Mãi đến khi cô đứng trước mặt anh ta, vỗ tay ra tiếng:
- Bạn xem chưa, mình chỉ múa vài động tác khiêu vũ, có thể thêm vào mấy động tác của bạn…
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua điếu thuốc, đã sắp cháy hết, nhưng anh chỉ mới hút một hơi.
Không biết cô đang nói gì.
Anh cắt lời cô, ngón tay cầm điếu thuốc, lui về sau ngã một cái, hít một hơi, lửa cháy tới cuối, thiêu đốt ở ngón tay anh:
- Cũng được.
Nói xong, bản thân cà lơ phất phơ mà nở nụ cười.
Cùng Hạ Nguyễn chỉnh sửa hết các động tác, đã là 8 giờ tối.
Mọi người đều đã về, Giang Tiêu Nhiên ôn lại động tác trong đầu một lần, lúc này mới nói:
- Khá tốt rồi, bạn cũng nhớ lại động tác, mình sẽ về luyện thêm 2 giờ, sẽ nhớ kỹ động tác.
Giang Tiêu Nhiên lại gọi cho cô Đào, cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng chuông.
Cô Đào ở gần đây? Trong phòng có một dáng người, cô Đào nhìn cô phất phất tay, chạy tới.
Giang Tiêu Nhiên:
- Cô ở…
- Cô đến lúc 5 giờ chiều, tình huống cụ thể Triệu Gia Ánh đã nói với cô, cô đến đây thấy các em đang tập luyện chăm chú, không thể quấy rầy các em.
Trong ánh mắt cô Đào toát ra ý khen ngợi, như trút được gánh nặng, nở nụ cười:
- Không tệ, không tệ, múa rất tốt! Không nhìn ra, em còn rất đa tài đa nghệ nha!
Hạ Nguyễn nói tiếp:
- Là còn rất đa tài đa nghệ, có thể hát, còn có thể nhảy.
Cô Đào vỗ vỗ tay Giang Tiêu Nhiên:
- Các em cũng mệt mỏi rồi, nhanh về nghỉ đi. Sau khi thi đấu, để xem cô có thể xin cấp trên phần thưởng gì gì đó.
- Không cần ạ.
Giang Tiêu Nhiên khoát khoát tay:
- Em cũng không giúp được gì phải thưởng. Được rồi, cô giáo, Liễu Khinh Khinh bên kia có tin tức gì không?
- Không có việc gì lớn, chỉ là chân bị trật và bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một tuần liền không thành vấn đề.
Giang Tiêu Nhiên như có chút suy nghĩ, gật đầu, thực ra, mình muốn hỏi Cố Dư Lâm kia mà…
- Cố Dư Lâm đã đưa em ấy đi về nghỉ ngơi, các em cũng về đi.
Oh, cùng trở về…
Cô Đào đưa 2 thẻ phòng:
- Cô còn chuyện phải làm, hai người đi trước nha!
Thu dọn túi xách, Giang Tiêu Nhiên và Hạ Nguyễn đi song song ra khỏi hậu trường.
Đã có dấu hiệu của gió đầu thu, có chút mát mẻ, tinh thần sảng khoái, Giang Tiêu Nhiên duỗi người, nghe được Hạ Nguyễn quay đầu sang hỏi:
- Còn tưởng rằng bạn là tường đồng vách sắt, thì ra cũng biết mệt.
- Ừ.
Cô vừa mới bước đi, phía sau truyền đến âm thanh đế giày ma sát với hòn đá nhỏ, cô quay đầu nhìn, liền thấy một người không thể xuất hiện ở nơi này.
Cố Dư Lâm?!
Không phải cô Đào nói anh đã trở về rồi sao?
- Bạn làm sao…?
Giang Tiêu Nhiên thực sự kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa thể nói năng suôn sẻ.
Nhà sách phía sau anh ấy vừa đóng cửa, anh chỉ chỉ phía sau:
- Vừa rồi đi đọc sách, không chú ý thời gian.
Anh híp mắt một cái:
- Mấy giờ rồi?
Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động:
- Vừa vặn 8 giờ, chúng ta cùng nhau về đi.
Anh mơ hồ đáp lại, đuôi mắt nhìn qua Hạ Nguyễn, Giang Tiêu Nhiên căng thẳng trong lòng, vội vàng cầm lấy tay anh đi trước.
Hai vị này đừng đánh nhau nha, bây giờ mà đánh cô không thể ngăn nổi.
Đi một lúc, Cố Dư Lâm hỏi cô:
- Buổi chiều tập cái gì?
- Khiêu vũ hiện đại.
Là điệu múa của anh.
Giang Tiêu Nhiên không yên lòng, rất sợ một giây kế tiếp, Cố Dư Lâm sẽ yêu cầu mình nhảy cho anh ấy xem.
Vì vậy, cô vội vàng nói sang chuyện khác:
- Liễu Khinh Khinh đâu? Bây giờ thế nào?
Cô mang theo chút tâm tư của cô gái nhỏ, cố ý đem hai chữ “Bây giờ” tăng thêm.
- Lúc đó, sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong, mình đưa cô ấy về, lúc đó không có vấn đề gì, bây giờ thế nào thì mình không biết.
Câu trả lời chuẩn mực.
Giang Tiêu Nhiên cảm giác trong lòng nở hoa.
Nhưng mà cô không biết là, sau khi nhà sách sau lưng đóng cửa, ông chủ đang lau dọn các quyển sách.
Ông nhớ kỹ, nam sinh lúc nãy, tìm ông mượn xem quyển sách “Phép lạ của cửa hàng tạp hóa Namiya”.
Mượn quyển sách này không nhiều lắm, khi ông quét sân thấy cậu ta đọc đến trang 12, nhịn không được thảo luận với cậu ta hai câu.
Sau đó, đã bốn, năm giờ từ khi cậu ta mượn sách.
Hẳn là xem xong rồi.
Ông chủ cầm sách đưa lên nhìn.
… Tại sao vẫn ở trang 12?!!!
Giang Tiêu Nhiên được Cố Dư Lâm tiễn đến phòng.
Đến khách sạn gần 9 giờ, hai người họ đều mặc đồng phục học sinh, người trong sảnh nhìn họ có chút kỳ quái.
- Tuổi trẻ bây giờ thật là…
Thời điểm bước vào thang máy, Giang Tiêu Nhiên nghe được có người cảm thán như thế.
Lúc đầu cô không có cảm giác gì, giờ nghe xong câu này, tâm trạng trở nên khó hiểu. Cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, nếu như hai người bọn họ thật sự là tới…
Thang máy “Keng” một tiếng, đến rồi, Cố Dư Lâm bước ra cửa trước, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô một cái:
- Còn không đi?
Cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xoay người về phía trước, không muốn để cho anh ấy nhìn thấy biểu cảm bây giờ trên mặt mình. Cạ vào cúc áo nơi ngực anh, cô vô thức muốn kéo dài khoảng cách, đi về phía trước, lại bị lực kéo kéo cô lui về một bước.
Cô che lấy phần tóc đau đớn:
- A, đừng kéo mình…
Cố Dư Lâm bất đắc dĩ nói:
- Tóc của bạn mắc vào nút áo của mình…
?!
Loại chuyện này mà cô lại gặp phải?
Cô lùi lại, cầm lấy phần tóc đang mắc vào nút áo kia, cô muốn ngẩng đầu, tóc lại bị kéo làm đau.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể tự với lấy, sờ soạng nửa ngày cũng không mò được nút rối kia, nhưng lại mò thấy thứ khác…
Chờ đã, thứ khác?!
Cố Dư Lâm bắt được cánh tay đang làm loạn của cô:
- Để mình thử!
Được, được, được. Bạn nên thử làm đi.
Giang Tiêu Nhiên giống như tôm luộc vừa vớt ra từ nước sôi, vừa đỏ vừa nóng.
A a a a a a, bây giờ cô nên làm gì?
- Mình không gỡ được.
- Vậy làm sao bây giờ?
Anh nêu ý kiến:
- Phòng bạn ở gần đây phải không? Chắc sẽ có kéo.
Cô lấy thẻ phòng từ trong túi ra:
- Làm phiền bạn.
Hình như tâm tình anh ấy rất tốt, hỏi cô:
- Nhìn thấy đường đi không?
Không đợi cô trả lời, anh đã nắm cổ tay cô, nói:
- Để mình kéo bạn đi!
Bị anh lôi kéo, cả người cô đều bối rối, cảm giác chỉ có tay là của mình, chỉ có cảm xúc ở cổ tay là chân thật.
Đến trước cửa, anh tự tay cà thẻ phòng, hành lang vắng vẻ, chỉ có một tiếng “Tích” đặc biệt vui vẻ.
Càng ngày càng giống rồi…
Bạn cùng phòng cô hình như đã ngủ, Cố Dư Lâm đẩy cửa ra, chào đón bọn họ là một vùng tăm tối. Trong chỗ u tối dường như có tia lửa được nhen nhóm, trong đêm như có gì đó nảy mầm.
Anh buông lỏng tay cô, nghĩ đến người trong phòng đang ngủ, không dám tùy tiện bật đèn, khẽ gọi cô:
- Bạn mở đèn pin điện thoại xem!
Cô đáp lời, mở đèn pin theo lời anh nói, sau đó hỏi anh ấy:
- Làm sao tìm?
Trên hành lang, ngọn đèn xuyên qua, nơi bọn họ đứng dệt ra một vầng sáng nhỏ bé.
- Tìm ở ngăn tủ bên kia.
Hai người dời đến ngăn tủ bên kia, cô chỉ thấy tê cả da đầu.
Cố Dư Lâm lục soát ở trong ngăn kéo.
Đồ vật va vào nhau tạo nên tiếng vang đặc biệt rõ ràng.
- Bạn cẩn thận một chút, đầu kéo nhọn, cầm cán kéo ấy!
- Ừm.
Một lát sau.
- Đã tìm được chưa?
- Không tìm được.
Giang Tiêu Nhiên nói:
- Vậy bạn cứ kéo ra đi! Kéo hai bên ra, nhanh một chút, không kéo trúng sợi tóc mình, mình sẽ không đau.
Cố Dư Lâm:
- Được, mình sẽ kéo.
- A, đau, đau, đau… bạn nhẹ một chút đi!
- Thử một lần nữa? Lần này sẽ nhẹ hơn.
- Vẫn đau quá! Còn thiếu bao nhiêu? Nhanh lên được không?
- Mình cũng muốn nhanh, nhưng bạn sẽ đau.
- Chậm một chút đi!... Nhẹ nhàng một chút được không…
- Mình rất nhẹ nhàng.
Lời nói sao cảm thấy ngày càng kỳ quái vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
# Bạn ở hậu trường luyện tập, có người giả vờ đọc sách đang nhớ bạn #
# Bạn ở đây cố gắng gỡ rối tóc hay muốn gỡ ra khỏi người kia #
(Không thể spoil thêm! Chương sau các bạn sẽ biết)
Ai nha, có chút ngọt…
Hai ngày nay viết nhiều hơn, hôm sau sẽ cho các bạn phúc lợi dài hơn nha, lưu lại, lưu lại!
- Bạn xem chưa, mình chỉ múa vài động tác khiêu vũ, có thể thêm vào mấy động tác của bạn…
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua điếu thuốc, đã sắp cháy hết, nhưng anh chỉ mới hút một hơi.
Không biết cô đang nói gì.
Anh cắt lời cô, ngón tay cầm điếu thuốc, lui về sau ngã một cái, hít một hơi, lửa cháy tới cuối, thiêu đốt ở ngón tay anh:
- Cũng được.
Nói xong, bản thân cà lơ phất phơ mà nở nụ cười.
Cùng Hạ Nguyễn chỉnh sửa hết các động tác, đã là 8 giờ tối.
Mọi người đều đã về, Giang Tiêu Nhiên ôn lại động tác trong đầu một lần, lúc này mới nói:
- Khá tốt rồi, bạn cũng nhớ lại động tác, mình sẽ về luyện thêm 2 giờ, sẽ nhớ kỹ động tác.
Giang Tiêu Nhiên lại gọi cho cô Đào, cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng chuông.
Cô Đào ở gần đây? Trong phòng có một dáng người, cô Đào nhìn cô phất phất tay, chạy tới.
Giang Tiêu Nhiên:
- Cô ở…
- Cô đến lúc 5 giờ chiều, tình huống cụ thể Triệu Gia Ánh đã nói với cô, cô đến đây thấy các em đang tập luyện chăm chú, không thể quấy rầy các em.
Trong ánh mắt cô Đào toát ra ý khen ngợi, như trút được gánh nặng, nở nụ cười:
- Không tệ, không tệ, múa rất tốt! Không nhìn ra, em còn rất đa tài đa nghệ nha!
Hạ Nguyễn nói tiếp:
- Là còn rất đa tài đa nghệ, có thể hát, còn có thể nhảy.
Cô Đào vỗ vỗ tay Giang Tiêu Nhiên:
- Các em cũng mệt mỏi rồi, nhanh về nghỉ đi. Sau khi thi đấu, để xem cô có thể xin cấp trên phần thưởng gì gì đó.
- Không cần ạ.
Giang Tiêu Nhiên khoát khoát tay:
- Em cũng không giúp được gì phải thưởng. Được rồi, cô giáo, Liễu Khinh Khinh bên kia có tin tức gì không?
- Không có việc gì lớn, chỉ là chân bị trật và bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một tuần liền không thành vấn đề.
Giang Tiêu Nhiên như có chút suy nghĩ, gật đầu, thực ra, mình muốn hỏi Cố Dư Lâm kia mà…
- Cố Dư Lâm đã đưa em ấy đi về nghỉ ngơi, các em cũng về đi.
Oh, cùng trở về…
Cô Đào đưa 2 thẻ phòng:
- Cô còn chuyện phải làm, hai người đi trước nha!
Thu dọn túi xách, Giang Tiêu Nhiên và Hạ Nguyễn đi song song ra khỏi hậu trường.
Đã có dấu hiệu của gió đầu thu, có chút mát mẻ, tinh thần sảng khoái, Giang Tiêu Nhiên duỗi người, nghe được Hạ Nguyễn quay đầu sang hỏi:
- Còn tưởng rằng bạn là tường đồng vách sắt, thì ra cũng biết mệt.
- Ừ.
Cô vừa mới bước đi, phía sau truyền đến âm thanh đế giày ma sát với hòn đá nhỏ, cô quay đầu nhìn, liền thấy một người không thể xuất hiện ở nơi này.
Cố Dư Lâm?!
Không phải cô Đào nói anh đã trở về rồi sao?
- Bạn làm sao…?
Giang Tiêu Nhiên thực sự kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa thể nói năng suôn sẻ.
Nhà sách phía sau anh ấy vừa đóng cửa, anh chỉ chỉ phía sau:
- Vừa rồi đi đọc sách, không chú ý thời gian.
Anh híp mắt một cái:
- Mấy giờ rồi?
Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động:
- Vừa vặn 8 giờ, chúng ta cùng nhau về đi.
Anh mơ hồ đáp lại, đuôi mắt nhìn qua Hạ Nguyễn, Giang Tiêu Nhiên căng thẳng trong lòng, vội vàng cầm lấy tay anh đi trước.
Hai vị này đừng đánh nhau nha, bây giờ mà đánh cô không thể ngăn nổi.
Đi một lúc, Cố Dư Lâm hỏi cô:
- Buổi chiều tập cái gì?
- Khiêu vũ hiện đại.
Là điệu múa của anh.
Giang Tiêu Nhiên không yên lòng, rất sợ một giây kế tiếp, Cố Dư Lâm sẽ yêu cầu mình nhảy cho anh ấy xem.
Vì vậy, cô vội vàng nói sang chuyện khác:
- Liễu Khinh Khinh đâu? Bây giờ thế nào?
Cô mang theo chút tâm tư của cô gái nhỏ, cố ý đem hai chữ “Bây giờ” tăng thêm.
- Lúc đó, sau khi kiểm tra ở bệnh viện xong, mình đưa cô ấy về, lúc đó không có vấn đề gì, bây giờ thế nào thì mình không biết.
Câu trả lời chuẩn mực.
Giang Tiêu Nhiên cảm giác trong lòng nở hoa.
Nhưng mà cô không biết là, sau khi nhà sách sau lưng đóng cửa, ông chủ đang lau dọn các quyển sách.
Ông nhớ kỹ, nam sinh lúc nãy, tìm ông mượn xem quyển sách “Phép lạ của cửa hàng tạp hóa Namiya”.
Mượn quyển sách này không nhiều lắm, khi ông quét sân thấy cậu ta đọc đến trang 12, nhịn không được thảo luận với cậu ta hai câu.
Sau đó, đã bốn, năm giờ từ khi cậu ta mượn sách.
Hẳn là xem xong rồi.
Ông chủ cầm sách đưa lên nhìn.
… Tại sao vẫn ở trang 12?!!!
Giang Tiêu Nhiên được Cố Dư Lâm tiễn đến phòng.
Đến khách sạn gần 9 giờ, hai người họ đều mặc đồng phục học sinh, người trong sảnh nhìn họ có chút kỳ quái.
- Tuổi trẻ bây giờ thật là…
Thời điểm bước vào thang máy, Giang Tiêu Nhiên nghe được có người cảm thán như thế.
Lúc đầu cô không có cảm giác gì, giờ nghe xong câu này, tâm trạng trở nên khó hiểu. Cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, nếu như hai người bọn họ thật sự là tới…
Thang máy “Keng” một tiếng, đến rồi, Cố Dư Lâm bước ra cửa trước, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô một cái:
- Còn không đi?
Cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xoay người về phía trước, không muốn để cho anh ấy nhìn thấy biểu cảm bây giờ trên mặt mình. Cạ vào cúc áo nơi ngực anh, cô vô thức muốn kéo dài khoảng cách, đi về phía trước, lại bị lực kéo kéo cô lui về một bước.
Cô che lấy phần tóc đau đớn:
- A, đừng kéo mình…
Cố Dư Lâm bất đắc dĩ nói:
- Tóc của bạn mắc vào nút áo của mình…
?!
Loại chuyện này mà cô lại gặp phải?
Cô lùi lại, cầm lấy phần tóc đang mắc vào nút áo kia, cô muốn ngẩng đầu, tóc lại bị kéo làm đau.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể tự với lấy, sờ soạng nửa ngày cũng không mò được nút rối kia, nhưng lại mò thấy thứ khác…
Chờ đã, thứ khác?!
Cố Dư Lâm bắt được cánh tay đang làm loạn của cô:
- Để mình thử!
Được, được, được. Bạn nên thử làm đi.
Giang Tiêu Nhiên giống như tôm luộc vừa vớt ra từ nước sôi, vừa đỏ vừa nóng.
A a a a a a, bây giờ cô nên làm gì?
- Mình không gỡ được.
- Vậy làm sao bây giờ?
Anh nêu ý kiến:
- Phòng bạn ở gần đây phải không? Chắc sẽ có kéo.
Cô lấy thẻ phòng từ trong túi ra:
- Làm phiền bạn.
Hình như tâm tình anh ấy rất tốt, hỏi cô:
- Nhìn thấy đường đi không?
Không đợi cô trả lời, anh đã nắm cổ tay cô, nói:
- Để mình kéo bạn đi!
Bị anh lôi kéo, cả người cô đều bối rối, cảm giác chỉ có tay là của mình, chỉ có cảm xúc ở cổ tay là chân thật.
Đến trước cửa, anh tự tay cà thẻ phòng, hành lang vắng vẻ, chỉ có một tiếng “Tích” đặc biệt vui vẻ.
Càng ngày càng giống rồi…
Bạn cùng phòng cô hình như đã ngủ, Cố Dư Lâm đẩy cửa ra, chào đón bọn họ là một vùng tăm tối. Trong chỗ u tối dường như có tia lửa được nhen nhóm, trong đêm như có gì đó nảy mầm.
Anh buông lỏng tay cô, nghĩ đến người trong phòng đang ngủ, không dám tùy tiện bật đèn, khẽ gọi cô:
- Bạn mở đèn pin điện thoại xem!
Cô đáp lời, mở đèn pin theo lời anh nói, sau đó hỏi anh ấy:
- Làm sao tìm?
Trên hành lang, ngọn đèn xuyên qua, nơi bọn họ đứng dệt ra một vầng sáng nhỏ bé.
- Tìm ở ngăn tủ bên kia.
Hai người dời đến ngăn tủ bên kia, cô chỉ thấy tê cả da đầu.
Cố Dư Lâm lục soát ở trong ngăn kéo.
Đồ vật va vào nhau tạo nên tiếng vang đặc biệt rõ ràng.
- Bạn cẩn thận một chút, đầu kéo nhọn, cầm cán kéo ấy!
- Ừm.
Một lát sau.
- Đã tìm được chưa?
- Không tìm được.
Giang Tiêu Nhiên nói:
- Vậy bạn cứ kéo ra đi! Kéo hai bên ra, nhanh một chút, không kéo trúng sợi tóc mình, mình sẽ không đau.
Cố Dư Lâm:
- Được, mình sẽ kéo.
- A, đau, đau, đau… bạn nhẹ một chút đi!
- Thử một lần nữa? Lần này sẽ nhẹ hơn.
- Vẫn đau quá! Còn thiếu bao nhiêu? Nhanh lên được không?
- Mình cũng muốn nhanh, nhưng bạn sẽ đau.
- Chậm một chút đi!... Nhẹ nhàng một chút được không…
- Mình rất nhẹ nhàng.
Lời nói sao cảm thấy ngày càng kỳ quái vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
# Bạn ở hậu trường luyện tập, có người giả vờ đọc sách đang nhớ bạn #
# Bạn ở đây cố gắng gỡ rối tóc hay muốn gỡ ra khỏi người kia #
(Không thể spoil thêm! Chương sau các bạn sẽ biết)
Ai nha, có chút ngọt…
Hai ngày nay viết nhiều hơn, hôm sau sẽ cho các bạn phúc lợi dài hơn nha, lưu lại, lưu lại!
Danh sách chương