Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng cũng không biết là vì sĩ diện hay là cắn rứt lương tâm cho nên Cố Tiêu Tiêu cũng không có ý định lại nhắc lại chuyện này nữa, liền chuyển đề tài: "Cố Ninh, dù sao Tần Tranh từ đầu đến cuối đều không có thích cô. Tuy là đã từng thích cô một lần, nhưng cô hiện tại cũng đã không còn là bạn gái của Tần Tranh, tôi không muốn sau này cô có bất kỳ ảo tưởng nào về anh ấy, cho nên tốt nhất là cô đừng tìm anh ấy nữa, như vậy cô cũng chỉ tự làm nhục chính mình mà thôi."

Cố Tiêu Tiêu ra vẻ giống như người chiến thắng, nói những lời này là cố ý chọc tức Cố Ninh, muốn nhìn thấy một mặt buồn bã tức giận của cô.

Đáng tiếc Cố Ninh hiện tại đã không còn là Cố Ninh trước kia, cô sẽ không dễ dàng bị kích thích chứ đừng nói là cảm thấy buồn bực, mà chỉ thấy chán ghét.

Hơn nữa bây giờ ở trong mắt Cố Ninh, những gì Cố Tiêu Tiêu làm giống như một tên hề nhảy nhót.

"Hừ! Hắn chỉ là một tên đàn ông đểu mà thôi, cô cứ giữ thấy cho riêng bản thân đi, có cho thì tôi cũng cảm thấy ghê tởm mà thôi!" Cố Ninh tràn đầy chán ghét nói.

"Cái gì?" Cố Tiêu Tiêu kinh ngạc, không phải cô nghe không rõ mà là không thể tin được Cố Ninh sẽ nói như vậy.

Cố Ninh nói không quan tâm đến Tần Tranh? Còn nói là ghê tởm? Cô không tin!

Đúng vậy chắc chắn Cố Ninh nhất định là đang giả bộ.

Nghĩ đến đây Cố Tiêu Tiêu cảm thấy Cố Ninh chỉ là đang giả vờ, cô châm chọc nói: "Cố Ninh, Cô không cần phải tự lừa gạt chính mình đâu! Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?"

“Tin hay không thì liên quan gì đến tôi?” Cố Ninh đối với lòng tự trọng của Cố Tiêu Tiêu cũng không biết nói gì hơn, nhưng cô cũng không có thời gian rảnh đi quan tâm Cố Tiêu Tiêu có tin hay không.

Nói xong cô liền trực tiếp lướt qua Cố Tiêu Tiêu.



"Cô······"

Cố Tiêu Tiêu tức giận muốn đuổi theo Cố Ninh để tranh giành, nhưng nghĩ đến việc cô vẫn đang đợi Tần Tranh, cô không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ việc đuổi theo Cố Ninh.

Lát sau hậu tri hậu giác, Cố Tiêu Tiêu mới phát hiện Cố Ninh hình như không giống nhau.

Trước đây cô luôn tỏ ra vẻ ngoan ngoãn nói gì nghe đấy nhưng vừa rồi cô ta không nhìn thấy dáng vẻ trước đây của Cố Ninh.

Chẳng lẽ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ thì tính tình cũng thay đổi luôn rồi?

Sau khi đi xa Vu Mễ Hi thỉnh thoảng nhìn Cố Ninh, do dự không nói.

"Có lời gì thì cậu cứ nói đi!" Cố Ninh bất đắc dĩ nói.

Thực ra thì dù cho Vu Mễ Hi không nói gì, Cố Ninh cũng biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cô vẫn muốn để Mễ Hi tự mình nói ra.

Vu Mễ Hi do dự vài giây, nhưng vẫn là nói: "Ừm, Cố Ninh, vừa rồi Cố Tiêu Tiêu nói cậu hẹn hò với Tần Tranh, là thật sao?"

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Tranh và Cố Ninh, hai người có gia cảnh quá khác biệt lại ở bên nhau.

Không phải cô coi thường Cố Ninh cho rằng cô không xứng tìm được đối tượng tốt, chỉ là hơi tò mò thôi.

"Phải, nhưng cũng không phải, bởi vì Cố Tiêu Tiêu cố ý để cho Tần Tranh đuổi theo tới, làm tớ bẽ mặt, sau đó hai tháng hẹn hò lại đề nghị chia tay, chỉ là để nhìn tớ như một trò hề. Thế nên đây cũng không tính là quan hệ thực sự.” Cố Ninh trực tiếp nói ra, không có ý che dấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện