Liên tục ôn đi luyện lại vài lần, ngoài việc tiêu tốn rất nhiều thời gian ra, Quân Thiên Hàn còn phải né tránh Lãnh Ý Nam, hạn chế thấp nhất nguy cơ tiếp xúc.
Ả chẳng khác nào nữ quỷ, bám riết hắn không buông, cứ chớp thời cơ liền chạy lại thân thiết chào hỏi. Biết Thiên Hàn hay xuất hiện ở phòng thí nghiệm, cô ta thậm chí đến sớm chầu chực trước cửa đợi hắn.
Quân Thiên Hàn không có phản ứng, đơn giản là coi ả như người tàng hình, chẳng đáng để hắn nổi nóng mảy may. Nhưng Tiểu Chấn thì khác, cậu ta bực dọc lườm nữ sinh mặt dày kia liên tục, còn cố ý đụng chạm.
" A, Hàn ca, tớ vừa va phải cái gì á, bẩn hết áo rồi. "
Lãnh Ý Nam bị xô ngã cái phịch xuống đất, sức con gái bì lại không nổi, trừng mắt đứng lên chỉ thẳng mặt Chấn Chấn: " Mày đi để mắt lên trời à? Cố tình muốn gây sự phải không? "
" Anh xem, bạn anh quả thực quá vô lí! Em còn chưa gây sự với cậu ta! " Lãnh Ý Nam ủy khuất nước mắt lưng tròng nhìn hắn, chỉ mong nhận được sự an ủi dù là có lệ của người kia.
Quân Thiên Hàn còn chưa kịp để mắt tới, Tiểu Chấn đã sừng sộ nhìn ả chằm chằm, dường như vô cùng kinh ngạc: " Trời đất, chị không biết xấu hổ sao? Lớn hơn người ta mà mở miệng là " anh ơi ~ " ngọt xớt, nghe muốn đấm vào màng nhĩ luôn nè? " Dứt lời lập tức ngoáy ngoáy lỗ tai, trông đến là gợi đòn.
Lãnh Ý Nam bất động, thân thể cứng nhắc. Sao tên đó lại biết, chuyện này ả chưa bao giờ kể cho bất kì ai cả! Xung quanh tập trung không ít sinh viên, họ cười cợt thủ thỉ với nhau, rõ là khinh thường cô ta ra mặt.
" Gì đây? Bám riết không tha đến vậy luôn? Nhục nhã hạ lớp để học cùng người ta, cuối cùng bị bơ đẹp. Tự dưng thấy đồng cảm với du học sinh mới này quá đi. "
Tiểu Chấn khinh thường liếc cô ta vài cái nữa cho bõ tức, sau đó lôi kéo Quân Thiên Hàn rời đi, chẹp miệng lẩm bẩm: " Vì cậu mà tớ lấy hết can đảm gần hai mươi năm cuộc đời ra mà bất bình đó! Phải cám ơn tớ biết chưa? "
Cậu ta vui vẻ thổ lộ lời thật lòng, vốn chỉ là đùa bỡn, ai ngờ Quân Thiên Hàn ngắn gọn nói ra hai từ: " Cảm ơn. "
Ừm, cậu cùng nhóc con Quân Dạ Hành đó ( em họ Quân Thiên Hàn) rất giống nhau.
...
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi, em nhỏ nghe mẹ kể nên quyết định dậy sớm làm một việc vô cùng cao cả: cơm hộp tình yêu! Chiếc khay nhỏ xinh chất đầy bánh kẹo cùng hoa quả do Phong Miên trổ tài trang trí, nhìn hoài chẳng có món mặn nào.
Quân Thiên Hàn cẩn thận cất nó vào cặp mình, từ lúc lên xe cho đến khi đặt chân xuống hội trường thi, mấy lần mở khoá ra cẩn thận quan sát, vẫn là không nỡ ăn. Tiểu Chấn nhìn biểu tình như hoa nở xuân về trên mặt Hàn ca đối diện, lặng lẽ thu tầm mắt về, âm thầm chậc lưỡi. Cậu ta đã quá quen thuộc, lại là đứa nhỏ ở nhà làm cho ấy gì.
Cuối cùng trước khi cuộc thi bắt đầu, hắn ngồi ở hàng ghế ngoài sảnh tỉ mỉ gỡ nắp hộp, lưu luyến nhìn vài lần rồi chậm rãi ăn. Quân Thiên Hàn sẽ không cho bất cứ ai động vào, thực chất chẳng ma nào dám lại gần xin hắn.
Tiểu Chấn thấy hộp nhỏ toàn bánh kẹo với hoa quả, cậu ta lấy một nửa cái bánh mì của mình đưa qua, ánh mắt viết rành rành năm chữ " cậu không được cự tuyệt! "
Đáng tiếc cho Chấn Chấn bé nhỏ, dù có hối lộ hắn hết chỗ đó thì Quân Thiên Hàn cũng chẳng chừa cho cậu ta miếng trái cây tráng miệng nào.
Đồ của cậu, cho tôi liền nhận. Đồ vợ tặng, tôi mạn phép hưởng một mình.
" Xin mời đề tài nghiên cứu khoa học của các em sinh viên đại diện đến từ Bách Khoa! " Tiếng micro từ hội trường vọng lại, giáo viên phụ trách vỗ vai từng học trò của mình, cổ vũ bọn họ lên sân khấu.
Dưới khán đài vang lên âm thanh máy ảnh " lách tách ", nút bấm chụp ấn lia lịa, bàn lớn đằng trước là Ban Giám Khảo, phía sau tụ tập thí sinh vừa dự thi xong. Nhóm của Quân Thiên Hàn vô tình vinh dự biểu diễn cuối cùng, tâm trạng vài người ít nhiều có chút lo lắng.
Hắn đã quá quen với hoàn cảnh trước mắt, gương mặt điềm tĩnh bước tới chiếc micro, gần như trong khoảnh khắc đó bốn bề đều yên tĩnh lại. Họ đương nhiên biết vị Quân thiếu này, số đông thậm chí đã chứng kiến qua thủ đoạn nhanh gọn dứt khoát của ba hắn trên thương trường kinh doanh. Vấn đề thảo luận chính biến thành Quân thiếu gia có thể dành thắng lợi chung cuộc không? Các đề tài đi trước thật sự vô cùng xuất sắc, vượt xa mong đợi của Ban Giám Khảo.
" Vinh hạnh cho em khi được xuất hiện tại đây, Quân Thiên Hàn chuyên ngành Kinh tế Đại học Bách Khoa. " Hắn giới thiệu đề tài mà nhóm mình hướng đến, hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ban Giám Khảo, tiếp lời: " Ban đầu bọn em quyết định tìm kiếm chủ đề mới lạ nhất, nên tìm đến nghiên cứu loài thực vật này. Mọi người chắc cũng biết tin đồn về nơi nó xuất hiện rồi đúng chứ? "
Vài câu từ đơn giản, khiến phía dưới khán đài vang lên tiếng hít khí nặng nề. Mạo hiểm như vậy, nên nói là ngu ngốc hay can đảm đây? Đề tài trước giờ chưa từng có người nào khám phá ra hết, đảm bảo tính sáng tạo lên đến trăm phần trăm. Trước hết cho điểm đầu đề như vậy đã, Ban Giám Khảo đồng thời hạ bút.
Quân Thiên Hàn im lặng vài giây, tiếp tục trình bày, đan xen giữa các thành viên còn lại. Tuy nhiên phần của hắn vẫn nhiều hơn một chút. Chỉ hơn nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, giáo viên chấm thi bên dưới liên tục gật đầu, thỉnh thoảng hài lòng mỉm cười.
Phía sau hai hàng ghế, Đổng Thiên sắc mặt liên tục biến đổi, tay nắm bên cạnh cũng bị siết chặt đến biến dạng. Trừng mắt với bạn học bên cạnh, khoé miệng hắn ta run run, chắc nịch thốt ra từng chữ: " Sao cậu lại hứng thú như vậy? Chẳng có gì hay cả! Đề tài của bọn mình nhất định đoạt được quán quân năm nay! "
Ả chẳng khác nào nữ quỷ, bám riết hắn không buông, cứ chớp thời cơ liền chạy lại thân thiết chào hỏi. Biết Thiên Hàn hay xuất hiện ở phòng thí nghiệm, cô ta thậm chí đến sớm chầu chực trước cửa đợi hắn.
Quân Thiên Hàn không có phản ứng, đơn giản là coi ả như người tàng hình, chẳng đáng để hắn nổi nóng mảy may. Nhưng Tiểu Chấn thì khác, cậu ta bực dọc lườm nữ sinh mặt dày kia liên tục, còn cố ý đụng chạm.
" A, Hàn ca, tớ vừa va phải cái gì á, bẩn hết áo rồi. "
Lãnh Ý Nam bị xô ngã cái phịch xuống đất, sức con gái bì lại không nổi, trừng mắt đứng lên chỉ thẳng mặt Chấn Chấn: " Mày đi để mắt lên trời à? Cố tình muốn gây sự phải không? "
" Anh xem, bạn anh quả thực quá vô lí! Em còn chưa gây sự với cậu ta! " Lãnh Ý Nam ủy khuất nước mắt lưng tròng nhìn hắn, chỉ mong nhận được sự an ủi dù là có lệ của người kia.
Quân Thiên Hàn còn chưa kịp để mắt tới, Tiểu Chấn đã sừng sộ nhìn ả chằm chằm, dường như vô cùng kinh ngạc: " Trời đất, chị không biết xấu hổ sao? Lớn hơn người ta mà mở miệng là " anh ơi ~ " ngọt xớt, nghe muốn đấm vào màng nhĩ luôn nè? " Dứt lời lập tức ngoáy ngoáy lỗ tai, trông đến là gợi đòn.
Lãnh Ý Nam bất động, thân thể cứng nhắc. Sao tên đó lại biết, chuyện này ả chưa bao giờ kể cho bất kì ai cả! Xung quanh tập trung không ít sinh viên, họ cười cợt thủ thỉ với nhau, rõ là khinh thường cô ta ra mặt.
" Gì đây? Bám riết không tha đến vậy luôn? Nhục nhã hạ lớp để học cùng người ta, cuối cùng bị bơ đẹp. Tự dưng thấy đồng cảm với du học sinh mới này quá đi. "
Tiểu Chấn khinh thường liếc cô ta vài cái nữa cho bõ tức, sau đó lôi kéo Quân Thiên Hàn rời đi, chẹp miệng lẩm bẩm: " Vì cậu mà tớ lấy hết can đảm gần hai mươi năm cuộc đời ra mà bất bình đó! Phải cám ơn tớ biết chưa? "
Cậu ta vui vẻ thổ lộ lời thật lòng, vốn chỉ là đùa bỡn, ai ngờ Quân Thiên Hàn ngắn gọn nói ra hai từ: " Cảm ơn. "
Ừm, cậu cùng nhóc con Quân Dạ Hành đó ( em họ Quân Thiên Hàn) rất giống nhau.
...
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi, em nhỏ nghe mẹ kể nên quyết định dậy sớm làm một việc vô cùng cao cả: cơm hộp tình yêu! Chiếc khay nhỏ xinh chất đầy bánh kẹo cùng hoa quả do Phong Miên trổ tài trang trí, nhìn hoài chẳng có món mặn nào.
Quân Thiên Hàn cẩn thận cất nó vào cặp mình, từ lúc lên xe cho đến khi đặt chân xuống hội trường thi, mấy lần mở khoá ra cẩn thận quan sát, vẫn là không nỡ ăn. Tiểu Chấn nhìn biểu tình như hoa nở xuân về trên mặt Hàn ca đối diện, lặng lẽ thu tầm mắt về, âm thầm chậc lưỡi. Cậu ta đã quá quen thuộc, lại là đứa nhỏ ở nhà làm cho ấy gì.
Cuối cùng trước khi cuộc thi bắt đầu, hắn ngồi ở hàng ghế ngoài sảnh tỉ mỉ gỡ nắp hộp, lưu luyến nhìn vài lần rồi chậm rãi ăn. Quân Thiên Hàn sẽ không cho bất cứ ai động vào, thực chất chẳng ma nào dám lại gần xin hắn.
Tiểu Chấn thấy hộp nhỏ toàn bánh kẹo với hoa quả, cậu ta lấy một nửa cái bánh mì của mình đưa qua, ánh mắt viết rành rành năm chữ " cậu không được cự tuyệt! "
Đáng tiếc cho Chấn Chấn bé nhỏ, dù có hối lộ hắn hết chỗ đó thì Quân Thiên Hàn cũng chẳng chừa cho cậu ta miếng trái cây tráng miệng nào.
Đồ của cậu, cho tôi liền nhận. Đồ vợ tặng, tôi mạn phép hưởng một mình.
" Xin mời đề tài nghiên cứu khoa học của các em sinh viên đại diện đến từ Bách Khoa! " Tiếng micro từ hội trường vọng lại, giáo viên phụ trách vỗ vai từng học trò của mình, cổ vũ bọn họ lên sân khấu.
Dưới khán đài vang lên âm thanh máy ảnh " lách tách ", nút bấm chụp ấn lia lịa, bàn lớn đằng trước là Ban Giám Khảo, phía sau tụ tập thí sinh vừa dự thi xong. Nhóm của Quân Thiên Hàn vô tình vinh dự biểu diễn cuối cùng, tâm trạng vài người ít nhiều có chút lo lắng.
Hắn đã quá quen với hoàn cảnh trước mắt, gương mặt điềm tĩnh bước tới chiếc micro, gần như trong khoảnh khắc đó bốn bề đều yên tĩnh lại. Họ đương nhiên biết vị Quân thiếu này, số đông thậm chí đã chứng kiến qua thủ đoạn nhanh gọn dứt khoát của ba hắn trên thương trường kinh doanh. Vấn đề thảo luận chính biến thành Quân thiếu gia có thể dành thắng lợi chung cuộc không? Các đề tài đi trước thật sự vô cùng xuất sắc, vượt xa mong đợi của Ban Giám Khảo.
" Vinh hạnh cho em khi được xuất hiện tại đây, Quân Thiên Hàn chuyên ngành Kinh tế Đại học Bách Khoa. " Hắn giới thiệu đề tài mà nhóm mình hướng đến, hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ban Giám Khảo, tiếp lời: " Ban đầu bọn em quyết định tìm kiếm chủ đề mới lạ nhất, nên tìm đến nghiên cứu loài thực vật này. Mọi người chắc cũng biết tin đồn về nơi nó xuất hiện rồi đúng chứ? "
Vài câu từ đơn giản, khiến phía dưới khán đài vang lên tiếng hít khí nặng nề. Mạo hiểm như vậy, nên nói là ngu ngốc hay can đảm đây? Đề tài trước giờ chưa từng có người nào khám phá ra hết, đảm bảo tính sáng tạo lên đến trăm phần trăm. Trước hết cho điểm đầu đề như vậy đã, Ban Giám Khảo đồng thời hạ bút.
Quân Thiên Hàn im lặng vài giây, tiếp tục trình bày, đan xen giữa các thành viên còn lại. Tuy nhiên phần của hắn vẫn nhiều hơn một chút. Chỉ hơn nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, giáo viên chấm thi bên dưới liên tục gật đầu, thỉnh thoảng hài lòng mỉm cười.
Phía sau hai hàng ghế, Đổng Thiên sắc mặt liên tục biến đổi, tay nắm bên cạnh cũng bị siết chặt đến biến dạng. Trừng mắt với bạn học bên cạnh, khoé miệng hắn ta run run, chắc nịch thốt ra từng chữ: " Sao cậu lại hứng thú như vậy? Chẳng có gì hay cả! Đề tài của bọn mình nhất định đoạt được quán quân năm nay! "
Danh sách chương