Buổi chiều theo yêu cầu của Lý Tư Vũ, mọi người trong nhà được ăn một bữa sủi cảo trắng nhân dưa chua và thịt, thịt này đều là loại chiên lấy mỡ, bình thường xào rau cũng không bỏ.
Mọi người nhìn thấy mấy đĩa sủi cảo trên bàn, đều trợn tròn mắt.
Lý Thành Tài và Lý Thành Nguyệt đã sớm biết nên không kinh ngạc như những người khác, có điều nhìn đĩa cũng chảy nước miếng.
Lý Thành Nguyệt được Lý Tư Vũ cho ăn sủi cảo một lần, sau đó chưa từng được ăn nữa.
Trước đó cũng có nói qua, ngày tết mọi người đều là ăn bánh bao làm từ bột mì trộn với bột ngô, bây giờ muốn ăn bánh thuần bột mì, quả thực không có khả năng.
"Mẹ, đây là bột mì ở đâu ra vậy?"
Lý Tư Quốc đúng là có gì liền hỏi. Ông ta nhớ rõ lúc tết trong nhà chỉ còn ba cân bột mì.
Cụ bà lúc ấy còn nói giữ lại cho em gái ăn, ông ta còn nhìn thấy cái túi bột kia.
Làm thế nào mà lấy ra được nhiều bột mì như này, ông ta có một chút khó hiểu.
Mấy người con dâu khác nhìn chằm chằm cụ bà, hai đứa con trai thì nhìn chằm chằm sủi cảo.
Cụ bà hắng giọng, vẻ mặt đắc ý nói: "Đây chính là bạn học của Tư Vũ gửi tới, bản lĩnh lớn lắm! Người ta không ăn hết lương thực, liền gửi tới tiếp tế nhà chúng ta. ”
Lập tức, cụ bà lại trừng mắt nhìn mấy đứa con trai, nói: "Đám chúng mày, hưởng sái của Tư Vũ, về sau phải nhớ đến em gái mình đấy! ”
Mọi người đều không tin, chắc chắn là mua về, vì muốn mấy con dâu này nhớ tới Lý Tư Vũ cho nên cụ bà mới nói như vậy.
Chỉ có Lý Thành Tài tin tưởng, mỗi lần cô Hai đem đồ về cậu ta đều biết, không có gì tốt, cũng không nhiều.
Bà nội thì càng không có khả năng bỏ tiền ra mua nhiều lương thực như vậy, đây chính là bột mì loại tốt nhất đấy.
Cho nên, cậu ta tin lời bà nội nói, là bạn học của cô út đưa cho.
Buổi tối mọi người đều ăn no uống đủ rồi về phòng, bên trong đại phòng ở bên cạnh phòng cụ bà truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ.
"Thành Tài, cô út của con trước kia ở trường có bạn học giàu có như vậy sao?" Chị dâu cả Trương Nguyệt Mai vẫn cảm thấy có chút mờ ám.
Chị ta không tin Lý Tư Nồng có thể mang về cho nhà mẹ đẻ một túi bột mì cao cấp như vậy.
Cụ bà thì chắc chắn sẽ không nỡ mua, nhiều tiền như vậy có thể mua bao nhiêu gạo chứ! Vì vậy, chị ta không xác định được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Thành Tài nằm trong chăn, miệng bập bập, cậu ta hồi tưởng lại sủi cảo vừa ăn xong.
Nghe Trương Nguyệt Mai nói, Lý Thành Tài quay đầu lại: "Cô út của con ở trường rất lợi hại, có mấy bạn học thân với cô ấy, con cũng không biết là người nào.
Con không thể chơi chung với đám con gái, cụ thể là bạn cùng lớp nào, con cũng không rõ. ”
Mọi người nhìn thấy mấy đĩa sủi cảo trên bàn, đều trợn tròn mắt.
Lý Thành Tài và Lý Thành Nguyệt đã sớm biết nên không kinh ngạc như những người khác, có điều nhìn đĩa cũng chảy nước miếng.
Lý Thành Nguyệt được Lý Tư Vũ cho ăn sủi cảo một lần, sau đó chưa từng được ăn nữa.
Trước đó cũng có nói qua, ngày tết mọi người đều là ăn bánh bao làm từ bột mì trộn với bột ngô, bây giờ muốn ăn bánh thuần bột mì, quả thực không có khả năng.
"Mẹ, đây là bột mì ở đâu ra vậy?"
Lý Tư Quốc đúng là có gì liền hỏi. Ông ta nhớ rõ lúc tết trong nhà chỉ còn ba cân bột mì.
Cụ bà lúc ấy còn nói giữ lại cho em gái ăn, ông ta còn nhìn thấy cái túi bột kia.
Làm thế nào mà lấy ra được nhiều bột mì như này, ông ta có một chút khó hiểu.
Mấy người con dâu khác nhìn chằm chằm cụ bà, hai đứa con trai thì nhìn chằm chằm sủi cảo.
Cụ bà hắng giọng, vẻ mặt đắc ý nói: "Đây chính là bạn học của Tư Vũ gửi tới, bản lĩnh lớn lắm! Người ta không ăn hết lương thực, liền gửi tới tiếp tế nhà chúng ta. ”
Lập tức, cụ bà lại trừng mắt nhìn mấy đứa con trai, nói: "Đám chúng mày, hưởng sái của Tư Vũ, về sau phải nhớ đến em gái mình đấy! ”
Mọi người đều không tin, chắc chắn là mua về, vì muốn mấy con dâu này nhớ tới Lý Tư Vũ cho nên cụ bà mới nói như vậy.
Chỉ có Lý Thành Tài tin tưởng, mỗi lần cô Hai đem đồ về cậu ta đều biết, không có gì tốt, cũng không nhiều.
Bà nội thì càng không có khả năng bỏ tiền ra mua nhiều lương thực như vậy, đây chính là bột mì loại tốt nhất đấy.
Cho nên, cậu ta tin lời bà nội nói, là bạn học của cô út đưa cho.
Buổi tối mọi người đều ăn no uống đủ rồi về phòng, bên trong đại phòng ở bên cạnh phòng cụ bà truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ.
"Thành Tài, cô út của con trước kia ở trường có bạn học giàu có như vậy sao?" Chị dâu cả Trương Nguyệt Mai vẫn cảm thấy có chút mờ ám.
Chị ta không tin Lý Tư Nồng có thể mang về cho nhà mẹ đẻ một túi bột mì cao cấp như vậy.
Cụ bà thì chắc chắn sẽ không nỡ mua, nhiều tiền như vậy có thể mua bao nhiêu gạo chứ! Vì vậy, chị ta không xác định được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Thành Tài nằm trong chăn, miệng bập bập, cậu ta hồi tưởng lại sủi cảo vừa ăn xong.
Nghe Trương Nguyệt Mai nói, Lý Thành Tài quay đầu lại: "Cô út của con ở trường rất lợi hại, có mấy bạn học thân với cô ấy, con cũng không biết là người nào.
Con không thể chơi chung với đám con gái, cụ thể là bạn cùng lớp nào, con cũng không rõ. ”
Danh sách chương