EDITOR: HANNAH
Trước đây thường nghe người ta nói rằng “rồng sinh chín con, không con nào giống con nào”, Thiệu Tuần còn không mấy tin tưởng, thế nhưng hiện giờ nàng đã được gặp mấy người con trai con gái của Hoàng đế, còn tiếp xúc khá nhiều với phần lớn trong số bọn họ, lúc này nàng mới thực sự cảm thấy rằng câu châm ngôn kia được lưu truyền cho tới ngày nay là có lý do.
Mấy vị hoàng tử công chúa này không ai giống tính một ai cả.
Nhị Công chúa đợi nàng ở bên ngoài đã lâu, nàng ấy lau mồ hôi trán, đôi mắt cong cong, nói: “Nếu ngươi không sao thì ta yên tâm rồi.”
Ánh mắt Thiệu Tuần đột nhiên khựng lại, nắm lấy bàn tay phải của Nhị Công chúa, nhìn kỹ rồi nói: “Đây là…”
Trên mu bàn tay kia có một vết sẹo không quá nổi bật, có vẻ như ngày xưa đã bị bỏng.
Nhị Công chúa rụt tay lại, nói: “Khi còn nhỏ không cẩn thận bị bỏng… Xấu lắm, ngươi đừng nhìn, đừng để bị dọa sợ.”
Thiệu Tuần không nghe lọt tai nàng ấy nói gì, trong đầu nàng lúc này chỉ lóe lên một đoạn ký ức ngắn.
Chính là trong “giấc mơ” kia, sau khi nàng bị người ta giăng bẫy lên giường với Đại Hoàng tử, khiến cho mọi người có mặt hỗn loạn cả lên. Thục phi vì muốn thoát khỏi hiềm nghi mà không dành chút sự chiếu cố nào cho Thiệu Tuần, dứt khoát “vì đại nghĩa diệt thân”, nhốt nàng vào căn phòng dùng để trừng phạt hạ nhân trong Noãn Hương Các.
Khi đó, Đại Hoàng tử là nhân vật được chú ý, bên ngoài vì chuyện này mà tranh cãi ngất trời, nhất thời chẳng có ai lo lắng cho Thiệu Tuần. Nàng vừa mệt vừa đau, bị nhốt trong căn phòng nhỏ đó chịu đói suốt một ngày, suýt chút nữa ngất xỉu. May nhờ có ai đó lén lút đưa thức ăn và nước uống qua cửa sổ cho nàng, lúc này nàng mới thoát khỏi cảnh “lửa sém đến lông mày”.
Trong giấc mộng, Thiệu Tuần vẫn luôn không biết người đã giúp nàng là ai, người kia chỉ thò bàn tay từ bên ngoài vào để đưa đồ ăn, ngay cả mặt cũng chưa lộ rồi đã vội vàng rời đi. Thiệu Tuần chỉ nhớ trên bàn tay nàng ấy có một vết sẹo do bị bỏng.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong ngày tuyết rơi mới lại khó càng thêm khó. Thiệu Tuần từng nghĩ tới việc tìm người đã đưa cơm cho nàng để báo ơn nhưng vẫn luôn không có manh mối.
Bàn tay người kia có thể nói là trắng nõn nhưng vì đã có vết sẹo nên không thể coi là mịn màng. Trong ấn tượng của Thiệu Tuần, các vị công chúa đều được chăm lo như vàng như ngọc, đừng nói trên tay có vết sẹo mà ngay cả rửa tay cũng phải dùng sữa bò không chừng. Bởi vậy mà nàng chỉ suy đoán đó là một cung nữ nhưng trước giờ lại chưa tìm được người như vậy.
Không ngờ rằng…
Thiệu Tuần nắm tay Triệu Nhược Đồng, nhất thời không nói nên lời.
Nhị Công chúa hơi ngượng ngùng, hỏi: “Có phải rất xấu đúng không?”
Thiệu Tuần lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Không xấu, không xấu chút nào.”
Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vị công chúa điện hạ mà ai cũng cho là yếu đuối và dễ bắt nạt này, trịnh trọng nói: “Điện hạ, đa tạ người.”
Nhị Công chúa sững người, sau đó nghiêng đầu, có vẻ hoang mang, nói: “Chuyện này có gì đâu. Huống hồ ta cũng không giúp gì được… Là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.”
Thiệu Tuần đáp: “Chuyện kia cũng không có gì to tát, người là tỷ tỷ, Lục điện hạ là đệ đệ, bất kể là ai bắt gặp cũng sẽ ra tay hỗ trợ.”
Nhị Công chúa sửng sốt, sau đó cụp mắt, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Nhưng mà… Nhưng mà trên thực tế chỉ có ngươi giúp ta thôi! Hơn nữa… đã nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi…”
Khóe miệng Thiệu Tuần giật giật, cuối cùng cũng không nói ra những điều muốn nói, chỉ nắm chặt lấy tay Nhị Công chúa.
Trịnh thị đứng cách đó không xa cất tiếng hỏi: “A Tuần, đã nói xong chưa?”
Thiệu Tuần quay đầu lại, nói với Nhị Công chúa: “Điện hạ, sợ rằng ta phải đi rồi. Sau này nếu người gặp chuyện gì thì cứ tới tìm ta, chỉ cần là chuyện mà ta có thể giúp được, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”
Nhị Công chúa nhìn nàng một lúc lâu, bỗng cười với vẻ thẹn thùng: “Thiệu cô nương… Không, Tuần Nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không?”
Khi thấy Thiệu Tuần gật đầu, nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi có cơ hội vào cung, phải nhớ thường xuyên tới thăm ta… Bình thường ta cũng không có ai để trò chuyện cùng…”
Thiệu Tuần nghiêm túc nhận lời, sau đó dưới sự thúc giục của Trịnh thị mà tách ra khỏi Nhị Công chúa.
Bọn họ đi được một đoạn xa thì đột nhiên nghe tiếng Nhị Công chúa đứng đằng sau gọi to:
“Tuần Nhi!”
Thiệu Tuần quay đầu lại, thấy nàng ấy vẫn còn đứng ở đằng xa dõi theo mình, nói đi nói lại: “Ngươi đừng quên nhé, ngươi phải thường xuyên tới thăm ta đó, tuyệt đối đừng quên…”
Trên đường về, Thiệu Tuần trước sau vẫn không biết rốt cuộc tâm trạng mình lúc này là gì đây.
Trong cung, mỗi một bước chân đều phải coi chừng cạm bẫy, từ sau giấc mộng về kiếp trước tới giờ, Thiệu Tuần vẫn luôn đề phòng, suy tính xem phải đối phó với Thục phi như thế nào, sau đó lại phải cân nhắc ứng phó với Hoàng đế ra sao.
Lúc này, nàng vốn dĩ nên tĩnh tâm, nghiêm túc hồi tưởng lại những ký ức cùng manh mối từ trong giấc mộng, thế nhưng từ khi biết được chuyện của Nhị Công chúa, nàng lại không còn tâm tư đâu mà nghĩ những việc khác. Nàng vẫn liên tục suy nghĩ trong đầu, tìm kiếm những ký ức có liên hệ đến nàng nhưng trước sau vẫn không có manh mối.
Trước đây thường nghe người ta nói rằng “rồng sinh chín con, không con nào giống con nào”, Thiệu Tuần còn không mấy tin tưởng, thế nhưng hiện giờ nàng đã được gặp mấy người con trai con gái của Hoàng đế, còn tiếp xúc khá nhiều với phần lớn trong số bọn họ, lúc này nàng mới thực sự cảm thấy rằng câu châm ngôn kia được lưu truyền cho tới ngày nay là có lý do.
Mấy vị hoàng tử công chúa này không ai giống tính một ai cả.
Nhị Công chúa đợi nàng ở bên ngoài đã lâu, nàng ấy lau mồ hôi trán, đôi mắt cong cong, nói: “Nếu ngươi không sao thì ta yên tâm rồi.”
Ánh mắt Thiệu Tuần đột nhiên khựng lại, nắm lấy bàn tay phải của Nhị Công chúa, nhìn kỹ rồi nói: “Đây là…”
Trên mu bàn tay kia có một vết sẹo không quá nổi bật, có vẻ như ngày xưa đã bị bỏng.
Nhị Công chúa rụt tay lại, nói: “Khi còn nhỏ không cẩn thận bị bỏng… Xấu lắm, ngươi đừng nhìn, đừng để bị dọa sợ.”
Thiệu Tuần không nghe lọt tai nàng ấy nói gì, trong đầu nàng lúc này chỉ lóe lên một đoạn ký ức ngắn.
Chính là trong “giấc mơ” kia, sau khi nàng bị người ta giăng bẫy lên giường với Đại Hoàng tử, khiến cho mọi người có mặt hỗn loạn cả lên. Thục phi vì muốn thoát khỏi hiềm nghi mà không dành chút sự chiếu cố nào cho Thiệu Tuần, dứt khoát “vì đại nghĩa diệt thân”, nhốt nàng vào căn phòng dùng để trừng phạt hạ nhân trong Noãn Hương Các.
Khi đó, Đại Hoàng tử là nhân vật được chú ý, bên ngoài vì chuyện này mà tranh cãi ngất trời, nhất thời chẳng có ai lo lắng cho Thiệu Tuần. Nàng vừa mệt vừa đau, bị nhốt trong căn phòng nhỏ đó chịu đói suốt một ngày, suýt chút nữa ngất xỉu. May nhờ có ai đó lén lút đưa thức ăn và nước uống qua cửa sổ cho nàng, lúc này nàng mới thoát khỏi cảnh “lửa sém đến lông mày”.
Trong giấc mộng, Thiệu Tuần vẫn luôn không biết người đã giúp nàng là ai, người kia chỉ thò bàn tay từ bên ngoài vào để đưa đồ ăn, ngay cả mặt cũng chưa lộ rồi đã vội vàng rời đi. Thiệu Tuần chỉ nhớ trên bàn tay nàng ấy có một vết sẹo do bị bỏng.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong ngày tuyết rơi mới lại khó càng thêm khó. Thiệu Tuần từng nghĩ tới việc tìm người đã đưa cơm cho nàng để báo ơn nhưng vẫn luôn không có manh mối.
Bàn tay người kia có thể nói là trắng nõn nhưng vì đã có vết sẹo nên không thể coi là mịn màng. Trong ấn tượng của Thiệu Tuần, các vị công chúa đều được chăm lo như vàng như ngọc, đừng nói trên tay có vết sẹo mà ngay cả rửa tay cũng phải dùng sữa bò không chừng. Bởi vậy mà nàng chỉ suy đoán đó là một cung nữ nhưng trước giờ lại chưa tìm được người như vậy.
Không ngờ rằng…
Thiệu Tuần nắm tay Triệu Nhược Đồng, nhất thời không nói nên lời.
Nhị Công chúa hơi ngượng ngùng, hỏi: “Có phải rất xấu đúng không?”
Thiệu Tuần lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Không xấu, không xấu chút nào.”
Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vị công chúa điện hạ mà ai cũng cho là yếu đuối và dễ bắt nạt này, trịnh trọng nói: “Điện hạ, đa tạ người.”
Nhị Công chúa sững người, sau đó nghiêng đầu, có vẻ hoang mang, nói: “Chuyện này có gì đâu. Huống hồ ta cũng không giúp gì được… Là ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.”
Thiệu Tuần đáp: “Chuyện kia cũng không có gì to tát, người là tỷ tỷ, Lục điện hạ là đệ đệ, bất kể là ai bắt gặp cũng sẽ ra tay hỗ trợ.”
Nhị Công chúa sửng sốt, sau đó cụp mắt, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Nhưng mà… Nhưng mà trên thực tế chỉ có ngươi giúp ta thôi! Hơn nữa… đã nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi…”
Khóe miệng Thiệu Tuần giật giật, cuối cùng cũng không nói ra những điều muốn nói, chỉ nắm chặt lấy tay Nhị Công chúa.
Trịnh thị đứng cách đó không xa cất tiếng hỏi: “A Tuần, đã nói xong chưa?”
Thiệu Tuần quay đầu lại, nói với Nhị Công chúa: “Điện hạ, sợ rằng ta phải đi rồi. Sau này nếu người gặp chuyện gì thì cứ tới tìm ta, chỉ cần là chuyện mà ta có thể giúp được, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”
Nhị Công chúa nhìn nàng một lúc lâu, bỗng cười với vẻ thẹn thùng: “Thiệu cô nương… Không, Tuần Nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không?”
Khi thấy Thiệu Tuần gật đầu, nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi có cơ hội vào cung, phải nhớ thường xuyên tới thăm ta… Bình thường ta cũng không có ai để trò chuyện cùng…”
Thiệu Tuần nghiêm túc nhận lời, sau đó dưới sự thúc giục của Trịnh thị mà tách ra khỏi Nhị Công chúa.
Bọn họ đi được một đoạn xa thì đột nhiên nghe tiếng Nhị Công chúa đứng đằng sau gọi to:
“Tuần Nhi!”
Thiệu Tuần quay đầu lại, thấy nàng ấy vẫn còn đứng ở đằng xa dõi theo mình, nói đi nói lại: “Ngươi đừng quên nhé, ngươi phải thường xuyên tới thăm ta đó, tuyệt đối đừng quên…”
Trên đường về, Thiệu Tuần trước sau vẫn không biết rốt cuộc tâm trạng mình lúc này là gì đây.
Trong cung, mỗi một bước chân đều phải coi chừng cạm bẫy, từ sau giấc mộng về kiếp trước tới giờ, Thiệu Tuần vẫn luôn đề phòng, suy tính xem phải đối phó với Thục phi như thế nào, sau đó lại phải cân nhắc ứng phó với Hoàng đế ra sao.
Lúc này, nàng vốn dĩ nên tĩnh tâm, nghiêm túc hồi tưởng lại những ký ức cùng manh mối từ trong giấc mộng, thế nhưng từ khi biết được chuyện của Nhị Công chúa, nàng lại không còn tâm tư đâu mà nghĩ những việc khác. Nàng vẫn liên tục suy nghĩ trong đầu, tìm kiếm những ký ức có liên hệ đến nàng nhưng trước sau vẫn không có manh mối.
Danh sách chương