“Tùy cậu.” Cố Ninh không chút do dự nói.

“Cậu còn có câu chửi kinh điển nào khác không?” Sở Phái Hàm hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe vậy, Cố Ninh không khỏi giật giật khóe miệng, cô ấy là chuyên chú mắng người sao.

“Không còn nữa.” Cố Ninh nói cho có lệ, bởi vì cô có linh cảm, nếu cô thật sự có mấy câu chửi kinh điển, rất có thể sẽ bị cô gái này quấn lấy.

Sở Phái Hàm bĩu môi thất vọng, không nói gì nữa.

Sở Phái Hàm học ở lớp 12-3, còn Cố Ninh học ở lớp 12-4, đều cùng một tầng, tầng 3.

Vì vậy, hai người họ chẳng nói với nhau được mấy câu. đã đến tầng 3 rồi.

Đến phòng học của Sở Phái Hàm trước, hai người tạm biệt nhau xong liền tách ra.

Lớp 12-4.

Cố Ninh vừa vào phòng học liền cảm nhận được phần lớn ánh mắt khinh thường cùng chán ghét, nhưng những ánh mắt này cũng không phải luôn luôn đi theo cô, ngược lại có một ít cực kỳ ánh mắt không thiện ý vẫn luôn đi theo Cố Ninh.



Cố Ninh nhìn, vừa vặn bắt gặp Thiệu Phỉ Phỉ đang nhìn cô với ánh mắt ác độc, một cô gái ngồi cùng bàn và cô gái ngồi bàn trước với Thiệu Phỉ Phỉ cũng lộ ra ánh mắt hung ác.

Thiệu Phỉ Phỉ ngồi cùng bàn với Dương Vũ Lộ, phía trước là Ngô Thanh Nhã, mối quan hệ giữa hai người họ và Thiệu Phỉ Phỉ là tốt nhất trong lớp, không, phải nói Dương Vũ Lộ cùng Ngô Thanh Nhã giống tay sai của Thiệu Phỉ Phỉ thì đúng hơn, vì lúc nào bọn họ cũng nghe theo lời của Thiệu Phỉ Phỉ.

Thiệu Phỉ Phỉ không thích Cố Ninh, vì vậy bọn họ sẽ theo cô ta để bắt nạt Cố Ninh.

Đương nhiên, Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã sẵn sàng làm tay sai của Thiệu Phỉ Phỉ, và đó đều là có mục đích.

Vì Thiệu Phỉ Phỉ là một cô gái giàu có, trong khi điều kiện gia đình của Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã chỉ ở mức trung bình, nên họ đi theo Thiệu Phỉ Phỉ, như vậy họ sẽ có đồ ăn thức uống ngon.

Hơn nữa, họ sẽ được gặp được một vài chàng trai nhà giàu, nếu được những người có tiền nhìn đến, họ liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Mặc dù gia đình Thiệu Phỉ Phỉ có tài sản hàng chục triệu, rất giàu có, nhưng không thể gọi là giàu có theo đúng nghĩa.

Theo đúng nghĩa thì đại gia toàn hơn trăm triệu.

Cho nên, nói chung ai không có tài sản trăm triệu thì không dám gọi là giàu.

Tuy nhiên, trong mắt những người bình thường, gia đình của Thiệu Phỉ Phỉ đã là một gia đình giàu có.



Trường cao trung chỉ là một trường cấp ba bình thường, trong đó cũng không có nhiều người giàu chân chính và quan chức, đó là lý do tại sao những người này ngưỡng mộ Thiệu Phỉ Phỉ.

Thấy Cố Ninh nhìn sang, Thiệu Phỉ Phỉ và những người khác không né tránh mà nhìn càng trở nên hung ác hơn.

Thiệu Phỉ Phỉ vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, mặc dù cô ta biết rằng Cố Ninh đã khác với quá khứ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sợ cô.

Còn nữa, một cô gái xuất thân nhà nghèo, cô ta vì sao phải sợ cô chứ.

Mà Dương Vũ Lộ và Ngô Thanh Nhã, chỉ đơn giản là cùng chung kẻ thù với Thiệu Phỉ Phỉ, ngay cả khi Cố Ninh không làm gì sai cả.

Cố Ninh không để ý đến những ánh mắt hung ác của Thiệu Phỉ Phỉ và những người khác, đối với cô họ giống như những chú hề thôi.

Cố Ninh dựa vào trí nhớ của mình tìm được vị trí và ngồi xuống, đó là bàn thứ ba từ cuối lên của tổ thứ hai.

“Cố Ninh, cậu tới rồi, cậu tối qua sao không đến lớp tự học, tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện.” Cố Ninh sau khi ngồi xuống, bạn cùng bàn lập tức tiến tới, tràn đầy lo lắng nói.

Cố Ninh bởi vì tự ti, thu mình lại cho nên ở trường không có bạn bè, cũng chỉ có bạn ngồi cùng bàn là Vu Mễ Hi thân thiết hơn một chút.

Điều kiện gia đình của Vu Mễ Hi cũng không khá hơn Cố Ninh là mấy, mẹ cô ấy nằm liệt giường quanh năm, cả nhà phải dựa vào cửa hàng đồ ăn sáng do bố cô ấy mở để nuôi sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện