"Đây là hai ngày trước chị con mang tới, đều cho con ăn, mấy thằng nhóc kia không có phần đâu, con mau ăn đi." Vương Đại Nha quan tâm nhìn cô trong đêm tối, bà đốc thúc cô ăn.

Lý Tư Vũ quả thật đói bụng, nghe lời này vành mắt cô không khỏi đỏ lên, trước kia bà nội cũng như vậy, cái gì cũng để lại cho cô ăn.

"Vâng." Lý Tư Vũ nhận lấy, ăn từ từ.

Vương Đại Nha mò mẫm xuống đất, cho cô một ly nước đun sôi để nguội, "Ăn xong thì mau đi ngủ đi, ngày mai mẹ làm sủi cảo cho con ăn. ”

Lý Tư Vũ từ trong trí nhớ biết được, trong nhà ngoại trừ ngày tết, căn bản không có sủi cảo ăn.

Nhưng nguyên thân thích ăn, nên thường thường Vương Đại Nha sẽ gói mì sống cho cô hơn hai mươi cái sủi cảo, cũng đủ để cô tự mình ăn, người khác đều biết, nhưng cũng không để ý.

Vương Đại Nha yêu thương con gái nhỏ ai cũng biết, không ai lại tự rước lấy rắc rối, còn bị mắng.

Lý Tư Vũ ăn xong cũng không còn khó chịu như vậy, Vương Đại Nha cất bánh vừng xong, hai người lại bắt đầu ngủ.

Lý Tư Vũ không ngủ được, nghĩ đến chuyện trước đây, cô có chút oán niệm, vì sao cô phải đi thị sát kho hàng, chờ hai ngày nữa rồi đi cũng như nhau mà.

Đột nhiên, Lý Tư Vũ mặc áo sơ mi quần bông, đứng trước cửa kho hàng.

"Đây?" Lý Tư Vũ trợn mắt há hốc mồm, cô đã trở về?

Nhìn vào quần áo trên cơ thể, cô không chắc lắm.

Trên bầu trời sương mù mịt, chung quanh ngoại trừ mười mấy kho hậu cần thì không còn gì khác.

Chung quanh bị sương mù dày đặc vây quanh, căn bản không nhìn rõ, Lý Tư Vũ thử vài lần, hoàn toàn không đi ra được.

"Tôi không muốn ở đây!" Lý Tư Vũ không chịu nổi thế giới không có âm thanh, thật đáng sợ.

Cô cảm thấy hoa cả mắt, lại nằm trong chăn rồi.

Cô nhìn Vương Đại Nha ngáy ở bên cạnh, Lý Tư Vũ sửng sốt lập tức ngạc nhiên há to miệng.

Chẳng lẽ đây chính là không gian tùy thân trong truyền thuyết? Lý Tư Vũ cũng là nữ sinh, tiểu thuyết trên mạng đương nhiên là xem không ít.

Cô nhắm mắt lại và nghĩ “tôi muốn đi vào”, và một lần nữa cô xuất hiện trước kho hàng.

Lý Tư Vũ vội vàng mở cửa kho hàng, bên trong có rất nhiều hàng hóa, cần cái gì cũng có.

Bởi vì kho này cung cấp cho hơn một trăm siêu thị, nên đồ đạc đều đảm bảo tươi ngon nhất, kiểm tra xong thì gửi thẳng đến các siêu thị lớn.

Đồ dùng sinh hoạt, ăn uống ngủ nghỉ, trái cây và rau quả tươi tất cả đều có.



Lý Tư Vũ đã tiên đoán được, sau này mình cơm áo gạo tiền không phải lo. Không có cách nào, thời đại này cơm áo gạo tiền chính là ước mơ lớn nhất rồi. Những thứ khác, vẫn còn quá xa xôi.

Ra khỏi không gian, Lý Tư Vũ từ trong túi quần bông lấy ra mấy cái kẹo sữa bạch thỏ, bộ dạng đê tiện rồi bắt đầu ăn.

Đúng là có thể lấy ra, xem ra không phải là nằm mơ.

Sáng ngày hôm sau, khi Lý Tư Vũ tỉnh lại trong phòng đã không còn ai, nhìn mặt trời bên ngoài, sợ là đã hơn chín giờ.

Nhìn đồng hồ quả lắc trên tủ, đã gần chín giờ rưỡi.

Lý Tư Vũ có chút ngại, trong trí nhớ, cả nhà đều rời giường lúc bảy giờ hơn, ăn cơm xong lên núi nhặt củi.

Mùa đông lạnh, muốn ngôi nhà ấm hơn là đun củi mục, vì vậy phải nhặt củi nhiều hơn.

Lý Tư Vũ từ dưới đệm lấy ra quần áo bông nóng hổi, chập choạng mặc vào, cô gấp chăn đặt lên trên giường đất.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng động, Lý Tư Vũ thò đầu ra nhìn, là con gái lớn Lý Thành Nguyệt của đại ca Lý Tư Quốc, cô ta đang giũ tuyết trên chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Cô út tỉnh rồi, có đói bụng hay không? Cháu sẽ nấu ăn cho cô. " Lý Thành Nguyệt mở nắp bếp còn đang cháy, đem nồi sắt nhỏ đặt lên và thêm nước, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lý Tư Vũ thấy Lý Thành Nguyệt giúp mình nấu cơm thì có chút ngại ngùng, con bé cũng lớn như mình, làm sao mình có thể làm phiền cháu gái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện