Trở lại Nhã Ngũ Đường, Trương thị đem tất cả những gì có thể ném trên bàn đều ném nát bươm.

Khúc ma ma nín thở canh giữ ở bên cạnh, thấy chủ tử đã phát tiết cơn giận xong, thế này mới thật cẩn thận nói: "Phu nhân lúc ấy hẳn là nên cự tuyệt......"

Trương thị trừng mắt nhìn bà một cái, "Ngươi thì biết cái gì! Rõ ràng là có thể dùng bạc trong khố phòng, lão thái thái lại theo Vãn Nhi chèn ép ta, nhất định là Vãn Nhi đã nói gì đó, lão thái thái đoán ta là cố ý dẫn Ngô cô nương qua bên kia, ta nếu không thuận theo, chỉ sợ bà ấy sẽ nói cho Tước gia biết."

Khúc ma ma bừng tỉnh đại ngộ, tiến lên vừa đấm lưng vừa nhỏ giọng trấn an bà, "Phu nhân tức giận làm gì, lão thái thái không có chứng cứ rõ ràng, cũng không thể làm gì phu nhân. Nghiêm ma ma kia có tiếng khắc nghiệt, chỉ sợ không đến hai ngày, chính biểu tiểu thư liền chịu không nổi, cầu ngài đuổi bà ấy về Trương phủ đi, ngài không cần lại phải tiêu pha."

Trương thị suy nghĩ một hồi, cũng đành như thế. Nếu bà không xuất tiền túi, thì những lời yêu thương Vãn Nhi mình nói hằng ngày hóa ra là lời nói dối. Bất quá, tuy rằng tốn bạc khiến bà thịt đau, nhưng chuyến đến Trương phủ hôm nay cũng không phải uổng phí. Kế hoạch lấy bạc từ cửa hàng của Du Tiểu Vãn đã dàn xếp tốt lắm, sau này bà có thể rút tiền từ chỗ Du Tiểu Vãn càng nhiều.

Đập đò mệt mỏi, Trương thị thở hổn hển mấy ngụm, mới oán hận nói: "Chuyện này ta biết, ta chỉ là hận, rõ ràng đã có một thân thích đứng đắn để dựa vào, Quân Dao mà lên làm trắc phi, cũng có thể giúp đỡ Tào gia, vậy bọn họ sao cứ ba ba đi giúp Ngô Lệ Quyên làm cái gì?"

Khúc ma ma lập tức nịnh hót nói: "Đúng vậy a, chất tiểu thư vừa nhìn liền thấy quý khí hơn Ngô cô nương nhiều."

Trương thị hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên, nhưng mà, nếu để Ngô Lệ Quyên tham tuyển, cho dù chỉ là làm thiếp, cũng là một chuyện phiền toái. Vài ngày nữa là sinh nhật của ta, khách đến sẽ rất nhiều, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp, trừ bỏ mẹ con Ngô thị."

Khúc ma ma tươi cười bị kiềm hãm, thầm nghĩ: Phu nhân cũng quá nóng vội a, nào có ai động thủ ngay trong thọ yến của mình.

.

.

.

Lúc này, Du Tiểu Vãn cùng Triệu ma ma, Sơ Vân, Sơ Tuyết cũng đang nói về chuyện này.

Triệu ma ma thở dài, "Xem ra cữu phu nhân đã hạ quyết tâm không cho Ngô cô nương tiến vương phủ. Cũng khó trách, nếu Ngô cô nương thực sự trở thành trắc phi của Nhiếp Chính Vương, có cáo mệnh trong người, thì người dì như Võ di nương cũng sẽ không thể lại một tiểu thiếp của quan viên tứ phẩm, hiển nhiên sẽ uy hiếp đến địa vị của cữu phu nhân...... Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến thọ yến, tiểu thư định đưa thọ lễ gì cho cữu phu nhân."

Du Tiểu Vãn cười nhạt nói: "Ma ma giúp ta chọn một thứ gì đó có ngụ ý cát tường là được." Nàng sẽ tặng mợ một món quà thật lớn, một phần đã gửi ra ngoài, một phần khác, phải nhờ Nghiêm ma ma đến hỗ trợ.

.

.

.

Ngày kế, Nghiêm ma ma từ Trương phủ dời đến Mặc Ngọc Cư, chính thức trở thành giáo dưỡng ma ma của Du Tiểu Vãn. Bởi vì Trương phu nhân đã nói trước với Nghiêm ma ma chuyện Du Tiểu Vãn "Kiêu hoành" hành hung Tào Trung Nhã, nên ấn tượng đầu tiên của Du Tiểu Vãn trong mắt Nghiêm ma ma phi thường kém.

Du Tiểu Vãn sớm biết vị ma ma là người dầu muối không tiến, liền lười cất nhắc giao tình với bà, chỉ ấn theo quy củ hành lễ vãn bối, tặng lễ ra mắt cũng ấn theo tiêu chuẩn bình thường: một hà bao tự tay thêu, bên trong chứa một quả cầu vàng hai lượng, không đủ quý trọng để nịnh nọt, cũng không bình thường đến mức phải xem thường, khiến Nghiêm ma ma dù có tâm bắt bẻ cũng không được.

Lại nói, Du Tiểu Vãn kiếp trước từng học qua các loại lễ nghi chính quy, nên cho dù Nghiêm ma ma cố ý làm khó dễ, nàng cũng có thể ứng phó được, thái độ không ôn không hỏa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong suốt ba ngày, Nghiêm ma ma vẫn không tìm được nhược điểm gì của nàng.

Huống hồ sau khi tiếp xúc vài ngày, Nghiêm ma ma phát giác Du Tiểu Vãn làm người ôn hòa có lễ, không phải là loại thiên kim điêu ngoa bốc đồng, tính tại ôn nhu nhưng vẫn kiên cường, không phải là loại gạo nếp có thể mặc người khác nhào nắn. Trong lòng bà dần nổi lên tâm ngưỡng mộ mầm nhân tài, cảm thấy đứa nhỏ này rất có khả năng đào tạo.

Hôm nay huấn luyện xong tư thế đi đường, Nghiêm ma ma nhân tiện nói: "Cô nương lấy một bức tranh thêu ra cho ta xem."

Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng đáp vâng, bảo Sơ Vân đến lấy một chiếc khăn tay do chính mình thêu.

Nghiêm ma ma nhìn kỹ vài lần, khóe môi khẽ cong cong lên cao, "Lấy tuổi của ngươi mà nói, cũng không tệ lắm, nếu có thể được Kim Đại Nương chỉ điểm, ngày sau nhất định có thể đại thành."

Tuy rằng các phu nhân trong nhà phú quý đều rất ít tự tay thêu vật dụng, nhưng đối với một nữ tử chờ gả, thêu là một kĩ năng phi thường trọng yếu, thậm chí ảnh hưởng đến phán định của người ngoài về phẩm tính của mình. Vị Kim Đại Nương mà Nghiêm ma ma nhắc tới, chính là một tú nương rất danh tiếng, là nữ quan trong Thượng Y Cục của hoàng cung. Triều phục của Thái hoàng thái hậu, Thái Hậu và cả tiên đế đều từ một tay bà thêu ra.

Kim Đại Nương nhậm chức trong cung, nhưng cũng có lúc nghỉ ngơi, xuất cung ra ngoài. Các quý phu nhân thường dựa vào quan hệ, tìm cách gặp gỡ bà, nhờ bà bình phẩm tranh thêu của nữ nhi nhà mình. Nếu có thể được ca ngợi, giá thị trường của nữ tử sẽ lập tức như nước lên thuyền lên, càng đừng nói là nữ tử chưa hôn được đích thân bà chỉ điểm.

Du Tiểu Vãn lộ ra thần sắc khát vọng lại vừa có chút bất đắc dĩ, "Nghe nói Kim Đại Nương rất ít ra cung, cho dù có ra cung, cũng được các quý phủ vương công hầu tước mời đến, ta sao có thể có diễm phúc được bà chỉ điểm?"

Nghiêm ma ma cười nhẹ, "Chỉ cần ngươi có nguyện ý hay không."

"Đương nhiên nguyện ý." Du Tiểu Vãn lập tức kinh hỉ khuỵu gối cúi người, "Thỉnh ma ma dẫn tiến."

Nghiêm ma ma cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là bảo bà ấy nhập phủ thì có hơi phiền toái, vẫn là ra phủ gặp tốt hơn."

Du Tiểu Vãn lập tức đáp ứng, lại bảo Sơ Vân lấy ra khối gấm Tứ Xuyên tặng cho Nghiêm ma ma, Nghiêm ma ma cũng không chối từ, vui vẻ nhận lấy, về phòng nghỉ ngơi.

Đợi Nghiêm ma ma rời đi, Tương Đại nương không biết khi nào thì tiến vào, nhíu mày cười, "Tiểu cô nương tâm nhãn thật nhiều, ngươi làm sao mà biết Kim Đại Nương và Nghiêm ma ma có giao tình tốt."

Du Tiểu Vãn cười nhẹ, "Đoán."

Tương Đại nương cũng không tin, bà mỗi ngày thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Du Tiểu Vãn luôn cố ý biểu hiện trước mặt Nghiêm ma ma, chính là biểu hiện thập phần không rõ ràng. Ví dụ như, Nghiêm ma ma yêu cầu nàng hành lễ đạt tới một tiêu chuẩn nào đó, lần đầu tiên nàng luôn làm kém một chút, lần thứ hai miễn cưỡng đạt tới, lần thứ ba liền có thể xa xa vượt qua mong muốn của Nghiêm ma ma, khiến Nghiêm ma ma trừ bỏ kinh ngạc chính là kinh diễm. Nàng chỉ dùng ba ngày, không phí một chút khí lực, đã thu phục được Nghiêm ma ma, khiến bà chủ động giúp giới thiệu nàng với Kim Đại Nương.

Du Tiểu Vãn đương nhiên sẽ không nói cho Tương Đại nương biết bản thân đã từng sống qua một kiếp, đương nhiên biết mối quan hệ giữa Nghiêm ma ma và Kim Đại Nương. Trương Quân Dao sỡ dĩ có thể lên làm trắc phi, ít nhiều cũng nhờ vào tầng quan hệ này, cho nên nàng mới muốn lấy lòng Kim Đại Nương trước khi Trương Quân Dao kịp ra tay, khiến Kim Đại Nương hỗ trợ đề cử Ngô Lệ Quyên.

Nàng ý bảo Tương Đại nương ngồi ở đối diện, tĩnh tâm bắt mạch cho bà, sau đó kinh ngạc phát hiện, bệnh của Tương Đại nương đã chữa khỏi, "Thật không nghĩ tới nhanh như vậy, bất quá chỉ mới uống thuốc mười ngày mà thôi."

Tương Đại nương cười hắc hắc, "Ta là người tập võ, khỏe mau chút cũng thực bình thường. Nói đi, ngươi định cầu ta chuyện gì."

Du Tiểu Vãn mềm nhẹ cười nói: "Đầu tiên đương nhiên là học bản sự của ngài. Hai chuyện khác, ta tạm thời còn chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ xong, ta sẽ nói."

Tương Đại nương khẽ giật mình, "Tiểu cô nương thật là biết tính toán, bản sự này của ta, không biết bao nhiêu người muốn học đâu, nếu ngươi muốn học, phải bái sư trước."

Du Tiểu Vãn lại lắc lắc đầu, "Một ngày làm thầy, chung thân là mẹ. Nếu sau này ngươi muốn ta bỏ đi hai chuyện kia, ta cũng chỉ có thể thuận theo, rất không có lời. Ta kính ngài là trưởng bối, liền hướng ngài hành lễ vãn bối." Nói xong chỉnh đốn trang phục đứng thẳng, khom người làm một cái tiêu chuẩn vãn bối lễ.

Tương Đại nương cười một tiếng, "Nha đầu ngươi a, đúng là cái thối tính tình, bất quá rất hợp khẩu vị của đại nương ta." Nói xong vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu thật muốn tập võ, thì phải có thể chịu khổ, từ giờ trở đi, ngươi mỗi buổi tối theo ta đến núi Tây đi."

Du Tiểu Vãn cực trịnh trọng vén áo thi lễ, "Vãn bối tòng mệnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện