Hôm nay là lễ Phục Sinh, mình tặng các bạn 5 chương đọc cho vui nha. Mọi người đọc truyện vui vẻ :3

Đứa bé này một lần, chính là đợi hai năm.

Vừa mới bắt đầu đứa bé là oán, đến sau lại là sợ, sau nữa lại sợ đến chết lặng đi, Khúc Du Nhiên chính là như vậy ở bên cạnh đứa bé, làm bạn hai năm, hai năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, tỷ như cô nhi viện được rất nhiều giúp đỡ, một ít trẻ con lục tục được nhận nuôi, tỷ như, rất nhiều gia đình trấn trên cũng đã dọn tới nơi phồn hoa hơn rồi, lại tỷ như, Khúc gia rời đi trấn trên cũng được hai năm...

Hôm nay có lẽ là cái ngày quan trọng đi, người trong viện đa số là đều bận việc, cả trẻ con cũng không ngoại lệ, nghe nói hôm nay có vị của Tiêu gia xí nghiệp đi vào trong cô nhi viện nhận nuôi một đứa con, cho nên a, trong viện, sáng sớm đều là bận bịu.

Viện trưởng vội vàng trang điểm chải chuốt cho một ít bé gái, liền không quan tâm đứa bé, nghĩ đến cũng là đứa bé tuổi lớn, hiếm được nhận nuôi, cũng là mặc kệ.

Chờ đến trong viện thu thập không sai biệt lắm, đứa bé liền một người chạy tới sau núi, mấy năm nay, đứa bé thích một mình, lẳng lặng ở sau núi, sau núi có cái góc khuất nhỏ, ngày thường hiếm khi có người đặt chân, đứa bé liền một mình, lẳng lặng chờ đợi, có lẽ cũng không xem như một mình đi, mấy năm nay, bên cạnh cũng vẫn luôn có Khúc Du Nhiên.

Cảnh sắc trên núi luôn luôn là tốt, cây cối rậm rạp, sinh trưởng không có quy luật, cành lá tùy ý sinh trưởng mọc ra tứ phía, vừa vặn hôm trước trời vừa mưa xuống. Không khí sau cơn mưa đặc biệt tươi mát, trong không khí phiêu tán thanh hương nhàn nhạt, còn có hương hoa dại dìu dịu, dưới tàng cây mặt cỏ còn mang theo từng giọt nước, trong suốt lung linh, đứa bé lẳng lặng nằm dưới tàng cây, nhắm hai mắt, xuất thần...

Thời tiết vẫn là tốt như nhau, chỉ là hôm nay, sợ là sẽ so với bình thường lui tới khác nhau đi.

Phía trước đứa bé không biết khi nào đứng một cái phụ nhân, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, hai hàng lông mày thon dài, màu da trắng nõn, khó nén được nhan sắc tú lệ.

Phụ nhân nhìn chằm chằm đứa bé hồi lâu, ánh mắt có chút tan rã, hơi hơi xuất thần, có lẽ thời gian xem đã lâu, đứa bé có điều cảm giác, yên lặng tốt đẹp, liền mở bừng mắt, nhìn đến phụ nhân đứng trước mặt, đứa bé có chút ngây người, ngây người một hồi lâu, đứng lên, lại là mặt vô biểu tình tránh ra.

"Ngươi là trẻ con nơi này sao?" Nhìn đứa bé đi xa, phụ nhân mới hoàn hồn, vội vàng chạy chậm qua để tay lên vai đứa bé, hỏi.

"Ân." Đứa bé nói xong, liền rời đi.

Để người phụ nữ lại tại chỗ có chút xuất thần, lẩm bẩm nói "Nếu là, Tiểu Vũ trưởng thành, chỉ sợ cũng lớn như vậy đi."

Khúc Du Nhiên đi theo phía sau đứa bé, nhìn thân ảnh đứa bé có chút cô đơn, mạc danh có chút đau lòng, vừa mới bắt đầu tuy rằng đứa bé có chút hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng cũng không như hiện tại, cô độc lại tịch liêu*, cự tuyệt ý tốt của mọi người, trước đây, kỳ thật là có rất nhiều người nguyện ý nhận nuôi đứa bé, chỉ là ở chung một hồi, nhìn đứa bé bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, liền đánh mất ý định, mà có chút nguyện ý nuôi, cũng là bị đứa bé trong tối ngoài sáng cự tuyệt.

( * tịch mịch và hoang vắng)

Nghĩ đến, không chịu đi, có lẽ là đang đợi người đi.

Có chút cảm tình một khi tín nhiệm là trả giá, nếu là không chiếm được chấp nhận, sợ là sẽ giấu ở trong lòng cả đời đi.

Sau khi từ sau núi trở về, đứa bé liền trở về phòng, phòng cũng không phải thực rộng, một gian phòng nho nhỏ, đặt tốt giường ngủ, không gian còn lại, cũng là vừa khít có thể đặt chân.

Ở trong phòng ngủ một giấc, mới vừa mở mắt ra, liền nghe được người ngoài phòng hô "Tiểu Hoa, viện trưởng tìm ngươi."

Nghe được thanh âm, đứa bé thu thập một chút, rồi ra cửa.

Hôm nay tiền viện rất là náo nhiệt, mấy đứa trẻ cô nhi viện biếng nhác đứng, trên bàn ngồi ba người, trừ bỏ viện trưởng, là còn hai người, đứa bé vừa đến gần thấy, liền nhận ra vị phụ nhân vừa rồi ở sau núi kia, chỉ là không biết kêu chính mình lại đây là vì chuyện gì, nghĩ đến vừa mới ở sau núi cũng không có đắc tội vị phụ nhân kia, liền an tâm, lẳng lặng đứng ở góc.

"Tiểu Hoa, lại nơi này." Không biết vì cái gì, đứa bé cảm thấy Trần viện trưởng hôm nay thanh âm phá lệ ôn nhu.

"Viện trưởng." Đứa bé nghe lời đứng trước người viện trưởng.

"Tiểu Hoa, hai vị này là Tiêu tiên sinh còn có Tiêu thái thái, hôm nay lại đây là tới nói chuyện nhận nuôi ngươi, ngươi thu thập tốt, chiều liền theo bọn họ đi thôi."

"Tiểu Hoa sao, ta nghe Trần viện trưởng nói, ngươi cự tuyệt vài cái gia đình muốn nhận nuôi ngươi, là sợ bọn họ về sau đối với ngươi không tốt sao, ngươi yên tâm, về sau nhà của chúng ta chỉ có mình ngươi. Hơn nữa chúng ta cũng người làm ăn, chạy khắp nói, có thể mang ngươi đi khắp nơi chơi. Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem thế giới bên ngoài còn có người bên ngoài sao?" Tiêu phu nhân vuốt tóc đứa bé, thanh âm có chút ôn nhu du dương.

"Thế giới bên ngoài? Người bên ngoài?" Nghe đến đó, đứa bé mạc danh có chút thất thần, trong đầu không tự chủ được dần hiện ra gương mặt tiểu Du Nhiên tươi cười, miệng dường như chưa nghe xong sai khiến đáp ứng "Hảo."

Như thế, đứa bé liền đi theo đôi vợ chồng này trở về nhà, cũng may đối cô nhi viện cũng không có gì khó xóa, thu thập cũng là nhanh chút, cáo biệt người trong viện, đứa bé liền lên xe.

Tới nơi, tùy nói đứa bé là 'gặp biến không kinh ngạc', nhưng là nhìn đến những gì chứng kiến trước mắt, vẫn có chút kinh ngạc, khí chất trang nghiêm, cổng lớn hình cung cao lớn khí phái còn có hồ nước cũng mười đường rẽ, đều được hiển lộ rõ ràng đẹp đẽ quý giá, cây cối rậm rạp xanh um dọc theo hai đường lớn trật tự xếp thành hai hàng, xe đi vào một hồi lâu, một đống kiến trúc Châu Âu cứ như vậy ánh vào mi mắt, tường màu trắng đục kết hợp ngói đỏ nhạt, cổng vòm liên tục còn có hành lang gấp khúc, cửa sổ phòng khách cao lớn, bậc thang đá cẩm thạch, còn thảm quý nổi danh, nơi nơi đều biểu hiện sự xa hoa.

Nhìn đến trước mắt, đứa bé có lẽ là lần đầu tiên, liền có chút ngốc, rất là đáng yêu.

"Hoan nghênh tiểu thư." Biệt thự có không ít người hầu, xếp thành một hàng, thanh âm đồng đều chỉnh tề.

Vào nhà, Tiêu tiên sinh liền ngồi ở trên sô pha, Tiêu thái thái cũng là theo sát ngồi xuống.

"Về sau, ngươi gọi là Tiêu Minh Hi." Vừa ngồi xuống, Tiêu tiên sinh đã mở miệng, ngữ khí tuy rằng có điểm nghiêm khắc hung dữ, nhưng cũng không khó nghe ra một tia mềm mại.

"Hắn luôn như vậy, đừng sợ." Cũng may Tiêu phu nhân là người ôn nhu, nhẹ vỗ về đầu đứa bé, ôn nhu nói.

Xoa xoa một hồi lâu, Tiêu phu nhân đột nhiên có chút khẩn trương, lại nhẹ vỗ về vài cái, ôn nhu nói "Minh Hi, ngươi có thể kêu ta một tiếng mẹ sao?" Có lẽ là nhìn đến đứa bé có chút khó xử, liền lại mở miệng "Không có việc gì, không có việc gì, không kêu cũng không có quan hệ." Tuy là nói như vậy, nhưng là không khó nghe ra lời nói mất mát.

"Mẹ'

"Ai ai." Có lẽ là không nghĩ tới đứa bé sẽ nói ra miệng, Tiêu phu nhân cũng là sửng sốt một hồi lâu, mới có thể đáp lại, chỉ là hốc mắt có chút ướŧ áŧ, phiếm hồng, ngay cả Tiêu ba ba nghiêm khắc bên cạnh cũng là như thế.

"Phòng đều chuẩn bị tốt cho ngươi, đi xem có thích hay không?" Có lẽ là ngượng ngùng để cho đứa bé nhìn đến chính mình mất mặt như vậy, liền vội vàng kêu người hầu mang đứa bé trở về phòng.

Phòng đều là dựa theo phong cách bé gái bây giờ thích để trang trí, khẳng định là so với cô nhi viện tốt hơn nhiều, đứa bé lại như thế nào không thích, nhìn đến trong phòng có một cái giường lớn, có lẽ là xem nó lại mềm lại lớn, đứa bé liền nghĩ trước thử một lần, không ngờ, mới vừa nằm đó là lập tức ngủ rồi.

Đứa bé nhưng thật ra ngủ thoải mái đáng thương Khúc Du Nhiên bên canh, Khúc Du Nhiên đến giờ phút này, mới biết đứa bé thì ra chính là Tiêu Minh Hi, trách không được nhìn có chút quen mắt, chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Minh Hi hóa ra là con nuôi Tiêu gia, hơn nữa, tuổi thơ lại là phức tạp như thế.

Khúc Du Nhiên bên cạnh vươn tay, nhẹ vỗ về gương mặt tiểu Minh Hi, trong mắt mang theo thương tiếc chính mình đều không có phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện