Nửa giờ sau.
Bác Sĩ cũng đến.

Không ai khác, chính là Tạ Lam Sơn.
Nửa năm trước, ông về nước để điều trị cho Tiết Phong vì vết thương kia.

Được quen biết Tiết Phong, ông coi anh như cháu ruột của ông.
Thế nên sau đó, ông liền ỏ lại Hải Thành định cư luôn.
Sáng nay, ông đang định sang Tiết Trạch để tìm Tiết Phong, thì nghe A Cửu gọi điện nói, Tiết Phong bị Triển Hà đánh đến trọng thương, hôn mê.
Thế là Tạ Lam Sơn vội vội vàng vàng chạy đến căn cứ Đông Cam của Hắc Bang.
Ngay lúc đi ra cổng thì gặp được Ôn Ngọc.

Cô ả nghe Tạ Lam Sơn nói Tiết Phong bị đánh, liền lo sốt vó, cũng đòi theo cho bằng được.
Ôn Ngọc vốn là người hoa, con gái út của Ôn Gia, nhưng sống ở Mĩ từ bé, nên ít ai biết cô ta.

Cô ta quen biết Tiết Phong kể từ khi anh qua Mĩ định cư.

Sau khi anh về Hải Thành, cô ta cũng vì đuổi theo anh mà một thân một mình chạy tới Hải Thành.
Anh thì chẳng có lấy một chút tình cảm nào với cô ả, nhưng Ôn Ngọc kia, lại tràn đầy tình ý với anh.
Có một lần cô ta đi theo Tiết Phong giành địa bàn, mèo mù vớ cá rán, nên lập được công đầu, được anh coi trọng, vậy nên cô ả lại cứ tưởng mình là phu nhân của Lão Đại rồi..
Nhiều lần còn quát tháo, mắng chửi anh em trong bang.
Trên dưới bang không một ai thích cái vẻ kênh kiệu của cô ả.

Nhưng không ai dám làm gì, vì cô ta là bạn của Tiết Phong.

...
Tạ Lam Sơn và Ôn Ngọc cùng bước vào phòng thì thấy Triển Hà, mặt đầy nước mắt.

Trên áo thun toàn là máu.

Triển Hà thấy hai người tới, cô cũng không nghĩ nhiều, liền lui ra một chút.
Tạ Lam Sơn vội vàng kiểm tra cho Tiết Phong.

Sau gần mười lăm phút, ông liền thở phào, thật may là cũng chưa đến nỗi nào.

Vẫn còn sống được.
Nhìn thoáng qua Triển Hà, ông khẽ cau mày.

Cô gái này chính là Triển Hà, cầm đầu Bạch Bang trong truyền thuyết đó sao? Có thể khiến thằng nhóc Tiết Phong kia hôn mê, thật không phải dạng vừa..
Tạ Lam Sơn còn đang mải suy nghĩ, thì một thanh âm chói tai vang lên..
Bốp ! Bốp !
Ông cả kinh quay nhìn lại, thì Triển Hà đã lãnh trọn hai cái bạt tai của Ôn Ngọc.
Triển Hà chưa kịp phản ứng, thì lại bị thêm hai cái bạt tai nữa, khiến một bên má phải của cô bầm lên.

Máu tươi vì thế mà chảy ra khỏi khóe miệng.
" Con khốn, sao mày đánh anh Phong ra nông nỗi này, mày là cái thá gì mà được anh Phong yêu.

Cút ngay lập tức có nghe không? Cút ra khỏi Bang đi." Ôn Ngọc quát lớn, như muốn ăn tươi nuốt sống Triển Hà.


Lao tới túm cổ áo cô lôi mạnh..
Tạ Lam Sơn thì cũng không biết làm sao cho phải, một bên là người Tiết Phong thích.

Một bên lại là bạn bè của anh.

Ông bị kẹp ở giữa, thôi đành cắn răng yên lặng, đợi Tiết Phong tỉnh lại, ông sẽ thuật hết mọi chuyện lại cho anh nghe.
Ngược lại, Triển Hà không chút phản ứng.

Bình thường, không một ai có thể làm gì cô, vì phản ứng của cô vốn rất nhanh nhậy.
Nhưng lúc này, cô lại bị bốn bạt tai của Ôn Ngọc giáng vào mặt, nhưng hoàn toàn không đánh trả, là bởi vì tâm trí của cô đều đặt hết vào Tiết Phong, nên những cái khác cô không quan tâm.
A Cửu và A Thâm vừa nghe tiếng chửi rủa của Ôn Ngọc, liền đẩy cửa chạy vào.

Cả hai cậu đều tá hỏa tam tinh, kinh hãi nhìn bộ dạng của Triển Hà.

Cổ áo của chị Đại Bạch bang lại bị con ả Ôn Ngọc kia túm chặt, miệng Ôn Ngọc chu tréo không ngừng.
"Ôn Ngọc, cô làm gì, phát điên à, buông chị Hà ra." A Cửu chạy tới giằng tay cô ả ra khỏi người Triển Hà.

Cậu dùng cả hai tay giữ chặt cô ả.
Triển Hà thoát khỏi Ôn Ngọc, cô quay lại bên cạnh giường, nắm bàn tay của Tiết Phong.
"Bác Sĩ, anh Phong không sao chứ, tôi xin lỗi, tôi không biết anh ấy còn vết thương chưa lành." Triển Hà giọng run run nói.
Tạ Lam Sơn tiến tới vỗ vỗ vai Triển Hà, " cô gái, không sao hết, vị động đến vết thương, nên hôn mê thôi.

Thằng Phong nó giỏi võ lắm, nên sẽ không sao, bị thương là chuyện thường thôi."

"Chú là?" Nghe Tạ Lam Sơn xưng hô theo kiểu khá thân với Tiết Phong, nên cô có chút ngạc nhiên, tiện liền hỏi thăm chút.
"Tôi là Tạ Lam Sơn.

Bác Sĩ tư của Tiết Phong." Tạ Lam Sơn vừa nói, vừa lôi ra từ cặp tác một vỉ vitamin loại phục hồi đưa cho Triển Hà.

Ông nói tiếp.
" Chừng nào, thằng Phong tỉnh, cháu đưa cho nó uống nhé."
Triển Hà đưa hai tay đón lấy vỉ thuốc.

" Thì ra chú là Bác sĩ Tạ nổi danh trong giới y học sao? Lần đầu mới được gặp chú, cháu là Triển Hà, là ám vệ của Lục Minh Thiếu gia, Chú đã từng cứu thiếu gia nhà cháu, cảm ơn chú ạ."
Tạ Lam Sơn khẽ gật đầu với cô." Mà này, cô gái, cháu là gì của thằng Phong, nó làm gì để cháu phải đánh nó tới hôn mê thế?"
"Cháu là..." Triển Hà ngập ngừng..
Tạ Lam Sơn lắc đầu thở dài.

" Haizz..người trẻ các cháu thật khó hiểu.

Tâm thì thích mà lại mạnh miệng chối bỏ.

Cô gái à, nếu đã thích thì đừng do dự, nếu đã yêu thì phải nắm bắt, cơ hội chỉ đến một lần, bỏ lỡ nó, cháu sẽ ân hận cả đời đấy."
Ông kéo cặp tác lại.

Đứng lên chuẩn bị rời đi, " còn nữa, ta có lời này liền nói cho cháu, thằng Phong, nó yêu thích cháu thật lòng đấy, nó mất cha, mất mẹ, từ bé đã là cô nhi, nên bản tính vụng về không biết cách bày tỏ với người khác, cháu hãy thông cảm cho nó, dù có chuyện gì cũng đừng bỏ nó..."
Ông định nói thêm...nhưng lại thôi...Tiết Phong à, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây...
Sau đó ông quay sang A cửu, " Thả cô ta ra đi, cô ta dù sao cũng là người Tiết Phong coi trọng.

Đắc tội cô ta, cậu gánh nổi sao?"
A Cửu đành bỏ ra..


Ôn Ngọc, mắt hung tợn, mà nhìn tất cả một lượt, miệng lại bắt đầu thô tục.
" Các người làm chó, không phận sự biến hết khỏi đây đi.

Chỗ này không còn việc của các người, cút đi."
A Tham tức điên trong lòng, thực lòng mà nói, cái con chó cái kia mà không được đại ca coi trọng, thì cậu đã táng cho cô ta không còn một cái răng nào...tức quá mà..
Cậu đi ra ngoài trước..Tạ Lam Sơn khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy một cái, không một ai thấy..lặng lẽ đi khỏi phòng.
A Cửu cũng tức mình đi khỏi...thật tức chết, con ả kia sao lại cứ vô cớ làm càn ở bang như thế.

Nếu cho các cậu lựa chọn chị dâu, nhất định các cậu sẽ ủng hộ chị đại Triển Hà cả hai chân hai tay luôn.
Ra ngoài, cậu đi cạnh Tạ Lam Sơn để tiễn ông, thắc mắc vì thái độ kia của ông cậu hỏi, " Chú Tạ, Vì sao chú lại ung dung thế, chị Hà ở lại với con chó cái kia, e lại có chuyện không hay."
Tạ Lam Sơn chỉ cười cười, nụ cười mà khiến người ta cảm thấy vừa khó hiểu, lại vừa thấy nguy hiểm.
Ông chỉ hời hợt mà đáp..
"A Cửu, trong bang các cậu, không phải rất ghét Ôn Ngọc sao? Vậy thì lần này, Triển Hà kia, sẽ là mồi nhử để cô ta lọt lưới, cậu nghĩ xem, cô ta dám đụng vào Triển Hà, Lão đại của các cậu, sẽ bỏ qua sao?"
"À...ra là thế?" A Cửu lúc này mới thông suốt, vì sao ban nãy, Tạ Lam Sơn lại nhấn mạnh mỗi câu mỗi chứ với cậu.

Rằng Ôn Ngọc kia được Tiết Phong coi trọng.

Và dĩ nhiên với, tính cách của con ả đó, chắc chắn sẽ kiếm chuyện với Triển Hà..
Vậy thì đến khi Đại ca tỉnh dậy, các cậu có thể nghiễm nhiên mà cáo tội cô ta, khiến lão đại tống cổ cô ta về Mĩ.
Đến lúc đó, vừa đuổi được con chó cái chanh chua kia, lại được một chị dâu oai nghiêm của Bạch Bang.
"Chà, chú Tạ à, chú cao minh ghê nha." A Cửu bắt đầu vuốt lông.
Tạ Lam Sơn hừ lạnh một cái, " Cậu nhóc, thế cậu vẫn chưa nghe qua câu nói, " gừng càng già càng cay à."
Vẻ mặt đầy đắc ý, ông lên xe ra về, ông thầm đoán, chỉ đến tối nay thôi, Tiết Phong sẽ tỉnh lại, với tính cách của Tiết Phong, nhất định sẽ lại có người về chầu ông bà...
Ôn Ngọc...lần này, cô đã động vào người không nên động rồi...
Tạ Lam Sơn rời đi, A cửu đứng trông theo, mặt đầy vui mừng, cậu chỉ mong Tiết Phong tỉnh dậy liền nhìn thấy ngay cái cảnh chị dâu bị con chó cái Ôn Ngọc kia cắn, sau đó..đánh vỡ cái mồm chó của Ôn Ngọc...thì vui luôn...
Ùi...thật là mong chờ đến lúc đó ghê...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện