Cung phi bị dạy dỗ một trận như vậy, sợ là buổi tối ngủ cũng sẽ gặp ác mộng, nên không có tâm tình quan tâm tới nữ nhi, lòng còn sợ hãi ôm ngực dẫn người rời đi.
Vẻ mặt Nhị công chúa giống hệt mẫu phi, chờ Cung phi vừa đi, nàng ấy lảo đảo nhưu muốn nhào xuống đất, vẫn là Thiệu Tuần đỡ nàng ấy lại.
Đỡ Nhị công chúa lên giường La Hán, Thiệu Tuần cầm quạt trên giường quạt thay nàng ấy quạt gió: "Điện hạ, ngài còn ổn không?"
Triệu Nhược Đồng đỏ mặt, dùng sức hô hấp một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nàng ấy mở to mắt nhìn biểu tình quan tâm của Thiệu Tuần, không nhịn được nằm trong lòng nàng khóc lóc: "Ta, ta bị dọa sợ gần chết..."
Thiệu Tuần thấy nàng ấy giống như hoàn toàn tốt rồi, lại thấy buồn cười, vừa lau nước mắt cho nàng ấy vừa dỗi nói: "Lúc này biết sợ rồi, vậy còn dám nói bậy trước mặt bệ hạ."
Nhị công chúa hít hít mũi: "Ta không phải, đó không phải là sợ bệ hạ nghe lời Mẫu phi hiểu nhầm trách oan ngươi hay sao."
Thiệu Tuần ngẩn ra, vị công chúa điện hạ này đối với nàng luôn có ý tốt khiến cho nàng thụ sủng nhược kinh lại không biết phải làm sao.
Nàng dùng khăn tay cẩn thận lau khuôn mặt Nhị công chúa sạch sẽ, thở dài nói: "Nếu như lúc ngài chịu thiệt cũng có lá gan này thì tốt rồi."
Nhị công chúa ngượng ngùng cười một tiếng, nói tiếp: "Ngươi cũng đừng ngài đến ngài đi, gọi tên ta không được sao? Đại tỷ và tứ muội đều là công chúa, còn có nhiều tông thân như vậy, nếu ngươi ở bên ngoài gọi một tiếng điện hạ, sợ sẽ có rất nhiều người có thể quay đầu trả lời.”
Thiệu Tuần cũng không ngượng ngùng, suy nghĩ một chút nói: "Người nhà ta gọi ta là A Tuần, ta gọi người là A Đồng được không?"
Triệu Nhược Đồng vội vàng gật đầu.
Thiệu Tuần kéo nàng ấy ngồi thẳng: "Ngươi đây là không nói thì thôi, đã nói thì kinh người à, bình thường không nói một lời, gan to lên cũng dám nói dối bệ hạ, ta thấy bệ hạ hình như cũng không phải không phát hiện, cũng may ngài ấy không so đo... Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, nếu ở trước mặt bệ hạ, nói thật là được, xem tình cảnh hôm nay, ngài ấy vẫn sẽ hướng về phía ngươi.”
Triệu Nhược Đồng cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu không trải qua, ai biết ngài ấy sẽ hướng về phía ta?"
Thiệu Tuần nghẹn lời, không nhịn được thấp giọng oán giận một câu: "Làm cha mẹ thật đúng là..."
Lời nói vừa nói ra lại nhớ tới chuyện không nên nhớ, rồi dừng lời nói lại, nhưng thật ra Triệu Nhược Đồng rất thích bộ dáng Thiệu Tuần oán giận vì mình như vậy. Nàng ấy nghe được câu này rõ ràng càng vui vẻ hơn, có hứng thú lôi kéo Thiệu Tuần đi dạo sân viện của mình.
Đang nói vui vẻ, bên ngoài tiến vào một nội thị, nơm nớp lo sợ tiến vào thông báo:
“Điện hạ, Lưỡng Nghi điện đưa ma ma tới rồi.”
Thiệu Tuần thấy vẻ mặt nội thị này mang theo sợ hãi, hành động cũng càng thêm linh hoạt, không lười biếng như trước, hiểu được những người này phỏng chừng sẽ rất lâu cũng không dám chứng nào tật nấy.
"Mời vào đi."
Ma ma này họ Cầu, là người Hoàng đế đưa qua, tiến vào rồi quy củ đứng ở một bên, diện mạo bình thường nhưng nhìn tương đối bình thản, cũng không vì là người Lưỡng Nghi điện phái tới mà ngạo mạn sinh kiêu.
Triệu Nhược Đồng đối với tất cả ma ma đều có một loại cảm giác sợ hãi, chỉ dám lén lút liếc mắt một cái, nhưng sẽ không chủ động nói chuyện với bà ấy, Thiệu Tuần nói: "Cầu ma ma vất vả rồi, người đâu, mời ma ma ngồi xuống."
Cung nhân đưa ghế lại đây, Cầu ma ma nói cảm ơn, chỉ ngồi một phần ba ghế, dáng vẻ cũng rất nghiêm trang.
"Cầu ma ma lúc trước làm việc ở đâu?"
"Hồi tiểu thư, nô tỳ ở thiên điện điện Lưỡng Nghi trông coi vải vóc quần áo, từ khi còn trẻ vẫn làm đến bây giờ."
Thiệu Tuần gật gật đầu, không khác suy nghĩ của nàng lắm, mặc dù vị ma ma này làm việc ở Điện Lưỡng Nghi, nhưng làm công việc cũng bình thường, không được coi trọng cũng không có lợi ích, tính tình trầm ổn thành thật, điều đến chỗ Nhị công chúa làm quản sự ma ma sẽ rất thích hợp, dù sao làm đuôi phượng còn hơn làm đầu gà, xem như thăng chức.
Nếu là cung nhân chân chính biết luồn lách mà bị điều tới đây, dù ngoài miệng không nói, trong lòng sẽ khó tránh khỏi mang oán hận, Thiệu Tuần sẽ không thể yên tâm.
“Sau này nơi này của công chúa phải làm phiền ma ma trông coi nhiều hơn một chút, nàng ấy ngại ngùng hướng nội, có chút lời không dễ nói ra miệng, hy vọng ma ma có thể lưu ý nhiều hơn, không nên để tiểu nhân mạo phạm công chúa."
Cầu ma ma không dám tự đại, vội vàng nói: "Tiểu thư xin yên tâm, đạo lý chủ ưu thần nhục nô tỳ vẫn hiểu được, nhất định sẽ dùng tất cả sức lực che chở điện hạ."
Thiệu Tuần gật đầu.
Vẻ mặt Nhị công chúa giống hệt mẫu phi, chờ Cung phi vừa đi, nàng ấy lảo đảo nhưu muốn nhào xuống đất, vẫn là Thiệu Tuần đỡ nàng ấy lại.
Đỡ Nhị công chúa lên giường La Hán, Thiệu Tuần cầm quạt trên giường quạt thay nàng ấy quạt gió: "Điện hạ, ngài còn ổn không?"
Triệu Nhược Đồng đỏ mặt, dùng sức hô hấp một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nàng ấy mở to mắt nhìn biểu tình quan tâm của Thiệu Tuần, không nhịn được nằm trong lòng nàng khóc lóc: "Ta, ta bị dọa sợ gần chết..."
Thiệu Tuần thấy nàng ấy giống như hoàn toàn tốt rồi, lại thấy buồn cười, vừa lau nước mắt cho nàng ấy vừa dỗi nói: "Lúc này biết sợ rồi, vậy còn dám nói bậy trước mặt bệ hạ."
Nhị công chúa hít hít mũi: "Ta không phải, đó không phải là sợ bệ hạ nghe lời Mẫu phi hiểu nhầm trách oan ngươi hay sao."
Thiệu Tuần ngẩn ra, vị công chúa điện hạ này đối với nàng luôn có ý tốt khiến cho nàng thụ sủng nhược kinh lại không biết phải làm sao.
Nàng dùng khăn tay cẩn thận lau khuôn mặt Nhị công chúa sạch sẽ, thở dài nói: "Nếu như lúc ngài chịu thiệt cũng có lá gan này thì tốt rồi."
Nhị công chúa ngượng ngùng cười một tiếng, nói tiếp: "Ngươi cũng đừng ngài đến ngài đi, gọi tên ta không được sao? Đại tỷ và tứ muội đều là công chúa, còn có nhiều tông thân như vậy, nếu ngươi ở bên ngoài gọi một tiếng điện hạ, sợ sẽ có rất nhiều người có thể quay đầu trả lời.”
Thiệu Tuần cũng không ngượng ngùng, suy nghĩ một chút nói: "Người nhà ta gọi ta là A Tuần, ta gọi người là A Đồng được không?"
Triệu Nhược Đồng vội vàng gật đầu.
Thiệu Tuần kéo nàng ấy ngồi thẳng: "Ngươi đây là không nói thì thôi, đã nói thì kinh người à, bình thường không nói một lời, gan to lên cũng dám nói dối bệ hạ, ta thấy bệ hạ hình như cũng không phải không phát hiện, cũng may ngài ấy không so đo... Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, nếu ở trước mặt bệ hạ, nói thật là được, xem tình cảnh hôm nay, ngài ấy vẫn sẽ hướng về phía ngươi.”
Triệu Nhược Đồng cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu không trải qua, ai biết ngài ấy sẽ hướng về phía ta?"
Thiệu Tuần nghẹn lời, không nhịn được thấp giọng oán giận một câu: "Làm cha mẹ thật đúng là..."
Lời nói vừa nói ra lại nhớ tới chuyện không nên nhớ, rồi dừng lời nói lại, nhưng thật ra Triệu Nhược Đồng rất thích bộ dáng Thiệu Tuần oán giận vì mình như vậy. Nàng ấy nghe được câu này rõ ràng càng vui vẻ hơn, có hứng thú lôi kéo Thiệu Tuần đi dạo sân viện của mình.
Đang nói vui vẻ, bên ngoài tiến vào một nội thị, nơm nớp lo sợ tiến vào thông báo:
“Điện hạ, Lưỡng Nghi điện đưa ma ma tới rồi.”
Thiệu Tuần thấy vẻ mặt nội thị này mang theo sợ hãi, hành động cũng càng thêm linh hoạt, không lười biếng như trước, hiểu được những người này phỏng chừng sẽ rất lâu cũng không dám chứng nào tật nấy.
"Mời vào đi."
Ma ma này họ Cầu, là người Hoàng đế đưa qua, tiến vào rồi quy củ đứng ở một bên, diện mạo bình thường nhưng nhìn tương đối bình thản, cũng không vì là người Lưỡng Nghi điện phái tới mà ngạo mạn sinh kiêu.
Triệu Nhược Đồng đối với tất cả ma ma đều có một loại cảm giác sợ hãi, chỉ dám lén lút liếc mắt một cái, nhưng sẽ không chủ động nói chuyện với bà ấy, Thiệu Tuần nói: "Cầu ma ma vất vả rồi, người đâu, mời ma ma ngồi xuống."
Cung nhân đưa ghế lại đây, Cầu ma ma nói cảm ơn, chỉ ngồi một phần ba ghế, dáng vẻ cũng rất nghiêm trang.
"Cầu ma ma lúc trước làm việc ở đâu?"
"Hồi tiểu thư, nô tỳ ở thiên điện điện Lưỡng Nghi trông coi vải vóc quần áo, từ khi còn trẻ vẫn làm đến bây giờ."
Thiệu Tuần gật gật đầu, không khác suy nghĩ của nàng lắm, mặc dù vị ma ma này làm việc ở Điện Lưỡng Nghi, nhưng làm công việc cũng bình thường, không được coi trọng cũng không có lợi ích, tính tình trầm ổn thành thật, điều đến chỗ Nhị công chúa làm quản sự ma ma sẽ rất thích hợp, dù sao làm đuôi phượng còn hơn làm đầu gà, xem như thăng chức.
Nếu là cung nhân chân chính biết luồn lách mà bị điều tới đây, dù ngoài miệng không nói, trong lòng sẽ khó tránh khỏi mang oán hận, Thiệu Tuần sẽ không thể yên tâm.
“Sau này nơi này của công chúa phải làm phiền ma ma trông coi nhiều hơn một chút, nàng ấy ngại ngùng hướng nội, có chút lời không dễ nói ra miệng, hy vọng ma ma có thể lưu ý nhiều hơn, không nên để tiểu nhân mạo phạm công chúa."
Cầu ma ma không dám tự đại, vội vàng nói: "Tiểu thư xin yên tâm, đạo lý chủ ưu thần nhục nô tỳ vẫn hiểu được, nhất định sẽ dùng tất cả sức lực che chở điện hạ."
Thiệu Tuần gật đầu.
Danh sách chương