mình tròn mắt nhìn hắn, hai tay đưa lên bám lấy cổ Quân Thiên Hàn ôm lấy, lại vừa thuận tiện để hắn đỡ chắc lấy người cậu.

Không khỏi thở phào một hơi, hắn mới thả trái tim đang treo lơ lửng xuống, vỗ nhẹ vào lưng bé con một cái.
" Đưa A Miên đây "
Chất giọng tuy non nớt nhưng lại sắc lạnh vang lên từ đỉnh đầu, lúc này hắn mới hồi thần mà nhìn lên.

Chỉ thấy trong ánh mắt hắn xuất hiện chút hoảng hốt, rất nhanh liền biến mất.
Người con trai trước mắt, cao hơn hắn cả cái đầu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngũ quan sắc sảo lạnh nhạt; có đến 8,9 phần tương tự Phong Bách Thần- gia chủ Phong gia.

Người này, có đến chết hắn cũng không thể nào quên, anh trai ruột Bảo Bảo, Phong Chấn Kiệt.
Đời trước hắn còn nhớ rõ, người này lớn lên chẳng khác nào khắc tinh của người trong giới kinh doanh, anh hô phong hoán vũ một thời, thậm chí chèn ép công ty hắn nhiều lần, thái độ thù địch trước sau như một.
Quân Thiên Hàn vẫn luôn nghi hoặc rốt cuộc Phong Chấn Kiệt thế nào lại hận hắn như vậy.

Giờ thì hắn hoàn toàn khẳng định được nguyên do, Chấn Kiệt là một người em trai khống chính hiệu.
.
Đống tài liệu trên bàn vứt lăn lóc, ly cà phê vẫn còn nóng bên cạnh bị đánh đổ tràn lan trên sàn nhà.
Chỉ thấy người trước mắt, không nói không rằng túm chặt lấy cổ áo hắn mà rít lên từng chữ:

" Cậu con mẹ nó thức thời một chút cho tôi !!! "
Gân xanh nổi đầy trên cánh tay anh, xưa nay Phong Chấn Kiệt chưa từng giận dữ như vậy.

Phải nói, lúc đối mặt với người khác vẫn luôn là một bộ thanh lãnh cấm dục, ánh mắt lạnh nhạt mà đánh giá.

Nhưng tên khốn này, thực sự khiến anh phải mất kiểm soát.
" Phong tổng đây là cho tôi hưởng phúc đấy à, tôi có lẽ là người đầu tiên khiến anh phải cư xử thô lỗ vậy nhỉ ? "
Nét cười lỗ liệu trên khuôn mặt hắn thành công khiến sức chịu đựng của anh về con số không, nhất thời nắm tay giơ lên nhưng lại kiềm được mà hạ xuống
" Mẹ mày Quân Thiên Hàn! Mày đợi đấy! Sẽ có ngày tao lột cái bản mặt khốn nạn này của mày xuống! Phong Chấn Kiệt tao nói được làm được! "
Hắn im lặng, thật sự là không phát ra được lời nào, lẳng lặng thu lại vẻ mặt bỡn cợt của mình, đôi mắt hắc bạch phân minh toả ra một tia hàn khí nhàn nhạt
" Tôi thật sự không hiểu, anh thế nào mà lại hận tôi đến thế "
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa trước mắt liền đóng mạnh lại, người đã đi rồi mà sự khó hiểu trong mắt hắn vẫn còn đó.
.
Đấy là lần duy nhất Phong Chấn Kiệt mất kiểm soát trước mặt hắn ở kiếp trước, lúc đó hắn còn ngu ngơ mà cho rằng trận gây hấn hôm đó là do hai công ty có chanh chấp mảnh đất đấu thầu năm đó.
Giờ nghĩ lại đúng thật hắn điên rồi, hôm ấy có một điểm khác lạ, đó là Phong Miên không đến tìm hắn.


Chính xác là hắn không để tâm cậu nên không hề quan tâm đến, nhưng đúng thật là Bảo Bảo sau ấy lại bám hắn như cũ, duy nhất chỉ có hôm đó là hoàn toàn không.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn lại không điều tra, mà giờ không đời nào mà biết được.

Tự nhiên lại có chút hối hận.
Chẳng lẽ lúc ấy cậu xảy ra chuyện, mà là do hắn nên Phong Chấn Kiệt mới mất hết kiên nhẫn đến vậy ? Nhưng hắn nhớ không hề làm gì cậu cả, vẫn như bình thường không để ý đến mà thôi.

Rốt cuộc Bảo Bảo nhà hắn là bị ai bắt nạt ?
" Tôi bảo cậu đưa "
Tâm trí lần thứ hai bị kéo trở về, cặp mắt phượng của anh lạnh lùng nhìn hắn, làm Quân Thiên Hàn có ảo giác người trước mắt toàn là hận ý đối với hắn.
Một nỗi sợ hãi tràn về, hắn có một suy đoán chấn động, liệu Phong Chấn Kiệt có phải cũng trùng sinh hay không ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện