Du Tiểu Vãn nghe vậy cả kinh, vội hỏi: "Vậy Tĩnh Thịnh thế tử thế nào? Hắn...... Có kiện Quân Nhị công tử không?"

Tào Trung Mẫn lắc đầu, cười nói: "Làm sao có thể không kiện, nghe nói, hôm nay trên triều, không chỉ Bình Nam Hầu dâng tấu thỉnh nghiêm trị Quân Nhị công tử, ngay cả mấy vị Ngự Sử trong Ngự Sử Đài* cũng liên danh dâng tấu, thỉnh nghiêm trị Quân Nhị công tử và buộc tội Sở vương dung túng con trai hành hung người khác."

* Ngự Sử Đài là cơ quan giám sát triều đình thời phong kiến.

Tào Trung Mẫn nói xong câu này liền ngậm miệng, Du Tiểu Vãn đợi một hồi, không thấy hắn tiếp tục nói, đành phải dứt bỏ nữ nhi rụt rè, làm bộ như thuần túy tò mò hỏi: "Vậy Nhiếp Chính Vương định xử trí thế nào?"

Tào Trung Mẫn nâng chung trà lên, cúi đầu uống một ngụm, thầm nghĩ: Vãn Nhi muội muội quả nhiên đối Quân nhị có chút bất đồng. Chính là, thân phận của Quân nhị, không phải người mà Vãn Nhi muội muội có thể trèo cao được, cho dù có thể đặt lên, hơn phân nửa là tiểu thiếp. Hơn nữa, với thanh danh của Quân nhị, sợ là lão thái thái không nguyện ý. Nhưng nếu Vãn Nhi muội muội gả cho Duệ đệ làm bình thê, đối với bản thân và mẫu thân cũng rất bất lợi.

Hắn một mặt suy nghĩ, một mặt uống mấy ngụm trà nóng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Du Tiểu Vãn cười nói: "Quân Nhị công tử làm ra chuyện ầm ĩ như vậy cũng không phải một, hai lần. Bất quá, việc lần này đúng là có hơi quá, Nhiếp Chính Vương vốn định phạt nặng, nhưng lại có đại thần cầu tình." Hắn dừng một chút, thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của Du Tiểu Vãn cứ nhìn mình chằm chằm, mới mỉm cười nói: "Có đại thần nói, hai người là vì tranh giành thanh quan nên mới xung đột, như vậy hai người đều có sai. Người này bị thương, người kia không bị thương, chẳng qua là do võ công của hai người có chênh lệch. Việc gì cũng phải xét từ nguyên nhân, không thể chỉ phạt một người....... Lời này, Bình Nam Hầu tất nhiên là không thích nghe, nói vậy chẳng khác nào nói võ công của Tĩnh Thịnh thế tử không bằng một tên ăn chơi trác táng như Quân Nhị công tử, nhưng con mình rõ ràng chịu thiệt. Ông nghe nói sẽ không lại kiên trì nghiêm trị Quân Nhị công tử, tức giận đến độ chuyển sang đấu võ mồm với các vị đại thần...... Tóm lại là huyên náo rối tinh rối mù, đến tận lúc hạ triều cũng không có kết luận. Nhiếp Chính Vương gia chỉ bảo Sở Vương gia và Bình Nam Hầu trở về quản thúc con mình, cuối cùng cũng không nói sẽ xử trí thế nào."

Du Tiểu Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, Võ thị cảm thấy con nói việc này thật sự là nhàm chán, liền chuyển đề tài, "Trương trắc phi vài ngày nữa sẽ lâm bồn. Vãn Nhi, con nghĩ xem, ta tặng món quà gì thì được?"

Nhắc đến chuyện này cũng thật là rối rắm. Bởi vì quan hệ giữa Trương thị và Võ thị không được hòa hợp, gần một năm đây Trương thị liên tiếp chịu đả kích. Vốn dĩ vì Trương Quân Dao có thai, Trương thị cứ tưởng sẽ được đắc ý một phen, nào biết lão thái thái căn bản không để ý tới, đối đãi bà và Võ thị không có gì khác nhau; Mà Nhiếp Chính Vương phi lấy cớ con nối dòng trọng đại, gần như bắt giam Trương Quân Dao, nói là muốn cho Trương Quân Dao an tâm dưỡng thai, nhưng Trương phu nhân muốn đến vương phủ thăm nữ nhi, gửi đến mười lần bái thiếp, nhiều lắm chỉ có thể cho qua hai, ba lần. Trương Quân Dao đem chuyện bẩm báo cho Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương chỉ nói một câu "Vương phủ nội vụ là do Vương phi". Trương Quân Dao cùng Trương phu nhânvà Trương thị nghĩ đến phá đầu cũng không biết Trương Quân Dao đã vô ý làm chuyện gì đắc tội Vương gia và Vương phi.

Không có chất nữ duy trì, Trương thị đương nhiên không đắc ý nổi, mà gần đây Ngô Lệ Quyên càng ngày càng được sủng ái, cho nên Trương thị ngay cả làm mặt mũi cũng lười làm, mỗi lần đến chỗ lão thái thái thỉnh an, không bao giờ chịu nói chuyện với Võ thị. Nhưng Ngô Lệ Quyên và Trương Quân Dao cộng thị nhất phu, là quan hệ tỷ muội, Trương Quân Dao sinh con, Võ thị và Tiểu Võ thị cũng phải đi tặng lễ, bằng không Ngô Lệ Quyên sẽ khó xử.

Ba người thương lượng vài câu, nghĩ ra vài cái phương án, chuẩn bị đến lúc đó sẽ để cho Ngô Lệ Quyên tham khảo một chút.

Đến giờ cơm, Du Tiểu Vãn ở lại Thuận Ngũ Đường dùng cơm chiều.

Xảo Như, Xảo Ấn đứng phía sau chia thức ăn cho ba người. Ba người giữ đúng lễ nghi, im lặng dùng cơm chiều, ăn xong lại đến gian phòng phía đông uống trà.

Bỗng, ngoài cửa có nha đầu đến thông bẩm, "Thược Dược tỷ tỷ tới đón biểu tiểu thư."

Ánh mắt Du Tiểu Vãn chợt lóe. Thược Dược từ đầu năm liền được điều đến Mặc Ngọc Cư của nàng, bị nàng bỏ mặc mấy tháng, tính tình cũng bị trấn áp bớt. Tháng trước, nàng mới bắt đầu dùng đến Thược Dược. Vì không muốn làm hỏng quy củ trong phủ, lão thái thái hạ nàng xuống thành nha hoàn nhị cấp, nhận tiền tiêu hàng tháng từ Duyên Niên Cư. Bất quá, ở Mặc Ngọc Cư, nha hoàn nhị cấp đã là bậc cao nhất, Thược Dược quả thật có thể sai khiến các nha hoàn khác làm việc. Nhưng hôm nay, Sơ Vân, Sơ Tuyết đều đi theo cạnh Du Tiểu Vãn, hoàn toàn không cần nàng ta đến đón. Xem ra, nàng chạy đến Thuận Ngũ Đường, hơn phân nửa vẫn là muốn gặp Mẫn biểu ca.

Du Tiểu Vãn cười khẽ nói với Sơ Tuyết: "Đi nói với Thược Dược tỷ tỷ, ta ở đây một lát nữa, còn chưa muốn trở về, nếu nàng muốn chờ, thì cứ chờ ngay trong viện."

Sơ Tuyết vội cúi người nghe lệnh, đi ra ngoài truyền lời cho Thược Dược. Du Tiểu Vãn tiếp tục thong thả nói chuyện phiếm với Võ thị và Mẫn biểu ca.

Võ thị nghe Du Tiểu Vãn nói tạm thời không đi, liền cho người đi mời Nhị tiểu thư lại đây. Không bao lâu sau, Tào Trung Yến vịn tay nha hoàn Quả Nhi vào phòng, hành lễ chào mẫu thân, đại ca và biểu muội xong, mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh Võ thị.

Võ thị cười nói với Du Tiểu Vãn: "Biểu tỷ Yến Nhi của con thêu thùa cũng không tệ lắm, mấy hôm trước thêu được một bức tranh nhỏ, nói là muốn tặng cho con, nhưng ta nói với nàng, Vãn Nhi là đệ tử của Kim Đại Nương, sao có thể coi trọng thủ nghệ của nàng?"

Đây là muốn cho Tào Trung Yến thân cận thêm với mình đây! Du Tiểu Vãn vội khiêm tốn nói: "Tiểu mợ quá khen, con tuy là đệ tử của Kim Đại Nương, nhưng học nghệ không tinh. Huống hồ, gạo có hạt ngắn hạt dài, con cũng đã từng nhìn thấy châm pháp của Yến Nhi biểu tỷ, quả thật là tỉ mỉ tinh diệu, nếu tranh thật là thêu cho con, con liền mặt dày vui lòng nhận lấy. Đa tạ Yến Nhi biểu tỷ."

Quả Nhi nghe vậy, hưng phấn không thôi, lập tức ra ngoài, từ trong tay một tiểu nha hoàn nhận lấy một cái tráp dẹp, đưa cho tiểu thư. Tào Trung Yến xấu hổ đỏ mặt, tự tay đưa tráp cho Du Tiểu Vãn, "Mong rằng biểu muội không ghét bỏ."

Du Tiểu Vãn cười tiếp nhận, ngay trước mặt mọi người mở tráp ra xem, tinh tế ngắm nghía một hồi, liên thanh khen: "Con bướm này như bay ra từ trong tranh vẽ, thật sự là rất sống động. Châm pháp của Yến Nhi biểu tỷ pháp lại tinh tiến."

Tào Trung Yến càng đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng không biết nói cái gì mới tốt. Võ thị thấy vậy, trong lòng cũng hơi sốt ruột, việc nói thay cho nàng, "Nữ hài gia phải có tay nghề châm tuyến tốt mới chứng tỏ được giá trị giá trị con người. Sau này, phải nhờ Vãn Nhi nhiều chỉ điểm một phen mới được."

Du Tiểu Vãn cười ngọt ngào nói: "Chỉ điểm thì không dám nhận, nếu Yến Nhi biểu tỷ rỗi rảnh, hai chúng ta cùng thêu thùa may vá đi."

Võ thị nghe thế, hai mắt đều sáng lên, vội lấy tay đẩy đẩy Tào Trung Yến, "Con ngày mai nhớ đi Mặc Ngọc Cư, cùng biểu tiểu thư luyện thêu, nghe không?"

Kiếp trước, quan hệ giữa Du Tiểu Vãn và Tào Trung Yến không tính thân mật, bởi vì Du Tiểu Vãn vốn là người văn tĩnh, mà Tào Trung Yến còn hơn cả nàng. Tính tình của nàng ấy, đâu chỉ là văn tĩnh ít lời, nói khó nghe một chút chính là đánh ba gậy cũng không đánh rắm một cái. Tào Trung Yến lại là thứ nữ, bị Tào Trung Nhã khi dễ rất nhiều đến nỗi không dám đến nơi nào có mặt Tào Trung Nhã. Bất quá, Du Tiểu Vãn vẫn có ấn tượng khá tốt về Tào Trung Yến, nàng không giống Tào Trung Trinh, vì nịnh bợ Trương thị và Tào Trung Nhã nên lời nói dối cỡ nào đều dám nói.

Du Tiểu Vãn giao tráp cho Sơ Tuyết giữ, lại tiếp tục thân thiết trò chuyện với Võ thị và Tào Trung Yến. Bởi vì trong lòng có chuyện, một lát sau nàng liền cáo từ. Ra ngoài sân, nàng liền thấy Thược Dược dẫn theo hai tiểu nha hoàn và bốn bà tử của Mặc Ngọc Cư đứng chờ ở gian ngoài. Thấy tiểu thư đi ra, Thược Dược vội lấy tấm áo choàng gấm màu tím nhạt từ tay tiểu nha hoàn đưa cho Du Tiểu Vãn, tự tay khoác lên cho tiểu thư.

Du Tiểu Vãn thấy động tác của nàng không nhanh nhẹn bằng ngày thường, không khỏi buồn cười, cố ý nhướn mày hỏi, "Bên ngoài rất lạnh sao?"

Thược Dược sửng sốt, vội nói: "Tạ triều tiểu thư quan tâm, bên ngoài không lạnh."

"Không lạnh thì vì sao tay ngươi dường như đông cứng, ngay cả thắt một cái gút cũng lâu như vậy?"

Mặt Thược Dược đỏ lên, nàng vội cột nhanh áo choàng, thối lui hai bước. Du Tiểu Vãn lười lại nhắc nhỏ nàng, vịn tay Sơ Vân trở về Mặc Ngọc Cư.

Sơ Vân, Sơ Tuyết và Thược Dược hầu hạ Du Tiểu Vãn thay quần áo, chuẩn bị bồn nước tắm rửa. Tắm rửa xong, Du Tiểu Vãn thích ý nằm sấp trên giường đọc sách, Sơ Tuyết lấy khăn lụa cẩn thận lau khô tóc cho nàng. Thấy Thược Dược chỉ huy nha hoàn dọn trà và trái cây lên, Du Tiểu Vãn liền hỏi: "Hôm nay ai trực đêm?"

Sơ Tuyết cười nói: "Là nô tì."

Du Tiểu Vãn khẽ gật đầu, "Có Sơ Tuyết lưu lại là được, những người khác đều đi nghỉ ngơi đi."

Thược Dược dẫn bọn nha hoàn cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại Du Tiểu Vãn, Triệu ma ma và Sơ Tuyết.

Ở trước mặt người một nhà, Du Tiểu Vãn mới hơi nhíu mày, Triệu ma ma quan tâm hỏi, "Tiểu thư đang phiền não chuyện gì?"

Du Tiểu Vãn cẩn thận cân nhắc một hồi, mới chậm rãi nói: "Ma ma ngày mai ra phủ một chuyến, lấy danh thiếp của ta đưa cho Cổ Hồng Hưng*, bảo hắn ngày mai đến phòng khách nhị môn gặp mặt."

Trong lòng Triệu ma ma lộp bộp một tiếng. Tiểu thư từng nói Cổ Hồng Hưng này có chỗ trọng dụng, nhưng ông đến đây đã bảy, tám tháng, cũng không thấy tiểu thư yêu cầu gặp mặt, hôm nay đột nhiên đề suất, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện lớn gì? Bà liền lo lắng hỏi, "Là chuyện phiền toái lắm sao? Có cần thông báo với cữu lão gia một tiếng?"

Du Tiểu Vãn cười lắc lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ là muốn tìm hắn, hỏi thăm một chút việc thôi."

* Cổ Hồng Hưng là người mà Tào lão thái thái chuẩn bị cho Tiểu Vãn, từng bị Trương thị ganh tị rất lâu, lập mưu cướp về mà không được, hiện đã là người của Tiểu Vãn. Người này vốn là quản sự cho một vị quan to, tuy là nô tài nhưng quen biết rất rộng với các phủ quan khác.

...

Lúc này, trong thư phòng của Sở Vương phủ đang loạn thành một đoàn. Quân Dật Chi ban đầu trốn ở bên ngoài, không chịu hồi phủ. Sở Vương gia phải đem đội thân binh đi tìm hắn ở khắp các hoa lâu, tửu phường. Mãi đến tối, ông mới bắt được đứa con thứ hai của mình đang ở trong phòng của hoa khôi Như Yên đại mỹ nhân.

Nhìn thấy bộ dạng cợt nhả như vậy của Quân Dật Chi, Sở Vương gia tức mà không có chỗ phát, tiện tay vớ lấy một món đồ trên bàn viết, định ném qua. Cầm lên tay cảm thấy rất nặng, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai cái nghiên mực bằng đá quý, sợ đánh vỡ đầu con, lão mẫu thân sẽ lại phát bệnh cấp tính, ông vội buông nghiên mực, quơ lấy một đống sách, liều mạng ném, "Súc sinh! Đêm nay thành thật ở yên trong nhà, ngày mai theo ta đến phủ Bình Nam Hầu bồi tội."

Quân Dật Chi nghe thế liền không vui, quả quyết cự tuyệt, còn nói thủ hạ của Tĩnh Thịnh đánh không lại người của hắn, là tự tìm khổ, khiến Sở Vương gia tức giận bừng bừng, râu đều sắp dựng lên trời, đầu óc suýt bốc khói, đem toàn bộ sách trên bàn ném lên người hắn. Quân Dật Chi đương nhiên sẽ không đứng yên cho phụ vương ném, tránh trái tránh phải. Quân Diễm Chi cũng ở bên cạnh hỗ trợ khuyên phụ thân, "Phụ vương, đệ đệ tuổi còn nhỏ, có thể chậm rãi dạy, phụ vương đừng tức giận, làm hỏng thân thể. Còn nữa, nếu đả thương đệ đệ, lão tổ sẽ đau lòng."

Sở Vương gia hận đến giơ chân, "Hắn chính là ỷ vào mẫu phi yêu thương mới làm xằng làm bậy như vậy, ta hôm nay nếu không giáo huấn hắn một chút, ta sẽ không họ Quân!"

"Không muốn họ Quân, thì con ngày mai dâng tấu chương lên đi, thỉnh cầu Hoàng Thượng biếm con làm thứ dân là được!"

Thanh âm uy nghiêm của Sở thái phi từ ngoài cửa thư phòng vọng vào, Sở Vương gia nhất thời biến thành con gà ủ rũ, cúi đầu đi ra đón mẫu phi, đỡ mẫu phi lên ngồi ghế trên.

Sở thái phi giãy tay con ra, quay sang nắm lấy tay bảo bối tôn tử, nhìn từ trên xuống dưới, trái trái phải phải mấy lần, xác nhận không có bị nửa điểm thương tổn, thế này mới nặng nề hừ một tiếng, "Ngay cả Nhiếp Chính Vương đều nói, hai người đánh nhau đều có sai, dựa vào cái gì phải bảo Dật Chi đi xin lỗi Tĩnh Thịnh?"

Sở Vương gia làm sao còn nửa phần khí thế vừa rồi, khúm núm nói: "Nhưng dù sao Tĩnh Thịnh bị thương nặng như vậy, ngự y nói rất có khả năng để lại sẹo. Nhiếp Chính Vương gia hôm nay tuy rằng chưa nói phạt Dật Chi thế nào, nhưng ngày mai không hẳn cũng sẽ không nói. Chúng ta đi bồi tội trước vẫn tốt hơn. Tuy nói hai bên đều có sai, nhưng con cũng đã hỏi rõ ràng, chuyện thanh quan kia, Tĩnh Thịnh lúc sau đã không tính giành nữa, là Dật Chi nói khích hắn, nên mới xảy ra đánh nhau."

Quân Dật Chi than thở nói: "Con đâu có nói khích gì hắn, chỉ có nói đúng một câu là lần tới đem bạc đủ hẵng đến! Là hạ nhân của hắn động thủ trước, con cũng không thể để cho người ta đánh vào mặt cũng không hoàn thủ đi? Thế này không phải là tổn hại uy phong của vương phủ chúng ta sao? Lại nói, võ công của hắn có tốt gì đâu mà khoe khoang, Tùy Văn chỉ dùng một tờ giấy, thảy một chút, mặt của hắn liền....... Bình thường thoạt nhìn da mặt rất dày, con nào biết mới bị thế đã rách rồi."

Sở Vương gia bị con chọc tức đến hai mắt suýt trắng dã, "Con... con... con đánh người ta tàn nhẫn như vậy, còn dám ở đó thổi phồng!"

Sở thái phi trừng mắt mắng, "Sao lại là thổi phồng? Dật Chi không phải là đánh bị thương Tĩnh Thịnh sao? Đứa nhỏ nhà nào mà không từng đánh nhau? Đánh không thắng sao không trách bản thân không bản sự, lại đi trách người khác có bản sự? Hắn đánh không lại người trong phủ chúng ta, còn dám lên mặt sao? Uổng cho tên Bình Nam Hầu kia chưởng quản binh mã trong thiên hạ, lại dưỡng ra đứa con không ra gì như vậy! Đứa nhỏ đó nếu mang binh ra trận, đánh thua rồi, chẳng lẽ còn muốn thỉnh Nhiếp Chính Vương điện hạ phái sứ giả sang nước người ta, bảo đại tướng của nước người ta đến phủ Bình Nam Hầu bồi tội sao?"

Sở Vương gia bị mẫu phi nói một hồi biến thành lắp bắp, "Kia, kia, kia, sao giống nhau được?"

"Sao không giống nhau được? Con nói thử xem, võ công vốn dĩ không phải là luyện bằng cách đánh nhau sao?" Sở thái phi nói xong liền đứng lên, "Dật Chi, đỡ lão tổ về phòng nghỉ ngơi."

Đó là thao luyện không phải đánh nhau! Lời này, Sở Vương gia rốt cuộc không dám nói ra, chỉ có thể ở trong bụng nói thầm vài câu, trơ mắt nhìn mẫu phi dẫn người đi, ánh mắt trợn trừng còn lớn hơn chuông đồng, lại không dám ra tiếng ngăn trở.

Quân Diễm Chi khẽ nắm tay phải, để lên môi ho nhẹ vài tiếng, Sở Vương gia nhất thời buông tha đứa con nhỏ, quay sang quan tâm đứa con lớn, "Diễm Chi, con không thoải mái sao, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng vì đệ đệ con mà hao tổn tinh thần......"

Ở bên kia, Quân Dật Chi đỡ Sở thái phi về Ôn Thiên Các. Sở thái phi đuổi hết bọn nha hoàn xuống, nhẹ giọng hỏi: "Con làm như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì không?"

Quân Dật Chi an ủi lão tổ: "Không thành vấn đề. Chuyện này, tôn nhi đã cẩn thận cân nhắc rồi."

Sở thái phi nghe vậy, thở dài một hơi, "Không thành vấn đề thì tốt. Con làm việc bí mật, càng phải thêm cẩn thận, đừng để cho kẻ khác bắt được chỗ sai, xử trí con, cấp trên cũng không có biện pháp minh oan cho con đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện