"Chuyện này thì có sao." Thục phi nói, "Chỉ là không nghĩ tới con lại có thể hợp duyên cùng nàng, ngươi không biết, đứa nhỏ Nhị công chúa kia giống như một hũ nút vậy, ba gậy đánh cũng không ra một tiếng, là người không thú vị nhất."
Thiệu Tuần dừng lại, lúc này mới nói: "Công chúa thật ra có tính tình không tồi, chỉ là hơi thẹn thùng, nhưng thật ra là một người tốt bụng.”
“Nửa câu sau cháu thật giả cũng chưa biết, nửa câu đầu thì thật sự như thế ……” Thục phi nhướng mày nói: "Những phượng tử long tôn này, kể cả ta sinh ra, trong sáng và tối đều có vài phần ngạo khí, chỉ có Nhị công chúa này, cũng không biết Cung phi dạy như thế nào, không giống công chúa của bệ hạ."
Lúc này có người thông báo: "Nương nương, Tam điện hạ đến thỉnh an."
Mày Thiệu Tuần nhảy dựng lên, đây cũng là một trong những mục đích nàng đến hôm nay, nàng ngẩng đầu cẩn thận quan sát phản ứng của Thục phi. Chỉ thấy Thục phi hơi nhíu mày tinh xảo, phảng phất như đang suy tư, tiếp theo nói: "Nơi này của ta có nữ khách, không tiện, ngươi bảo nó tới Thiên điện chờ một chút đi."
Trái tim Thiệu Tuần đang khẩn trương rơi xuống, nàng cảm thấy mình cảm thấy thoải mái, nhưng cũng mơ hồ mang theo một chút thất vọng không dễ phát hiện.
Thục phi chỉ sợ đã buông tha cho kế hoạch kia.
Cũng đúng, chuyện kia vốn dí thắng ở bất ngờ, nhưng lúc trước đã rút dây động rừng, người ta sẽ có phòng bị nữa, lần đầu tiên đại hoàng tử lại xảy ra chuyện với cung nữ bên cạnh Thục phi, nếu lần thứ hai lại có gì với chất nữ của bà ta, vậy cho dù như thế nào bà ta cũng không cách nào toàn thân trở ra.
Hiện tại Thiệu Tuần ít nhất ở chỗ Thục phi sẽ an toàn, không ai như hổ rình mồi lợi dụng nàng nữa, các nàng lại thành hai cô cháu hòa thuận.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng cướp, Thục phi buông tha đối với Thiệu Tuần là tin tức không thể tranh cãi, nhưng mà...
Lại thật sự kết thúc như vậy, chuyện đã từng hại nàng người không người quỷ không quỷ, cứ như vậy tan thành mây khói, không có bất luận kẻ nào biết nó đã xảy ra... Hoặc nói suýt xảy ra.
Cho dù Thiệu Tuần vì các loại nguyên nhân thuyết phục chính mình như không thể chủ động trêu chọc Thục phi, nhưng không thể phủ nhận, cho đến bây giờ nàng mới phát hiện trong lòng mình kỳ thật hy vọng Thục phi động thủ lần nữa.
Trong lòng Thiệu Tuần hiểu rõ, khi Thục phi không nhằm vào nàng nữa, nếu chủ động đối địch với bà ta là chuyện thập phần không sáng suốt, không chỉ không chiếm được sự ủng hộ của gia đình, còn dễ dàng đánh hổ không thành mà bị cắn, đây là mất nhiều hơn được. Nhưng nếu Thục phi vẫn muốn lợi dụng mình, vậy tình huống sẽ hoàn toàn khác.
Khi đó nếu nàng dù muốn yên ổn, đợi đến kết quả có thể chính là tai họa ngập đầu, cho nên nàng phản kích là một loại hiển nhiên, đến lúc đó khuất nhục kiếp trước nhận được, có oan báo oan có thù báo thù, xem thủ đoạn của nàng và Thục phi ai cao minh hơn.
Chỉ là bây giờ...
Thiệu Tuần nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra —— không cần ngày đêm đề phòng, thậm chí không đối nghịch chính diện với một vị chính nhất phẩm phi, kỳ thật là chuyện tốt, cần gì phải không có việc gì mà tìm việc.
Huống chi...
Nàng kinh ngạc nhìn Thục phi bảo dưỡng sườn mặt thỏa đáng—— cho dù mình không ra tay, nà ta lại có thể ở trong vòng xoáy này đắc ý đến bao giờ? Ít nhất theo nàng biết bốn năm năm sau, tình cảnh của bà ta cũng không tốt hơn Đức phi bao nhiêu, tất cả mưu tính cũng không thể được đắc ý bao lâu.
Không ngoài ý muốn, vị Thục phi nương nương này còn phải dùng mấy chục năm thính kế, cho dù đã diệt đại hoàng tử cũng còn hai Hoàng tử, qua vài năm nữa ngay cả Ngũ hoàng tử cũng sẽ trưởng thành.
Ninh Hi đế tuổi xuân đang thịnh, còn lâu mới gọi là già, đợi đến khi Tam hoàng tử cũng cưới vợ sinh con, nói không chừng sẽ có thêm bảy tám chín mươi hoàng tử khác ra đời, hãm hại? Bà ta liệu có hãi hại hết không?
Nghĩ như vậy, Thiệu Tuần nén sự không cam lòng trong lòng vào trong bụng.
*
Thục phi lại hỏi tình huống Anh Quốc công phủ với Thiệu Tuần, quan tâm Thiệu Chấn Ngu đến Thiệu Anh tất cả một lần, mới để Thiệu Tuần rời đi.
Trong cung có quy củ, Hoàng tử Công chúa đủ sáu tuổi sẽ dọn ra khỏi cung mẹ đẻ, Hoàng tử ở vào An Nhân viện, công chúa ở chung ở nơi được gọi là viện công chúa, hai chỗ này cũng không phải là cung điện riêng biệt, mà là cung điện nhỏ có vị trí khác nhau.
Các hoàng tử tới An Nhân viện sẽ được chia một tiểu viện, chuẩn bị cho bọn họ ở tới trước khi chia phủ cưới vợ sinh con.
Mà nơi công chúa ở lại hơi nhỏ, mặc dù mỗi phòng lớn hơn chút, nhưng số lượng phòng lại ít đi, đây là vì tương lai công chúa xuất giá trực tiếp gả khỏi cung, không cần chuẩn bị cho pò mã và hài tử ở.
Thiệu Tuần dừng lại, lúc này mới nói: "Công chúa thật ra có tính tình không tồi, chỉ là hơi thẹn thùng, nhưng thật ra là một người tốt bụng.”
“Nửa câu sau cháu thật giả cũng chưa biết, nửa câu đầu thì thật sự như thế ……” Thục phi nhướng mày nói: "Những phượng tử long tôn này, kể cả ta sinh ra, trong sáng và tối đều có vài phần ngạo khí, chỉ có Nhị công chúa này, cũng không biết Cung phi dạy như thế nào, không giống công chúa của bệ hạ."
Lúc này có người thông báo: "Nương nương, Tam điện hạ đến thỉnh an."
Mày Thiệu Tuần nhảy dựng lên, đây cũng là một trong những mục đích nàng đến hôm nay, nàng ngẩng đầu cẩn thận quan sát phản ứng của Thục phi. Chỉ thấy Thục phi hơi nhíu mày tinh xảo, phảng phất như đang suy tư, tiếp theo nói: "Nơi này của ta có nữ khách, không tiện, ngươi bảo nó tới Thiên điện chờ một chút đi."
Trái tim Thiệu Tuần đang khẩn trương rơi xuống, nàng cảm thấy mình cảm thấy thoải mái, nhưng cũng mơ hồ mang theo một chút thất vọng không dễ phát hiện.
Thục phi chỉ sợ đã buông tha cho kế hoạch kia.
Cũng đúng, chuyện kia vốn dí thắng ở bất ngờ, nhưng lúc trước đã rút dây động rừng, người ta sẽ có phòng bị nữa, lần đầu tiên đại hoàng tử lại xảy ra chuyện với cung nữ bên cạnh Thục phi, nếu lần thứ hai lại có gì với chất nữ của bà ta, vậy cho dù như thế nào bà ta cũng không cách nào toàn thân trở ra.
Hiện tại Thiệu Tuần ít nhất ở chỗ Thục phi sẽ an toàn, không ai như hổ rình mồi lợi dụng nàng nữa, các nàng lại thành hai cô cháu hòa thuận.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng cướp, Thục phi buông tha đối với Thiệu Tuần là tin tức không thể tranh cãi, nhưng mà...
Lại thật sự kết thúc như vậy, chuyện đã từng hại nàng người không người quỷ không quỷ, cứ như vậy tan thành mây khói, không có bất luận kẻ nào biết nó đã xảy ra... Hoặc nói suýt xảy ra.
Cho dù Thiệu Tuần vì các loại nguyên nhân thuyết phục chính mình như không thể chủ động trêu chọc Thục phi, nhưng không thể phủ nhận, cho đến bây giờ nàng mới phát hiện trong lòng mình kỳ thật hy vọng Thục phi động thủ lần nữa.
Trong lòng Thiệu Tuần hiểu rõ, khi Thục phi không nhằm vào nàng nữa, nếu chủ động đối địch với bà ta là chuyện thập phần không sáng suốt, không chỉ không chiếm được sự ủng hộ của gia đình, còn dễ dàng đánh hổ không thành mà bị cắn, đây là mất nhiều hơn được. Nhưng nếu Thục phi vẫn muốn lợi dụng mình, vậy tình huống sẽ hoàn toàn khác.
Khi đó nếu nàng dù muốn yên ổn, đợi đến kết quả có thể chính là tai họa ngập đầu, cho nên nàng phản kích là một loại hiển nhiên, đến lúc đó khuất nhục kiếp trước nhận được, có oan báo oan có thù báo thù, xem thủ đoạn của nàng và Thục phi ai cao minh hơn.
Chỉ là bây giờ...
Thiệu Tuần nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra —— không cần ngày đêm đề phòng, thậm chí không đối nghịch chính diện với một vị chính nhất phẩm phi, kỳ thật là chuyện tốt, cần gì phải không có việc gì mà tìm việc.
Huống chi...
Nàng kinh ngạc nhìn Thục phi bảo dưỡng sườn mặt thỏa đáng—— cho dù mình không ra tay, nà ta lại có thể ở trong vòng xoáy này đắc ý đến bao giờ? Ít nhất theo nàng biết bốn năm năm sau, tình cảnh của bà ta cũng không tốt hơn Đức phi bao nhiêu, tất cả mưu tính cũng không thể được đắc ý bao lâu.
Không ngoài ý muốn, vị Thục phi nương nương này còn phải dùng mấy chục năm thính kế, cho dù đã diệt đại hoàng tử cũng còn hai Hoàng tử, qua vài năm nữa ngay cả Ngũ hoàng tử cũng sẽ trưởng thành.
Ninh Hi đế tuổi xuân đang thịnh, còn lâu mới gọi là già, đợi đến khi Tam hoàng tử cũng cưới vợ sinh con, nói không chừng sẽ có thêm bảy tám chín mươi hoàng tử khác ra đời, hãm hại? Bà ta liệu có hãi hại hết không?
Nghĩ như vậy, Thiệu Tuần nén sự không cam lòng trong lòng vào trong bụng.
*
Thục phi lại hỏi tình huống Anh Quốc công phủ với Thiệu Tuần, quan tâm Thiệu Chấn Ngu đến Thiệu Anh tất cả một lần, mới để Thiệu Tuần rời đi.
Trong cung có quy củ, Hoàng tử Công chúa đủ sáu tuổi sẽ dọn ra khỏi cung mẹ đẻ, Hoàng tử ở vào An Nhân viện, công chúa ở chung ở nơi được gọi là viện công chúa, hai chỗ này cũng không phải là cung điện riêng biệt, mà là cung điện nhỏ có vị trí khác nhau.
Các hoàng tử tới An Nhân viện sẽ được chia một tiểu viện, chuẩn bị cho bọn họ ở tới trước khi chia phủ cưới vợ sinh con.
Mà nơi công chúa ở lại hơi nhỏ, mặc dù mỗi phòng lớn hơn chút, nhưng số lượng phòng lại ít đi, đây là vì tương lai công chúa xuất giá trực tiếp gả khỏi cung, không cần chuẩn bị cho pò mã và hài tử ở.
Danh sách chương