EDITOR: HANNAH

Thiệu Tuần gật đầu đáp: “Tam điện hạ cư xử nho nhã lễ độ, không hay cáu giận, người trong cung đều biết điều này. Muội muội không cần lo lắng.”

Thực ra trước đây Thiệu Quỳnh cũng từng gặp người anh họ dòng máu hoàng tộc này nhưng hai người họ không thân thiết, chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, nghe Thiệu Tuần trấn an như vậy, trong lòng cũng đỡ lo hơn.

Trịnh thị vừa xoa mặt Thiệu Quỳnh vừa nói: “Tỷ tỷ con thường xuyên tiếp xúc với Tam điện hạ, đương nhiên biết rõ nhất.”

Thiệu Chấn Ngu bên ngoài gật đầu nhưng trong lòng đột nhiên giật mình, liếc nhìn Thiệu Tuần theo phản xạ.

Trịnh thị nói tiếp: “Đúng rồi, còn cả Nhị thiếu gia nữa, gọi nó về đi, đến lúc đó xin phép để cả nhà chúng ta cùng tiến cung.”

Người bà đang nói tới là con thứ của Thiệu Chấn Ngu, tên Thiệu Huy. Vị nhị thiếu gia này là con vợ lẽ, cùng tuổi với Thiệu Tuần, hiện đang theo học ở Quốc Tử Giám, ăn ngủ tại đó, không hay về nhà.

Thiệu Chấn Ngu lấy lại tinh thần, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi mùa thu, vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị thì hơn, đừng làm phiền nó.”

Không ai phản đối ý kiến này, thế nhưng Thiệu Tuần có thể nhận thấy rõ ràng sắc mặt Trần di nương ngồi một bên trở nên ảm đạm, trong lòng vốn tràn đầy mong đợi chỉ trong nháy mắt đã thay bằng sự thất vọng.

Thiệu Chấn Ngu đặt kỳ vọng rất cao vào con trai trưởng thế nên lại dặn dò kỹ càng vài câu, sau đó mới cho bọn họ rời đi.

Thiệu Quỳnh từ nhỏ đã được Trịnh thị nuông chiều, giờ vẫn ở tại Tây sương phòng của viện chính, còn viện của Thiệu Anh lại ở gần viện chính, không cùng đường với hai huynh muội Thiệu Tuần.

Thiệu Tuần và ca ca cùng nhau ra về. Hai huynh muội bọn họ tuy rằng cùng một mẹ sinh ra nhưng lại chênh nhau 4-5 tuổi, hơn nữa nam nữ khác biệt nên khi ở cạnh nhau cũng không quá thaant mật. Hai người đều muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Thiệu Tuần chần chừ một lúc, ngay khi nàng lấy hết can đảm chuẩn bị mở lời thì giọng nói của Thiệu Quỳnh lại đột nhiên vang lên từ phía sau:



“Đại ca ca, đại ca ca, đợi muội với!”

Nàng ta xách váy chạy theo hai người, khi tới nơi vừa thở hổn hển vừa nói: “Hai người… Hai người đi nhanh quá!”

Thiệu Quỹ hơi nhíu mày, vỗ lưng cho Thiệu Quỳnh, nói: “Sức khỏe muội vẫn luôn không tốt, chạy vội như thế làm gì?”

Thiệu Quỳnh tuy chưa đến tuổi cập kê nhưng đã có dáng vẻ của một cô nương, chỉ thấp hơn Thiệu Tuần một chút, còn lại vóc người cũng đã đầy đặn hơn, mắt hạnh mi dài, môi anh đào, ngoại hình xinh xắn dễ mến.

“Mẫu thân bảo muội tới nói với huynh là biểu ca Trịnh gia nghe nói huynh đã về nên muốn tới thăm huynh.”

Nghe đến hai chữ “biểu ca”, Thiệu Tuần hơi cúi đầu, ít nhiều cảm thấy gượng gạo, mà Thiệu Quỹ cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên ý cười, thấy nàng có vẻ e lệ mới chịu thôi.

“Chỉ có chuyện này thôi à?” Thiệu Quỹ nói: “Muội phái hạ nhân tới báo một tiếng là được, việc gì phải đích thân đi một chuyến.”

Thiệu Quỳnh kéo tay hắn làm nũng: “Chẳng phải vì muội nhớ ca ca, muốn nói chuyện thêm với ca ca sao.”

Nói tới đây, dường như nhớ ra chuyện gì đó, nàng ta nói: “Đúng rồi, muội còn chưa cảm ơn phần quà nhỏ ca ca tặng cho muội đó.”

Thiệu Quỹ sững người, lập tức định ngăn nàng ta lại nhưng đáng tiếc đã không kịp, lời đã thốt ra khỏi miệng:

“Bộ gương lược kia rất xinh, gương nhỏ lược nhỏ đều xinh, cả phấn dùng cũng rất thích!”

Thiệu Tuần hơi nhếch môi, sau đó nghe tiếng Thiệu Quỳnh lảnh lót đang nói chuyện với mình: “Tỷ tỷ, tỷ chưa thấy thôi, bộ gương lược đó rất mới lạ, để khi nào muội đem cho tỷ xem.”



Thiệu Tuần thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, để hôm nào ta tới phòng muội rồi xem.”

Thiệu Quỹ liếc nhìn nàng, nói thêm mấy câu với Thiệu Quỳnh rồi dỗ dành nàng ta quay về.

Hai huynh muội lại sóng vai bước đi. Thiệu Quỹ suy nghĩ một lúc rồi mở miệng giải thích: “Thứ kia là ta tình cờ thấy trên phố, chỉ tùy ý mua về làm quà thôi, không có gì đáng giá… Gương và lược đều dùng loại gỗ bình thường.”

Hắn thấy Thiệu Tuần chỉ bình tĩnh gật đầu thì không nói gì thêm, khuyên giải: “A Quỳnh nhỏ tuổi hơn muội, từ nhỏ sức khỏe lại yếu ớt, chúng ta là anh chị càng phải quan tâm nó hơn một chút, tuyệt đối không thể vì chút việc nhỏ mà so đo tính toán chi li, bướng bỉnh, háo thắng tranh giành với các em.”

Hôm nay hai người đi theo Thiệu Tuần là Li Châu và Lưu Thúy vốn rất vui vẻ vì chuyện được thưởng, kết quả là từ khi đi tới viện chính, qua một buổi sáng, niềm vui ban đầu không biết từ lúc nào đã bay theo mây gió, ôm một cục tức nghẹn trong lòng đi theo phía sau, giờ lại phải nghe thế tử dạy dỗ cô nương nhà mình.

Tính tình Lưu Thúy đanh đá hơn một chút, không nhịn được định nói gì đó nhưng lại bị Li Châu kéo kéo góc áo ngăn lại.

Thiệu Tuần lại không giận. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động tóc mai bên thái dương nàng, xõa xuống má, nàng nhẹ nhàng đưa tay vén lên, lúc này mới đáp: “Đại ca nghĩ nhiều rồi, muội có thiếu thứ gì đâu chứ? Sao có thể tham mấy đồ này của muội muội.”

Thiệu Quỹ liếc mắt quan sát nàng, thấy vẻ mặt nàng thực sự bình thản, cũng không có vẻ gì cáu kỉnh, lúc này mới yên lòng, sau đó vui vẻ khen ngợi:

“Muội đúng là đã trưởng thành rồi. Ta còn nhớ trước đây vì A Quỳnh A Anh nhận được nhiều đồ tốt hơn mà muội vẫn hay tức giận cáu kỉnh, khiến cho mẫu thân khó xử, thực sự rất kiêu căng, giờ xem ra đã hiểu chuyện hơn nhiều.”

“Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi.” Thiệu Tuần hơi nhếch khóe miệng: “Khổ cho đại ca còn nhớ…”

“Đúng là đã qua lâu rồi. Ta nhớ lúc ấy tổ mẫu còn trên đời, tổ mẫu vẫn cưng chiều muội nhất.”

“……”

Tổ mẫu của Thiệu Tuần, Anh Quốc công lão phu nhân đã qua đời được tám năm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện