Điều này không giống như anh ta mong đợi? Anh ta vốn nghĩ cho dù đã chia tay thì cô cũng sẽ lẽo đẽo đi theo mình.
Nhưng thấy cô bình tĩnh như vậy, làm cho anh ta không biết phải làm thế nào.
Lý Tư Vũ về đến nhà đã bị cụ bà kéo qua đánh giá từ trên xuống dưới, thấy cô không sao bà mới yên tâm.
"Tư Vũ, nghe lời mẹ đi con, sau này đừng lên núi nữa."
Lý Tư Vũ cũng không tính đi nữa, thật sự quá mệt, vừa lúc có bậc thang của cụ bà cô lập tức gật đầu đồng ý.
Buổi tối vẫn là cháo bột ngô, bát cháo lưa thưa vốn không đủ no. Lý Tư Vũ không muốn ăn mấy thứ này, cô đưa bát cho cụ bà.
Cụ bà thấy Lý Tư Vũ không ăn cơm, bà lo lắng hỏi: "Tư Vũ, con không thích ăn phải không? ”
"Không có, mẹ, trong nhà có bột mì mà, sao lại không ăn món khác vậy ạ." Lý Tư Vũ nhớ rõ bột mì mang về mới ăn một bữa, sau đó chưa dùng tiếp.
Nghe đến bột mì, mọi người đều nhìn cụ bà, mắt rực sáng.
Một bát nước như này thật sự uống không đủ no, mỗi ngày tỉnh dậy bụng đều sôi ùng ục. Nhà nào cũng là tình trạng này, có người ngay cả bột ngô cũng không có để ăn, phải ăn vỏ cây luộc.
Thứ lợn còn không ăn, nhưng một số người không có mà ăn.
Cụ bà cảm thấy khó xử, bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu con không thích ăn, ngày mai mẹ bảo Thành Nguyệt nấu bánh canh cho mình con ăn. ”
Mọi người ở nhà họ Lý: ...
Tất cả bọn họ là nhặt về, chỉ có Lý Tư Vũ là con ruột! "Cháu cũng muốn ăn bánh canh!"
Lý Thành Viễn không vui, dựa vào đâu mà cái gì tốt đều là của cô út chứ, hết ăn lại nằm, so với cậu ta còn quá trớn hơn!
Cụ bà liếc Lý Thành Viễn một cái, thầm cười lạnh, con trai, cháu trai đều cùng một loại đức hạnh.
Người khác còn chưa nói gì đâu, một đứa trẻ đứng lên la ó, đồ vô tích sự!
Lý Thành Viễn mặc kệ sắc mặt của cụ bà, chỉ bất động nhìn bà.
Mọi người có ai ai không muốn ăn bánh canh, nhưng không ai dám nói gì, ánh mắt chờ mong nhìn cụ bà.
"Mẹ, ngày mai làm một bữa đi, sau này mỗi ngày một bữa." Lý Tư Vũ nhìn cả nhà vàng vọt, gầy còm, thật sự cô không đành lòng.
Cũng không phải không có điều kiện, cần gì phải hạn chế? Lý Tư Vũ chưa từng trải qua thời đại này, cho nên đối với suy nghĩ của cụ bà cô không dám gật bừa.
“Không được! Cụ bà từ chối thẳng: "Sau này chúng ta còn phải sống qua ngày, sao có thể ăn như vậy? Ngày lành cũng không thể một ngày là qua, không được không được! ”
Lý Tư Vũ không có cách nào đành thở dài, "Ngày mai làm một bữa đi, chờ lúc con đi làm thì mỗi tháng con đều gửi lương thực về. ”
Cụ bà xua xua tay, vẫn từ chối nói: "Không được, con ăn ngon ở đó là được, trong nhà đói cũng không chết người. ”
Đúng là đói không chết, nhưng chỉ là duy trì sinh mệnh mà thôi, suốt ngày uống một bát nước gạo, người khỏe cũng sẽ bị phế.
Nhưng thấy cô bình tĩnh như vậy, làm cho anh ta không biết phải làm thế nào.
Lý Tư Vũ về đến nhà đã bị cụ bà kéo qua đánh giá từ trên xuống dưới, thấy cô không sao bà mới yên tâm.
"Tư Vũ, nghe lời mẹ đi con, sau này đừng lên núi nữa."
Lý Tư Vũ cũng không tính đi nữa, thật sự quá mệt, vừa lúc có bậc thang của cụ bà cô lập tức gật đầu đồng ý.
Buổi tối vẫn là cháo bột ngô, bát cháo lưa thưa vốn không đủ no. Lý Tư Vũ không muốn ăn mấy thứ này, cô đưa bát cho cụ bà.
Cụ bà thấy Lý Tư Vũ không ăn cơm, bà lo lắng hỏi: "Tư Vũ, con không thích ăn phải không? ”
"Không có, mẹ, trong nhà có bột mì mà, sao lại không ăn món khác vậy ạ." Lý Tư Vũ nhớ rõ bột mì mang về mới ăn một bữa, sau đó chưa dùng tiếp.
Nghe đến bột mì, mọi người đều nhìn cụ bà, mắt rực sáng.
Một bát nước như này thật sự uống không đủ no, mỗi ngày tỉnh dậy bụng đều sôi ùng ục. Nhà nào cũng là tình trạng này, có người ngay cả bột ngô cũng không có để ăn, phải ăn vỏ cây luộc.
Thứ lợn còn không ăn, nhưng một số người không có mà ăn.
Cụ bà cảm thấy khó xử, bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu con không thích ăn, ngày mai mẹ bảo Thành Nguyệt nấu bánh canh cho mình con ăn. ”
Mọi người ở nhà họ Lý: ...
Tất cả bọn họ là nhặt về, chỉ có Lý Tư Vũ là con ruột! "Cháu cũng muốn ăn bánh canh!"
Lý Thành Viễn không vui, dựa vào đâu mà cái gì tốt đều là của cô út chứ, hết ăn lại nằm, so với cậu ta còn quá trớn hơn!
Cụ bà liếc Lý Thành Viễn một cái, thầm cười lạnh, con trai, cháu trai đều cùng một loại đức hạnh.
Người khác còn chưa nói gì đâu, một đứa trẻ đứng lên la ó, đồ vô tích sự!
Lý Thành Viễn mặc kệ sắc mặt của cụ bà, chỉ bất động nhìn bà.
Mọi người có ai ai không muốn ăn bánh canh, nhưng không ai dám nói gì, ánh mắt chờ mong nhìn cụ bà.
"Mẹ, ngày mai làm một bữa đi, sau này mỗi ngày một bữa." Lý Tư Vũ nhìn cả nhà vàng vọt, gầy còm, thật sự cô không đành lòng.
Cũng không phải không có điều kiện, cần gì phải hạn chế? Lý Tư Vũ chưa từng trải qua thời đại này, cho nên đối với suy nghĩ của cụ bà cô không dám gật bừa.
“Không được! Cụ bà từ chối thẳng: "Sau này chúng ta còn phải sống qua ngày, sao có thể ăn như vậy? Ngày lành cũng không thể một ngày là qua, không được không được! ”
Lý Tư Vũ không có cách nào đành thở dài, "Ngày mai làm một bữa đi, chờ lúc con đi làm thì mỗi tháng con đều gửi lương thực về. ”
Cụ bà xua xua tay, vẫn từ chối nói: "Không được, con ăn ngon ở đó là được, trong nhà đói cũng không chết người. ”
Đúng là đói không chết, nhưng chỉ là duy trì sinh mệnh mà thôi, suốt ngày uống một bát nước gạo, người khỏe cũng sẽ bị phế.
Danh sách chương