EDITOR: HANNAH

Thiệu Tuần ngủ một giấc này đến tận trưa, sau khi tỉnh dậy cả người đau nhức, suýt chút nữa không xuống nổi giường, liền sai Li Châu lấy nước tắm để tắm gội, thuận tiện thay bộ y phục đã mặc lâu này ra.

Thùng gỗ cao đến nửa người đã rót đầy nước ấm, trên mặt nước rải đầy cánh hoa phủ kín. Li Châu nhỏ hai giọt tinh dàu màu hổ phách giá trị xa xỉ vào, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Loại tinh dầu này có tác dụng chủ yếu là thư giãn đầu óc, tuy cũng có hương thơm nhưng cũng không bằng mùi hương mà cô nương dùng từ trước tới nay. Nếu không phải vì cô nương thấy khó chịu trong người thì nô tỳ cũng không muốn dùng nó.”

Nói xong, nàng ta ôm xiêm y mà Thiệu Tuần vừa thay ra đem đi sửa sang lại.

Thiệu Tuần đang ngồi ngâm trong nước, nhắm mắt thư giãn thì bỗng nghe tiếng Li Châu từ sau tiếng bình phong: “Í, sao bộ xiêm y này lại không đúng nhỉ?”

Thiệu Tuần mở mắt ra, nắm lấy vách thùng, xoay người lại, hỏi: “Cái gì?!”

“Cánh tay áo này…” Li Châu nói với vẻ nghi hoặc: “Sao nô tỳ nhớ kiểu dáng lúc trước khác mà?”

Thiệu Tuần khẽ giật mình thon thót, nghĩ ra mình đã quên mất chuyện gì.

Chiếc áo mà nàng mặc ban đầu đã bị phá hỏng, nhờ có Đại nội Tổng quản Hà Tấn Vinh giúp đỡ mà xử lý được, còn bộ y phục mà nàng mặc khi trở về… là đồ trong cung!”

Trong lòng nàng hơi hoảng loạn nhưng giọng điệu vẫn cố giữ sự bình tĩnh: “Vốn là kiểu dáng như vậy mà. Chắc là ngươi nhớ nhầm rồi.”



Li Châu bần thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nhớ ra được kiểu dáng ban đầu như thế nào, chỉ có thể bỏ qua.

Mà Thiệu Tuần lúc này lại thầm nghĩ trong đầu, đợi lát nữa nhất định phải giấu kỹ bộ y phục này đi, ít nhất cũng không thể để người thường ngày chuyên quản lý y phục và vải vóc Lưu Thúy nhìn thấy. Từng sợi vải mà nàng mặc trên người, nếu không phải do Lưu Thúy tự tay làm thì chính là do nàng ta đích thân lựa chọn kỹ càng, sẽ không dễ dàng lừa gạt như Li Châu.

Sau chuyện bất ngờ này, Thiệu Tuần cũng không còn lòng dạ nào ngâm mình tắm rửa, sau khi thân mình sạch sẽ liền đứng lên khỏi chậu nước.

Li Châu đứng bên cạnh vội vàng giúp nàng lau người, không ngờ đến khi dùng khăn lau bả vai liền khựng lại. Thiệu Tuần đợi một lúc cũng không thấy Li Châu tiếp tục lau, vừa định mở miệng hỏi thì ngón tay nàng ta đã nhẹ nhàng chạm vào một bên ngực.

Vị trí này khá mẫn cảm, Thiệu Tuần bị nàng ta chạm vào, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Thiệu Tuần theo phản xạ né tránh, vừa cười vừa hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Li Châu nhướng mi hỏi: “Cô nương, sau ở chỗ này của người lại có mấy vết đỏ… còn có một vết tím nữa.”

Nói xong, nàng kéo Thiệu Tuần lại gần, quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra không chỉ ở đây mà trên bả vai vào phần eo cũng có mấy vết bầm tím nhàn nhạt.

“Đây là bị va vào đâu ư?”

Thiệu Tuần vốn cũng mơ hồ như Li Châu, chính vào lúc nàng vòng tay qua eo mình, nàng chợt nhớ ra một đoạn ký ức ngắn.

……

Thiệu Tuần bất giác đỏ bừng mặt, không biết là vì ngâm nước nóng hay là có nguyên nhân khác. Trong lòng nàng vô cùng xấu hổ, chỉ có thể cố gắng tìm thứ gì đó che lấp đoạn ký ức nghĩ tới mà sợ kia, ngoài miệng nàng vẫn phải tỏ vẻ điềm nhiên nói với Li Châu:



“Ta bị ngã ở Ngự Hoa Viên, đụng vào hòn giả sơn, có thể là bị bầm tím lúc đó.”

Li Châu ngây thơ không biết rằng cô nương nhà mình đang xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu, nàng ta rất dễ dàng tin lời giải thích này.

Qua hai ngày sau đó, Thiệu Tuần cuối cùng cũng lấy lại tâm trạng, quyết định nên sống thế nào thì cứ sống như thế, nên thả lỏng thì thả lỏng, nên cảnh giác phải cảnh giác, nên quên… thì cứ coi như chưa từng xảy ra. Lúc này nàng mới hoàn toàn cảm thấy vui sướng trong lòng.

Hôm nay trong lúc nàng đang luyện chữ thì nha hoàn bên ngoài háo hức, phấn chấn chạy vào thông báo: “Cô nương, biểu thiếu gia tới phủ, lúc này đang ở trong viện của thế tử. Thế tử sai người tới mời cô nương qua trò chuyện.”

Thiệu Tuần ngạc nhiên, nhận ra mình thế mà lại dễ dàng quên bẵng mất vấn đề chưa giải quyết gọn ghẽ này.

Nàng dừng tay, thong dong từ tốn nói: “Hôm nay ta cảm thấy không khỏe, ngươi đi báo với đại ca rằng hôm nào ta thấy khá hơn sẽ tới.”

Ngọc Hồ đứng bên cạnh vốn cũng đang vui vẻ, lúc này mới nhìn Thiệu Tuần với vẻ khó hiểu: “Cô nương…”

“Được rồi, Ngọc Hồ tỷ tỷ.” Thiệu Tuần lắc đầu, nói: “Trong lòng ta hiểu rõ.”

Thực ra lúc này trong lòng nàng không chút dao động.

… Dù sao người suýt chút nữa trở thành hôn phu của nàng sau đó lại thành em rể của nàng, giờ thời gian đảo ngược, tất cả quay về nguyên bản, thế nhưng nàng có thể làm gì được bây giờ? Tiếp tục yêu đương với em rể hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện