Thư phòng không được thu dọn sạch sẽ như những phòng khác, vì sách thật sự quá loạn, có cái chất bên góc tường, có cái nằm dưới đất, thực sự làm người ta đau đầu.
Ân Thiển vào rồi chỉ lặng lẽ trầm tư một lát rồi lấy một quyển cổ tịch trên giá.
Ân Quyết đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Trên đó viết cái gì?”
Ân Thiển ác ý giơ sách lắc lắc trước mặt Ân Quyết rồi lấy về: “Cầu ta ta sẽ cho ngươi biết.”
Ân Quyết: “= =…”
Ân Quyết quả nhiên không hỏi nữa, chỉ là vẻ mặt căng cứng đó khiến Ân Thiển giở khóc giở cười, Ân Quyết sợ Ân Thiển chạy mất, cho nên khi trông chừng cũng đặc biệt chặt.
Ân Thiển không để tâm ở trong cung hai ngày, đợi đến ngày thứ ba hắn biết hắn phải đi rồi.
Ân Thiển chợt nghĩ, liền có chút thương cảm nói với Long Sùng Vũ đang tạm thời phụ trách trông coi mình: “Thật lãng phí thời gian, ngươi ở đây canh chừng ta không cảm thấy nhàm chán sao?”
Long Sùng Vũ đang ngồi xổm bên hòn giả sơn nghiên cứu dược liệu nhàn nhạt nói: “Ân Quyết sẽ hạ triều ngay thôi.”
Mí mắt Ân Thiển giật một cái, lặng lẽ ngồi trên tảng đá thở dài.
Long Sùng Vũ vẫn giống như trước kia tự làm chuyện của mình, hắn thấy Ân Thiển đứng lên lén lút đi ra ngoài, liền lên tiếng ngăn cản: “Tuy tôi không quan tâm ông sống hay chết, nhưng tốt nhất ông vẫn đừng đi mất vào lúc tôi đang trông chừng ông.”
Chân Ân Thiển ngừng một chút, cười nói: “Đương nhiên, chúng ta đi đón Ân Quyết về đi.”
Long Sùng Vũ nói đúng, hắn quả thật không thể đi vào lúc Long Sùng Vũ đang trông chừng hắn, không thể lại vì hắn mà khiến giữa Ân Quyết và Long Sùng Vũ nảy sinh khoảng cách, cho dù hắn tin Ân Quyết không phải là một người vô lý, nhưng cũng có thể hiểu được sự lựa chọn của y.
“Ông đi rồi cậu ấy sẽ thương tâm.” Long Sùng Vũ vỗ bùn đất trên người, không xa không gần đi theo sau Ân Thiển. “Như vậy ông vẫn cố chấp muốn đi sao?”
Ân Thiển gật đầu: “Kỳ hạn cuối cùng rồi.”
Long Sùng Vũ không nói gì nhiều.
Đợi khi đến hành lang mà Long Sùng Vũ hay đón Ân Quyết, Ân Thiển mới mở miệng nói: “Giúp ta chăm sóc y.”
Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Ân Thiển rất yên tâm, thậm chí có thể nói là an ủi, hắn ngẫm nghĩ, rồi lại cố ý nhấn mạnh: “Cho dù sau này tình cảm của hai người xảy ra vấn đề…” Hắn còn chưa nói xong Long Sùng Vũ đã bực bội ngắt lời: “Cái này không cần ông quan tâm.”
Ân Thiển: “╮( ̄▽ ̄”)╭…” Thật đúng là một người không thể trêu chọc, vẫn là Ân Quyết dễ thương hơn.
Đang nói, Ân Quyết cũng đúng lúc hạ triều, mặc bộ y phục hoa quý thanh tao bước ra, y thấy hai người thì rất vui, cho dù trên mặt lạnh nhạt, nhưng Ân Thiển vẫn cảm giác được cảm xúc của y biến hóa.
Băng hàn trong mắt Ân Quyết tan đi, nhưng Ân Thiển lại không cười nổi, từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy mình có lỗi với Ân Quyết, bất kể là hiện tại, hay lúc nhỏ bắt y phải gánh lấy trách nhiệm quá sớm, nếu không phải do nhân quả mà hắn tạo ra, nói không chừng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Đi thôi.” Ân Quyết bước tới nắm cổ tay Ân Thiển: “Hôm nay chúng ta…” Còn chưa nói xong, Ân Quyết đã giật mình yên lặng, chỉ thấy mặt Ân Thiển không ngừng phóng to trước mặt y, cuối cùng biến thành một nụ hôn nhẹ đặt trên khóe môi y.
Ân Quyết: “=口=…”
Long Sùng Vũ: “0_0…”
Ân Thiển cong môi nói: “Đây là khen ngợi ngươi.” Nói xong ngón tay hắn vuốt lên lưng Ân Quyết, khi Ân Quyết câm nín thì đột nhiên dùng lực, toàn thân Ân Quyết liền tê đi, nhanh chóng ngã xuống.
“Ngươi!” Long Sùng Vũ tái mặt.
Ân Thiển ôm người hôn mê trong lòng đẩy về phía Long Sùng Vũ, nhanh chóng quay người chạy về hướng ngược lại.
Long Sùng Vũ vội ôm lấy Ân Quyết đã tê liệt toàn thân, đợi khi hắn hoàn hồn lại thì nào còn bóng dáng Ân Thiển nữa.
Ân Thiển thoát khỏi khống chế của Ân Quyết, lại thuận theo đường giếng trở về tiểu viện dưới vách Phong Minh, hắn đã đồng ý đợi Trầm Dung Giản ba ngày, hôm nay đã đến kỳ hạn rồi.
Khi Trầm Dung Giản trở về trời đã tối, hắn dùng áo bào đen to rộng che đi gương mặt, mùi máu tanh không thể xua tan khiến mấy loại cá ăn thịt ven đường cứ bơi quanh hắn.
Khi bước vào viện, Trầm Dung Giản thấy một tia sáng lóe ra trong phòng Ân Thiển, tim hắn cũng trở nên ấm áp, vội lại gần đẩy cửa nói: “Ta tìm được bảo vật rồi.”
Ân Thiển kinh ngạc ngẩng đầu khỏi quyển cổ tịch, hắn vốn cho rằng tối nay Trầm Dung Giản sẽ không trở về.
Trầm Dung Giản thấy Ân Thiển ngạc nhiên liền cười, tháo một thanh đoản đao từ eo xuống, vì vỏ đao đã rỉ sét rất nghiêm trọng, Ân Thiển hoàn toàn không nhìn ra được đây là bảo vật gì, cho đến khi Trầm Dung Giản chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao óng ánh như tuyết như sương, sắc bén vô cùng, chỉ riêng cỗ sát khí lãnh liệt đó đã đủ làm người ta tặc lưỡi.
“Quả thật là lưỡi đao tốt.” Nhưng còn lâu mới đủ, Ân Thiển nhẹ điểm lên lưỡi đao, chỉ thấy khi ngón tay hắn tiếp xúc, lưỡi đao liền nổi đường vân lăn tăn như sóng gợn: “Đây là…”
Giọng nói của Trầm Dung Giản không thể nào che giấu được hưng phấn, hắn nửa quỳ trước ghế của Ân Thiển nói: “Đao này có linh, nó còn tốt hơn bình ngọc trước kia nhiều, là pháp bảo thượng đẳng… ngươi… ngươi có thể không cần đi.”
Ân Thiển lặng lẽ cúi đầu không nói gì, qua một lát mới chậm rãi đưa tay kéo áo Trầm Dung Giản.
Trầm Dung Giản ngẩn người, nhanh chóng nắm ngón tay Ân Thiển nói: “Đừng nhìn.”
“Đã thấy rồi.” Ân Thiển chỉ cảm thấy ngón tay mình có hơi run lên.
Vẻ mặt Trầm Dung Giản biến đổi, cứng đờ một lúc, hắn chỉ đành thỏa hiệp tháo mũ trùm xuống, giống như muốn điều hòa bầu không khí, cười gượng nói: “Vốn ngươi đã ghét nhìn thấy ta, hiện tại vừa đúng lúc, còn có thể dùng mặt nạ che đi, bớt được rất nhiều phiền phức.”
Trên mặt Trầm Dung Giản đeo nửa chiếc mặt nạ kim loại phức tạp hoa lệ, lộ ra con mắt và môi, những bộ phận khác thì khảm vào da thịt, Ân Thiển nhìn thấy mép mặt nạ còn hơi nhỏ máu, nhưng nhìn từ bên ngoài thì rất hoàn chỉnh, vô cùng hài hòa với mặt Trầm Dung Giản… không hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Trầm Dung Giản vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với hắn, ngón tay Ân Thiển lại nhẹ vuốt theo mép mặt nạ của Trầm Dung Giản.
Trầm Dung Giản lập tức không dám động nữa, hắn sợ Ân Thiển sẽ kéo mặt nạ xuống, đến lúc đó cảnh máu me đầm đìa quả thật rất dọa người.
Ân Thiển thở nhẹ: “Trầm Dung Giản…”
“Hử?” Trầm Dung Giản cẩn thận nắm ngón tay Ân Thiển, cúi đầu hôn rất thành kính, sau đó dán nửa gương mặt còn hoàn hảo của mình vào lòng bàn tay Ân Thiển: “Đừng sợ ta, nếu ngươi không thích, ta có thể che mặt như trước kia.”
Ân Thiển rũ mắt nói: “Cái này không đáng sợ, ta là sợ ngươi khiến ta thất vọng, rõ ràng chúng ta đã xa nhau rất lâu, ta từng đợi ngươi, cũng từng đợi ngươi giải thích, có một thời gian rất dài ta luôn nghĩ ngươi nhất định có nỗi khổ của mình…”
Trầm Dung Giản đỏ mắt.
“Nhưng ta lại lần nữa thất vọng.” Ân Thiển cầm đoản đao trong tay Trầm Dung Giản, kéo cổ áo lôi hắn lại gần mình: “Cho nên…”
Ân Thiển ngừng một chút: “Ngươi cần phải bù đắp cho ta.”
Trầm Dung Giản ngẩn ra, hắn bị vẻ mặt của Ân Thiển dẫn dắt không thể rời mắt, chỉ có thể hoảng loạn gật đầu, phản ứng của Ân Thiển quá ngoài dự liệu của hắn.
Đao trong tay Ân Thiển nhẹ vỗ lên yết hầu Trầm Dung Giản, yết hầu Trầm Dung Giản căng chặt, nhưng vẫn không động đậy tùy ý Ân Thiển hành động. Tiếp theo mũi đao dời đến ngực hắn, cho đến khi chỉ vào tim hắn.
Ân Thiển nhàn nhạt nói: “Thật muốn đâm vào.”
Nghe Ân Thiển nói thế Trầm Dung Giản ngược lại mới dám thở ra: “Được thôi, chỉ cần ngươi cao hứng, phạt ta thế nào cũng được.”
Ân Thiển híp mắt lại, ném đoản đao đi, nghiêng người cắn lên môi Trầm Dung Giản nói: “Vậy thế này thì sao?”
Trầm Dung Giản đột nhiên run lên, toàn thân như bị lửa đốt, bản năng mãnh liệt đang vô tình hủy diệt sự khắc chế của hắn, nụ cười của Ân Thiển, kiêu ngạo của Ân Thiển, mái tóc trắng của Ân Thiển, mùi hương đặc biệt trên người Ân Thiển, hắn điên cuồng giam cầm người trong lòng mình, giống như dã thú gặm cắn đối phương, đoạt đi hô hấp và mùi vị của Ân Thiển.
“Ưm…” Ân Thiển bắt đầu đứng không vững, thân hình Trầm Dung Giản rất cao, dễ dàng khóa chặt đường lùi của Ân Thiển, hôn một lát Ân Thiển cảm thấy trước mắt choáng váng vì không cách nào kịp hô hấp, đợi khi hắn hoàn hồn lại, hắn đã bị Trầm Dung Giản ôm lên chiếc giường có trải đệm mềm.
Lý trí của Trầm Dung Giản gần như sắp bị dục vọng thiêu sạch, mà làn da bên rìa mặt nạ cũng sưng lên đau đớn bén nhọn vì triền miên kịch liệt vừa rồi, máu nhỏ giọt lên mắt Ân Thiển. Huyết Phong – Light
Ân Thiển tự nhiên nhắm mắt lại, tùy ý nụ hôn của Trầm Dung Giản nhẹ nhàng đặt xuống, thành khẩn, dịu dàng. Huyết Phong – Light
“Sau này ngươi phải đối tốt với ta một chút.” Ân Thiển đột nhiên lên tiếng, trước khi Trầm Dung Giản cởi áo trong của hắn, tách chân hắn ra.
“Ta sẽ làm vậy.” Trầm Dung Giản cũng tuyên thệ như thế trong lòng, khi tiến vào dịu dàng mà cường thế, đợi sau khi hoàn toàn chiếm hữu Ân Thiển, hắn mới cảm thấy thần kinh khẩn trương cao độ của mình đã hoàn toàn thả lỏng, từ nay về sau, sẽ không còn ngày nào không khoái lạc nữa.
Sáng hôm sau khi Trầm Dung Giản tỉnh lại vị trí bên cạnh sớm đã lạnh tanh, hắn ngồi bật dậy, sau khi gọi vô số lần, tìm tới tìm lui rất lâu cũng không thể tìm được Ân Thiển trong viện, Trầm Dung Giản nhớ đến sự nhiệt tình bất thường của Ân Thiển tối qua, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong lòng trào lên một sự tuyệt vọng mạnh mẽ.
Rõ ràng… rõ ràng ngươi từng nói sẽ ở bên ta… cũng từng nói muốn ta đối xử tốt với ngươi…
Trầm Dung Giản lảo đảo tìm được thanh đoản đao bị Ân Thiển ném dưới bàn.
Nhưng hiện tại ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu?!
Có vài bảo vật có kỳ hạn sử dụng, thời gian dài thay thế và cướp đoạt không phải là biện pháp, luôn có người muốn kết thúc sự chờ đợi kéo dài này.
Khi Ân Thiển đứng trong hồ nước tràn đầy, hắn bình tĩnh bất ngờ, hắn nhớ tất cả những văn tự mình từng xem trên cổ tịch, cho nên dù thân thể bắt đầu dần tan biến thành sương mù hắn cũng không hề hoảng sợ, cho đến khi pháp ấn dưới đáy hồ hoàn toàn thành hình, hắn mới quay đầu nhìn thấy Trầm Dung Giản đột ngột ngã ngồi bên ngoài hồ trấn hải, nhìn hắn vô thanh rơi lệ.
Trước khi hoàn toàn biến mất, đôi môi Ân Thiển nhẹ mấp máy.
______ Ở trên là kết cục BE TAT, tiếp theo là kết cục HE QAQ, hãy chọn lựa trước khi đọc ______
Đả kích khi phải tận mắt nhìn người mình thích tử vong thật sự là quá lớn, Trầm Dung Giản tựa vào mép hồ ngẩn người ngồi rất lâu, lâu đến mức giữa chừng tựa hồ cảm giác được có rất nhiều người đến hồ trấn hải, Long quân tân nhậm mang theo một ma tộc đứng bên cạnh hắn, họ nói chuyện với hắn, nhưng đầu óc Trầm Dung Giản trắng xóa, hắn không nghe được cái gì.
Hồ trấn hải đã không còn dáng vẻ ủ rũ trước đó, bọt nước trắng xóa tràn ra, thấm ướt sỏi trên đường. Huyết Phong – Light
Lại qua rất lâu, lâu đến mức ma tộc cuối cùng cũng kéo Long quân tân nhậm đi, đáy biển tĩnh lặng, tựa hồ cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Hắn bắt đầu hiểu trừng phạt mà Ân Thiển nói, cũng bắt đầu lĩnh hội được cái gì mới gọi là tuyệt vọng chân chính, so với cắt trăm đao lên cổ họng hắn, đâm ngàn lỗ lên tim hắn cũng còn tốt hơn đau không muốn sống này.
Trầm Dung Giản cử động ngón tay cứng đờ, hắn vẫn mang theo thanh đoản đao mà Ân Thiển để lại, lưỡi đao lóe ra sát khí lạnh lẽo dưới ánh sáng.
Dù sao hắn sống cũng mất đi mọi ý nghĩa, còn không bằng…
Một trận bọt nước vang lên, Trầm Dung Giản chưa từng biết bọt nước đánh lên gáy lại có lực đạo hung hãn như vậy, hắn nhẹ rên rồi ngất đi. Đợi khi hắn tỉnh lại, đoản đao trong tay đã biến mất, lúc này Trầm Dung Giản mới lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn nơi Ân Thiển biến mất…
Trầm Dung Giản lại trở về vách Phong Minh, lại bắt đầu cuộc sống không ngừng tìm kiếm pháp bảo. Đầu giường của hắn có đặt một vò rượu, bên trong là nước lấy từ trong hồ trấn hải, mỗi ngày hắn đều sẽ nhìn nó ngẩn người.
Hoa cỏ không có Ân Thiển ở nhà chăm sóc, kỳ hoa vốn được trồng để bổ người cho Ân Thiển cũng dần khô héo, khi Trầm Dung Giản ra ngoài đột nhiên phát hiện ra, nhưng thật sự không có còn chút tâm tư nào để tưới nước rót máu cho nó nữa.
Cho đến mấy tháng sau, một đêm Trầm Dung Giản giật mình tỉnh khỏi mộng, đột nhiên nghe trong viện truyền đến tiếng nước chảy nho nhỏ, hắn đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy một cái bình tưới bị đặt lẻ loi trên bàn đá.
Trầm Dung Giản ngẩn người suýt rơi nước mắt, hắn nghe được âm thanh bọt nước tan ra truyền đến trong giếng, nhờ ánh trăng hôn ám, hắn cúi người nhìn, một con cá chép màu vàng nhạt đang chậm rãi nổi trên mặt nước. Đăng bởi: admin
Ân Thiển vào rồi chỉ lặng lẽ trầm tư một lát rồi lấy một quyển cổ tịch trên giá.
Ân Quyết đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Trên đó viết cái gì?”
Ân Thiển ác ý giơ sách lắc lắc trước mặt Ân Quyết rồi lấy về: “Cầu ta ta sẽ cho ngươi biết.”
Ân Quyết: “= =…”
Ân Quyết quả nhiên không hỏi nữa, chỉ là vẻ mặt căng cứng đó khiến Ân Thiển giở khóc giở cười, Ân Quyết sợ Ân Thiển chạy mất, cho nên khi trông chừng cũng đặc biệt chặt.
Ân Thiển không để tâm ở trong cung hai ngày, đợi đến ngày thứ ba hắn biết hắn phải đi rồi.
Ân Thiển chợt nghĩ, liền có chút thương cảm nói với Long Sùng Vũ đang tạm thời phụ trách trông coi mình: “Thật lãng phí thời gian, ngươi ở đây canh chừng ta không cảm thấy nhàm chán sao?”
Long Sùng Vũ đang ngồi xổm bên hòn giả sơn nghiên cứu dược liệu nhàn nhạt nói: “Ân Quyết sẽ hạ triều ngay thôi.”
Mí mắt Ân Thiển giật một cái, lặng lẽ ngồi trên tảng đá thở dài.
Long Sùng Vũ vẫn giống như trước kia tự làm chuyện của mình, hắn thấy Ân Thiển đứng lên lén lút đi ra ngoài, liền lên tiếng ngăn cản: “Tuy tôi không quan tâm ông sống hay chết, nhưng tốt nhất ông vẫn đừng đi mất vào lúc tôi đang trông chừng ông.”
Chân Ân Thiển ngừng một chút, cười nói: “Đương nhiên, chúng ta đi đón Ân Quyết về đi.”
Long Sùng Vũ nói đúng, hắn quả thật không thể đi vào lúc Long Sùng Vũ đang trông chừng hắn, không thể lại vì hắn mà khiến giữa Ân Quyết và Long Sùng Vũ nảy sinh khoảng cách, cho dù hắn tin Ân Quyết không phải là một người vô lý, nhưng cũng có thể hiểu được sự lựa chọn của y.
“Ông đi rồi cậu ấy sẽ thương tâm.” Long Sùng Vũ vỗ bùn đất trên người, không xa không gần đi theo sau Ân Thiển. “Như vậy ông vẫn cố chấp muốn đi sao?”
Ân Thiển gật đầu: “Kỳ hạn cuối cùng rồi.”
Long Sùng Vũ không nói gì nhiều.
Đợi khi đến hành lang mà Long Sùng Vũ hay đón Ân Quyết, Ân Thiển mới mở miệng nói: “Giúp ta chăm sóc y.”
Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Ân Thiển rất yên tâm, thậm chí có thể nói là an ủi, hắn ngẫm nghĩ, rồi lại cố ý nhấn mạnh: “Cho dù sau này tình cảm của hai người xảy ra vấn đề…” Hắn còn chưa nói xong Long Sùng Vũ đã bực bội ngắt lời: “Cái này không cần ông quan tâm.”
Ân Thiển: “╮( ̄▽ ̄”)╭…” Thật đúng là một người không thể trêu chọc, vẫn là Ân Quyết dễ thương hơn.
Đang nói, Ân Quyết cũng đúng lúc hạ triều, mặc bộ y phục hoa quý thanh tao bước ra, y thấy hai người thì rất vui, cho dù trên mặt lạnh nhạt, nhưng Ân Thiển vẫn cảm giác được cảm xúc của y biến hóa.
Băng hàn trong mắt Ân Quyết tan đi, nhưng Ân Thiển lại không cười nổi, từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy mình có lỗi với Ân Quyết, bất kể là hiện tại, hay lúc nhỏ bắt y phải gánh lấy trách nhiệm quá sớm, nếu không phải do nhân quả mà hắn tạo ra, nói không chừng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Đi thôi.” Ân Quyết bước tới nắm cổ tay Ân Thiển: “Hôm nay chúng ta…” Còn chưa nói xong, Ân Quyết đã giật mình yên lặng, chỉ thấy mặt Ân Thiển không ngừng phóng to trước mặt y, cuối cùng biến thành một nụ hôn nhẹ đặt trên khóe môi y.
Ân Quyết: “=口=…”
Long Sùng Vũ: “0_0…”
Ân Thiển cong môi nói: “Đây là khen ngợi ngươi.” Nói xong ngón tay hắn vuốt lên lưng Ân Quyết, khi Ân Quyết câm nín thì đột nhiên dùng lực, toàn thân Ân Quyết liền tê đi, nhanh chóng ngã xuống.
“Ngươi!” Long Sùng Vũ tái mặt.
Ân Thiển ôm người hôn mê trong lòng đẩy về phía Long Sùng Vũ, nhanh chóng quay người chạy về hướng ngược lại.
Long Sùng Vũ vội ôm lấy Ân Quyết đã tê liệt toàn thân, đợi khi hắn hoàn hồn lại thì nào còn bóng dáng Ân Thiển nữa.
Ân Thiển thoát khỏi khống chế của Ân Quyết, lại thuận theo đường giếng trở về tiểu viện dưới vách Phong Minh, hắn đã đồng ý đợi Trầm Dung Giản ba ngày, hôm nay đã đến kỳ hạn rồi.
Khi Trầm Dung Giản trở về trời đã tối, hắn dùng áo bào đen to rộng che đi gương mặt, mùi máu tanh không thể xua tan khiến mấy loại cá ăn thịt ven đường cứ bơi quanh hắn.
Khi bước vào viện, Trầm Dung Giản thấy một tia sáng lóe ra trong phòng Ân Thiển, tim hắn cũng trở nên ấm áp, vội lại gần đẩy cửa nói: “Ta tìm được bảo vật rồi.”
Ân Thiển kinh ngạc ngẩng đầu khỏi quyển cổ tịch, hắn vốn cho rằng tối nay Trầm Dung Giản sẽ không trở về.
Trầm Dung Giản thấy Ân Thiển ngạc nhiên liền cười, tháo một thanh đoản đao từ eo xuống, vì vỏ đao đã rỉ sét rất nghiêm trọng, Ân Thiển hoàn toàn không nhìn ra được đây là bảo vật gì, cho đến khi Trầm Dung Giản chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao óng ánh như tuyết như sương, sắc bén vô cùng, chỉ riêng cỗ sát khí lãnh liệt đó đã đủ làm người ta tặc lưỡi.
“Quả thật là lưỡi đao tốt.” Nhưng còn lâu mới đủ, Ân Thiển nhẹ điểm lên lưỡi đao, chỉ thấy khi ngón tay hắn tiếp xúc, lưỡi đao liền nổi đường vân lăn tăn như sóng gợn: “Đây là…”
Giọng nói của Trầm Dung Giản không thể nào che giấu được hưng phấn, hắn nửa quỳ trước ghế của Ân Thiển nói: “Đao này có linh, nó còn tốt hơn bình ngọc trước kia nhiều, là pháp bảo thượng đẳng… ngươi… ngươi có thể không cần đi.”
Ân Thiển lặng lẽ cúi đầu không nói gì, qua một lát mới chậm rãi đưa tay kéo áo Trầm Dung Giản.
Trầm Dung Giản ngẩn người, nhanh chóng nắm ngón tay Ân Thiển nói: “Đừng nhìn.”
“Đã thấy rồi.” Ân Thiển chỉ cảm thấy ngón tay mình có hơi run lên.
Vẻ mặt Trầm Dung Giản biến đổi, cứng đờ một lúc, hắn chỉ đành thỏa hiệp tháo mũ trùm xuống, giống như muốn điều hòa bầu không khí, cười gượng nói: “Vốn ngươi đã ghét nhìn thấy ta, hiện tại vừa đúng lúc, còn có thể dùng mặt nạ che đi, bớt được rất nhiều phiền phức.”
Trên mặt Trầm Dung Giản đeo nửa chiếc mặt nạ kim loại phức tạp hoa lệ, lộ ra con mắt và môi, những bộ phận khác thì khảm vào da thịt, Ân Thiển nhìn thấy mép mặt nạ còn hơi nhỏ máu, nhưng nhìn từ bên ngoài thì rất hoàn chỉnh, vô cùng hài hòa với mặt Trầm Dung Giản… không hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Trầm Dung Giản vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với hắn, ngón tay Ân Thiển lại nhẹ vuốt theo mép mặt nạ của Trầm Dung Giản.
Trầm Dung Giản lập tức không dám động nữa, hắn sợ Ân Thiển sẽ kéo mặt nạ xuống, đến lúc đó cảnh máu me đầm đìa quả thật rất dọa người.
Ân Thiển thở nhẹ: “Trầm Dung Giản…”
“Hử?” Trầm Dung Giản cẩn thận nắm ngón tay Ân Thiển, cúi đầu hôn rất thành kính, sau đó dán nửa gương mặt còn hoàn hảo của mình vào lòng bàn tay Ân Thiển: “Đừng sợ ta, nếu ngươi không thích, ta có thể che mặt như trước kia.”
Ân Thiển rũ mắt nói: “Cái này không đáng sợ, ta là sợ ngươi khiến ta thất vọng, rõ ràng chúng ta đã xa nhau rất lâu, ta từng đợi ngươi, cũng từng đợi ngươi giải thích, có một thời gian rất dài ta luôn nghĩ ngươi nhất định có nỗi khổ của mình…”
Trầm Dung Giản đỏ mắt.
“Nhưng ta lại lần nữa thất vọng.” Ân Thiển cầm đoản đao trong tay Trầm Dung Giản, kéo cổ áo lôi hắn lại gần mình: “Cho nên…”
Ân Thiển ngừng một chút: “Ngươi cần phải bù đắp cho ta.”
Trầm Dung Giản ngẩn ra, hắn bị vẻ mặt của Ân Thiển dẫn dắt không thể rời mắt, chỉ có thể hoảng loạn gật đầu, phản ứng của Ân Thiển quá ngoài dự liệu của hắn.
Đao trong tay Ân Thiển nhẹ vỗ lên yết hầu Trầm Dung Giản, yết hầu Trầm Dung Giản căng chặt, nhưng vẫn không động đậy tùy ý Ân Thiển hành động. Tiếp theo mũi đao dời đến ngực hắn, cho đến khi chỉ vào tim hắn.
Ân Thiển nhàn nhạt nói: “Thật muốn đâm vào.”
Nghe Ân Thiển nói thế Trầm Dung Giản ngược lại mới dám thở ra: “Được thôi, chỉ cần ngươi cao hứng, phạt ta thế nào cũng được.”
Ân Thiển híp mắt lại, ném đoản đao đi, nghiêng người cắn lên môi Trầm Dung Giản nói: “Vậy thế này thì sao?”
Trầm Dung Giản đột nhiên run lên, toàn thân như bị lửa đốt, bản năng mãnh liệt đang vô tình hủy diệt sự khắc chế của hắn, nụ cười của Ân Thiển, kiêu ngạo của Ân Thiển, mái tóc trắng của Ân Thiển, mùi hương đặc biệt trên người Ân Thiển, hắn điên cuồng giam cầm người trong lòng mình, giống như dã thú gặm cắn đối phương, đoạt đi hô hấp và mùi vị của Ân Thiển.
“Ưm…” Ân Thiển bắt đầu đứng không vững, thân hình Trầm Dung Giản rất cao, dễ dàng khóa chặt đường lùi của Ân Thiển, hôn một lát Ân Thiển cảm thấy trước mắt choáng váng vì không cách nào kịp hô hấp, đợi khi hắn hoàn hồn lại, hắn đã bị Trầm Dung Giản ôm lên chiếc giường có trải đệm mềm.
Lý trí của Trầm Dung Giản gần như sắp bị dục vọng thiêu sạch, mà làn da bên rìa mặt nạ cũng sưng lên đau đớn bén nhọn vì triền miên kịch liệt vừa rồi, máu nhỏ giọt lên mắt Ân Thiển. Huyết Phong – Light
Ân Thiển tự nhiên nhắm mắt lại, tùy ý nụ hôn của Trầm Dung Giản nhẹ nhàng đặt xuống, thành khẩn, dịu dàng. Huyết Phong – Light
“Sau này ngươi phải đối tốt với ta một chút.” Ân Thiển đột nhiên lên tiếng, trước khi Trầm Dung Giản cởi áo trong của hắn, tách chân hắn ra.
“Ta sẽ làm vậy.” Trầm Dung Giản cũng tuyên thệ như thế trong lòng, khi tiến vào dịu dàng mà cường thế, đợi sau khi hoàn toàn chiếm hữu Ân Thiển, hắn mới cảm thấy thần kinh khẩn trương cao độ của mình đã hoàn toàn thả lỏng, từ nay về sau, sẽ không còn ngày nào không khoái lạc nữa.
Sáng hôm sau khi Trầm Dung Giản tỉnh lại vị trí bên cạnh sớm đã lạnh tanh, hắn ngồi bật dậy, sau khi gọi vô số lần, tìm tới tìm lui rất lâu cũng không thể tìm được Ân Thiển trong viện, Trầm Dung Giản nhớ đến sự nhiệt tình bất thường của Ân Thiển tối qua, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong lòng trào lên một sự tuyệt vọng mạnh mẽ.
Rõ ràng… rõ ràng ngươi từng nói sẽ ở bên ta… cũng từng nói muốn ta đối xử tốt với ngươi…
Trầm Dung Giản lảo đảo tìm được thanh đoản đao bị Ân Thiển ném dưới bàn.
Nhưng hiện tại ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu?!
Có vài bảo vật có kỳ hạn sử dụng, thời gian dài thay thế và cướp đoạt không phải là biện pháp, luôn có người muốn kết thúc sự chờ đợi kéo dài này.
Khi Ân Thiển đứng trong hồ nước tràn đầy, hắn bình tĩnh bất ngờ, hắn nhớ tất cả những văn tự mình từng xem trên cổ tịch, cho nên dù thân thể bắt đầu dần tan biến thành sương mù hắn cũng không hề hoảng sợ, cho đến khi pháp ấn dưới đáy hồ hoàn toàn thành hình, hắn mới quay đầu nhìn thấy Trầm Dung Giản đột ngột ngã ngồi bên ngoài hồ trấn hải, nhìn hắn vô thanh rơi lệ.
Trước khi hoàn toàn biến mất, đôi môi Ân Thiển nhẹ mấp máy.
______ Ở trên là kết cục BE TAT, tiếp theo là kết cục HE QAQ, hãy chọn lựa trước khi đọc ______
Đả kích khi phải tận mắt nhìn người mình thích tử vong thật sự là quá lớn, Trầm Dung Giản tựa vào mép hồ ngẩn người ngồi rất lâu, lâu đến mức giữa chừng tựa hồ cảm giác được có rất nhiều người đến hồ trấn hải, Long quân tân nhậm mang theo một ma tộc đứng bên cạnh hắn, họ nói chuyện với hắn, nhưng đầu óc Trầm Dung Giản trắng xóa, hắn không nghe được cái gì.
Hồ trấn hải đã không còn dáng vẻ ủ rũ trước đó, bọt nước trắng xóa tràn ra, thấm ướt sỏi trên đường. Huyết Phong – Light
Lại qua rất lâu, lâu đến mức ma tộc cuối cùng cũng kéo Long quân tân nhậm đi, đáy biển tĩnh lặng, tựa hồ cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Hắn bắt đầu hiểu trừng phạt mà Ân Thiển nói, cũng bắt đầu lĩnh hội được cái gì mới gọi là tuyệt vọng chân chính, so với cắt trăm đao lên cổ họng hắn, đâm ngàn lỗ lên tim hắn cũng còn tốt hơn đau không muốn sống này.
Trầm Dung Giản cử động ngón tay cứng đờ, hắn vẫn mang theo thanh đoản đao mà Ân Thiển để lại, lưỡi đao lóe ra sát khí lạnh lẽo dưới ánh sáng.
Dù sao hắn sống cũng mất đi mọi ý nghĩa, còn không bằng…
Một trận bọt nước vang lên, Trầm Dung Giản chưa từng biết bọt nước đánh lên gáy lại có lực đạo hung hãn như vậy, hắn nhẹ rên rồi ngất đi. Đợi khi hắn tỉnh lại, đoản đao trong tay đã biến mất, lúc này Trầm Dung Giản mới lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn nơi Ân Thiển biến mất…
Trầm Dung Giản lại trở về vách Phong Minh, lại bắt đầu cuộc sống không ngừng tìm kiếm pháp bảo. Đầu giường của hắn có đặt một vò rượu, bên trong là nước lấy từ trong hồ trấn hải, mỗi ngày hắn đều sẽ nhìn nó ngẩn người.
Hoa cỏ không có Ân Thiển ở nhà chăm sóc, kỳ hoa vốn được trồng để bổ người cho Ân Thiển cũng dần khô héo, khi Trầm Dung Giản ra ngoài đột nhiên phát hiện ra, nhưng thật sự không có còn chút tâm tư nào để tưới nước rót máu cho nó nữa.
Cho đến mấy tháng sau, một đêm Trầm Dung Giản giật mình tỉnh khỏi mộng, đột nhiên nghe trong viện truyền đến tiếng nước chảy nho nhỏ, hắn đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy một cái bình tưới bị đặt lẻ loi trên bàn đá.
Trầm Dung Giản ngẩn người suýt rơi nước mắt, hắn nghe được âm thanh bọt nước tan ra truyền đến trong giếng, nhờ ánh trăng hôn ám, hắn cúi người nhìn, một con cá chép màu vàng nhạt đang chậm rãi nổi trên mặt nước. Đăng bởi: admin
Danh sách chương