EDITOR: HANNAH
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngọc Hồ quả thực đánh thức Thiệu Tuần dậy sớm, lại gọi cả những tỷ muội khác vào hầu hạ nàng.
Mấy nha hoàn vẫn thường hầu hạ Thiệu Tuần, bước vào chưa bao lâu đã phối hợp ăn ý, người phải trải giường đi trải giường, người cần lấy nước đi lấy nước, trong phòng có không ít người nhưng lại không hề hỗn loạn.
Thiệu Tuần rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi xuống bên bàn trang điểm. Nha hoàn Li Châu phụ trách búi tóc cho nàng đang cười hì hì, buông lời trêu ghẹo: “Cô nương hôm nay dậy sớm như vậy, chắc là vì hôm qua nghe tin xong, nóng ruột muốn gặp huynh trưởng của mình đây mà.”
Ngọc Hồ nghe xong liền cuống quít đưa mắt ra hiệu cho Li Châu, ý nhắc nàng ta đừng điều hay không nói lại nói toàn cái dở, không ngờ Li Châu đang tập trung nhìn đồ trang điểm đặt trên bàn để phối hợp cho Thiệu Tuần, cũng không để ý tới Ngọc Hồ đang ra hiệu cho mình.
Bất ngờ là Thiệu Tuần cũng không tỏ vẻ gì khác thường, nàng cũng thuận theo lời của Li Châu, nói: “Đại ca rời kinh thành đã hơn nửa năm, đừng nói tới ta, ngay cả phụ thân và mẫu thân chắc hẳn cũng rất nhớ huynh ấy.”
Đêm qua chẳng qua là vì đêm dài nhiều suy tư, hơn nữa lại bị cơn ác mộng quấy nhiễu tâm trí nên nàng mới giãi bày những nỗi lòng vẫn luôn chôn giấu, thốt ra khỏi miệng một câu mang hàm ý oán giận. Còn lúc này lý trí đã vững vàng trở lại, Thiệu Tuần bản tính vốn phóng khoáng, đương nhiên sẽ không giữ thái độ u oán hẹp hòi.
Năm ngoái Thiệu Tuần đã bước sang tuổi cập kê, không thể búi tóc theo kiểu trẻ con được nữa, trang sức cài trên búi tóc cũng phức tạp hơn trước. Nàng chỉ vào một cây châu thoa, ý bảo Li Châu giúp mình cài lên, sau đó liền nghe Lưu Thúy đang cuộn màn giường cười nói: “Thế tử trước giờ rất tâm lý, không chừng còn mang quà về cho cô nương nữa.”
Thế tử mà bọn họ nhắc đến chính là ca ca ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của Thiệu Tuần, tên Thiệu Quỹ, cũng là con trai trưởng dòng đích của Anh Quốc công. Chuyện huynh ấy trở thành người kế thừa tước vị đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”, đương nhiên phủ Anh Quốc công có thể thiếu ai cũng không thể thiếu huynh ấy.
Nét mặt Thiệu Tuần vẫn nhẹ nhàng, nàng nói: “Nếu hôm nay ta nhận được quà gì tốt cũng sẽ không để mấy kẻ tham lam các ngươi thiệt thòi, đến lúc đó mỗi người được thưởng một tháng tiền tiêu vặt, tiền cứ lấy từ kho của ta ra.”
Li Châu và Lưu Thúy nhỏ tuổi hơn Thiệu Tuần, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, còn Ngọc Hồ thấy Thiệu Tuần tâm trạng thoải mái đương nhiên cũng vui lây nhưng vẫn không quên trách mắng một câu: “Cô nương cứ vài ba ngày lại thưởng một lần, sợ rằng sẽ chiều hư hai đứa nhỏ này mất thôi.”
Thiệu Tuần nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, cười cười rồi đáp: “Không sao, con gái được nuông chiều một chút cũng không phải là chuyện xấu.”
Li Châu nhìn vào gương thấy Thiệu Tuần đang mỉm cười, bất giác cứ ngây người ra nhìn, miệng nói: “Cô nương, cô nương thật xinh đẹp…”
Li Châu cũng không phải cố ý nịnh hót, Thiệu Tuần đúng là trời sinh cực kỳ xinh đẹp, mấy năm trước tuổi còn nhỏ nên chưa bộc lộ hết dung nhan xuất chúng, gần đây nàng từ từ trưởng thành, dung mạo vốn non nớt giờ cũng hiện ra vẻ khuynh thành.
Đường nét khuôn mặt như được điêu khắc một cách tinh tế, nét nào nét đấy nhỏ nhắn, tươi tắn, sống động, mi như xuân sơn, mắt như sao, mũi như chạm trổ từ băng vừa thẳng vừa nhỏ lại không mất đi sự kiều diễm, hình dáng môi rõ nét, mang theo sắc hồng tự nhiên, chỉ cần khẽ mỉm cười là có thể khiến người nhìn “hồn bay phách lạc”. Làn da như bạch ngọc mịn màng không tì vết, mỏng manh như sương như tuyết, thường ngày bọn nha hoàn trang điểm cho nàng cũng không dám dùng son phấn, sợ làm tổn thương làn da của nàng.
Dung mạo như vậy, khen một câu “tuyệt sắc mỹ nhân” cũng không phải thổi phồng.
Có điều vì cơn ác mộng mà mấy đêm nay Thiệu Tuần ngủ không yên giấc, dưới mắt không khỏi xuất hiện quầng thâm mờ nhạt, khí sắc cũng không được tốt như trước. Li Châu đành dặm một lớp phấn mỏng giúp nàng che bớt.
Thay một bộ váy màu xanh tím thêu bạch ngọc lan trước ngực, Thiệu Tuần ăn hai miếng điểm tâm lót dạ cho có lệ rồi dẫn theo nha hoàn tới viện chính Vinh An Đường để thỉnh an vợ chồng Anh Quốc công.
Tuy rằng hôm nay nàng dậy sớm nhưng trong lòng Thiệu Tuần kỳ thực cũng không nghĩ rằng mình tới sớm thì có thể gặp được ca ca, dù sao từ cửa thành tới phủ Anh Quốc công còn phải đi một quãng đường khá xa, hơn nữa còn nhiều thủ tục lằng nhằng, nói không chừng đến tận trưa ca ca nàng mới có thể về phủ.
Kết quả là vừa tới viện chính, nàng còn chưa bước qua cửa đã nghe thấy tiếng cười nói lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.
Trong lòng Thiệu Tuần buồn bực… Đây là giọng của muội muội Thiệu Quỳnh, sức khỏe muội ấy không tốt, ngày nào cũng phải ngủ nhiều hơn người khác, hơn nữa hôm nay Thiệu Tuần tới sớm, về lý thì giờ này Thiệu Quỳnh hẳn phải chưa thức dậy mới đúng, sao lại…
Nha hoàn xếp mành cửa phòng nhìn thấy Thiệu Tuần thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng vén mành lên hầu hạ nàng bước vào, miệng nói: “Sao hôm nay cô nương tới sớm vậy…”
Thiệu Tuần không nghĩ nhiều, sau khi bước vào liền đi vòng qua bức bình phòng, ngẩng đầu đã thấy cả nhà đang tụ họp ở đây.
Phụ thân Anh Quốc công Thiệu Chấn Ngu cùng Quốc công phu nhân Trịnh thị sóng vai ngồi ở giường La Hán phía trên bậc, trong lòng Trịnh thị còn đang ôm một cô gái tầm 14-15 tuổi, lúc này cô gái đang tựa đầu lên vai Trịnh thị làm nũng nói gì đó, Trịnh thị yêu chiều véo mũi nàng ta.
Còn Anh Quốc công đang ngồi ở đầu giường bên kia nói chuyện với hai người khác, một người tuổi không lớn, vừa nhìn đã biết là một thiếu niên, người còn lại là một thanh niên tuổi tầm hơn hai mươi, mày rậm mắt sáng, cực kỳ tuấn tú, đường nét khuôn mặt dường như có vài phần giống với Thiệu Tuần, đó là Anh Quốc công thế tử Thiệu Quỹ.
Mọi người trong phòng vốn đang ở bên nhau vui vẻ hòa thuận, không ngờ Thiệu Tuần lại bất ngờ bước vào, tiếng nói cười lập tức im bặt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngọc Hồ quả thực đánh thức Thiệu Tuần dậy sớm, lại gọi cả những tỷ muội khác vào hầu hạ nàng.
Mấy nha hoàn vẫn thường hầu hạ Thiệu Tuần, bước vào chưa bao lâu đã phối hợp ăn ý, người phải trải giường đi trải giường, người cần lấy nước đi lấy nước, trong phòng có không ít người nhưng lại không hề hỗn loạn.
Thiệu Tuần rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi xuống bên bàn trang điểm. Nha hoàn Li Châu phụ trách búi tóc cho nàng đang cười hì hì, buông lời trêu ghẹo: “Cô nương hôm nay dậy sớm như vậy, chắc là vì hôm qua nghe tin xong, nóng ruột muốn gặp huynh trưởng của mình đây mà.”
Ngọc Hồ nghe xong liền cuống quít đưa mắt ra hiệu cho Li Châu, ý nhắc nàng ta đừng điều hay không nói lại nói toàn cái dở, không ngờ Li Châu đang tập trung nhìn đồ trang điểm đặt trên bàn để phối hợp cho Thiệu Tuần, cũng không để ý tới Ngọc Hồ đang ra hiệu cho mình.
Bất ngờ là Thiệu Tuần cũng không tỏ vẻ gì khác thường, nàng cũng thuận theo lời của Li Châu, nói: “Đại ca rời kinh thành đã hơn nửa năm, đừng nói tới ta, ngay cả phụ thân và mẫu thân chắc hẳn cũng rất nhớ huynh ấy.”
Đêm qua chẳng qua là vì đêm dài nhiều suy tư, hơn nữa lại bị cơn ác mộng quấy nhiễu tâm trí nên nàng mới giãi bày những nỗi lòng vẫn luôn chôn giấu, thốt ra khỏi miệng một câu mang hàm ý oán giận. Còn lúc này lý trí đã vững vàng trở lại, Thiệu Tuần bản tính vốn phóng khoáng, đương nhiên sẽ không giữ thái độ u oán hẹp hòi.
Năm ngoái Thiệu Tuần đã bước sang tuổi cập kê, không thể búi tóc theo kiểu trẻ con được nữa, trang sức cài trên búi tóc cũng phức tạp hơn trước. Nàng chỉ vào một cây châu thoa, ý bảo Li Châu giúp mình cài lên, sau đó liền nghe Lưu Thúy đang cuộn màn giường cười nói: “Thế tử trước giờ rất tâm lý, không chừng còn mang quà về cho cô nương nữa.”
Thế tử mà bọn họ nhắc đến chính là ca ca ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của Thiệu Tuần, tên Thiệu Quỹ, cũng là con trai trưởng dòng đích của Anh Quốc công. Chuyện huynh ấy trở thành người kế thừa tước vị đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”, đương nhiên phủ Anh Quốc công có thể thiếu ai cũng không thể thiếu huynh ấy.
Nét mặt Thiệu Tuần vẫn nhẹ nhàng, nàng nói: “Nếu hôm nay ta nhận được quà gì tốt cũng sẽ không để mấy kẻ tham lam các ngươi thiệt thòi, đến lúc đó mỗi người được thưởng một tháng tiền tiêu vặt, tiền cứ lấy từ kho của ta ra.”
Li Châu và Lưu Thúy nhỏ tuổi hơn Thiệu Tuần, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, còn Ngọc Hồ thấy Thiệu Tuần tâm trạng thoải mái đương nhiên cũng vui lây nhưng vẫn không quên trách mắng một câu: “Cô nương cứ vài ba ngày lại thưởng một lần, sợ rằng sẽ chiều hư hai đứa nhỏ này mất thôi.”
Thiệu Tuần nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, cười cười rồi đáp: “Không sao, con gái được nuông chiều một chút cũng không phải là chuyện xấu.”
Li Châu nhìn vào gương thấy Thiệu Tuần đang mỉm cười, bất giác cứ ngây người ra nhìn, miệng nói: “Cô nương, cô nương thật xinh đẹp…”
Li Châu cũng không phải cố ý nịnh hót, Thiệu Tuần đúng là trời sinh cực kỳ xinh đẹp, mấy năm trước tuổi còn nhỏ nên chưa bộc lộ hết dung nhan xuất chúng, gần đây nàng từ từ trưởng thành, dung mạo vốn non nớt giờ cũng hiện ra vẻ khuynh thành.
Đường nét khuôn mặt như được điêu khắc một cách tinh tế, nét nào nét đấy nhỏ nhắn, tươi tắn, sống động, mi như xuân sơn, mắt như sao, mũi như chạm trổ từ băng vừa thẳng vừa nhỏ lại không mất đi sự kiều diễm, hình dáng môi rõ nét, mang theo sắc hồng tự nhiên, chỉ cần khẽ mỉm cười là có thể khiến người nhìn “hồn bay phách lạc”. Làn da như bạch ngọc mịn màng không tì vết, mỏng manh như sương như tuyết, thường ngày bọn nha hoàn trang điểm cho nàng cũng không dám dùng son phấn, sợ làm tổn thương làn da của nàng.
Dung mạo như vậy, khen một câu “tuyệt sắc mỹ nhân” cũng không phải thổi phồng.
Có điều vì cơn ác mộng mà mấy đêm nay Thiệu Tuần ngủ không yên giấc, dưới mắt không khỏi xuất hiện quầng thâm mờ nhạt, khí sắc cũng không được tốt như trước. Li Châu đành dặm một lớp phấn mỏng giúp nàng che bớt.
Thay một bộ váy màu xanh tím thêu bạch ngọc lan trước ngực, Thiệu Tuần ăn hai miếng điểm tâm lót dạ cho có lệ rồi dẫn theo nha hoàn tới viện chính Vinh An Đường để thỉnh an vợ chồng Anh Quốc công.
Tuy rằng hôm nay nàng dậy sớm nhưng trong lòng Thiệu Tuần kỳ thực cũng không nghĩ rằng mình tới sớm thì có thể gặp được ca ca, dù sao từ cửa thành tới phủ Anh Quốc công còn phải đi một quãng đường khá xa, hơn nữa còn nhiều thủ tục lằng nhằng, nói không chừng đến tận trưa ca ca nàng mới có thể về phủ.
Kết quả là vừa tới viện chính, nàng còn chưa bước qua cửa đã nghe thấy tiếng cười nói lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.
Trong lòng Thiệu Tuần buồn bực… Đây là giọng của muội muội Thiệu Quỳnh, sức khỏe muội ấy không tốt, ngày nào cũng phải ngủ nhiều hơn người khác, hơn nữa hôm nay Thiệu Tuần tới sớm, về lý thì giờ này Thiệu Quỳnh hẳn phải chưa thức dậy mới đúng, sao lại…
Nha hoàn xếp mành cửa phòng nhìn thấy Thiệu Tuần thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng vén mành lên hầu hạ nàng bước vào, miệng nói: “Sao hôm nay cô nương tới sớm vậy…”
Thiệu Tuần không nghĩ nhiều, sau khi bước vào liền đi vòng qua bức bình phòng, ngẩng đầu đã thấy cả nhà đang tụ họp ở đây.
Phụ thân Anh Quốc công Thiệu Chấn Ngu cùng Quốc công phu nhân Trịnh thị sóng vai ngồi ở giường La Hán phía trên bậc, trong lòng Trịnh thị còn đang ôm một cô gái tầm 14-15 tuổi, lúc này cô gái đang tựa đầu lên vai Trịnh thị làm nũng nói gì đó, Trịnh thị yêu chiều véo mũi nàng ta.
Còn Anh Quốc công đang ngồi ở đầu giường bên kia nói chuyện với hai người khác, một người tuổi không lớn, vừa nhìn đã biết là một thiếu niên, người còn lại là một thanh niên tuổi tầm hơn hai mươi, mày rậm mắt sáng, cực kỳ tuấn tú, đường nét khuôn mặt dường như có vài phần giống với Thiệu Tuần, đó là Anh Quốc công thế tử Thiệu Quỹ.
Mọi người trong phòng vốn đang ở bên nhau vui vẻ hòa thuận, không ngờ Thiệu Tuần lại bất ngờ bước vào, tiếng nói cười lập tức im bặt.
Danh sách chương