Người đến, một người trong đó Mục Siêu đã rõ như lòng bàn tay. Mà một người khác, cậu vô luận như thế nào cũng không thể tiêu được nỗi hận thù.

Lương Thiên! Không ngờ lần này lại gặp được gã… Vốn tưởng rằng gã này sẽ tới căn cứ Tây Nam, sau đó trở thành tay sai của Điền gia.

Gầy yếu, là hạt giống Mục Siêu mặc định cho Từ Huy. Đã lâu không gặp cậu ta, Mục Siêu tinh tế phát hiện cậu ta càng ngày càng gầy hơn trước. Trong mắt không còn tính kế hay ương ngạnh nữa, ngược lại là một mảng yên tĩnh, lạnh nhạt làm cho Mục Siêu tưởng rằng không phải là Từ Huy vốn có kia nữa. Khóe miệng cậu ta còn có vết thương rất mới chưa lành kịp. Ngược lại thì quần áo so với trước càng tốt hơn. Cường tráng hiển nhiên là Lương Thiên, bộ dạng hàm hậu, lễ phép nhận lỗi với mọi người, một tay kéo Từ Huy, một bộ để cho đoàn xe mình sắp xếp nghỉ ngơi. Thoạt nhìn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. 

“Xấu hổ quá, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi. Chúng tôi ở đằng kia đợi ngừng tuyết rồi sẽ rời đi.” Lương Thiên mỉm cười, mọi người không mở miệng chỉ gật đầu đồng ý, sau đó ai cũng bận rộn, chuyện khác không cần bọn họ tới quản.

Mục Siêu lãnh đạm mở miệng: “Nếu đã biết quấy rầy bọn tôi vậy thì phiền anh cách xa một chút.” Cậu không muốn che giấu địch ý của mình. Tên đàn ông này làm cậu nhớ lại rất nhiều thống khổ đã qua.

Thẩm Sâm đứng trước Mục Siêu, lơ đãng ngăn cách Lương Thiên và dùng ánh mắt tìm tòi nhìn gã. Trên mặt rõ ràng thể hiện không hoan nghênh.

Bên nhà mình bắt đầu dậy mùi, Tô Viện nhanh nhẹn nấu đồ ăn. Phi Ly sớm đã víu chặt vào lòng cô, ở góc độ của Lương Thiên, căn bản không nhìn thấy bé béo chân ngắn thân cũng ngắn nốt.

Phi Ly nắm lấy mũ của Tô Viện ở bên cạnh, hai chú vừa tới một người giống như đã chết, không có chút khí tức nào. Một chú thoạt nhìn hệt như con hổ lớn (nhất định là thôn dân hàm hậu thích làm ruộng trong thôn nào đó), nhưng cảm giác trên người đó thiệt đáng ghét. Không thích đâu… Phi Ly nhăn nhăn cái mũi be bé. Theo mắt bé, cha cũng không thích người chú kỳ lạ đó.

…….

Lương Thiên kéo Từ Huy trở lại nơi trú, chỗ này chỉ có hai người bọn họ. Đây là quy tắc của đội.

“Thấy được người yêu trong mơ của cậu? Ha ha, sao thế? Còn muốn nó hả?” Lương Thiên thọc thọc đống lửa đang cháy. Giọng nói đầy tà khí. Giờ phút này, nét mặt hàm hậu ngụy trang không còn nữa. Gã hệt như một con sói. Ánh mắt tàn ác nhìn chằm chằm Từ Huy.

Lương Thiên trừ việc nhân phẩm kém, gã còn là một kẻ thông minh. Bằng không kiếp trước sao có thể làm nội ứng cho Điền gia? Vào lúc gã nhìn thấy Mục Siêu liền thông suốt thấy hận ý từ cậu. Theo lý thì gã cùng Mục Siêu không có đồng thời xuất hiện. Cho dù có, cũng là mấy tháng trước gã có lòng bất chính với Mục Siêu, điều đó Mục Siêu đâu có biết, gã cũng khẳng định hai người không có gặp mặt nhau. Vậy thì hận ý của đối phương là đâu mà ra? Lương Thiên sờ cằm. Thời gian dài như thế, gã đã sớm vứt quách ý tưởng nọ rồi. Chuyện này thiệt tai bay vạ gió mà.

Không thể không nói, Mục Siêu trọng sinh, thay đổi không chỉ vận mệnh của cậu cùng Thẩm Sâm, có lẽ còn cải biến thêm nhiều thứ khác, chẳng qua chính cậu còn chưa phát hiện ra thôi.

Từ Huy khép lại cổ áo, ý đồ che khuất hôn ngân trên cổ. Không để ý đến gã. Từ Huy cũng không phải đứa ngốc, khoảng thời gian này đã rõ ràng bản tính của Lương Thiên. Không bận quan tâm gã, hoặc chỉ thỉnh thoảng phản kháng đôi chút, gã mới có thể đối tốt với cậu một chút, nếu như cứ giống với đám bạn giường trước kia của Lương Thiên luôn sợ hãi rụt rè hoặc dây dưa nịnh nọt, thì sẽ trở thành vật tiết dục cho thuộc hạ của gã. Từ khi Từ Huy theo gã, nam nữ bên người Lương Thiên vẫn tới tới lui lui như nước chảy, cố tình còn có người cứ muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa dây dưa không dứt.

Bên cạnh đống lửa, một cậu nhóc thanh tú xinh xắn vụng trộm nhìn về phía này, nhìn thấy Lương Thiên liếc mình, lập tức cúi đầu, lỗ tai đo đỏ, sợ người ta không biết nó thích tên Lương Thiên này à.

Chậc, lại một đứa ngu, đây là suy nghĩ của mọi người, nhưng không ai nhắc cậu nhóc không biết ôm trong mình mục đích gì, chỉ có Từ Huy, cũng không rõ có phải Lương Thiên hồi tâm chuyển ý hay không, tóm lại từ khi Từ Huy xuất hiện, đủ loại hình nam nữ xinh đẹp một chút đều không còn thấy nữa. Thỉnh thoảng cũng có ra ngoài ‘kiếm ăn’, nhưng trừ Từ Huy thì đúng là không có ai lên giường Lăng Thiên thêm lần nữa.

Lúc này, Từ Huy một bên đỡ má, một tay cầm một xâu thịt dị thú nướng nóng hổi. Từ góc độ của cậu ta vừa vặn nhìn rõ hành động của những người đối diện, cậu ta không biết Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn, nhưng nhìn cách ở chung cực kỳ hòa hợp của họ, giống như một đại gia đình vậy.

Không rõ từ khi nào, cậu ta đã không nhung nhớ Thẩm Sâm nữa, ngược lại cái tên Mục Siêu không phân biệt giới tính nam nữ kia lại đôi lúc lướt nhanh qua đầu cậu ta. Cậu ta không nghĩ bản thân sẽ hối hận, cậu ta không hối hận việc từng hại tên đó, nhưng đối với loại hạnh phúc đầy khát vọng kia vẫn thấm thiệt sâu vào lòng cậu ta. Đã mọc rễ nảy mầm rồi. Với cậu ta Lương Thiên chỉ có thể cung cấp phương diện sinh hoạt tốt đẹp hơn một chút, cũng chỉ vẻn vẹn vậy thôi.

Thu lại ánh mắt. Thịt nướng trên tay hơi khét. Tuy rằng nướng không đẹp mấy, nhưng mùi thịt vẫn lủi vào mũi cậu ta.

“Khụ khụ…” Từ Huy che miệng, có cảm giác hít thở không thông. Máu càng lúc càng chậm lưu chuyển. Cậu ta cũng không hay mình bị bệnh chi.

…….

Mục Siêu tiếp lấy bé Phi Ly, dư quang khóe mắt ngay lúc liếc sang Từ Huy đang dùng một tay đau đớn ôm lấy cổ. Từ lúc đối phương hại cậu thì chuyện cũng đã qua lâu rồi, hạt giống không khí (lúc trước viết là đạn không khí đó, hổng biết thì xem lại chương 14 đi nghen ~) được đưa vào tim cậu ta, loại chuyện máu cung cấp chậm chạp khiến Từ Huy cảm nhận được đau khổ cũng đã gần nửa năm trời. Mục Siêu do dự không biết có nên lấy hạt giống ra hay không. Từ Huy đã không còn tình cảm với Thẩm Sâm, điều đó từ ánh mắt cũng có thể nhận ra.

“Há miệng.” Nướng vừa phải rồi trét thêm mật ong cùng thì là, thịt nướng tiêu cay xuất hiện trước mặt, Mục Siêu không nghĩ nhiều liền cắn. Lưỡi cảm giác được món ngon làm cho cậu hồi hồn, vừa ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Sâm.    

Mọi người mắt ngó lơ đối với cái đôi luôn tùy thời khoe khoang tình củm này. Múc canh thì múc canh, ăn thịt thì cứ ăn thịt. Không thèm để ý.

“Nghĩ gì vậy? Nhập thần như thế.” Thẩm Sâm túm mạnh lấy Phi Ly. Đem canh đưa cho Mục Siêu.

Không, trong lòng lão cha không thơm thơm như trong lòng cha nha! Nhưng làm một bé ngoan biết nghe lời thì không được làm ầm ĩ đòi bế về. Thiệt phiền quá à… Phi Ly mếu máo, vung vung hai cái chân ngắn tủn, ý đồ làm cho hai người cha chú ý. Nhưng hai thèn cha đàn ông kia đang tình nùng mật ý sao còn để tâm đến bé con nữa…

Tô Viện làm canh chua cay, trong trời lạnh như này, thiệt là tính làm nồi lẩu, nhưng đám người kia đột ngột xông vào khiến cho Tô Viện miễn cưỡng sửa lại thực đơn. Không vui nghen… Làm một đầu bếp nỗi đau lớn nhất chính là không được làm món ăn mà mình muốn… Mịa, nồi lẩu của tui!

…..

Bão tuyết hình như lại lớn thêm.

Mọi người ăn uống no đủ thì không có gì làm, ngồi tại chỗ nghe bông tuyết đập vào cửa sổ khiến nó rung lên lạch cạch. Liên tiếp với thanh âm lách tách của vụn lửa bắn ra từ đống gỗ than.

Phi Ly ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn nhỏ của mình bú sữa bò. Tô Hàng nằm bên cạnh bé bị bắt ăn một cây xúc xích bò. Tô Viện ngồi bên còn lại của Phi Ly cười cậu bé.

Là vì Tô Hàng gầy quá đó mà!

Lúc ở Ỷ Sơn thôn, Tô Hàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại đứng trong tốp giúp đỡ săn bắn. Lên núi giúp đỡ tìm con mồi nên năng lực cũng từ tốn tăng lên. Nhưng trong một lần trời hạ tuyết dài, Mục Siêu khuyên mãi mà không ngăn được Tô Hàng muốn lên núi, kết quả, trên núi bỗng dưng nổi lên gió lớn. Đám thợ săn ai cũng tráng kiện, vội nằm úp sấp trên đất, khi gió thổi tới, cho dù không kịp chuẩn bị thì cũng ôm chặt được thân cây rắn chắc mà núp. Chỉ có Tô Hàng. Gió lớn thổi qua cái là bay theo luôn. Làm sao cũng không ngừng được, phía trước là thung lũng có vách đá gồ ghề. Ngã xuống cái là không chết cũng tàn. Cũng may có cây chặn lại, Tô Hàng đập mạnh vào cây, tuyết đọng trên cây toàn bộ đều rớt xuống, đều chôn Tô Hàng ở dưới.

Trở về thôn thì đều khiến Mục Siêu cùng Thẩm Sâm hoảng sợ, tiếp đó Tô Hàng ở trong nhà dưỡng thương suốt một tuần, còn bị hạ lệnh cấm tiệt khi thời tiết có gió lớn thì không được lên núi. Theo đó hai người nhìn ra chỗ có vấn đề, nhìn đám con nít tám tuổi nhà người ta, lóc chóc khỏe mạnh kháu khỉnh, thân mình béo tốt. Nhìn lại cậu trẻ nhà mình, gầy như que củi! Hỏi những thím lớn tuổi xong, hai người lớn quyết định, mỗi ngày phải cho Tô Hàng ăn thịt. Thịt ngắn thịt dài gì miễn là thịt đều phải cho cậu bé ăn!

Tô Viện vì chuyện này mà cười cậu bé cả tháng!



Mục Siêu bị Thẩm Sâm kéo đến chỗ vắng vẻ, bĩu môi không chịu nói chuyện.

Thẩm Sâm bật cười, sao lại làm giống Phi Ly thế này? Bán manh cũng lây bệnh à? “Hiện tại chỉ có chúng ta, nói đi.” (X: bán manh – làm nũng, tỏ ra đáng yêu)

Mục Siêu quay đầu đi, vờ như hổng nghe. Loại chuyện như thế sao có thể nói ra miệng được chớ.

Trên mặt bị ‘bẹp’ một cái ấm áp còn đặc biệt vang dội. Mục Siêu Σ(っ °Д °;)っđột ngột bị hôn liền chả hiểu đây là tiết tấu giề! A Sâm anh không phải là bị nghẹn đến khùng rùi chứ QvQ.

“Không muốn nói thì không cần nói, anh cùng em, nên không được một mình suy nghĩ lung tung. Giờ không còn như lúc trước nữa. Chúng ta có cuộc sống mới.” Thẩm Sâm ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, sau đó giãn ra nhìn cậu vì cúi đầu mà che khuất tầm mắt. “Tóc dài rồi.”

“Sất, em đã lâu lắm rồi không cắt.”

“Anh giúp em cắt nhé? Về sau anh đều cắt giúp em. Chờ em già rồi anh cũng sẽ giúp em cắt tóc, cắt thành một ông già thiệt soái.” Thẩm Sâm cười, đều nghe nói mặt than mà cười rộ lên thì cực kỳ mê người. Mục Siêu nhìn đến sửng sốt. Cả đời, rất được nha…

Thẩm Sâm xoay người cậu lại, vừa vặn mặt hướng đến chỗ người nhà mình. Ba chị em rúc người trong một chiếc chăn lớn nặng nề ngủ, Phi Ly bị kẹp ở giữa chị cùng anh nhỏ ngủ đặc biệt an bình; Liều Viễn cùng Thẩm Lộ ôm nhau ngủ say; Tần Miên không ngủ gác đêm nhìn thấy họ đưa mắt qua, nở nụ cười, tiếp tục làm việc của mình.

Thiệt tốt… Kiếp truyện chuyện này không xảy ra, cho dù có chuyện này thì bọn họ cũng có năng lực chinh phục!

….

Từ Huy quấn chặt quần áo mà ngủ. Vừa nhắm mắt lại, một bàn tay liền mò vào trong quần áo cậu ta. Bàn tay lạnh lẽo dán sát vào bụng cậu sờ soạng, khiến Từ Huy ngồi bật dậy.

“Đừng giỡn.” Cậu ta đang cực kỳ mệt. Việc này Lương Thiên khiến cậu tỉnh lại đôi chút. Nhìn tên đàn ông có tính chiếm hữu cùng khống chế dục cực mạnh vì câu trên của mình mà bất mãn. Từ Huy chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi nói: “Hôm qua anh làm tôi đến bị thương còn chưa khép lại. Thật sự không được. Nếu không, anh đi tìm….”  

“Cậu để cho tôi đi?” Đột nhiên chặn đứt lời Từ Huy đang nói. Lương Thiên ngẩng đầu, sắc mặt rét căm nhìn Từ Huy.

Trong mắt tên đàn ông dường như có thứ cảm xúc gì đó chợt lóe. Từ Huy không bắt lấy, cũng không muốn miệt mài theo đuổi. Chỉ kỳ quái nhìn Lương Thiên. Khi nào thì hắn ta bắt đầu hỏi ý kiến của mình?

Thấy cậu ta trầm mặc, nét mặt kỳ quái. Lương Thiên gì cũng không nói, nhảy khỏi xe. Cửa xe vừa mở liền có một luồng gió lạnh ùa vào, khiến Từ Huy lạnh run cả người. Hiện tại không còn gì quấy rầy nữa, cậu ta sửa sang lại quần áo dùng làm gối đầu. Nằm hoài mà vẫn chưa ngủ được. Ánh mắt vừa rồi là sao, bị tổn thương hả? Thôi quên đi, mạnh mẽ lại mặt dày như Lương Thiên, gã ta sao có thể bị tổn thương được.

Từ Huy vừa lật người. Liền nghe thấy giọng nói kích động của thằng nhóc luôn ôm cây si với Lương Thiên vang lên: “Anh Lương.”

“Cậu đi với tôi một lát.” Tiếng của Lương Thiên mang theo ôn nhu.

Tiếng bước chân của hai người dần xa, Từ Huy nhíu mày, xoa xoa ngực. Cảm giác này thiệt kỳ lạ……

……..

“Đùng… đùng….” Cửa nhà xưởng bị khóa kín kẽ bị đập vang. Mọi người bừng tỉnh.

Mục Siêu nhanh nhẹn che lại lỗ tai của Phi Ly, bên kia Tô Hàng cũng được Thẩm Sâm bịt kín tai.

“Ai thế hả?” Âm thanh đập cửa không ngừng vang, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Cửa cơ hồ có dấu hiệu bật mở.

Một thủ hạ của Lương Thiên hùng hùng hổ hổ bước tới cửa lớn, duỗi thắt lưng biếng nhát, vừa mới toát ra câu hỏi, chỉ thấy một ngón tay khô gầy có móng dài nhọn đen tím chọc qua khe hở của cánh cửa, chỉ cách mũi hắn ta mấy cm! Nháy mắt thủ hạ bị dọa đến muốn tè ra quần chạy ngược trở về chỗ trú.

“Không, không hay rồi! Tang thi! Một đàn tang thi luôn!” Một câu này khiến mọi người đang nhập nhoàn bừng tỉnh hẳn!

Mục Siêu nhanh chóng lắc tỉnh hai đứa nhỏ. Bên Kiều Viễn cùng Thẩm Lộ cũng đã tỉnh, mọi người chung quanh cũng ngóng nhìn. Nơi này là một không gian kín, nếu như tang thi quá nhiều, họ căn bản không có nơi chạy trốn!

“Lên lầu hai hết đi!” Lương Thiên một bên rống lên, bọn thủ hạ nhanh chân dọn dẹp đồ đạt, chạy vù lên lầu hai.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Theo đám người, Thẩm Sâm ôm Phi Ly đứng dậy trước tiên, mọi người theo sát phía sau. Lầu hai đa số đều là văn phòng. Mọi người tiến lên, liền khiến không gian nhỏ đi nhiều. Chỉ đành chen lấn nhốn nháo mà đứng.

Thẩm Sâm nhìn quanh quất, chỉ có cửa sổ là thoát ra được.

Lương Thiên an bài nhân thủ, một nửa canh cửa sổ, thuận tiện quan sát tình huống, một nửa canh cầu thang, còn những người khác sẵn sàng tiến hành đỏi vị trí bất cứ lúc nào.

Thẩm Sâm bên này cũng đã an bài xong, Tô Hàng ôm Phi Ly, Kiều Viễn bảo vệ hai đứa nhỏ. Những người còn lại xuống lầu, giết được bao nhiêu thì giết. Hiện tại không phải lúc rối rắm chuyện tiền căn hậu quả.

“Nè nè, mấy người….” Lương Thiên nhìn năm người nhảy xuống, nhíu mày. “Lão Nhị, mày canh chừng trên đây.” Tiếp sau lại dặn thêm vài người, đang chuẩn bị nhảy xuống với tư thế chuẩn men, áo lập tức bị nắm chặt kéo lại.

“Anh muốn đi đâu hả?” Từ Huy nhíu mày.

Lương Thiên sững sờ nhìn chòng chọc cậu ta một hồi, đột nhiên cười nói: “Cậu chờ lão tử chút, một lát nữa xong thì có chuyện muốn nói với cậu!” Nói xong liền chạy theo năm người Thẩm Sâm, tìm chỗ dễ phòng khó công, chờ cửa bị phá mở sẽ phát động công kích ngay.

Từ Huy nhìn bàn tay trống không của mình, trong lòng cũng không rõ vì sao lại trống rỗng.

“Cậu lui về sau đi, đại ca dặn dò bọn tôi chú ý bảo vệ cậu thật tốt.” Lão Nhị là một tên đàn ông lỗ mãng, nhưng lại rất trung tâm với Lương Thiên, tuy rằng không thích Từ Huy là kẻ lam nhan họa thủy, nhưng điều Lương Thiên dặn hắn tuyệt đối sẽ thực hiện được.

Từ Huy trầm mặc một hồi rồi nói: “Phiền quá.” Dị năng của cậu không giống bọn họ, chỉ đành lui về sau. Lại thấy Tô Hàng ôm Phi Ly.

Không có tâm tình ôn chuyện, cậu ta còn muốn suy ngẫm vấn đề tâm mình rốt cuộc bị cái éo gì. Tô Hàng đứng một bên, mắt không nháy nhìn cậu ta.

“Sao thế…”

“Sao anh lại thành như vậy?” Tô Hàng đoạt nói trước. Phi Ly trong lòng cũng hiếu kỳ nhìn Từ Huy. Chú này có xíu hơi người thôi nha.

“Tao…”

“Báo ứng chứ gì? Khi đó anh muốn hại cha nhỏ, cho nên giờ gặp báo ứng rồi.” Tô Hàng mặt than đen. Câu chữ lại như đâm vào lòng người.

Kiều Viễn yên lặng đứng một bên thầm lặng đỡ trán, đây là do anh vợ cùng vợ của anh vợ giáo dục có vấn đề hay là do đứa nhỏ này có suy nghĩ lệch lạc. Sao lại có cảm giác vô lực thế này nha…

Đúng vậy, là báo ứng. Từ Huy đột nhiên cười, dường như đã nghĩ ra được chuyện gì đó. Tâm tình vừa nhìn thì thả lỏng, nhưng ngược lại không khí xung quang lại càng khẩn trương hơn. “Phải đó, tao gặp báo ứng rồi. Thế mày còn để ý đến tao chi? Nếu Mục Siêu là ba mày, thế thì mày phải hận tao chứ nhỉ?” Cậu ta nhìn Phi Ly khẽ cười, bé con này thực khiến người ta muốn nựng nga.

Vốn nghĩ Tô Hàng sẽ tiếp tục nói lời độc ác nào đó, ai ngờ nhóc lại nói: “Cha lớn nói, người gặp báo ứng, có thể sửa thì là người tốt. Anh sẽ sửa đổi chứ?”

Sửa? Sửa gì đây? Là sửa lại tâm tình ghen ghét đối với Mục Siêu, hay là tìm cảm yên thích đối với Thẩm Sâm? Bởi vì hâm mộ Thẩm Sâm yêu Mục Siêu, mới ghen tị, nên mới muốn hại chết Mục Siêu, hiện tại cậu ta chỉ hâm mộ Mục Siêu có nhiều người quan tâm anh ta như vậy, mà yêu, hẳn là dành cho người khác rồi. Từ Huy gật đầu. Liền thấy mặt Tô Hàng tuy vẫn không chút thay đổi, nhưng đã trầm tĩnh lại. Lòng cười nhóc con này còn đơn thuần lắm, đang muốn hỏi chuyện Phi Ly, lại nghe ‘Oành’ một tiếng.

Cửa mở ra.

Tác giả có lời muốn nói: đã nhìn ra chưa?

Tôi đã lẳng lặng đem Từ Huy viết tốt hơn

Còn có Tiểu Công xứng đôi

╮( ̄▽ ̄ “)╭ người luôn lương thiện mà

[tự bản thân cũng muốn ném đá ╮( ̄▽ ̄ “)╭]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện