Nụ cười trên gương mặt Quân Thiên Hàn cứng đờ, bàn tay tăng lực đạo siết chặt chiếc điện thoại.

Hiểu bé con đến từng chi tiết một, làm sao hắn không nhận ra em có ủy khuất chứ.
" Được, đợi anh về liền làm bé thỏ cho cục cưng.

Đừng buồn nữa, nhé ? " Quân Thiên Hàn đưa tay khẽ vuốt ve màn hình, an ủi thiên thần nhỏ trong đó.

Bảo Bảo của hắn, mới chỉ đi có vài ngày mà em đã xảy ra chuyện.

Không có hắn ở bên ai có thể an ủi mà ôm em vào lòng dỗ dành được đây ? Càng hiểu bé con, Thiên Hàn vừa yêu vừa hận cái ngây ngô non nớt ấy.

Thứ đã mang đến nhiều đau khổ cho bảo bối của hắn, phải làm sao để nó biến mất ư ?
Đơn giản thôi, hắn sẽ là người bảo hộ bên cạnh em cho đến suốt đời.

" Muốn anh làm cho em bao nhiêu thỏ nè ? Màu hồng màu trắng màu gì cũng có, bé con thích màu nào nhất ? "
Hai mắt Bảo Bảo sáng lên, bé háo hức ngồi bật dậy, cánh tay ngắn ngủn dang rộng ra, luôn miệng nói lớn: " Bé muốn thật là nhiều, như...!vậy nè.

Màu hồng á, muốn...!bé thỏ màu hồng.

"
" Được được, khi nào về sẽ làm cho em.

Thật là nhiều thỏ con hồng hồng.

" Có vẻ em đã vui hơn, hắn vô thức mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng ấy.

Thấy đôi mắt nâu trà to tròn có dấu hiệu muốn nhắm lại, Quân Thiên Hàn hôn nhẹ lên màn hình một cái, nhỏ giọng đi hẳn: " Bé cưng, em đi ngủ đi, ngủ dậy anh liền ở bên cạnh em, nhé ? "
Bảo Bảo buồn ngủ díp cả mắt lại, nghe thấy vậy chỉ kịp cười cười, sau đó liền ôm điện thoại ngả xuống giường, vài giây sau đã yên giấc.

Có lẽ bé sẽ mơ thấy Hàn Hàn, nhớ anh trai nhỏ quá rồi.

Ngủ một giấc, chỉ một giấc thôi, sẽ gặp được Hàn Hàn.
Phía bên kia, Quân Thiên Hàn ngay sau khi vừa cúp điện thoại liền rơi vào trạng thái im lặng, làm nhóc con bên cạnh có chút sợ hãi co rụt người, nhưng vẫn cố chấp nghe tiếng hổ gầm mà không chạy sát rạt vào người hắn cố dò hỏi: "Caca, bé con vừa rồi là ai vậy ? Thật dễ thương nha! "
Đương nhiên y biết còn ai ra ngoài tiểu thiếu gia Phong gia cơ chứ, người được anh trai y cưng như trứng hứng như hoa ấy.

Nếu bây giờ nói lời ngon ngọt, kiểu gì Hàn ca cũng vui ra mặt, tiện thể chơi vài ván game với mình cũng nên.
Đâu ai ngờ hắn mặt lạnh quay qua liếc nhóc một cái, đứng bật dậy bước ra ngoài.


Quân Dạ Hành còn chưa kịp thu lại vẻ hớn hở, lập tức cong đít chạy theo, vừa thở vừa la: " Hàn ca, anh đi đâu đó ! Anh giận em sao, xin lỗi anh mà ! Caca ! "
...
Phong Đắc Vũ vừa nghĩ lại thấy thoả mãn, thích thú ném lọ ớt bột nhỏ trong túi đi.

Thằng ngốc đó đặc biệt thích kẹo, nó sao có thể bỏ qua cơ hội này; lại còn không sợ bị tố cáo.

Chẳng những vậy còn thu được một đám đàn em nghe lời răm rắp, một công đôi viêc.
Hưởng thụ niềm vui thành quả của mình, Phong Đắc Vũ nào để ý phía trước, đâm sầm vào ai đó mà ngã nhào xuống đất, dưới thân lập tức truyền đến cơn đau nhức.

Dẫu sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngỗ nghịch chưa lớn, ngay lập tức khóc lên: " Oa !!! Tay mình...!hức...!đau ...!"
Ánh mắt phượng sắc lạnh như lưỡi dao hướng tới, dọa cho Phong Đắc Vũ dù đau vẫn cố kìm giọng lại.
" Tay cũng chưa gãy, mày khóc cái gì ? " Phong Chấn Kiệt gần như mất kiểm soát, giọng nói đã có chút thay đổi, không còn giữ được vẻ thanh lãnh thường ngày: " Muốn nó biến mất luôn không ? "
Bị doạ sợ, nó khóc càng to, chạy vào trong nhà ôm lấy mẹ mình, gào lớn lên: " MẸ ! Anh Chấn Kiệt đánh con !!! Anh còn doạ bẻ gãy tay con !!! Huhu, con đau quá ! "
Trong ánh mắt ả loé lên tia sáng, Cẩn Huyên lập tức ôm lấy con trai vào lòng, chỉ vào người con trai đang rảo bước đến gần, khóc đến lê hoa đái vũ: " Ôi trời ơi, sau cậu lại làm thế hả ! Từng này tuổi rồi còn làm ra chuyện cay nghiệt như vậy với một đứa trẻ, cậu còn là con người không ! Nhà này không có gia giáo chút nào sao hả ? "
Được nước lấn tới, ả càng nói càng hăng, dùng đủ lời lẽ xúc phạm đến ba cùng mẹ Bảo vốn không coi người trong cuộc ở đây ra gì, thậm chí bỏ qua cả những ánh mắt khác thường xung quanh.

Chồng ả gần như xanh mặt, mấy lần nhỏ giọng khuyên can mà không được, còn bị Cẩn Huyên đẩy ra ngoài.
" Hai người về dạy dỗ lại con mình đi, A Vũ mà có mệnh hệ gì mấy người sống không yên ổn đâu.


Loại không có giáo dưỡ...!!!! "
" ...!"
Một lúc lâu xung quanh đều không có tiếng động, Cẩn Huyên bấy giờ mới hoàn hồn ôm lấy bên má bỏng rát của mình, kinh sợ nhìn người trước mặt: " Cậu ...!sao cậu dám...!"
Bàn tay dịu dàng theo từng nhịp vỗ nhẹ chiếc đầu tròn vo của em trai, hôn lên một cái.

Phong Miên của anh nãy giờ thút thít không ngừng, đến mama cũng không dỗ bé nín khóc được.

Mắt bé đã sưng húp lên rồi, sự ỷ nại khi ngón tay ửng hồng bấu víu lên vạt áo anh làm Phong Chấn Kiệt không thể nghe tiếp tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai đó nữa.
" Ngậm miệng lại đi, lời thím nói làm bẩn tai tôi.

Hiểu chứ ? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện