EDITOR: HANNAH

Thời buổi này nam đối ngoại nữ đối nội, Thiệu Chấn Nguy lo chuyện bên ngoài đã bận đến “sứt đầu mẻ trán”, sao còn rảnh mà quan tâm hôn sự của con gái, từ lâu ông đã quẳng ra khỏi đầu lên chín tầng mây rồi. Ông vẫn luôn cho rằng Trịnh thị sẽ xử lý ổn thỏa, thế nhưng giờ nghe bà oán thán như vậy, thấy hình như cũng có lý.

Thiệu Chấn Ngu không tiếp tục đề tài này, hỏi: “Khi nó vào cung không mắc sai phạm gì chứ? Tam điện hạ… thái độ thế nào, có ghét bỏ nó không?”

Trịnh thị tỏ vẻ buồn bực, đáp: “A Tuần thông minh, xưa nay luôn biết nghĩ hơn người khác, có thể mắc sai phạm gì được? Còn về Tam điện hạ, con gái người là biểu muội xinh đẹp của người ta, đổi lại là lão gia người, có khó chịu với nó được không?”

Thiệu Chấn Ngu ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại hỏi: “Phu nhân nhà cậu hôm nay tới à?”

Trịnh thị gật đầu: “Đúng vậy, ở lại chơi hơn nửa ngày. Nàng ta hay khách sáo, khen A Quỳnh suốt buổi trưa, nếu nàng ta chỉ khen lấy lệ còn đỡ, ai dè khen đến mức ta còn thấy ngượng ngùng. Lão gia người nói xem, A Quỳnh chỉ là một con nhóc chẳng biết gì, cả ngày cười ngây ngô không tim không phổi, so ra kém xa tỷ tỷ, thế mà phu nhân nhà cậu lại cứ khen ngợi.”

Thiệu Chấn Ngu “ồ” một tiếng, đáp bâng quơ: “A Quỳnh có điểm tốt của A Quỳnh.”

Hai người im lặng một hồi lâu không nói chuyện, sau đó Thiệu Chấn Ngu còn công việc phải xử lý nên quay về thư phòng ở tiền viện.

Trịnh thị nhìn theo bóng Thiệu Chấn Ngu rời đi, lúc này mới thả lỏng người tựa lên gối, tay gẩy gẩy chiếc bình phong lưu ly trên giường.

Lưu mama bên cạnh bà ta vén rèm từ bên ngoài tiến vào, dò hỏi: “Phía nương nương thực sự có ý định này sao?”

Trịnh thị đáp: “Cô ta chỉ bày trò vui với mấy vị cung tần kia thôi… Đều là những người đã sống trong cung mười mấy năm, ngoài miệng vui đùa nhưng bên trong nhất định có hàm ý sâu xa, dù có vài phần thật nhưng cũng không biết có bao nhiêu phần giả.”



Nói đến đây, bà ta nhếch miệng cười: “Nhân phẩm Tam Hoàng tử không tệ, lại là con cháu hoàng tộc, một nhân vật như thế có muốn lựa chọn cũng không có cơ hội. Nếu chuyện này thành thật, cũng coi như ta không làm vị tỷ tỷ đã qua đời kia phải thất vọng.”

Lưu mama bĩu môi, nói: “Nếu để nô tỳ nói, số của Đại cô nương đúng là không thể tốt hơn được nữa. Phu nhân đối với nàng ta thế nào khỏi cần bàn nữa, năm đó chỉ vì một đứa bé con là nàng ta mà phu nhân phải chịu thiệt thòi, gả cho người ta làm vợ kế, vừa vào cửa đã thành mẹ kế của nàng ta, giờ Nhị cô nương nhà chúng ta có gì, nàng ta cũng nhất định phải có một phần. Sinh ra đã là trưởng nữ con vợ cả của phủ Quốc công, thế tử lại chỉ có nàng ta là em gái duy nhất, được Thục phi nương nương yêu mến, tương lai nói không chừng… Chậc chậc, đúng là mệnh tốt mà.”

Bên người nàng Lưu ma ma vén rèm lên từ bên ngoài tiến vào, ngoài miệng nói: “Nương nương bên kia thực sự có ý tứ này?”

Càng nói bà ta càng thấy không cam lòng, nhịn không được thử đề nghị: “Cô nương nhà chúng ta so với nàng ta chẳng thua kém chút nào, còn đáng yêu hơn, nếu tiếp xúc nhiều hơn, có khi nào nương nương và Tam điện hạ cũng…”

Trịnh thị vốn đang cười, nghe được những lời này lập tức sầm mặt, cau mày mắng: “Những lời này đừng có mà nhắc lại nữa! Trong cung là chỗ nào chứ? Đó là nơi mà người bình thường có thể bước chân vào sao? Nhà chúng ta đã đến địa vị này, cũng không cần thêm một bậc vinh hoa phú quý nữa. Huống hồ tiền đồ của mấy vị hoàng tử đó như thế nào bây giờ còn chưa biết. Trước đây khi Hoài Mẫn thế tử còn sống, có ai lại ngờ được đương kim Hoàng thượng lại kế vị?”

Lưu mama nghe xong ngây cả người, ngơ ngác nhìn phu nhân nhà mình, một hồi lâu cũng không thốt nổi nên lời.

Trịnh thị nói xong cũng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Trong cung toàn cảnh ‘ngươi lừa ta gạt’, A Quỳnh là do ta sinh ra, ta đương nhiên biết nó sẽ chẳng thể sinh tồn ở một nơi như thế được mấy ngày. Người làm mẹ như ta không cầu mong con mình phú quý cỡ nào, chỉ mong nó có thể bình an vui vẻ cả đời là tốt rồi.”

Lưu mama im lặng, chần chừ một hồi lâu mới nói: “… Phu nhân, tấm lòng mẹ hiền của phu nhân thật khiến người ta cảm động.”

Bà ta lại do dự một chút rồi hỏi: “Vậy cô nương nhà chúng ta nên tìm nhà nào mới tốt đây?”

Trịnh thị nheo mắt, khóe môi bất giác cong lên, đáp: “Đương nhiên dòng dõi không thể quá kém, phải môn đăng hộ đối, tốt nhất là phải biết tường tận gốc rễ… Thành viên trong nhà đơn giản, người lớn có thể thật lòng yêu mến nó thì càng tốt.”

Lưu mama hít sâu một hơi, cúi đầu: “Gia đình phu nhân đang nói chính là…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện