Một lần duy nhất, nhân loại đánh thắng thi triều!

Thắng lợi này có thể coi là hiếm có trên thế giới. Huống chi, khi căn cứ Tây Nam phát sinh thi triều, quốc gia bờ bên kia Thái Bình Dương vì không kiểm soát được thi triều phải phát động vũ khí hạt nhân.

Bất kể là uy lực của vũ khí hạt nhân hay bức xạ hạt nhân, đều khiến cho nơi thừa thải nhiều thứ cùng đám anh hùng quốc gia kia lâm vào giai đoạn uể oải không phấn chấn.

Bất quá tất cả mọi người đều biết căn cứ Tây Nam của Hoa quốc chiến đấu thắng lợi, lại càng không có bao nhiêu người biết, đội Nam chinh do Tây Nam căn cứ phái tới có bao nhiêu tác dụng.



Giản Thành cầm báo cáo sau chiến trong tay, ngồi trong văn phòng của mình, trong lòng đè nén thích muốn chết!

Giấy trắng mực đen, rành mạch ghi rõ chiến dịch giằng co ba ngày này bọn họ đã hao tổn bao nhiêu đồ đạc. Ngày đầu tiên bởi vì tiêu diệt loại nhân chủng, nên trong lòng mọi người thoáng buông tâm. Thời gian kế tiếp, vì duyên cớ thời tiết cùng tìm tinh hạch tang thi, mọi người au cũng thả lỏng hơn nhiều. Thời gian quay về cũng trì hoãn.

Nhưng dùng thời gian đổi lấy thu hoạch to lớn. Trong lúc đó, căn cứ Tây Nam khi ở lại Tây Bắc căn cứ cũng cố ý khống chế thay máu luôn một lần. (X: vì đi theo đội NC còn có người làm nv riêng đó)

Nhậm chức trưởng căn cứ, là Vương chỉ huy ở lại trong chiến dịch. Người này tuy có hơi bình thường, nhưng còn may là có lòng yêu nước thương dân.

Từ việc ép hỏi Trần Thiên Vũ tuôn ra bằng chứng, Vương chỉ huy, à không, trưởng căn cứ Vương, diệt cỏ tận gốc những cọc ngầm của người Nhật cùng Triều Tiên có ở Tây Nam căn cứ, cũng làm suy yếu quyền lực của một số kẻ thích nịnh nọt. Tiếp đó cũng tra ra được chỗ gieo trồng nuôi dưỡng thuốc phiện được chiết xuất theo kiểu mới! Biết được tin tức này, trưởng căn cứ Vương méo để ý kẻ ngăn cản, xông thẳng vào phòng giam đánh Trần Thiên Vũ chỉ còn nửa cái mạng. Nếu không phải căn cứ Tây Bắc nói giữ gã còn chỗ dùng, đại khái chắc nửa mạng còn lại cũng ngẻo luôn.

Triều Tiên cùng Yamato hiển nhiên sao lường trước được chuyện này đối với bọn họ là một tai nạn. Cơ sở ngầm hai bên cắm ở căn cứ Tây Nam đã chẳng còn, thậm chí quê quán cùng kế hoạch bí mật đều bị ép hỏi ra.

Vì thế, hai quốc gia lác đác chả còn bao nhiêu người sống sót đều bị Hoa quốc ra quân xua đuổi tới một đảo nhỏ ở vùng duyên hải. Không bị tiến hành hủy diệt nhân đạo, cho dù Hoa quốc từ mạt thế khôi phục đến trạng thái như trước mạt thế, những người đó tuyệt đối không thể lại tới Hoa quốc tiến hành kế hoạch của bọn họ lần nữa.



Chờ đội Nam Chinh trở lại Tây Bắc căn cứ, ai cũng vất vả liền nghỉ ngơi một chút.

Trong căn cứ nhiều người, nhìn có vẻ rất chật chội. Bất quá theo lời Khương Hiệp nói, vậy đã tốt hơn nhiều rồi.

Bởi vì chuyện của Tây Nam căn cứ, rất nhiều người sống sót không muốn đến căn cứ Tây Nam, nhưng là diện tích chứa của Tây Bắc căn cứ có hạn. Người phụ trách căn cứ sẽ đưa không ít người đến căn cứ Tây Nam.

Ban đầu, rất nhiều người không muốn đi. Đã vậy còn ầm ĩ đòi khởi nghĩa này nọ. Đều bị trấn áp xuống. Một số kẻ có dị tâm liền bị lôi ra.

Bất quá chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Khương Hiệp bên kia đã cho ra thành quả nghiên cứu.

Mục Siêu biết Khương Hiệp vẫn luôn nghiên cứu tảng đá mà cậu mang đến. Hơn nữa bọn họ trước đó cũng lấy từ trong tay đám người thống trị của Triều Tiên cùng Nhật hai cục nhỏ hơn. Về sau trưởng căn cứ Đông Bắc cũng cống hiến ra một cục.

Khương Hiệp tuy chưa bao giờ phạm sai lầm trong khi thực nghiệm thượn, nhưng nhóm trợ thủ của y đâu nhất định. Thời điểm có được bốn tảng đá, vốn nhân viên phụ trách đặt bọn nó tách ra thì lại làm sai việc để bốn tảng đá chung trong một cái hộp thủy tinh. Sau đó thì ra ngoài đi WC, trở về mới phát hiện vốn là bốn khối đá màu đỏ, mà giờ đã mau chóng nhập lại thành một.

Tảng đá đó vốn có rất mạnh sức dụ dỗ cực mạnh, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm lúc ấy đều thiếu chút nữa không chịu nổi sức dụ hoặc của tảng đá.

Khương Hiệp biết đặc tính của tảng đá, vì có nhân viên nghiên cứu thực nghiệm sai hít phải mùi hương toát ra từ tảng đá, vài giờ sau liền biến thành tang thi. Do đó, phòng thí nghiệm này chỉ có vài dị năng giả hệ não vực có tài cán mới được ra vào. Hơn nữa đều phải mặc đồ phòng hộ chế tác đặc biệt.

Giản Thành khi được Mục Siêu cho nước không gian, biết thứ đồ chơi này có thể tăng tinh thần lực, liền cố ý giữ lại một bình cho thân ái nhà gã.

Cũng nhờ bình nước đó, khiến thực nghiệm của Khương Hiệp có tiến triển.



“Nghe tôi nói! Nghe tôi nói!” Khương Hiệp lôi kéo Mục Siêu, mặt kích động đến đỏ bừng, ánh mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Mặc Mục Siêu đầy vạch đen gật đầu. Không lẽ mấy nhân viên nghiên cứu đều là dạng này hả trời…

“Thứ nước đó, nước mà cậu cho Giản Thành ấy là lấy ở đâu thế hả?” Tuy là dị năng giả hệ não vực, nhưng vì thí nghiệm thì các phương pháp dù liều lĩnh tới đâu cũng làm hoàn toàn là tác phong của Khương Hiệp.

Ánh mắt vài người ở đây đều “Soạt soạt” tia về phía Giản Thành đang chuẩn bị chạy trốn.

“Khụ khụ…” Giản Thành đành phải ngồi trở lại vị trí của mình, bị mọi người ngó tới hông chịu nổi mới phải giơ tay đầu hàng.”Tôi nói nè, tại tôi đau lòng Khương Hiệp nhà tôi chớ sao. Em ấy nghiên cứu mệt như vậy …”

Gừ —— mọi người ôm quai hàm, thiệt là, răng muốn sứt luôn! (X: nghiếng răng đó)

Mục Siêu bất đắc dĩ nhìn gã. Bên người là Khương Hiệp nắm lấy cậu không thả, ánh mắt sáng lòe lòe. Ngồi chung quanh đều là người nhà của mình cùng hai thằng bạn Giản Thành và Khương Hiệp này thôi.

Thẩm Sâm vừa nhìn bộ dáng của cậu liền biết cậu đã mềm lòng, dao động. Âm thầm phóng ra vòng bảo hộ bằng tinh thần lực. Tuy mọi người ở đây đều đáng tin, nhưng không đại biểu tai vách mạch rừng.

“Tôi có một loại nước, có thể ngăn cản phần vật chất trên tảng đá.” Mục Siêu hắnh giọng, chuyện bản thân nắm giữ không gian, cậu không biết nên nói với mọi người như thế nào.

Ngài dự liệu chính là, biểu tình mọi người đều một bộ “Bọ tôi dĩ nhiên biết”.

“Tôi muốn lấy nước đó làm thí nghiệm.”

Mục Siêu hơi do dự, cổ tay khẽ lật về trước, nhất bụm nước xuất hiện trong tay cậu, “Nó nè.” Nước trong suốt trên tay cậu, mỗi một đường vân trong lòng bàn tay Mục Siêu đều cực lỳ rõ ràng.

Chẳng biết vì sao, nước suối không gian khi bị lấy ra, liền biến thành trong veo. Mà ở không gian của cậu, nước nọ càng ngày càng trắng, nhìn chẳng tới đáy. Nhất là khi cứu Tiểu Cảnh, nước trắng đục khiến Mục Siêu nhớ tới sữa bò Phi Ly phải uống mỗi ngày.

“Vốn là, nó có màu trắng sữa. Nhưng một khi lấy ra nó liền như vầy.” Trong giọng nói thể hiện khó hiểu. Nhưng Khương Hiệp vẫn cực kỳ cẩn thận tiếp nhận.

Trước đó Giản Thành cho y nước đã bị y hung tàn uống hết, chỉ còn lại một ngụm, vẩy luôn vào tảng đá. Ngược lại nhân họa đắc phúc. (X: trong xui gặp may)

“Trong không gian của cậu, có gì khác nữa không?” Bỏ nước vào chén. Khương Hiệp mới đặt câu hỏi.

Chưa từng có ai trực tiếp hỏi cậu như thế, Mục Siêu sửng sốt. Không khí lập tức đọng lại.

Khương Hiệp tựa hồ không phát hiện có gì không ổn trong giọng nói của mình. Vẫn thẳng thừng nhìn Mục Siêu. Ngay đến cả Giản Thành ở bên nhẹ nhàng chọt chọt y đều không dời mắt.

Hai người đối diện một lúc lâu, Mục Siêu rốt cuộc cười khổ mở miệng: “Gì cũng không. Chỉ một căn phòng cùng một dòng suối.” Bởi vì dị năng của cậu đã lâu không có thăng cấp, nên không gian cũng chỉ trở nên lớn như hiện tại mà thôi.

Khương Hiệp còn có thí nghiệm phải làm, cũng không ở lại lâu, cầm cái chén như cầm bảo bối rời đi trước. Giản Thành liếc mắt xin lỗi nhìn họ, xoay người đuổi theo Khương Hiệp.

Mà cái liếc mắt của gã, lại không có ai cùng gã đối mắt. Đối diện chỉ là một phòng yên lặng.

Nội tâm Giản Thành cam chịu, gã biết giữa gã cùng những người này xác thực đã xuất hiện khe hở.

Gã biết, Mục Siêu hiển nhiên cũng biết. Khi cậu đối diện với Khương Hiệp cậu liền biết. Trong mắt đối phương là cố chấp tìm tòi nghiên cứu, không một chút nhượng bộ. Thẳng thắn khiến người ta khó chịu.

Có lẽ Khương Hiệp hợp tính Mục Siêu, nên cậu mới có thể kể ra với người ngoài cái bí mật mà trừ Thẩm Sâm cùng người nhà cậu mới biết. Nhưng cũng vì nguyên nhân đó, từ rầy về sau bọn họ sẽ không còn trao đổi sâu sắc nào nữa.

Có thể là bạn bè, lại chẳng thể là anh em vượt mệnh. Thứ họ theo đuổi giống nhau, nhưng phương thức của đối phương lại khác.



Giản Thành nhanh chân đi theo phía sau Khương Hiệp. Trong hành lang im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người họ. Vững vàng mà tịch mịch.

Khương Hiệp bước như bay về phía trước đột nhiên dừng lại. Giản Thành không biết làm sao, muốn nói với Khương Hiệp, muốn khuyên Khương Hiệp, hết thảy bị tắt trong miệng chẳng ra lời.

“Anh theo tôi làm gì?” Khương Hiệp không quay đầu lại. Hai tay vẫn cầm chặt cái chén nước mà y quý trọng.

Giản Thành nghe giọng điệu này của y nên ý tưởng gì cũng mất sạch.”Em là vợ anh mà.”

“Bọn họ là bạn của anh, ở nơi này cũng có người mà anh thích.” Ngữ khí Khương Hiệp gần như yếu ớt. Mất đi một người bạn, y cũng không muốn lại mất người yêu.

Không chút do dự, gã bước về trước vài bước, ôm lấy thanh niên mảnh khảnh thấp hơn hắn gần một cái đầu.

“Em cũng nói là người anh thích, không phải anh đang đi theo người đó sao?”

Khương hiệp cúi đầu, gì cũng chẳng nói. Nếu như khi nãy Giản Thành chậm một chút thôi, do dự một chút hoặc căn bản không bước theo y… Y không biết bản thân mình sẽ ra sao. Có lẽ là thất vọng? Hay có lẽ là tuyệt vọng.

“Anh không biết em nghĩ sao. Nhưng anh hi vọng em rõ một việc là anh ủng hộ em.” Giản Thành buông Khương Hiệp ra, kéo bàn tay đang rũ xuống của y. Chậm rãi bước về trước.

Khương Hiệp bị kéo đi vài bước. Tiếp đó nhanh chóng bước lên, đuổi kịp tiết tấu của đối phương.



“Sao thế?” Thẩm Sâm đẩy tóc trên trán che khuất tầm mắt Mục Siêu ra.

Mục Siêu cười nói: “Không thế nào cả. Ôi chao, tóc em dài quá rồi.” Không biết từ khi nào, tóc cậu đã có thể che khuất ánh mắt.”Em kêu Tần Miên đến cắt.”

Bả vai bị bị dùng sức nhẹ ấn xuống. Mục Siêu thoáng kinh ngạc liền an tâm ngồi trên ghế. Trên người lập tức được che lại bởi một tấm plastic bố (X: vải bố nhựa). Cổ cũng bị khăn lông quấn kỹ lưỡng.

Trước mặt xuất hiện một tấm gương lớn, lớn đến mức phản chiếu được hai người bọn họ.

“Uy nè, Thẩm ngốc, không được lấy tóc tai tiểu gia đùa giỡn tạo hình đặc sắc!” Mục Siêu cảnh cáo đạo.

Thẩm Sâm ở sau lưng cậu mỉm cười. Không nói gì thêm, bình xịt trong tay phun Mục tiểu gia một đầu đầy nước.

Kéo bạc màu trắng trong tay lóe sáng, như con thoi qua lại trên mái tóc đen mềm mại. Những chỗ lưỡi dao xẹt qua, tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống. Rất nhẹ, tựa như người chủ của cây kéo cũng dịu dàng như vậy; cẩn thận, như đối đãi với châu báu thế gian.

Mục Siêu từ từ nhắm hai mắt. Cậu không cảm nhận được hướng đi của kéo, chỉ thỉnh thoảng nghe âm thanh sắc bén truyền đến. Dường như không đành lòng nhìn tạo hình của mình.

Một nhát lại một nhát… Lược cùng kéo phối hợp, hiện ra tay nghề của chủ nhân còn non nớt. Nhưng lại cực kỳ chăm chú.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ phòng hắt vào trên người cả hai.

Gió nhẹ khẽ nổi lên, luồng qua từng kẽ tóc, một chút đã thổi khô.

Mục Siêu rất thích có người vuốt ve tóc mình, rất thoải mái. Hiển nhiên người đứng sau lưng cậu cũng biết. Bàn tay to của hắn luồng qua từng nếp tóc của cậu # tay của ta xuyên qua tóc đen của ngươi # (X: chắc bà tác giả lại lên cơn nhớ tới tựa đề truyện của đồng nhân hp, cặp vol x har)

Mở mắt ra, kiểu tóc vô cùng bình dân, tuy chẳng có chút điểm nhấn nào, nhưng vẫn đủ để Mục Siêu đỏ mặt. Vì người đứng sai cậu đang xuyên qua gương ngắm cậu..

Ánh mắt đó…

Mục Siêu đột nhiên cười. Vươn một tay bị plastic bố che lắp, túm chặt cổ áo người phía sau.

Chẳng xíu kháng cự, hai người, bốn cánh môi, dính sát vào nhau.

Dây dưa hồi lâu, hai người mới thở hồng hộc ( kỳ thật chỉ riêng Tiểu Mộc đầu thôi hà) tách ra.

“Là phí cắt tóc đấy à?” Thẩm Sâm nhướn mày hỏi.

Mục Siêu nhìn tình dục trong mắt hắn, khóe miệng nhếch lên cười yêu mị, cả người đều là bộ dáng lười biếng, tâm nhảy loạn mấy nhịp. Tuyệt đối không thừa nhận! Dáng vẻ này của Thẩm phúc hắc thật là —— gợi cảm chết được! # luận thi triển kỹ năng cuồng bá khốc huyễn điếu tạc thiên # # mặt than thì phải làm gì mới được gọi là gợi cảm #

“Ai nói? Tiểu gia rẻ mạc vậy sao?” Hình như có gì đó hổng đúng? Bất quá Mục tiểu gia sao kịp để ý tới suy nghĩ nọ? Thứ buộc trên cổ vừa lấy ra, plastic bố trên người lập tức bị vén lên, ôi chao một tiếng gục trên người Thẩm Sâm.

Vừa lúc phía sau là giường, hai người đồng loạt ngã lên giường lớn mềm mại.

“Hôm nay sẽ cho anh thấy kỹ thuật siêu việt của tiểu gia!” Từ tốn, từng chút từng chút vén lên cởi bỏ quần áo của mình, tiếp đó tựa như pha chiếu hình quay chậm, hai tay cởi mở dây lưng Thẩm Sâm.

“Lạch cạch” một tiếng, dây lưng cứng cáp bị tàn nhẫn ném xuống đất.

Thẩm Sâm nhìn người thanh niên trần nửa người trên thân mình, cho dù thân thể đã nổi lên phản ứng, hắn vẫn không nhúc nhích một chút nào.

Bắp đùi bị cái thứ nóng hầm hập nào đó đâm chọt. Cái mặt già của Mục tiểu gia đỏ ké. Trong lòng lại phun tào: mịa nó hông phải nói làm như này tiểu công sẽ rất thèm khát rồi mau chóng gục dưới mị lực của tiểu thụ? (X: phun tào – một dạng chửi thầm, tạc mao ở trong lòng không dám nói ra miệng)

Do đó sự thật là, Mục tiểu gia chỉ là muốn biết # như thế nào mới đủ tư cách làm dụ thụ # thế thôi hà, phù, căn bản không có ý tưởng phản công.

Tuy nhiên nếu cậu mà biết Thẩm Sâm vừa có suy nghĩ vì cậu cho dù làm thụ một lần thì chẳng biết sẽ ra sao, sẽ không hối hận chớ?

“Nè… Bộ anh không được hả?” Nhớ tới lần đầu tiên của hai người, Thẩm đại đại hành động cường tráng dũng mạnh thiện chiến liên tục bốn năm giờ, Mục tiểu gia lập tức hiểu rõ, thì ra khi đó đã làm nhiều vậy nha.

Gì nghi ngờ cũng hông sao, chớ chuyện【 không được 】này chính là khu bom Thẩm đại đại tức khắc trở mình.

Mục Siêu liền thấy trời đất như đảo lộn, bản thân đã đè trên giường.

“Ôi chao?”

“Ngoan, tự em tới thử coi, anh có phải là không được hay không?” Mặt sau bị thứ gì kia của người nọ cắm vào. Trời ui? Quần của mình bị cởi hồi nào ta?

Bé cúc cùng voi nhỏ một trận lạnh te, Mục tiểu gia mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã bị lột sạch. (X: khụ khụ, hai từ trước câu tôi tự thay đổi cho dễ hiểu)

====== ưm —— ân —— đừng mà —=======

“Nói, ai không được?” Thở dài một hơi, cúi mình xuống, nói với cái người hai tay bụm mặt toàn thân phấn hồng.

“Em… Ôi… Không phải anh…” Thanh âm nhỏ xíu còn có chút nức nở.

Thẩm Sâm nghe mà động tình, lại tiến tới. Tiếp đó đem tinh hoa của mình rải vào nơi mà hắn yêu nhất.

Hai người đồng thời kêu nhỏ thành tiếng.

Sau đó “Ba” một tiếng.

Thẩm Sâm kéo tay Mục Siêu đang bụm mặt ra. Trên khuôn mặt khó phân nam nữ kia đã đầy nước mắt nhạt nhòa, hai má vì tình dục mà đỏ âu. Tủi thân nhìn hắn. Thẩm đại đại lập tức vì ánh mắt này mà tước vũ khí đầu hàng.

Cúi người khẽ hôn nước mắt trên mặt người yêu, thẳng đến khi nước mắt đều bị hắn liếm hôn từng tý tới sạch sẽ.

Vốn tính thả Tiểu Mộc đầu một con ngựa. (X: ý nói tha thứ)

Ai ngờ một đôi cánh tay đột nhiên choàng qua cổ. Thẩm Sâm thuận đà cúi đầu đến bên cổ người yêu. Bên tai là hơi thở ấm áp cùng giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu còn mang theo một cỗ thái độ không chịu thua: “Thêm một lần đi.”

“Tuân mệnh, bà xã đại nhân.”

Hồi ‘giao chiến’ kịch liệt lại lần nữa bắt đầu.

Tác giả có chuyện muốn nói: trong nhà có tý việc, lại tới dịp khai giảng

Khuẩn tác giả lại chẳng có hàng tồn.

Nên chương mới sẽ rất bất ổn QAQ

Thực xin lỗi mọi người

Còn nữa khoảng bốn năm chương là xong truyện này rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện