EDITOR: HANNAH
Bất tri bất giác, mặt Thiệu Tuần đỏ hơn mặt Trịnh Vân Linh khi nãy, còn hơi nóng lên, nàng vội ngắt lời Trịnh Vân Linh: “Muội còn nói nữa!”
Đợi đến khi Trịnh Vân Linh khó khăn lắm mới dừng cười được, Thiệu Tuần mới nói: “Con nhóc như muội biết cái gì mà có sẵn với không có sẵn, sau này không được nói linh tinh nữa.”
“Muội không còn nhỏ đâu. Biểu tỷ, tỷ có tin không về mặt này muội còn biết nhiều hơn tỷ, haha!”
Thiệu Tuần vừa nghe xong lập tức linh cảm còn có nội tình, vội vàng truy hỏi. Trịnh Vân Linh cười đùa với nàng hồi lâu rồi mới tủm tỉm, nói với nàng: “Hôm đó muội nghe mẫu thân muội bàn luận với mama hầu hạ trong phòng, nói rằng ca ca muội cũng đến tuổi thương nghị chuyện hôn sự rồi. Mama nói… nói: ‘Chẳng phải đã có sẵn một người trong phủ Anh Quốc công sao?’. Biểu tỷ nói xem, bà ấy đang ám chỉ ai nào?”
Trong lòng Thiệu Tuần đích thực có chút thẹn thùng, thế nhưng thấy Trịnh Vân Linh liên tục chớp mắt cười gian, nàng hiểu ra biểu hiện của mình càng rõ ràng thì vị biểu muội này càng sẽ trêu ghẹo mình không yên. Vì thế, nàng tỏ vẻ bình thường, hỏi vặn lại: “Muội cảm thấy là ám chỉ ai nào?”
Trịnh Vân Linh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cũng không thấy vẻ mặt nàng để lộ chút thẹn thùng nào, đành nằm vật xuống giường La Hán, than thở: “Ai da, không vui gì cả.”
Thiệu Tuần cũng nằm xuống cùng nàng ta, nói: “Cũng không biết hội đại ca đi chơi có vui không.”
“Cưỡi ngựa mà, đương nhiên là vui, thế mà lại không dẫn muội theo.”
“Muội đừng vội.” Thiệu Tuần nghiêng đầu an ủi nàng ta: “Đợi một thời gian nữa khi thời tiết mát mẻ hơn, ta sẽ tới thôn trang ngoại ô kiểm tra và lấy lợi tức, thuận tiện nghỉ lại ở đó một khoảng thời gian. Đến lúc đó nếu muội tới tìm ta, muốn chơi gì cũng được, chúng ta cũng không thèm dẫn theo bọn họ.”
“Thật sao?!” Trịnh Vân Linh lập tức hào hứng. Khoảng thời gian này nàng ta ở nhà phát ngán rồi. Dùng tay chống thân mình ngồi dậy, nàng ta nói: “Biểu tỷ không phải chỉ gạt để dỗ muội đấy chứ.”
Thiệu Tuần cười, đáp: “Ai gạt muội là con chó con.”
Trịnh Vân Linh nhào tới ôm lấy Thiệu Tuần: “Tỷ tỷ tốt, tỷ thật tốt mà!”
Thiệu Tuần vừa cười vừa véo mũi nàng ta.
Cứ như vậy trò chuyện một hồi lâu, cho đến khi hai người nằm mãi thành lười, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
*****
“Biểu tỷ? Biểu tỷ?”
Thiệu Tuần đang mơ màng thì bị đánh thức. Nàng ngước lên nhìn Trịnh Vân Linh, ánh mắt vẫn còn mê mang, hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Vân Linh nói: “Tỷ mơ thấy ác mộng đó, tỷ biết không? Tỷ vừa ngủ vừa nghiên răng vừa run bần bật.”
Thiệu Tuần dùng khăn day day thái dương, ngồi dậy, đáp bâng quơ: “Có lẽ do mấy ngày nay càng ngày càng nóng, đêm đến ta đều ngủ không ngon, cứ mơ cái nọ cái kìa, dù sao cũng không nhớ rõ được bao nhiêu… Chỉ là thực sự ngủ không ngon.”
Lúc này nhìn nàng vẫn ổn thế nhưng khi nãy dáng vẻ giãy giụa trong cơn mê của nàng khiến Trịnh Vân Linh hơi lo lắng. Nàng ta còn định nói gì đó nhưng lại nghe thấy động tĩnh từ gian ngoài. Chỉ một lát sau, một nha hoàn tới thông báo: “Đại cô nương, biểu cô nương, phu nhân nhà cậu gọi hai người ra ngoài.”
Rõ là Công Tôn thị cùng Trịnh thị đã chuyện trò đủ rồi, chuẩn bị ra về.
“Mấy đứa Vân Kiều không biết còn định đi đến bao giờ. Trong nhà còn bận nhiều việc, ta lớn tuổi rồi, tay chân yếu ớt không đợi được, để nó tự về nhà đi thôi.”
Công Tôn thị kéo tay Trịnh Vân Linh, cáo từ Trịnh thị một lần nữa.
Trịnh thị không tiện níu lại, chỉ đành đứng dậy, dẫn theo Thiệu Tuần tiễn họ ra cửa.
Tiễn đến cửa phủ, Công Tôn thị bèn bảo Trịnh thị không cần tiễn nữa, dường như nhớ ra chuyện gì nói: “Khi nãy ta thấy sắc mặt A Quỳnh hồng hào, trổ mã cũng xinh đẹp, không nhận thấy sức khỏe có vấn đề gì.”
Trịnh thị mỉm cười, đáp: “Qua bao nhiêu năm rồi, sức khỏe đã bồi dưỡng từ lâu, đại phu còn nói sức khỏe nó so với những cô nương đồng lứa còn tốt hơn. Chỉ có điều phụ thân và ca ca đều thương nói nên mới cẩn thận hơn thôi.”
Công Tôn thị gật đầu, không biết có phải do đã quen biết với người em chồng Trịnh thị này từ lâu không mà nụ cười cũng giống nhau. Bà nói: “Thế thì quá tốt rồi, ngoại hình chỉ là thứ yếu, sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất.”
Trịnh thị nói: “Tỷ đừng quá khen, nó được phụ thân và thế tử nuông chiều quá mức, đến giờ vẫn ngây ngô hồn nhiên như trẻ con, không biết quán xuyến gì cả, làm ta đau đầu muốn chết.”
Thiệu Tuần nắm tay từ biệt Trịnh Vân Linh, hai người đứng cùng nhau nghe Công Tôn thị nói: “Thế thì có gì mà không tốt, gia đình chúng ta như vậy, còn cần nó phải nhọc lòng chuyện gì chứ?”
Khóe miệng Trịnh Vân Linh giật giật, tiến lên đỡ tay mẫu thân mình, nói: “Mẫu thân, đã muộn giờ rồi.”
Công Tôn thị gật đầu, lúc gần đi lại liếc nhìn Thiệu Tuần. Nàng đứng một bên, dáng người mảnh khảnh, cao ráo xinh đẹp, cổ thon dài thắng nõn, nơi khóe mắt hơi nhếch lên tạo thành một đường cong vừa quyến rũ lại tinh tế, đẹp như một bức họa tuyệt phẩm, trong những ngày mùa hạ này, người ta chỉ cần liếc nhìn đã có cảm xúc thấm vào tận ruột gan.
Bất tri bất giác, mặt Thiệu Tuần đỏ hơn mặt Trịnh Vân Linh khi nãy, còn hơi nóng lên, nàng vội ngắt lời Trịnh Vân Linh: “Muội còn nói nữa!”
Đợi đến khi Trịnh Vân Linh khó khăn lắm mới dừng cười được, Thiệu Tuần mới nói: “Con nhóc như muội biết cái gì mà có sẵn với không có sẵn, sau này không được nói linh tinh nữa.”
“Muội không còn nhỏ đâu. Biểu tỷ, tỷ có tin không về mặt này muội còn biết nhiều hơn tỷ, haha!”
Thiệu Tuần vừa nghe xong lập tức linh cảm còn có nội tình, vội vàng truy hỏi. Trịnh Vân Linh cười đùa với nàng hồi lâu rồi mới tủm tỉm, nói với nàng: “Hôm đó muội nghe mẫu thân muội bàn luận với mama hầu hạ trong phòng, nói rằng ca ca muội cũng đến tuổi thương nghị chuyện hôn sự rồi. Mama nói… nói: ‘Chẳng phải đã có sẵn một người trong phủ Anh Quốc công sao?’. Biểu tỷ nói xem, bà ấy đang ám chỉ ai nào?”
Trong lòng Thiệu Tuần đích thực có chút thẹn thùng, thế nhưng thấy Trịnh Vân Linh liên tục chớp mắt cười gian, nàng hiểu ra biểu hiện của mình càng rõ ràng thì vị biểu muội này càng sẽ trêu ghẹo mình không yên. Vì thế, nàng tỏ vẻ bình thường, hỏi vặn lại: “Muội cảm thấy là ám chỉ ai nào?”
Trịnh Vân Linh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cũng không thấy vẻ mặt nàng để lộ chút thẹn thùng nào, đành nằm vật xuống giường La Hán, than thở: “Ai da, không vui gì cả.”
Thiệu Tuần cũng nằm xuống cùng nàng ta, nói: “Cũng không biết hội đại ca đi chơi có vui không.”
“Cưỡi ngựa mà, đương nhiên là vui, thế mà lại không dẫn muội theo.”
“Muội đừng vội.” Thiệu Tuần nghiêng đầu an ủi nàng ta: “Đợi một thời gian nữa khi thời tiết mát mẻ hơn, ta sẽ tới thôn trang ngoại ô kiểm tra và lấy lợi tức, thuận tiện nghỉ lại ở đó một khoảng thời gian. Đến lúc đó nếu muội tới tìm ta, muốn chơi gì cũng được, chúng ta cũng không thèm dẫn theo bọn họ.”
“Thật sao?!” Trịnh Vân Linh lập tức hào hứng. Khoảng thời gian này nàng ta ở nhà phát ngán rồi. Dùng tay chống thân mình ngồi dậy, nàng ta nói: “Biểu tỷ không phải chỉ gạt để dỗ muội đấy chứ.”
Thiệu Tuần cười, đáp: “Ai gạt muội là con chó con.”
Trịnh Vân Linh nhào tới ôm lấy Thiệu Tuần: “Tỷ tỷ tốt, tỷ thật tốt mà!”
Thiệu Tuần vừa cười vừa véo mũi nàng ta.
Cứ như vậy trò chuyện một hồi lâu, cho đến khi hai người nằm mãi thành lười, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
*****
“Biểu tỷ? Biểu tỷ?”
Thiệu Tuần đang mơ màng thì bị đánh thức. Nàng ngước lên nhìn Trịnh Vân Linh, ánh mắt vẫn còn mê mang, hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Vân Linh nói: “Tỷ mơ thấy ác mộng đó, tỷ biết không? Tỷ vừa ngủ vừa nghiên răng vừa run bần bật.”
Thiệu Tuần dùng khăn day day thái dương, ngồi dậy, đáp bâng quơ: “Có lẽ do mấy ngày nay càng ngày càng nóng, đêm đến ta đều ngủ không ngon, cứ mơ cái nọ cái kìa, dù sao cũng không nhớ rõ được bao nhiêu… Chỉ là thực sự ngủ không ngon.”
Lúc này nhìn nàng vẫn ổn thế nhưng khi nãy dáng vẻ giãy giụa trong cơn mê của nàng khiến Trịnh Vân Linh hơi lo lắng. Nàng ta còn định nói gì đó nhưng lại nghe thấy động tĩnh từ gian ngoài. Chỉ một lát sau, một nha hoàn tới thông báo: “Đại cô nương, biểu cô nương, phu nhân nhà cậu gọi hai người ra ngoài.”
Rõ là Công Tôn thị cùng Trịnh thị đã chuyện trò đủ rồi, chuẩn bị ra về.
“Mấy đứa Vân Kiều không biết còn định đi đến bao giờ. Trong nhà còn bận nhiều việc, ta lớn tuổi rồi, tay chân yếu ớt không đợi được, để nó tự về nhà đi thôi.”
Công Tôn thị kéo tay Trịnh Vân Linh, cáo từ Trịnh thị một lần nữa.
Trịnh thị không tiện níu lại, chỉ đành đứng dậy, dẫn theo Thiệu Tuần tiễn họ ra cửa.
Tiễn đến cửa phủ, Công Tôn thị bèn bảo Trịnh thị không cần tiễn nữa, dường như nhớ ra chuyện gì nói: “Khi nãy ta thấy sắc mặt A Quỳnh hồng hào, trổ mã cũng xinh đẹp, không nhận thấy sức khỏe có vấn đề gì.”
Trịnh thị mỉm cười, đáp: “Qua bao nhiêu năm rồi, sức khỏe đã bồi dưỡng từ lâu, đại phu còn nói sức khỏe nó so với những cô nương đồng lứa còn tốt hơn. Chỉ có điều phụ thân và ca ca đều thương nói nên mới cẩn thận hơn thôi.”
Công Tôn thị gật đầu, không biết có phải do đã quen biết với người em chồng Trịnh thị này từ lâu không mà nụ cười cũng giống nhau. Bà nói: “Thế thì quá tốt rồi, ngoại hình chỉ là thứ yếu, sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất.”
Trịnh thị nói: “Tỷ đừng quá khen, nó được phụ thân và thế tử nuông chiều quá mức, đến giờ vẫn ngây ngô hồn nhiên như trẻ con, không biết quán xuyến gì cả, làm ta đau đầu muốn chết.”
Thiệu Tuần nắm tay từ biệt Trịnh Vân Linh, hai người đứng cùng nhau nghe Công Tôn thị nói: “Thế thì có gì mà không tốt, gia đình chúng ta như vậy, còn cần nó phải nhọc lòng chuyện gì chứ?”
Khóe miệng Trịnh Vân Linh giật giật, tiến lên đỡ tay mẫu thân mình, nói: “Mẫu thân, đã muộn giờ rồi.”
Công Tôn thị gật đầu, lúc gần đi lại liếc nhìn Thiệu Tuần. Nàng đứng một bên, dáng người mảnh khảnh, cao ráo xinh đẹp, cổ thon dài thắng nõn, nơi khóe mắt hơi nhếch lên tạo thành một đường cong vừa quyến rũ lại tinh tế, đẹp như một bức họa tuyệt phẩm, trong những ngày mùa hạ này, người ta chỉ cần liếc nhìn đã có cảm xúc thấm vào tận ruột gan.
Danh sách chương