Minh tinh và người thường có nhiều điều khác biệt, khi nhìn vào gương thấy rất đẹp, ngũ quan tinh tế, gương mặt nổi bật giữa đám đông, nhất thời Giang Tiêu Nhiên hiểu được bốn chữ vẻ đẹp hoàn hảo.

Anh đang cầm ly của cô.

Trong lòng Giang Tiêu Nhiên hơi hồi hộp một chút, giống như bị cái gì đánh trúng, hoặc bị ai đó bắt giam.

Anh bị tấn công bởi cái lạnh, mũi ửng hồng nhàn nhạt, khóe miệng lại như đang cười.

Anh trở về, cầm ly của cô đặt trên bàn, nói:

- Áp tay vào ly, nước nóng sẽ giúp em ấm lên.

Cô lấy tay ra khỏi cổ, đưa tay áp vào ly nước, nhiệt độ rất nhanh theo da tràn vào cả cơ thể, ấm áp cực kỳ.

Anh rõ ràng là người sợ lạnh như vậy.

Cô bỗng nhiên cảm động, mũi hơi chua xót, đưa ly dời qua một chút:

- Cùng nhau làm ấm này!

Anh cười, ngón tay lạnh buốt đưa tới:

- Được.

Anh đương nhiên không áp tay lên đàng hoàng, lại áp vào tay cô, đem tay cô áp vào lòng bàn tay anh.        

Mùa đông kia, mỗi khi Giang Tiêu Nhiên nhớ lại, không thể giải thích được là cô không hề cảm thấy lạnh.

Lúc học trung học đời trước, Giang Tiêu Nhiên vẫn có một chấp niệm. Vì cô không có yêu sớm nên trong lòng cô cực kỳ hâm mộ cảnh bạn trai đưa nước cho bạn gái. Mùa đông, cô nhìn thấy rất nhiều nam sinh đi qua hành lang, có khi đi qua cả đoàn người, chỉ vì lấy nước cho bạn gái, mỗi khi thấy cảnh đó, cô vừa cảm động vừa thấy chua xót.

Đó là một loại tình cảm tinh khiết, chính sự ngây ngô làm tim đập thình thịch này, đặc biệt làm cô cảm động.

Thời gian quay lại một lần, rốt cục cô đã có cơ hội này.

Lén lút nắm tay người mình thích, thừa dịp thầy giáo không chú ý thì chẳng kiêng nể mà hành động ngầm.

Tâm trạng của Cố Dư Lâm rất tốt, hiếm khi nghe giảng được vài tiết, còn để cho Giang Tiêu Nhiên ôn lại vài điểm kiến thức.

Con đường chinh phục dài vạn dặm này đã bước được bước vĩ đại đầu tiên, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy rất có thành tựu. 

Buổi chiều có tiết tự học, học sinh ban 10 không ngủ thì cũng chơi game. Không biết tại sao đến 10 phút cuối lại có người đến kiểm tra, không ít người đang ngủ say bị bạn cùng bàn lay tỉnh.

- Đừng ngủ nữa, Diêm Vương tới!

Trên bảng đen còn có bài tập thầy giáo viết lại, nhiều người lúc này liền giả vờ lấy tập ra, bắt đầu viết đề bài.

Tiết trước Cố Dư Lâm có nghe nên anh rất nhanh viết xong đề bài.

Hai người viết xong, đã đến giờ tan học.

Tự nhiên cô bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề quan trọng của cuộc sống…

Buổi sáng, buổi trưa, buổi tối ăn cái gì? Cô chống đầu suy tư, liếc mắt nhìn thấy đang xé một trang giấy tập xuống.

Đang muốn làm gì?

Chỉ thấy anh nhấc tờ giấy lên, lật lại, gấp thành hình hình tam giác, rồi xé bớt phần thừa, chỉ còn lại một hình vuông.

Ngay sau đó, trong vòng 2 phút, Giang Tiêu Nhiên nhìn thấy minh tinh mà cô hâm mộ mấy năm nay, có một ưu điểm mà cô không phát hiện được - thủ công.

Anh đã xếp xong… một con ếch nhỏ?

Sau khi xếp xong, lấy một cây bút từ trong hộp bút của cô, bắt đầu viết chữ.

Cùng lúc đó, thầy chủ nhiệm vừa vặn đi đến, đang đứng trên bục giảng, bắt đầu tiến hành “Giáo dục mỗi ngày”.

- Bây giờ đã là lớp 11 rồi, các em phải biết đây là thời gian quan trọng, phải xây nền móng tốt, sao mỗi ngày lại đi học như đi ngủ thế kia? Bây giờ còn một năm rưỡi, hy vọng các em nỗ lực hết mình, việc do người làm ra, chỉ cần từ giờ trở đi các em chăm chỉ học tập, nhất định vẫn có cơ hội thi được trường Đại học tốt…

Thầy nói tiếp:

- Ví dụ rất nhiều, thầy không thể liệt kê hết.

Giang Tiêu Nhiên cảm thấy chán muốn chết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bục giảng, đột nhiên, cánh tay bị người khác chọc vào một cái.

Cô cảm thấy được ánh mắt của thầy như có như không mà nhìn về phía này.

Thần kinh cô căng thẳng, liếc nhìn Cố Dư Lâm.

Dưới chồng sách giáo khoa cao ngất, Cố Dư Lâm đặt con ếch phía sau, sau đó, anh vươn ngón trỏ thon dài đặt lên phần cuối của con ếch, nhẹ nhàng dùng sức…

Con ếch nhảy lên, vượt qua khoảng cách nhỏ giữa hai người, vững vàng xuất hiện trước mắt cô.

Vẻ mặt anh đứng đắn, trên lưng con ếch có viết:

- Bạn học Giang, tan học hẹn hò đi?        

Trong chớp mắt, trong đầu Giang Tiêu Nhiên hiện lên một hàng chữ to đùng:

Yêu đương lén lút!        

Thầy chủ nhiệm không thấy

- Giang Tiêu Nhiên!

Bị phát hiện?!

Adrenalin của Giang Tiêu Nhiên tăng vọt, hô hấp nhanh lên, với tốc độ chớp nhoáng nắm chặt con ếch nhỏ kia vào lòng bàn tay, vô thức nuốt nước miếng một cái, lúc này mới dám nhấc mi mắt, dè dặt nhìn thầy chủ nhiệm.

        (Adrenalin là một loại hoocmon được sản xuất khi người đó sợ hãi, tức giận)

- Dạ?

Sợ nhất là câu tiếp theo của thầy là “Trong tay em là bảo bối gì? Đưa cho thầy xem”…

Bầu không khí ngưng đọng 3 giây.

Thầy nói tiếp:

- Em là học sinh thành tích tốt nhất, bình thường phải biết làm gương, đưa mọi người cùng tiến bộ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hắng giọng một cái, trả lời nghiêm túc:

- Vâng, thưa thầy.

Đến khi thầy chủ nhiệm đi, uy nghiêm còn tồn tại, lớp học không ai nói chuyện, chỉ còn tiếng “sàn sạt” của ngòi bút tiếp xúc với giấy.

Giang Tiêu Nhiên mở con ếch ra, viết chữ lên, nhún vào phần đuôi một cái, nó lại nhảy về:

- Không hẹn, chúng ta không có hẹn.

Lông mi Cố Dư Lâm rung rung một cái.

Lại gấp giấy, bật qua đây.

- Không hẹn cũng phải hẹn.

Phía sau còn có một hình vẽ hung tợn.

Vì Cố Dư Lâm cưỡng ép, tối đó dĩ nhiên hai người hẹn hò.

Ăn xong cơm tối, lại vội vã chạy về lớp, chuẩn bị tiết tự học buổi tối.

Giờ tự học hai người rất ăn ý, không nói lời nào, ghi chép nghe giảng nghiêm túc.

Sau tiết tự học, Cố Dư Lâm đưa cô về nhà, trong trường hai người không hề nắm tay, vừa ra khỏi cửa, Cố Dư Lâm lập tức nắm tay kéo cô đi, Giang Tiêu Nhiên nhanh chóng đi theo anh.

Đi được một đoạn, cô mới phát hiện hôm nay là lễ Giáng sinh.

Cách đó không xa, phố xá lên đèn sáng trưng, tiếng rao hàng huyên náo một góc trời, có người ăn thức ăn nóng hổi, hơi ấm bốc lên, vừa ấm áp vừa sinh động.

- Đi xem không? - Cố Dư Lâm đổi tư thế, khoác lên vai cô.

- Được.

Mua mấy cây thịt xiên, Giang Tiêu Nhiên đang nghiêm túc đấu tranh cùng thức ăn, đã bị Cố Dư Lâm đẩy tới một cửa tiệm khác.

Chuông gió ngay cửa đung đưa, tạo ra một đoạn nhạc véo von.

Trong cửa hàng rất ấm áp, người cũng nhiều, được trang trí bởi đủ loại hình ông già Noel và tuần lộc.

Anh chỉ vào khăn quàng cổ trên tường, hỏi cô:

- Muốn cái nào không?

Giang Tiêu Nhiên hơi run chân.

- Cái kia… Cái màu trắng phía trên ấy.

Trên tường treo rất nhiều khăn quàng cổ, đủ loại hình thức, đều rất đẹp. Có rất nhiều cặp tình nhân chọn khăn quàng cổ ở đây, chọn được sẽ tặng cho người mình thích, nhưng cũng có nhiều người tự tặng cho chính mình.

Các bạn trai đang cố sức chọn quà tặng cho bạn gái, có thể do dáng dấp Cố Dư Lâm cao ráo, tay dài chân dài, chỉ cần nhón một chút, đã ung dung lấy được khăn quàng cổ xuống.

Vì động tác này mà mắt cá chân của anh thoắt ẩn thoắt hiện.

Giang Tiêu Nhiên nghĩ tại sao lại có người như thế, dáng vẻ từ đầu đến chân mình đều thích.

Cố Dư Lâm lấy xong khăn, quấn quanh hai tay, dùng hai bàn tay nới rộng ra, liền đeo vào cổ cô. Da cô trắng, bị ánh sáng chiếu vào, lại có vẻ trắng trẻo hơn. Khăn màu trắng được viền một đường hồng nhạt, đặt ở dưới làm tôn thêm vẻ đẹp thiếu nữ của cô.        

Ánh mắt của anh cũng không tệ lắm.

Cảm thấy ánh mắt của anh cứ nhìn thẳng chằm chằm, cô sờ sờ khăn quàng, hỏi anh:

- Đẹp không?

Anh gật đầu:

- Rất đẹp.

- Anh không mua một cái sao?

Cô ngừng lại một chút, lại nhìn dụng cụ đan khăn, nói:

- Được rồi, em đang cho anh. Anh muốn màu gì?

Anh cười:

- Em chọn đi!

Cô chọn màu trắng và màu viền xanh nhạt, mua xong, hai người chọn một đôi găng tay.

Là kiểu tình nhân đơn giản.

Sau khi trả tiền xong, cô đang muốn mang bao tay, lại bị anh ngăn lại.

- Bây giờ tay em lạnh lắm sao?

Cô khẽ run, rất nhanh phản ứng kịp, nắm lấy tay anh trong túi. Tay anh nóng, lớn, vừa vặn có thể bọc lấy bàn tay cô.

Điều này làm Giang Tiêu Nhiên nhớ tới đời trước, cô thích anh từng chút từng chút như thế nào, ganh tị nhìn người khác được lợi như thế nào, chạm tay khi ký tên ở buổi ký tặng thế nào…

Đó là cảm xúc rất rung động, quanh đi quẩn lại đã quay lại một đời người, có thể nhớ tới cảnh tượng đó, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy lồng ngực kích động, không thể nói rõ cảm giác của mình.

- Đang suy nghĩ gì vậy?

Cố Dư Lâm thấy vẻ mặt thất thần của cô, nắm chặt tay cô.

- Đang suy nghĩ… - Cô dừng lại, tìm từ nói - Gặp được anh, là chuyện rất kỳ diệu.

Bị anh hấp dẫn, vì anh mà trưởng thành, trọng sinh đến giờ là để giúp đỡ anh.

Nhân duyên giống như bị người ta vẽ một vòng tròn.

- Gặp được? - Anh cười - Anh gặp được em, không phải cũng giống nhau sao?

Cô lắc đầu:

- Không giống nhau, em được lợi nhiều hơn.

Cô thật sự cảm thấy mình rất lời, nếu như không có cơ hội trọng sinh này, người bên cạnh anh bây giờ sẽ là ai? Thật không dám nghĩ đến nữa. Đời trước cô là người hâm mộ của anh, cô hiểu rõ khoảng cách giữa thần tượng và người hâm mộ, tình yêu của anh không có quan hệ gì với mình, giống như câu nói cô thường tự nhủ: “Anh ấy có thể sẽ cưới bất kỳ người nào nhưng chắc chắn không phải là cô”.

Tình yêu làm người ta có lòng tham không đáy, một ngày đến gần rồi thì khi vừa xa nhau đã muốn ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ lại suy nghĩ đến bạn gái cũ của bạn trai mình, nếu như không có bạn gái cũ, vẫn có thể ăn dấm chua chuyện đời trước của anh.

Thật sự làm người khác không đoán ra được.

Cô ngẩng mặt khỏi khăn quàng, hỏi anh:

- Hey, Cố Dư Lâm.

- Hả?        

- Nếu như… Nếu như không gặp phải em, anh sẽ nói yêu đương với loại nữ sinh như thế nào?

Cô có chút hiếu kỳ, đời trước anh từng nói đã trải qua vài cuộc tình, cũng nói thích loại người nào.

Cố Dư Lâm hình như gặp phải câu hỏi khó, Giang Tiêu Nhiên nhớ đến đời trước, anh từng trả lời vấn đề này trước truyền thông, lúc này mới tàn bạo nói:

- Em biết nha. Anh thích loại con gái xinh đẹp, tốt nhất không thấp hơn anh lắm, dáng người đẹp một chút, da trắng, chân thon dài, ngực to, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, tốt nhất là trên mặt sự nghiệp có thể hiểu được anh, không ăn nói tùy tiện, không thể quá ghen tuông. Phải nấu ăn ngon, cười rộ lên sẽ dịu dàng, tối đến sau khi tan việc sẽ an tĩnh chờ ở nhà, chờ anh cùng dùng cơm.

Cô nói quá nghiêm túc rồi, khuôn mặt càng ngày càng khó coi, giống như đó là lời đã anh nói thật vậy, giống như anh đang nuôi tiểu tam. Anh không nói nên lời:

- Em ở đây nói bậy bạ gì đó?

Anh ôm đầu cô dựa vào ngực mình, lại chuyển mục tiêu, nắm lấy má phải của cô:

- Em nói những lời này, có điểm nào giống em không?

- Chính là…

Cô phồng má lên, hừ nói:

- Cho nên anh đang ghét bỏ em sao?

- Không dám, không dám. 

Anh cười, tay bóp lấy vành tai cô:

- Làm sao đây, em ở đây làm loạn với anh, là muốn anh “bịt miệng” em ngay tại đây sao?

Cô xem thường:

- Anh, hôm qua, kỹ thuật như thế, đều là lần đầu tiên, lại làm ra vẻ lão luyện à?

- Lần đầu tiên? - Anh nhấc mi mắt, nói:

- Hôm qua không phải là lần đầu tiên anh hôn môi.

Giang Tiêu Nhiên:?!

- M* nó! Anh gạt em nói đây là mối tình đầu! Không ngờ anh…

Anh đột nhiên cúi người, chóp mũi dán lấy chóp mũi của cô, tay khóa trên ót cô, giọng nói không đứng đắn:

- Lần uống say kia, em không nhớ rõ à?

Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới phản ứng được:

- Lần kia, chúng ta… chúng ta?

- Đúng vậy, em chủ động muốn hôn anh, anh…

Cô che lấy miệng anh:

- Được, anh biết rồi! Đừng nói nữa!

Anh không chịu dừng lại:

- Hơn nữa còn là em chủ động…

- Vậy mà anh cũng thuận theo, thực sự là, ra vẻ trang nghiêm.

Cô đang cố gắng giành lại chút khí thế.

- Cho nên là - Anh tổng kết lại - Sau này đừng nói chuyện với những ai có tư tưởng không tốt, người đã có bạn trai cần phải giữ khoảng cách. Đương nhiên, ngoại trừ anh.

Giang Tiêu Nhiên trợn mắt:

- Dựa vào cái gì?

- Em có bạn trai rồi thì phải biết giữ khoảng cách, nhưng với anh thì không cần.

“Khoảng cách” hai chữ này thực quá khéo léo, làm người ta thấy mơ hồ, lại làm cô liên tưởng đến một số việc ở đời trước…    
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện