Ánh mặt trời chiếu xuống chiêu bài Phù Dung viện, chữ to sơn vàng ánh lên rực rỡ, thoạt nhìn có cảm giác như cung vàng điện ngọc chứ không phải nơi thanh lâu.

Thu hồi tầm mắt, Lạc Khuynh Hoàng nhướng mắt nhìn vào bên trong, khinh sa mãn ốc, nơi nơi tràn ngập cảm giác kiều diễm hoa lệ, mày nàng khẽ nhíu, trên mặt lộ ra mấy phần do dự.

“Hoàng nhi không phải sợ chứ?” Nhìn mặt Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện vẻ do dự, đôi mắt hạnh hẹp dài hiện lên tia bỡn cợt, mím môi, mang theo vài phần trêu tức nói.

Nhìn bộ dạng trêu tức của Quân Khuynh Vũ, mày nàng cong cong, miệng nhếch ý cười nghiền ngẫm ánh mắt đen tuyền lộ ra hứng thú, cười nói: “Làm sao có thể? Có điều nói qua, lần đầu ta đến thanh lâu thế này, thật ra cũng khá mới lạ.”

Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng mày hất lên. Quân Khuynh Vũ theo sát Lạc Khuynh Hoàng, nhìn nàng một thân nam trang chỉnh tề, điệu bộ linh hoạt, quả nhiên có một phen ý vị khác nha.

“Chao ôi, công tử tuấn tú nơi nào đây!”

Lạc Khuynh Hoàng vừa vào sảnh lớn Phù Dung viện, đã bị một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy vây xung quanh, mùi son phấn xông vào mũi gần như muốn bao phủ Lạc Khuynh Hoàng, nàng liên tục hắt xì mấy cái, mày càng nhíu chặt, muốn phát tác lại không thể.

“Mấy mỹ nhân tránh ra chút nào, đừng làm hỏng Hoàng nhi nhà ta chứ.” Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng không biết làm gì thì được một bàn tay quen thuộc kéo khỏi vòng vây của đám nữ tử kia, bên tai vang lên âm thanh tà mị bất kham.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt chống lại ánh mắt bất đất dĩ lại sủng nịch của Quân Khuynh Vũ, nàng cũng bất đắc dĩ nhún vai, nàng làm sao biết nữ tử thanh lâu nhiệt tình như vậy, nàng chẳng qua mới bước vào cửa, ngay đến nói cũng chưa kịp nói đã bị các nàng vây quanh lại.

Những nữ tử này dường như nhận được Quân Khuynh Vũ, lúc thấy hắn, vẻ quyến rũ xinh đẹp mặt lập tức thu liễm, kính cẩn nhìn Quân Khuynh Vũ, đương nhiên không thiếu nữ tử mang theo ánh mắt ái mộ, lúc nghe rõ lời nói của Quân Khuynh Vũ, một nữ tử có chút can đảm đánh giá Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng liếc nhìn nữ tử này một cái. Đại đa số họ đều mang sự tò mò hâm mộ nhìn nàng, mà lúc nhìn Quân Khuynh Vũ thì đều ra vẻ cung kính. Nhưng cũng có nữ tử nhìn nàng đầy ghen tị , lúc qua Quân Khuynh Vũ thì mang vẻ si mê.

Lạc Khuynh Hoàng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Quân Khuynh Vũ dắt lên nhã gian trên lầu ngồi xuống.

“Mị lực của Vũ thật đúng là lớn nha, ta thấy một đám mỹ nhân dưới lầu kia ít nhiều gì cũng có chút ái mộ huynh.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi bàn bên cạnh, ánh mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Khuynh Vũ, có chút chua nói.

Quân Khuynh Vũ nhìn bộ dạng đang ghen của Lạc Khuynh Hoàng, mày không khỏi nhướng lên, tâm tình tốt nhìn nàng, ý cười trên môi càng thêm sâu, chậm rãi nói: “Hoàng nhi hẳn là rất đắc ý có phải hay không? Nhiều mỹ nhân thích ta như vậy mà ta chỉ thích một mình Hoàng Nhi thôi?”

“Huynh bớt mồm mép đi!” Lạc Khuynh Hoàng tức giận trừng mắt liếc Quân Khuynh Vũ, nghĩ tới khẩu khí của hắn khi kêu đám nữ tử tránh ra, phong lưu bất kham như vậy, rồi sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt hạnh kia nữa, chỉ sợ sẽ làm khuynh đảo hết chúng nữ tử trong thiên hạ mất. Nghĩ tới nghĩ lui, trong bụng lập tức có cổ khí chua dâng lên.

Nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ không khỏi vươn tay nắm tay nàng, dùng tay còn lại nhéo nhéo hai má nàng, có chút không biết làm sao nói: “Hoàng nhi sẽ không thực tức giận chứ? Hoàng nhi của ta từ bao giờ đã không còn tự tin thế này? Bọn họ chẳng qua là thủ hạ của ta mà thôi, huống hồ dong chi tục phấn như vậy, có điểm nào có thể so sánh với Hoàng nhi nàng?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời này của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt mới hơi chút dịu đi, trên mặt lại lộ ra tia quẫn bách. Nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện tình ghen tị lung tung dọa người như vậy được chứ, Quân Khuynh Vũ nói rất đúng, đám nữ tử đó chẳng qua là thủ hạ của hắn mà thôi, mà hắn vừa rồi làm như vậy là do muốn tránh tai mắt của người khác, nàng cần gì phải ghen tỵ lung tung ở đây? “Hôm nay huynh không mang mặt nạ, bọn họ sao nhận ra được huynh?” Sau khi Lạc Khuynh Hoàng nghĩ thông suốt, tức giận chua xót trong lòng giảm đi không ít, ngược lại nghi ngờ hỏi.

Quân Khuynh hạ mắt nhìn một thân trắng thuần thêu chỉ bạc, lại quơ quơ cây quạt trong tay trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, miệng chậm rãi nói: “Bằng hai thứ này, chẳng lẽ còn không đủ à?”

Lạc Khuynh Hoàng tầm nhìn khẽ run, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ. Tín vật của Lưu Cảnh công tử cũng không cần nửa mặt nạ bạc kia mà quan trọng nhất là câu hồn phiến trong tay hắn, vả lại nói tới, cho dù không có tín vật, chỉ bằng cái khí độ phong hoa tuyệt đại của hắn thôi, thì thế gian này có ai bắt chước được mấy phần?

Ngước mắt lên nhìn gương mặt yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh của Quân Khuynh Vũ, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hiện tại việc Quân Khuynh Vũ hắn là Các chủ Lưu Tô các, e rằng mọi người đều biết hết rồi. Quân Kiền Linh và Liễu Tư Triệt đã biết chuyện này, như vậy Âu Dương Triệt, Lăng Cảnh Lan, Lăng Dịch Hiên làm sao không biết được?

Nếu bọn họ đã biết toàn bộ, thân phận này của Quân Khuynh Vũ cũng không nhất thiết che che lấp lấp nữa, giấu diếm vốn chẳng qua muốn che mắt bọn họ mà thôi. Một khi đã như vậy, Quân Khuynh Vũ đương nhiên không cần mang mặt nạ làm gì. Nhưng nàng thật tình nguyện hắn mang theo mặt nạ, như vậy sẽ giảm đi không ít nữ tử dán mắt lên hắn.

Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bật cười. Trước đây nàng còn cười nhạo Quân Khuynh Vũ quá mức khẩn trương nàng, luôn ăn bậy dấm chua, hiện tại nàng gần như trở nên giống hắn rồi.

“Nhị hoàng tử, chúng ta sao không đến Phiêu Hương cư đàm luận, lại chạy đến thanh lâu này chứ?” Đang lúc Lạc Khuynh Hoàng xuất thần thì nghe thấy giọng nói ôn hòa của Lăng Dịch Hiên vang lên rõ rệt ở nhã gian kế bên.

“E rằng chủ tử phía sau Phiêu Hương cư là Lưu Cảnh công tử, cũng chính là Quân Khuynh Vũ, nếu chúng ta đến đó nghị sự e rằng không an toàn, vẫn là Phù Dung viện nhiều người, nơi nơi hỗn loạn, cũng thuận tiện cho chúng ta che dấu hành tung.” Giọng nói Quân Kiền Linh mang theo vài phần cơ trí, đắc ý vang lên truyền qua gian kế bên.

Lạc Khuynh Hoàng lấy tay gõ gõ lên bàn, trên mặt lướt qua một tia trào phúng, Quân Kiền Linh thật thích tự cho mình thông minh. Chuyện Lưu Cảnh công tử và chủ tử Phiêu Hương cư Thanh Long giao hảo không ít người biết, bởi vậy Quân Kiền Linh có thể nghĩ thế cũng không không kỳ lạ, nhưng mà hắn sao có thể tiên liệu Phù Dung viện cũng là thế lực của Quân Khuynh Vũ.

Buồn cười nhất, Quân Kiền Linh bí mật đi loanh quanh vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay Quân Khuynh Vũ, mà còn tự cho rằng mình thông minh. Loại người ngu ngốc không đáng cười mà đáng cười nhất là đã ngu ngốc còn tưởng bản thân mình cực kì thông minh.

“Thật không ngờ thế lực của hắn lớn như vậy.” Lăng Dịch Hiên nghe Quân Kiền Linh nói thế, hiển nhiên hết sức kinh ngạc, ngữ khí cũng mang mấy phần do dự, dường như có chút sợ hãi không muốn hợp tác với Quân Kiền Linh.

Quân Kiền Linh khinh thường nói: “Thế nào, ngươi sợ ? Đừng quên, ta với ngươi đã ngồi trên một con thuyền, cho dù ngươi bây giờ đổi ý, chỉ sợ không kịp nữa.”

“Không phải ta muốn đổi ý. Chỉ là thế lực của hắn lớn như thế, chúng ta phải làm sao đối phó hắn ta? Vũ Lưu nói thực lực hắn ta thâm sâu khó lường, muốn ta vạn lần không được chính diện chống lại hắn!” Giọng điệu càng lộ vẻ do dự, thậm chí còn hối hận cùng không biết làm thế nào.

“Công chúa Vũ Lưu? Ha ha, nàng không phải còn khuyên người không nên hợp tác với ta sao? Ngươi không phải đã không nghe lời? Dịch Hiên à, chúng ta là người làm đại sự, tại sao chỉ nghe lời phụ nữ đã sợ hãi lùi bước như thế được?!” Giọng điệu Quân Kiền Linh dẫn theo vài phần lôi kéo, mượn sức.

Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ ngồi pử nhã gian bên cạnh, đem lời của bọn họ nghe được rành mạch.

Trong con ngươi đen láy của Lạc Khuynh Hoàng lóe sáng vẻ mặt thâm thúy, tựa như bầu trời đầy sao phát sáng lấp lánh, môi nàng bất giác mím lại, trong đầu nghĩ đến, Lăng Vũ Lưu này quả nhiên là một nữ tử thông minh, biết rõ phải tránh đi mũi nhọn, bởi vậy mới phản đối Lăng Dịch Hiên hợp tác với kẻ sa cơ lỡ vận như Quân Kiền Linh, đáng tiếc Lăng Dịch Hiên không nghe theo ý kiến nàng ta, bây giờ, e rằng thấy ăn không dễ muốn bỏ chạy rồi!

“Hoàng Nhi đoán xem, Quân Kiền Linh sẽ nghĩ ra biện pháp gì đối phó ta?” Quân Khuynh Vũ hăng hái thưởng thử chén trà trong tay, đôi mắt hạnh hẹp dài ánh lên vẻ sâu xa, nhìn vào trong chỉ có thể thấy một mảng đen đặc, thậm chí còn muốn biến hóa thất thường hơn áng mây trên trời.

Lạc Khuynh Hoàng khẽ cau mày. Thế lực trong triều hiện giờ đã mười phần rõ ràng, Quân Khuynh Vũ chiếm thượng phong, Quân Kiền Linh không có năng lực ở chính diện chống lại Quân Khuynh Vũ, hơn nữa thế lực Quân Hiền Tề và Liễu gia cũng không phải hắn ta có thể lay động nổi.

Cho nên hiện tại việc Quân Kiền Linh có thể làm, chính là ám sát Quân Khuynh Vũ và Quân Hiền Tề. Chỉ cần có thể giết chết hai người đó, Cẩm Quốc sẽ không còn ai thích hợp kế vị hơn hắn ta, sau lưng lại cùng Lăng Dịch Hiên nội ứng ngoại hợp là có thể ép buộc Quân Vũ Thần cấp tốc truyền ngôi, bức bách triều thần thần phục hắn ta.

Nhưng mà Quân Kiền Linh biết rõ bên cạnh Quân Khuynh Vũ cao thủ nhiều như mây, cho dù một mình Quân Khuynh Vũ, một thân công phu ấy trong thiên hạ khó gặp địch thủ, hắn ta sao có tự tin ám sát được Quân Khuynh Vũ đây?

“Hắn muốn ra tay vào ngày mười lăm?” Đôi mắt đen của nàng khẽ sáng, hình như bắt được cái gì, ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh hỏi.

Trong đôi mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên vẻ tán thưởng, khóe môi gợi lên ý cười, chậm rãi nói: “Hoàng nhi của ta quả nhiên thông minh.”

Lần trước hai người họ cùng nhau rớt xuống vách núi, Lạc Khuynh Hoàng truyền huyết cổ sang người mình, thay Quân Khuynh Vũ giải cổ độc. Chuyện này Quân Kiền Linh cũng không biết. Mà Quân Khuynh Vũ đến ngày mười lăm mỗi đêm sẽ ngâm mình trong nước lạnh, ngay từ đầu Lạc Khuynh Hoàng không rõ Quân Khuynh Vũ làm vậy có dụng ý gì, hiện tại mới hiểu ra, hắn cố ý lộ ra sơ hở, có sơ hở này mới có thể bắt thóp được ba ba(?).

Nghĩ đến đấy, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ. Đến tột cùng lòng dạ nam tử này sắc xảo cỡ nào đây. Thận trọng tính toán không bỏ sót một kẽ hở, e rằng chuyện đáng sợ nhất trên đời này mới trở thành đối thủ của hắn đi.

“Ngươi có điều không biết, mẫu thân hắn thời điểm mang thai hắn ta bị Hoàng hậu hạ huyết cổ, bản thân hắn cũng bị nhiễm, cho nên mười lăm mỗi tháng đều phải ngâm mình trong nước lạnh, hơn nữa còn trở nên vô dụng, không thể vận nội lực, chúng ta có thể thừa dịp này giết chết hắn ta!” Giọng nói Quân Kiền Linh mang vẻ âm trầm cùng oán độc khôn cùng vọng sang nhã gian kế bên.

“Nhưng ngươi nói, Quân Khuynh Vũ là Lưu Cảnh công tử, cũng chính là Các chủ Lưu Tô các, tứ đại hộ pháp và bảy mươi ám vệ dưới tay hắn không phải đều ngồi không, chúng ta làm sao giết được hắn?” Giọng nói Lăng Dịch Hiên vẫn do dự.

“Ha ha ha ha ha. Đây là nguyên nhân ta vì sao gọi ngươi tới đây!” Quân Kiền Linh bỗng nhiên cười như điên, bên trong giọng cười vô cùng khoái ý, ngoan độc, hắn tiếp tục nói: “Theo tình báo trong tay ta, bảy mươi ám vệ không có đi theo thủ hộ bên người Quân Khuynh Vũ, mà là phụ trách bảo hộ người hắn yêu cầu bảo hộ. Về phần thủ lĩnh ám vệ Mị Ảnh, trước đó vài ngày có việc rời khỏi, bây giờ cũng không ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ hắn!”

“Dù cho bảy mươi ám vệ và Mị Ảnh không ở đấy, nhưng vẫn còn tứ đại hộ pháp, ta nghe nói bọn họ đều là cao thủ số một số hai cả, không phải ta với ngươi có thể địch nổi!” Lăng Dịch Hiên nghe Quân Kiền Linh nói thế, ngữ khí vẫn còn sợ hãi, có thể thấy được Lăng Vũ Lưu nhất định đã nói rất nhiều lời nói trước đây, mới có thể làm hắn sợ hãi rụt rè như thế.

“Thanh Long bây giờ cũng không có ở Phiêu Hương cư, ta còn nghe nói Chu Tước và Huyền Vũ cũng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện tại bên cạnh Quân Khuynh Vũ chỉ còn lại Bạch Mộ, ngày mai chính là mười lăm, chúng ta phải nhanh quyết định, nắm bắt thời cơ!” Quân Kiền Linh hưng phấn nói.

“Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Ngươi xác định không phải mưu kế của Quân Khuynh Vũ?” Lăng Dịch Hiên cẩn thận hỏi, lúc quyết định hợp tác với Quân Kiền Linh, muội muội hắn Lưu Vũ luôn duy trì phản đối, hơn nữa còn nói Quân Kiền Linh không có năng lực làm đối thủ với Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt.

Cô muội muội này của hắn vô cùng hiểu biết, có rất nhiều sách lược đều do muội muội này thay hắn bày mưu tính kế, hắn có thể từ một hoàng tử bình thường cùng Lăng Cảnh Lan ở Lăng Quốc cân sức ngang tài, không thể không kể đến công lao của Lăng Vũ Lưu, bởi vậy đối với lời của muội ấy, hắn vẫn tin tường.

“Quân Khuynh Vũ cũng không phải thần, thế nào vừa đúng lúc tính đến chuyện chúng ta muốn giết hắn?! Dịch Hiên, ngươi bao giờ đã trở nên yếu đuối như thế?!” Quân Kiền Linh không kiên nhẫn nói.

Nhã gian bên cạnh bỗng nhiên trầm mặc.

Lạc Khuynh Hoàng sóng mắt lưu chuyển mỉm cười, ung dung nhìn Quân Khuynh Vũ. Quân Kiền Linh nói hắn không phải thần, nhưng nàng thấy, Quân Khuynh Vũ thực sự giống như thần. Mỗi một sách lược, mỗi một suy nghĩ của hắn, cho dù là nàng cũng không thể không thán phục. Nếu Quân Khuynh Vũ cố ý muôn tính kế ai thì chỉ sợ khó có ai chạy thoát khỏi tay hắn đi.

“Huynh cố ý lộ ra tin tức giả phải không?” Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi nhếch lên ý cười nghiền ngẫm, chậm chạp hỏi

Ánh mắt Quân Khuynh Vũ lộ ra vẻ giảo hoạt, môi cười ngạo nghễ, nói: “Tứ đại hộ pháp rời đi là giả. Mị Ảnh thì thật rời khỏi rồi. Chẳng qua, đối phó Quân Kiền Linh, có tứ đại hộ pháp đã đủ.”

“Như vậy, ngày mai chúng ta chờ xem kịch vui thôi.” Trong con ngươi đen láy của Lạc Khuynh Hoàng lóe lên một đậo lãnh quang, khóe môi lại lộ ra nụ cười thích thú, nàng đương nhiên tin tưởng Quân Khuynh Vũ, cho dù không có tứ đại hộ pháp ở bên, Quân Kiền Linh có đủ năng lực chống lại Quân Khuynh Vũ? Đừng quên, huyết cổ trên người Quân Khuynh Vũ đã giải, dựa vào thân thủ thiên hạ đệ nhất của hắn, còn thủ hạ Quân Kiền Linh đều một dạng bất tài, có năng lực gì lấy mạng Quân Khuynh Vũ?

“Được! Vậy quyết định ngày mai hành động. Ta sẽ phái người qua cho ngươi, ta sẽ không tự mình đi qua, ta xuất hiện ở Cẩm Quốc sợ không thích hợp.” Nhã gian bên kia, Lăng Dịch Hiên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.

Quân Kiền Linh biết rõ sự lo ngại của Lăng Dịch Hiên, có điều hắn cũng không cưỡng cầu Lăng Dịch Hiên, chỉ cần hắn ta phái người qua cho hắn như vậy đã đủ rồi, hắn không cần hắn ta ra mặt, nhiều hoặc ít hơn một người cũng không quan trọng, ở trong đầu Quân Kiền Linh đã nghĩ việc ám sát này ắt thành rồi.

Bên trong nhã gian vang lên tiếng đàn sáo cũng tiếng cười kiều diễm của nữ tử, hiển nhiên là Quân Kiền Linh và Lăng Dịch Hiên đã thỏa thuận xong chuyện ngày mai, liền bắt đầu tầm hoan tác nhạc. Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đương nhiên không nghe lén người ta vui chơi, bèn rời khỏi Phù Dung viện.

Hai người rời Phù Dung viện đi đến Kim Ngân sơn trang.

“Bạch Mộ, ngươi lập tức tiến cung sắp xếp tối mai hành động. Nhất định phải để bọn họ có đến mà không có về.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Bạch Mộ, câu môi hạ lệnh.

Bạch Mộ cười ôn hòa, ánh mắt lại lạnh băng, hắn cung kính đáp: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

“Ngày chết Quân Kiền Linh đến rồi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng lưng Bạch Mộ, con ngươi đen như mực hiện lên hận ý, đứa nhỏ nàng vẫn chưa sinh ra cùng những đau khổ nàng và Quân Khuynh Vũ phải chịu, món nợ Quân Kiền Linh thiếu, rốt cục nên hoàn lại.

Quân Khuynh Vũ không nói gì, chỉ vươn tay ôm Lạc Khuynh Hoàng vào lòng, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng, nở nụ cười sủng nịch, chậm rãi nói: “Chúng ta sẽ có con của mình.”

Thân thể Lạc Khuynh Hoàng run lên, ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ. Nàng không thể miêu tả tâm tình mình giờ phút này, Quân Khuynh Vũ nói với nàng, chúng ta sẽ có con của mình. Hắn biết nàng vì đứa nhỏ chưa kịp sinh mà khổ sở, mà oán hận. Cái gì hắn cũng không nói đến, chỉ nói, chúng ta sẽ có con của mình.

Nàng biết, hắn muốn nói cho nàng, hết thảy đều đã qua.

“Ừ.”Lạc Khuynh Hoàng dùng sức khịt khịt mũi, nâng mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt đen láy dịu dàng.

Quá khứ có khắc sâu thế nào cũng không thuộc về nàng. Lạc Khuynh Hoàng đời trước đã chết, chờ nàng giết Quân Kiền Linh, nàng sẽ không còn nửa phần liên quan với Lạc Khuynh Hoàng trước kia nữa, nàng bây giờ chỉ là nữ nhân của Quân Khuynh Vũ, cuộc sống nàng hiện tại cùng tương lai, đều chỉ biết có một nam nhân là Quân Khuynh Vũ.

Dường như có thể cảm nhận được tâm tư Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ cười lớn, con ngươi chuyển động phát sáng động lòng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện