Nhưng Ân Quyết đại khái đã hiểu, cho nên khi uống máu Long Sùng Vũ sắc mặt mới tái nhợt như thế, bởi vậy khi Long Sùng Vũ nói “uống rồi sẽ không sao nữa” y mới nói: “Có sao là ngươi.”

Có câu này của Ân Quyết là đủ rồi, lúc đó Long Sùng Vũ âm u nghĩ, Long quân của hắn mặt lạnh tâm mềm, như vậy còn có lý do gì để rời khỏi hắn nữa chứ? Đường đi đến sân bay quân dụng ở ngoại ô phía tây coi như dễ đi, quân đội chỉnh đốn ở đó cả đêm, trời vừa sáng liền nắm bắt thời gian xuất phát đến thành phố W, còn ba bốn tiếng nữa, theo lý mà nói đủ để bọn Long Sùng Vũ đến nơi.

Nhưng giữa đường vẫn phát sinh vài chuyện bất ngờ – trên đường đến ngoại ô phía tây bị kẹt xe!

Từng chiếc xe bị kẹt dính trên đoạn đường này, khu vực mà ánh đèn xe phía trước chiếu đến cũng trở thành ánh sáng cuối cùng của thành phố này, không có tài xế nào dám thò đầu ra ngoài kiểm tra, họ vô cùng tức giận nhưng lại không biết nên làm sao mới tốt.

Hiện tại thông báo thứ hai về việc hộ tống đến thành phố W của quân đội đã dùng kênh vô tuyến phát ra, các chủ xe nhận được tin tức không hẹn mà cùng chạy về phía đó, hiện tại thì hay lắm, kẹt rồi! Ai cũng không đi được! Cũng không biết phía trước đội ngũ dài dằng dặt này xảy ra chuyện gì!

Long Sùng Vũ lái xe, thấy tình huống không đúng lập tức dừng lại bên đường, “Con đường này không thể đi.”

Ân Quyết không rõ tình trạng giao thông trong thành phố, không đưa được ý kiến gì, ngược lại bà cụ vô cùng lo lắng, “Đến sân bay quân dụng hình như chỉ có con đường này thôi! Hay chúng ta đợi?”

Long Sùng Vũ lắc đầu.

“Không được, không thể đợi.” Đồ Tử cũng cảm thấy bị kẹt ở đây quá mức bị động, hắn cũng từng làm nghề cảnh sát, tình trạng dài như rồng thế này nếu là bình thường còn dễ xử một chút, chờ đợi, cũng chỉ là vấn đề thời gian, nhưng bây giờ không có ai chỉ huy khai thông, mà tất cả mọi người chỉ lo chạy trốn, tình trạng càng không lạc quan.

Long Sùng Vũ thấy phía sau cũng lục tục có xe đến, hắn lập tức quyết đoán, quay đầu!

Một khi quay đầu thì họ không thể tìm được sự bảo vệ của quân đội trong thời gian ngắn nữa, ông cụ nhíu chặt mày, bà cụ sắc mặt tái nhợt, Đồ Tử bên cạnh thấp giọng an ủi.

Long Sùng Vũ thoát khỏi đám đông chen chúc đó một đoạn rồi mới nói, “Chúng ta tự đến thành phố W.” Nếu quyết định phải thoát ly bộ đội giữa đường, vậy không bằng dứt khoát một chút, tự mình trực tiếp đi.

Thật ra tự mình đi cũng tốt, một đám đông khi càng nhiều lên thì càng dễ xảy ra loạn, không linh hoạt phối hợp như một đoàn thể nhỏ, họ có thể đi trước quân đội.

Quả nhiên bọn họ thuận lợi rời khỏi thành phố, Đồ Tử và hai cụ ngồi ở ghế sau, hắn tính cách ôn hòa, tướng mạo cũng điển trai, phối hợp với bộ đồ ngụy trang trong bộ đội lục quân, đặc biệt có thể xoa dịu người.

Ông cụ hỏi hắn vài chuyện về gia đình, Đồ Tử nhàn nhạt nói: “Trong nhà chỉ có một mình con.”

Bà cụ sửng sốt, có chút lo lắng nói: “Vậy sau này con… có dự định gì?” Bà nhìn Đồ Tử cười có phần bi ai, lập tức phản ứng lại nói: “Dì không phải đang đuổi con, chỉ là muốn hỏi thử, con muốn về bộ đội sao? Hay là cứ theo chúng ta đi đi.”

Tình trạng bây giờ không cần phải nói, tiểu binh trở về chính là đi tìm chết, hơn nữa tỷ lệ tử vong tương đối cao, kẻ may mắn sinh tồn căn bản không cách nào thống kê chính xác hiệu quả, còn không bằng đừng về. Đương nhiên, nếu không liên lụy đến người nhà, khẳng định rất nhiều người đều đại nghĩa lẫm liệt chỉ trích hành động đào binh này, nhưng là một người mẹ, bà cụ chỉ cảm thấy thằng bé ôn hòa dễ xấu hổ này có thể gặp gia đình mình cũng không phải dễ, vậy chắc chắn phải giúp hắn một chút.

Đồ Tử ngạc nhiên mở to mắt, người bình thường không thấy được, trong đôi mắt của hắn đang lóe ánh sáng màu bảo thạch đỏ mờ mịt, nhưng không bao lâu đã ảm đạm xuống, “Cảm ơn dì, con còn muốn đi thành phố W tìm một người, đến lúc đó sẽ không đi cùng mọi người nữa.”

Bà cụ tuy lo lắng, nhưng thấy nếu đã vậy, cũng không thể cưỡng cầu.

Sáng sớm xe chạy đến một thôn trang nhỏ, có vài thôn dân đang ở cạnh đường cản xe.

Thị lực Ân Quyết cực tốt, cách năm mươi mét đã thấy rõ những thôn dân đó dang dùng cáng nâng một người, người đó sắc mặt tái nhợt, bộ mặt hơi nổi đốm đỏ, tay chân vẫn luôn co giật không tự chủ.

Các thôn dân cũng thấy được xe của đám Long Sùng Vũ từ xa, sau khi lái gần họ liền nôn nóng gọi: “Xin giúp đỡ! Cầu các người!”

Ân Quyết nhíu mày nói: “Người đó đã chết rồi.”

Vị trí thôn này thực sự khá hẻo lánh, sau khi đường cao tốc được xây dựng gần mười năm đã rất ít có xe đi ngang nơi từng huyên náo này, lại thêm tin tức bị nghẽn và quan niệm không thể xuôi theo trào lưu này nọ, trong thôn càng lúc càng nghèo khó, lần này tận thế đến, các thôn dân tuy đều biết xuất hiện quái vật, nhưng tri thức về phương diện an toàn thì hiểu cực ít.

Tang thi đầu tiên trong thôn được phát hiện vào hai ngày trước, lúc đó liền để một hán tử đang trồng ruộng bổ một cuốc đập chết, sau đó người kia còn đặc biệt sợ hãi cảm thấy mình đã giết người, suýt nữa đến cục cảnh sát đầu thú, nhưng vì vợ không nỡ, đỏ mắt thu gom cho một chút tiền, suốt đêm đưa đến nơi khác tránh nạn. Tuy về sau lục tục xuất hiện những tang thi khác, nhưng người đàn ông này đến nay cũng không có tin tức.

Hiện tại người trong thôn vì ngăn cản những bạn bè hàng xóm ngày xưa đã phát điên, đều bị thương ít nhiều, cái người nghiêm trọng nhất này thì đã nằm xuống, mắt thấy sốt cao không ngừng sắp đi đến nơi, họ mới quyết định mau đón xe đưa vào thành phố.

Hai cụ thiện lương, bà cụ thì thường xuyên thấp hương bái phật, cho nên Long Sùng Vũ do dự một chút, dừng xe, nhưng không mở cửa.

Mấy thôn dân vội bu lại, chỉ nhìn một cái Ân Quyết đã thấy rõ vết cào trên tay một thôn dân trong đó, y mở hé cửa sổ, nói với mấy gương mặt gãi đầu cào tai lo lắng bên ngoài: “Người đó đã không được rồi, với cả nếu ai bị cào hay bị cắn, cũng mau cách ly bọn họ ra đi.”

Mấy thôn dân hiển nhiên không ngờ sẽ nghe được “khuyến cáo” máu lạnh như thế, tức giận không thôi, một cô gái lập tức gào lên, kêu góc: “Sao anh có thể như vậy! Không cứu người còn trù người chết!”

Ân Quyết hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp phải trách móc như thế, y chỉ nói thực mà thôi… thế là vội mím chặt môi quay đầu sang nhìn Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ khá trực tiếp, đạp chân ga lái xe đi tiếp, không bao lâu đã bỏ lại những thôn dân kia sau lưng.

Ông cụ bà cụ biết nhiều chuyện sẽ gây thêm phiền toái cho con, thiện tâm cũng không thể quá mức, cho nên khi dừng xe vừa rồi không chen vào, nhưng hiện tại nếu đã đi, ông cụ liền hỏi thêm một câu: “Thật sự không cứu được?”

Xe của họ đã đầy rồi, còn chở thêm nhiều đồ như thế, trong thành phố lại hỗn loạn vô cùng, nói thực cho dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm, nhưng dù sao đó là mạng người, cứ trân mắt nhìn như thế cũng thật sự khó chịu.

Lúc trước sinh mạng quý giá biết bao, ngay cả tuyên truyền bảo vệ động vật hoang dã trong quảng cáo cũng được khen ngợi, nhưng bây giờ có thể dễ dàng bỏ mặc những sinh mạng đó.

Ân Quyết mở miệng muốn nói lại thôi, y cảm thấy có thể mình đã để lại ấn tượng máu lạnh vô tình cho cha mẹ Long Sùng Vũ rồi, nhưng lại không biết giải thích thế nào.

Long Sùng Vũ đưa tay nắm chặt tay Ân Quyết, gãi lòng bàn tay y, sau đó lại buông ra tiếp tục lái xe, trả lời vấn đề của cha: “Đã hết cứu rồi, tiểu Quyết sẽ không nhìn lầm.”

Ân Quyết bị tiếng gọi tiểu Quyết của Long Sùng Vũ khiến đầu ùng đi.

Long Sùng Vũ hơi híp đôi mắt đầy lệ khí tại góc độ không ai thấy, vô cùng khẳng định trả lời: “Người nằm trên mặt đất đã mọc đốm đỏ trên mặt, nhiều lắm chỉ còn hai ba tiếng nữa sẽ biến thành tang thi, mà người bị cào trên tay cạnh đó cũng trị không được, nếu không sớm cách ly như tiểu Quyết nói, vậy thì cả thôn này đều xong rồi.”

Bà cụ hít ngược một hơi, tuy tri thức về tận thế bà cũng tự bổ sung không ít, nhưng nghe nói vẫn không bằng tự mình chứng kiến, đây vẫn là lần đầu tiên bà tiếp xúc với “người” đang chuyển biến gần như thế, rõ ràng còn có thể nói cười, mấy tiếng sau lại biến thành quái vật máu thịt đầm đìa, thực sự quá đáng sợ.

Ông cụ thở dài, ông cả đời chinh chiến, trong lòng thật sự xem trọng tính cách quả đoán bình tĩnh của Ân Quyết. Mà bà cụ thì hổ thẹn không thôi, bà vốn còn cảm thấy Ân Quyết máu lạnh vô tình, đã oan uổng y rồi. Vô cùng kịp thời sát phạt quả quyết, thằng bé này không tồi! Nghĩ thế, thái độ của bà với Ân Quyết cũng trở nên nhiệt tình hơn.

Ân Quyết hiển nhiên không mấy thích ứng với sự quan tâm của bà cụ, đặc biệt người này còn là mẹ ruột của Long Sùng Vũ, cho nên trực tiếp bị dọa ngẩn ra, suýt nữa sửa miệng gọi mẹ luôn.

Bây giờ đã qua sáu giờ sáng, Long Sùng Vũ tính cách ôn hòa trở lại nắm quyền khống chế thân thể, một hắn khác cũng vì giả vờ cả ngày mệt mỏi vô cùng đã ngủ mất.

Khi mặt trời lên cao, sắc mây dày nặng bên trời bị đẩy đi, ánh mặt trời đổ xuống, gần như khiến mọi người cho rằng cuộc chạy trốn tối qua chỉ là một giấc mộng.

Hai cụ tựa vào nhau ngủ, Đồ Tử cũng gối lên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Long Sùng Vũ tạm thời đậu xe bên đường, mệt mỏi xoa góc trán, cầm bánh mì và nước Ân Quyết đưa cắn vài miếng.

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Hiện tại an toàn rồi, ngươi ngủ một chút đi.”

Long Sùng Vũ cười, thấy hiện tại không ai có thể nhìn được liền kéo người đến gần, nửa ôm hung hăng hôn vài cái, trực tiếp khiến lỗ tai Ân Quyết đỏ lên, ném cho hắn cái mặt lạnh, hắn mới dừng lại.

Long Sùng Vũ cắn lỗ tai đỏ bừng của Ân Quyết một cái, nhỏ giọng tâm tình, “Đúng là càng ngày càng thích…” Lời tiếp theo Ân Quyết nghe không rõ, chỉ nhớ toàn thân run rẩy, nhưng lần này không phải vì sợ. Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện