Tốt thôi! Cô đúng là phá của, nhưng ai bảo có người luôn không có mắt như vậy, tới tìm cô gây sự.

Lúc này đồ ăn đã tới, Sở Phái Hàm không hề nhắc đến chuyện này nữa, không khách khí bắt đầu ăn.

3 món mặn và 1 canh, ba người ăn cũng đủ rồi.

Mà đám người Tần Tranh bởi vì Trần Tử Dao bị đánh và khuôn mặt sưng đỏ, cần phải đi phòng y tế khám cho nên bữa cơm này không thể ăn được.

Sau khi ăn cơm xong, còn có một khoảng thời gian dài mới đến lớp học buổi chiều.

Bởi vì việc học cấp ba căng thẳng cho nên rất nhiều học sinh cấp ba nếu có thời gian đều sẽ trở về phòng học đọc sách.

Nhưng là Cố Ninh lại không cần thiết dùng thời gian rảnh để đọc sách, cho nên cũng không có ý định quay về phòng học.

“Các cậu trở về phòng học đọc sách hay là cùng tớ đi dạo.” Cố Ninh hỏi.

“Đừng cùng tôi nói chuyện đọc sách, tôi đau đầu, nếu có thời gian thì vẫn là đi dạo đi!”. Nhắc tới đọc sách, Sở Phái Hàm lập tức tỏ vẻ chán ghét.

Đúng vậy! Không có thời gian thì cô ấy đều sẽ trốn học đi chơi, lúc có thời gian nếu mà không đi chơi thì đúng là phí phạm của trời.

Không thể không nói, Sở Phái Hàm thật đúng là kỳ quái, chán ghét học tập như vậy, hết lần này tới lần khác thành tích lại rất tốt.

Mà có một số người suốt ngày học tập, nhưng chính là thành tích lại không được như mong muốn.

Kỳ thật, đọc sách yêu cầu đầu óc linh hoạt, hiểu được nội dung, tính chất, mà không phải học thuộc lòng, đọc sách chết.



Mà Sở Phái Hàm chính là người có đầu óc linh hoạt, hiểu được nội dung sách.

Đương nhiên, Sở Phái Hàm cũng có lúc dụng tâm học tập, nếu không chỉ dựa vào đầu óc linh hoạt, hiểu được nội dung là không thể có thành tích tốt.

“Tớ cũng cùng cậu đi dạo đi!”

Tuy rằng Vu Mễ Hi chăm chỉ học tập, nhưng cô ấy cũng sẽ không luôn luôn vùi đầu vào sách vở học tập.

Hơn nữa thành tích của Vu Mễ Hi cũng không tệ lắm, ở lớp học cũng nằm trong top 10. Nếu phát huy như bình thường, thi vào Đại học loại hai cũng có không nhỏ hy vọng.

Cho nên Vu Mễ Hi cũng sẽ kết hợp hài hòa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Vì thế, ba người liền đi dạo ở rừng cây nhỏ.

Tuy rằng có Sở Phái Hàm ở đây làm Vu Mễ Hi cảm thấy không được tự nhiên, nhưng là bởi vì không có cảm nhận được ác ý của Sở Phái Hàm, cô ấy liền dần dần không còn sợ hãi nữa.

Kỳ thật đối với việc Vu Mễ Hi sợ hãi Sở Phái Hàm, Cố Ninh cảm giác được đến, nhưng là cô cũng không có lên tiếng an ủi.

Bởi vì cô muốn cho Vu Mễ Hi thử tự mình đi cảm nhận, phán đoán thích hợp.

Tuy rằng Trần Tử Dao đi phòng y tế, bôi thuốc tiêu sưng, nhưng hiệu quả lại không có thấy nhanh như vậy. Dáng vẻ của Trần Tử Dao lúc này không có mặt mũi gặp người khác, chỉ có thể xin nghỉ về nhà.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa thực mau liền trôi qua, sắp đến thời gian đi học, ba người liền quay trở về.

Mỗi lần Cố Ninh bước vào phòng học đều sẽ cảm nhận được rất nhiều ánh mắt khinh thường, thế nhưng lần này, ánh mắt khinh thường liền biến mất một chút.



Bọn họ không chỉ bị hành động của Cố Ninh đối với Thiệu Phỉ Phỉ sáng nay dọa sợ, mà bọn họ còn nghe nói chuyện ở nhà ăn, cho nên xác định Cố Ninh thật sự là thay đổi.

Đương nhiên, có người như cũ vẫn cảm thấy Cố Ninh tuy rằng thay đổi, nhưng là lại liên tục đắc tội người không nên đắc tội, hậu quả rất có thể sẽ phải chịu phiền phức.

Cố Ninh mặc kệ người khác nhìn cô thế nào, chỉ cần không gây sự với cô liền tốt.

Chọc tới cô, như vậy đừng trách cô không khách khí.

Ánh mắt oán độc của mấy người Thiệu Phỉ Phỉ vẫn lộ liễu như vậy, nhưng khi Cố Ninh quay lại nhìn thì lại tránh né.

Khóa học buổi chiều cũng nhanh chóng trôi qua, sau khi tan học, Cố Ninh vẫn như cũ cùng Vu Hi Mễ đi ăn cơm.

Lần này nhưng thật ra không có gặp được đám người Tần Tranh, nhưng lại gặp Mục Khê.

Mục Khê vừa nhìn thấy Cố Ninh, tức khắc hai mắt sáng lên, kích động đến tung ta tung tăng hướng cô chạy tới.

“Cố Ninh, thật trùng hợp nha! Mình mời cậu đi ăn cơm.” Mục Kha ân cần nói.

“Vì cái gì muốn mời tớ ăn cơm?” Cố Ninh hỏi, cô cùng Mục Khê vốn không hề thân thiết! Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng Mục Khê ân cần, Cố Ninh liền biết chắc là có chuyện gì.

Mục Khê xấu hổ gãi đầu, ngược lại cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Kỳ thật, ngày hôm qua nhìn cậu ra tay, mình cảm thấy cậu thâm tàng bất lộ, cho nên muốn mời cậu dạy mình mấy chiêu.”

Tuy rằng Mục Khê bình thường không thích đánh nhau, nhưng lại là người yêu võ thuật, đặc biệt là thích phim võ hiệp, những thế võ ấy quả thực là rất ngầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện