Đương nhiên, vợ chồng Cố Tình đã giúp mẹ con Cố Mạn nhiều như vậy, khi Cố Ninh phát đạt thì hiển nhiên sẽ không quên bọn họ rồi, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chịu khổ nữa, tuyệt đối.

Nghĩ tới đây, Cố Ninh đột nhiên nghiêm túc nói: "Mẹ, dì hai, chú, chờ con có tiền đồ rồi nhất định sẽ cho mọi người cuộc sống tốt hơn, nhất định."

Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe vậy, rõ ràng là ngạc nhiên khi Cố Ninh lại nói ra những lời thế này.

Nhưng mặc kệ Cố Ninh có năng lực này hay không, chỉ cần cô có tấm lòng này, là đủ để làm họ hạnh phúc rồi.

Vả lại, Cố Ninh bây giờ chỉ vừa mới trưởng thành, tương lai sau này còn dài, không ai có thể kết luận liệu cô sau này sẽ thành công hay không.

"Được, được, chúng ta chờ con thành công để cho chúng ta cuộc sống tốt hơn, Ninh Ninh nhà chúng ta sẽ có tiền đồ lớn thôi."

"Đúng thế, đúng thế, chúng ta tin tưởng Ninh Ninh."

Cố Tình Và Khương Húc xúc động nói, đồng thời cũng cổ vũ cho Cố Ninh.

Lúc này Cố Mạn mới phát hiện, Cố Ninh đã thay đổi rồi, đã trở nên vui tươi hơn so với lúc trước rồi.

Bởi vì là tình cảm gia đình thật sự, nên 2 gia đình dùng bữa rất vui vẻ hòa thuận.

Trước khi đi ngủ, Cố Ninh lấy tất cả các ghi chép trước đây ra để đọc.

Mặc dù thành tích học tập của Cố Ninh ở kiếp trước cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, không quá xuất sắc. Bây giờ thành tích của Cố Ninh thậm chí còn kém hơn, và rất khó khăn để thi đậu vào một trường đại học, vì vậy Cố Ninh phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn.



Cố Ninh mở sổ ghi chép ra, trong nháy mắt 10 dòng cô xem qua đều đã được khắc sâu trong tâm trí.

Không thể không nói, ngọc nhãn này thật sự không tầm thường.

Ngày hôm sau, thứ hai.

Bởi vì khi Cố Ninh gặp tai nạn, Cố Mạn đã gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ phép, mặc dù Cố Ninh đã không sao nhưng Cố Mạn vẫn còn lo lắng, cho nên bà dự định bảo Cố Ninh xin nghỉ phép để ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Cố Ninh không nghĩ bản thân cần phải nghỉ ngơi, nên đã kiên trì đi đến trường học.

Không thể lay chuyển được Cố Ninh, Cố Mạn cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Đương nhiên, cũng có nguyên nhân vì hôm qua Thiệu Phỉ Phỉ mới nhìn thấy cô khỏe mạnh, nếu như không đi thì giáo viên chủ nhiệm sẽ biết, còn cho rằng cô đang lừa gạt bọn họ.

Không phải là Cố Ninh sợ, chỉ là không muốn gây chuyện mà thôi.

Giờ học buổi sáng ở trường cao trung là 6 giờ 50, nhà Cố Ninh cần đi xe buýt 20 phút để đến trường, nên Cố Ninh thường rời nhà vào khoảng 6 giờ đến 6 giờ 10.

Cố Mạn đến 8 giờ 30 mới vào làm, vì công xưởng cũng không xa lắm, chỉ đi xe buýt trong nửa tiếng, cho nên thường phải đến 7 giờ 40 Cố Mạn mới đi.

Vì để Cố Mạn được ngủ thêm một lát, thế nên Cố Ninh trước nay không cần Cố Mạn dậy làm bữa sáng, và Cố Mạn cũng sẽ cho Cố Ninh đủ tiền tiêu vặt, một ngày ba bữa đều ăn ở trường học, chỉ khi xuống tiết tự học buổi tối mới về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện