Nhưng mà kiếp trước thành tích học tập của cô không tệ, cho nên những kiến thức này chỉ cần chỉ điểm thêm một chút thì Cố Ninh liền hiểu được.

Mà Vu Mễ Hi, cả tiết học đều không thể nào ở trạng thái tập trung, bởi vì sự thay đổi của Cố Ninh khiến cho cô ấy có chút không thích nghi kịp, lại càng lo lắng cho Cố Ninh nhiều hơn sau khi cô đắc tội với Thiệu Phỉ Phỉ, sợ là sẽ bị trả thù.

Cuối cùng cũng hết tiết học, Vu Mễ Hi không thể chờ nổi hỏi: “Cố Ninh, cậu đắc tội với Thiệu Phỉ Phỉ, lẽ nào cậu không sợ......”

Vu Mễ Hi tràn đầy lo lắng, chỉ là chưa kịp nói xong thì đã bị Cố Ninh ngắt lời.

Cố Ninh nghiêm túc nhìn cô ấy, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe được, nghiêm túc nói: “Mễ Hi, tớ biết cậu quan tâm tớ, nhưng mà tớ chỉ muốn nói, một mặt nhường nhịn sẽ chỉ làm người khác không kiêng nể gì, được một tấc lại muốn tiến một thước làm khó chúng ta. Cố Ninh tớ chịu đủ rồi, điều kiện của nhà Thiệu Phỉ Phỉ kia tốt vậy thì sao? Tớ không sợ, cô ta cũng không thể làm điều gì với tớ được.”

“Nếu như mà cậu sợ, thì có thể tránh xa tớ ra, tớ sẽ không trách cậu. Nếu mà cậu không sợ mà vẫn muốn làm bạn với tớ, vậy thì phải quen và chấp nhận sự thay đổi của tớ. Đương nhiên, tớ cũng hy vọng cậu có thể thay đổi, nếu như không thích phải học cách từ chối, cảm thấy không công bằng thì phải học cách phản kháng, nếu mà thích, thì phải học cách giành lấy. Đương nhiên, tớ cũng sẽ không ép buộc cậu, bởi vì đây là quyền lợi của cậu.”

Đúng vậy, cô sẽ không ép buộc Vu Mễ Hi, cô cũng là nhìn thấy được sự quan tâm thật lòng của Vu Mễ Hi mới muốn giúp cô ấy một phen mà thôi.

Lời của Cố Ninh khiến cho Vu Mễ Hi cả người chấn động, lời này quả thật là chọc vào trong tim.



Cố Ninh nói đúng, một mặt nhường nhịn sẽ chỉ làm người khác không kiêng nể gì, được một tấc lại muốn tiến một thước mà làm khó ta, bọn họ không có cảm nhận sao? Nhìn thấy Cố Ninh trở nên vui vẻ, cả người tràn ngập sự tự tin, vô tình làm cho Vu Mễ Hi sinh ra một sự xúc động, một sự thôi thúc để thoát khỏi sự tự ti và quái gở của chính mình, yếu đuối xúc động.

Tuy rằng cô ấy không giống như Cố Ninh không sợ Thiếu Phỉ Phỉ, nhưng cũng không muốn lại tự ti, quái gở và yếu đuối hơn nữa, cô ấy cũng muốn vì bản thân mà sống tốt một lần, nếu không thích phải học cách từ chối, cảm thấy không công bằng thì phải học cách phản kháng, nếu mà thích, thì phải học cách giành lấy.

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng mà Vu Mễ Hi vẫn không ngừng tự mình hoài nghi: “Cố Ninh, cậu nói đúng, một mặt nhường nhịn sẽ chỉ làm người khác không kiêng nể gì, được một tấc lại muốn tiến một thước mà làm khó ta, tớ cũng không muốn lại bị người khác xem thường, làm khó ta nữa, tớ cũng muốn thay đổi, nhưng mà thật sự là có thế chứ?”

“Nếu như mà cậu muốn thì sẽ có thể.” Cố Ninh nói.

Nghe vậy, trong lòng Vu Mễ Hi liền lập tức kiên định: “Tớ nhất định sẽ thay đổi.”

“Mễ Hi, nếu như cậu đã là bạn của tớ, vậy thì tớ có thể ở tại đây đảm bảo, chỉ cần cậu đến địa bàn của tớ, ở trong phạm vi khả năng cho phép, tớ tuyệt đối sẽ không lùi bước. Nhưng đồng thời tớ cũng rất hận những người phản bội, nếu như có một ngày cậu không muốn làm bạn với tớ nữa, tớ hi vọng chúng ta chia tay trong vui vẻ là được, mà không phải là bởi vì những món đồ lợi ích khác.” Cố Ninh nhắc nhở nói, cũng có thể là lời cảnh cáo và đồng thời cũng là hứa hẹn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện